Đến chiều tối, Tần phu nhân cứ nhìn ra bên ngoài khi dùng bữa tối, Trương ma ma liền chu đáo nói: “Phu nhân không cần lo lắng, nghe nói Đại công tử đã sớm trở về, đang chăm chỉ học hành ở thư phòng bên ngoài, buổi tối tự khắc sẽ về hậu viện nghỉ ngơi.”
Tần phu nhân quả nhiên yên tâm, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt: “Vậy thì tốt.”
Từ sau vụ đại náo cuối năm ngoái, các trưởng bối quả thật đã thắng, nhưng Tần Gián lại từ đó không về nhà nữa, dường như cố ý muốn thể hiện sự bất mãn đối với cuộc hôn sự này.
Trong lòng bà đoán hắn đã đi đến chỗ nữ nhân lẳng lơ bên ngoài kia rồi, lo lắng sẽ sớm có con. Tần phu nhân có ý ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn e ngại sự mạnh mẽ, quyết liệt của Tần Gián, dù sao cũng không phải nhi tử ruột của mình, đành nhẫn nhịn không nói gì.
Đêm tân hôn tối qua bà còn lo lắng, sau đó mọi việc thuận lợi trôi qua, tối nay hắn cũng đã trở về, bà liền hoàn toàn yên tâm, xem ra hắn đối với điệt nữ cũng có chút tâm tư.
Tần Gián vào tân phòng lúc trời tối, Trình Cẩn Tri thì vẫn đang xem danh sách tên người trong phủ, vừa xem, vừa thầm ghi nhớ mối quan hệ và chức vụ của từng người bên trong.
Cho đến khi Tần Gián bước vào cửa, nàng mới ngẩng đầu lên, thấy hắn, gọi một tiếng “Biểu ca”, nhưng không đứng dậy.
Tần Gián nhìn quyển sách trên bàn nàng, chủ động hỏi: “Đang xem gì vậy?”
Trình Cẩn Tri đáp: “Là danh sách tên người của phủ.”
Tần Gián liền không nói gì nữa, ngồi xuống cạnh bàn nhỏ bên dưới, Tịch Lộ bưng trà đến cho hắn.
Trình Cẩn Tri vừa xem danh sách vừa có chút lưỡng lự.
Nàng đương nhiên biết lúc này nàng nên đứng dậy hầu hạ hắn tắm gội, nếu hắn không cần nàng hầu hạ, nàng nên sớm đi tắm gội xong xuôi, chỉ chờ xem hắn có muốn lâm hạnh* hay không, chỉ là…
Lâm hạnh*: Việc hoàng đế ban ân ái cho phi tần, ở đây ý chỉ chồng ân ái với vợ
Nàng chần chừ, trong lòng từ chối, đến giờ vẫn chưa thuyết phục được bản thân làm việc đó.
Một là vốn không thích, hai là thực sự quá khó chịu.
Nàng thực ra mong muốn có thể tránh được tối nay.
Tần Gián ở bên bàn nhỏ bên dưới, từng ngụm từng ngụm uống trà, lặng lẽ không nói lời nào, còn nàng thì ngồi bên bàn sách xem danh sách.
Cho đến khi hắn uống xong chén trà đó, Tịch Lộ đến định châm trà cho hắn, hắn ngẩng mắt nhìn Trình Cẩn Tri, hỏi: “Là nhiệm vụ mẫu thân giao cho nàng à, chăm chỉ vậy sao?”
Trình Cẩn Tri đáp: “Chỉ còn một chút nữa thôi, ta muốn xem hết.” Cuối cùng, lại bổ sung: “Biểu ca mệt rồi, hay là sớm đi tắm gội nghỉ ngơi đi?”
Tần Gián khẽ hừ một tiếng gần như không nghe thấy, dường như là một tiếng cười lạnh, sau đó đứng dậy: “Vậy nàng cứ xem đi, ta không làm phiền nữa.” Nói xong liền đặt chén trà xuống, quay người không nhìn lại mà bước ra khỏi tân phòng.
Tịch Lộ đuổi theo vài bước, muốn nói gì đó, quay đầu nhìn Trình Cẩn Tri, lại không biết nói gì, cuối cùng đành nhìn Tần Gián bước vào màn đêm, rời khỏi viện.
Tịch Lộ lúng túng nhìn Trình Cẩn Tri: “Nương tử….”
Trình Cẩn Tri đã nắm chặt quyển sách trên tay, sắc mặt tái nhợt.
Vẫn luôn biết hắn kiêu ngạo, nhưng cuối cùng vẫn đánh giá thấp, không ngờ hắn lại phất tay áo bỏ đi.
Rõ ràng, hắn nhạy bén đến mức nào, đã nhìn ra sự cố ý thoái thác của nàng.
Nàng không biết hắn đã đi đâu, rất lâu sau, phía trước truyền đến tiếng cửa lớn được mở ra.
Triều đại này không có giới nghiêm, ngoài cửa nhà, thiên địa rộng lớn.
Vậy nên, hắn đã đi đến chỗ ngoại thất ư?
Trình Cẩn Tri không biết tâm trạng mình thế nào, hối hận không? Cũng không hẳn, nàng đã tự hạ thấp mình rất nhiều rồi, không cần “thị tẩm”, nàng thực ra là cảm thấy thoải mái.
Nhưng lý trí mách bảo nàng, nàng không nên như vậy, như vậy sẽ khiến những ngày tháng vốn đã không mấy thoải mái của nàng trở nên tồi tệ hơn.
…
Theo phong tục của kinh thành và Lạc Dương, tân nương vào ngày thứ ba sau khi xuất giá phải cùng tân cô gia hồi môn, từ đó về sau trở về nương gia với tư cách là khách.
Nhưng Tần Gián tối hôm trước đã rời khỏi Hầu phủ, sáng hôm sau cũng không thấy người. Trình Cẩn Tri không biết đi đâu tìm hắn, chỉ đành sáng sớm đến thỉnh an cô mẫu, đợi cô mẫu hỏi đến chuyện hồi môn, lúc đó mới báo cho cô mẫu biết Tần Gián tối qua không ngủ lại phòng nàng, bây giờ cũng không thấy người.
Tần phu nhân giật mình, hỏi nàng: “Hắn tối qua không phải đã sớm về rồi sao?” Nói xong nhìn Trương ma ma, Trương ma ma gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, đã về rồi.”
Sau đó cả hai người đều nhìn Trình Cẩn Tri.
Trình Cẩn Tri đành giải thích: “Tối qua thì có về, cũng đã đến tân phòng, có lẽ là… do con lời lẽ không đúng, khiến biểu ca không vui, biểu ca liền đi rồi.”
Nàng không dám thẳng thắn, là do mình cố ý thoái thác việc phòng sự nên mới khiến Tần Gián tức giận.
Tần phu nhân không khỏi thở dài, lời lẽ mang theo trách móc: “Con từ trước đến nay vẫn luôn ngoan ngoãn, sao lại có thể chọc giận hắn? Chưa nói đến thân phận của hắn khác chúng ta, chỉ nói hắn là phu quân của con, con cũng phải nâng niu, dỗ dành, sao con lại không hiểu điều này?”
Trình Cẩn Tri cúi đầu gánh chịu lời trách móc này.
Nàng đương nhiên biết, sinh mẫu của hắn là Trưởng công chúa Ngọc Thành, tỷ tỷ ruột của Hoàng thượng, bản thân hắn đỗ trạng nguyên, là biểu ca của Đông Cung Thái tử, tuổi còn trẻ đã là là Chiêm Sự phủ thừa lục phẩm, trọng thần bên cạnh Thái tử. Nàng biết tất cả, chỉ là vẫn đánh giá thấp.
Nàng không nói gì, Tần phu nhân cũng chỉ có thể tìm cách giúp nàng.
“Có phải đã đi đến đó ——” Tần phu nhân nhìn Trương ma ma, lời nói đến giữa chừng, lại dừng lại.
Phản ứng đầu tiên của bà là hắn đã đến chỗ nữ nhân bên ngoài kia, nhưng Trình Cẩn Tri ở đây, nàng không muốn nói ra lúc này.
Suy nghĩ một lát, bà liền nói với Trương ma ma: “Trước tiên hãy sai người đến những nơi hắn thường lui tới tìm thử, gọi hắn trở về.”
Trương ma ma đã hầu hạ Tần phu nhân nhiều năm, nhìn ánh mắt bà liền biết ý của bà. Nữ nhân bên ngoài đó ban đầu ở ngõ Liễu Chi, không biết sau này có chuyển đi không, tạm thời cứ sai người đến ngõ Liễu Chi xem thử.
Trương ma ma lập tức xuống dưới phân phó, Tần phu nhân lại nói với Trình Cẩn Tri: “Bên ta phái người đi tìm, con cứ theo Lưu ma ma đi xem lễ vật hồi môn, ta đã chuẩn bị một ít, con xem có thiếu sót gì không.”
Trình Cẩn Tri vội vàng nói: “Mẫu thân làm việc tự nhiên là vững vàng hơn con, cảm ơn mẫu thân đã sắp xếp giúp con.”
Tần phu nhân bảo nàng đi xem lễ vật trước.
Nương gia của Trình Cẩn Tri cũng là nương gia của Tần phu nhân, lễ vật đương nhiên không có vấn đề gì, vấn đề là người đã được phái đi, nhưng nơi cần tìm rõ ràng không gần, mặt trời dần lên cao, mấy người chỉ có thể ở nhà đứng ngồi không yên chờ đợi.
Thậm chí một lát sau, nhị thẩm của Tần gia Vu thị tìm đến, đặc biệt hỏi Trình Cẩn Tri sao vẫn chưa xuất phát.
* Nhị thẩm: Vợ của người em trai thứ hai
Tần phu nhân liếc xéo bà ta một cái, nhanh hơn một bước hỏi bà ta: “Nhị thẩm hôm nay đến chơi à?”
Như vậy, Trình Cẩn Tri liền không cần đáp lời.
Vu thị từ trước đến nay vẫn không hòa hợp với Tần phu nhân đáp: “Tôi nhớ hôm nay Cẩn Tri phải hồi môn, nhưng lại không thấy người, sợ bọn người trẻ tuổi ngủ quên, nghĩ bụng nhắc nhở một tiếng nên đến đây.”
“Người khác ngủ quên thì có thể, nhưng Cẩn Tri đứa bé này thì không, đừng nói phủ Lạc Dương , ngay cả kinh thành, dung mạo hành xử của nó cũng là nổi bật.” Tần phu nhân nói.
Lời nói của các trưởng bối ẩn chứa ý tứ sâu xa, không phải Trình Cẩn Tri có thể xen vào, nàng chỉ đứng đợi một bên, lo lắng nhìn sắc trời bên ngoài.
Đừng nói cô mẫu, ngay cả nàng cũng có thể nhìn ra, nhị thẩm này là cố ý đến để xem náo nhiệt, nghe chuyện cười.
Cô mẫu là người có tính cách bướng bỉnh, thân là kế thất, lại cái gì cũng thích tranh giành, không chịu thua kém, tuy rằng nắm giữ hậu viện Hầu phủ, nhưng cũng vì thế mà đắc tội không ít người, nhị phu nhân Vu thị là một trong số đó.
Nghe nói nhị phu nhân cũng từng đề nghị để Tần Gián cưới điệt nữ bên nhà mình, sau này mấy lần công khai tranh giành ngấm ngầm đấu đá, cuối cùng vẫn để Trình gia cướp mất cuộc hôn sự này, cho nên sau này Tần Gián nuôi ngoại thất, gây chuyện đòi hủy hôn, Nhị phu nhân nhất định là vui mừng, hôm nay nhìn thấy chuyện này, đương nhiên phải đến xem thử.
Đối với câu hỏi của Nhị phu nhân, Tần phu nhân cố ý không trả lời, nhưng Nhị phu nhân vẫn không chịu đi, hễ có cơ hội là lại truy hỏi sao vẫn chưa đi, sao không thấy Tần Gián, cuối cùng bà ta không nhịn được trực tiếp hỏi: “Nghe nói Mục Ngôn tối qua không ngủ ở nhà, đã đi ra ngoài sao?”
Đây là để xem náo nhiệt, không thèm giả vờ nữa.
Tần phu nhân tức giận, nói với bà ta: “Đúng vậy, không ở nhà, sao vậy, nhị thẩm trông có vẻ vui mừng lắm nhỉ?”
Vu thị vội vàng thu lại nụ cười, đáp: “Đâu có đâu có, tôi đây cũng đang lo lắng mà, có phái người đi tìm không? Cả một đêm, đi đâu rồi?”
Tần phu nhân không muốn để ý bà ta.
Vu thị đỡ vai Trình Cẩn Tri, giả vờ an ủi: “Không sao đâu, Mục Ngôn là một đứa trẻ ngoan, bình thường cũng không đi đến những nơi hoa phố liễu hạng, không cần lo lắng.”
Hoa phố liễu hạng: Khu phố chơi bời, ăn chơi trác táng
Tần phu nhân “Ừm hừm” một tiếng, ra hiệu Vu thị nói năng cẩn trọng, đừng nhắc đến những chuyện này trước mặt tân phụ.
Vu thị che miệng không nói nữa, Trình Cẩn Tri vẫn im lặng, chỉ cảm thấy ở đây một khắc như một năm.
Danh dự của nàng, niềm kiêu hãnh của nàng, phẩm giá của nàng với tư cách là một con người, vào lúc này đã tan biến hoàn toàn.
Tại sao lại là nàng bị gả đi? Có lẽ điệt nữ của nhị phu nhân kia tốt số hơn nàng.
Lúc này bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân vội vã, nha hoàn của Hiền Phúc Viện vội vàng bước vào nói: “Phu nhân, đại công tử đã về rồi.”
Tần phu nhân trong vẻ trầm tĩnh thở phào một hơi, Vu thị thì quay đầu nhìn ra bên ngoài, Trình Cẩn Tri lại không quay đầu, đứng ngây người nhìn làn khói nhẹ nhàng bay lên từ lư hương phía trước, như thể không liên quan đến mình, không nhúc nhích.
Không lâu sau, quả nhiên Tần Gián đã đến.
Trước tiên hành lễ với mẫu thân, sau đó bái kiến nhị thẩm, rồi nhìn thê tử của mình một cái.
Trình Cẩn Tri lúc này nghiêng người, yên lặng đứng tại chỗ, không nói chuyện với hắn.
Tần phu nhân không nhịn được, giọng điệu nghiêm khắc hơn một chút: “Con còn biết đường về à!”
Với tư cách là kế mẫu, đối mặt với kế tử mà cả thân phận lẫn tư chất đều không thể mạo phạm, bà ta vẫn luôn cẩn trọng, giọng điệu như vậy quả là hiếm thấy.
Không còn cách nào khác, Tần phu nhân trong lòng thực sự tức giận.
Tần Gián thì lại có vẻ nhận lỗi đáp: “Hài nhi bận rộn công vụ, quên mất hôm nay phải đến nhà nhạc phụ, để mẫu thân phải lo lắng rồi.”
Thời gian không còn sớm, Tần phu nhân cũng không muốn nổi giận ở đây, hơn nữa bà cũng không dám nổi giận với Tần Gián, liền nói: “Được rồi, xe ngựa đã chuẩn bị xong, hai con mau đi đi, đến đó, đừng có thất lễ.”
Lời này tự nhiên là nói với Tần Gián.
Tần Gián cúi mình chào Tần phu nhân, Trình Cẩn Tri cũng bái biệt bà bà và nhị thẩm, lúc đó mới cùng Tần Gián rời đi.
Hai người đi phía trước, các nha hoàn đi phía sau cầm những món quà lớn.
Trình Cẩn Tri hơi chậm hơn Tần Gián một chút, không nói một lời.
Tần Gián vừa đi vừa quay đầu nhìn nàng hai lần, cố ý đi chậm lại để nàng theo kịp.
Trình Cẩn Tri không nhìn hắn, cũng không tăng tốc độ bước chân, vẫn đi với tốc độ ban đầu, từ đầu đến cuối nàng không hề nhìn hắn.
Chần chừ một lát, hắn mở miệng nói: “Không phải cố ý, ta không biết hôm nay phải hồi môn, người bên cạnh nhắc nhở, liền lập tức trở về.”
Trình Cẩn Tri nhìn hắn một cái, thấy bộ thâm y* màu xanh rêu của hắn đã sớm thay rồi, bây giờ là một bộ viên lĩnh bào* màu tím xanh. Hắn quả thật đã ngủ qua đêm bên ngoài, chẳng lẽ là ngoại thất kia nhắc nhở hắn sao?
Thâm y*: Áo dài rộng, áo lót
Viên lĩnh bào*: Áo bào cổ tròn
Nghe có vẻ là một cô nương tốt bụng, ôn hòa và hiền thục.
Nàng không còn sức để nói chuyện với hắn, nhưng chuyện tối qua đã dạy cho nàng một bài học, thế là nàng cố ý ôn thuận nói: “Không sao, cũng không đợi lâu lắm.”
Tần Gián không thích kế mẫu, cũng ít khi để ý chuyện hậu trạch. Nhưng hắn cũng biết kế mẫu và nhị thẩm không mấy hòa thuận, không khí trong phòng lúc đó không tốt hắn có thể nhận ra, cũng nhận ra kế mẫu gần như không thể kìm chế được cơn giận.
Rõ ràng, thời gian chờ đợi không hề ngắn.
Hắn nói thật, thực sự không phải cố ý, có một chút tức giận, nhưng chưa đến mức cay nghiệt đến mức dùng chuyện hồi môn này để làm khó nàng.
Có ý muốn giải thích thêm vài câu, nhưng nàng lại tỏ ra hiền thục đại lượng như không bận tâm, khiến hắn không nói được gì.
Nếu nàng quen với việc ôn hòa hiền thục, vậy tối qua thì sao?
Tần Gián lại nhìn nàng một cái, rồi không nói gì nữa.