Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 32

Hồi lâu, nàng viết xong thư, nhỏ sáp niêm phong miệng, đợi tìm người gửi thư, lại ngồi bên bàn do dự.

Từ kinh thành đến Lạc Dương, nhanh thì một hai ngày, chậm thì bốn năm ngày. Chuyện này gấp, tất nhiên cần nhanh, vậy thì phải cưỡi ngựa, nhưng người bồi giá mà nàng mang theo đa số là nha hoàn và ma ma, không có mấy tiểu tư, huống hồ lại là người biết cưỡi ngựa, đi đường xa giỏi.

Bên cạnh Tần Vũ cũng không có người, đều là những đứa trẻ nhỏ tuổi, hơn nữa sẽ bị cô mẫu quản lý, cô mẫu không nhất định đồng ý nàng quản chuyện này.

Rồi nàng liền nhìn thấy Tần Gián đang đứng một bên nhàn rỗi.

Nàng muốn nói lại thôi, Tần Gián dường như đoán ra điều gì đó, nhìn nàng cười.

“Ta… muốn gửi thư đến Lạc Dương…” Nàng nói.

Tần Gián đi đến, ngồi bên bàn, chậm rãi nói: “Ngựa nhanh thêm roi, một ngày có thể đến.”

Trình Cẩn Tri hoan hỷ: “Vậy có thể giúp ta gửi bức thư này đến Diêu gia ở Lạc Dương được không?”

Tần Gián đưa tay, nhận lấy bức thư, nhìn lướt qua, trên đó viết “Kính gửi Diêu Nguyên nương”, bên cạnh là địa chỉ và ngày tháng, nhưng lại không phải loại kiểu chữ tiểu khải hay kiểu hành thư mà hắn nhìn thấy trong sổ tay, mà là chữ khải bình thường.

Có lẽ trong lòng nàng đang lo lắng, có lẽ là… nàng thực ra cố ý giấu tài, không muốn người khác thấy.

Thôi được rồi, hắn lần này đè nén suy nghĩ kinh ngạc khen ngợi, ngẩng đầu nói: “Được thì được, nhưng phải có thù lao.”

Trình Cẩn Tri hiểu hắn đại khái không nói tiền, nhưng cũng không nghĩ ra hắn sẽ muốn thù lao gì, có chút nghi hoặc hỏi: “Thù lao gì?”

Hắn nghiêng người lại gần nàng: “Hôn ta một cái.”

Trình Cẩn Tri không khỏi bật cười, cúi mắt xuống.

Hắn vẫn ghé sát trước mặt nàng, chờ đợi nàng.

Cũng không có gì là không thể, chỉ là hơi khó xử thôi. Hai người thân mật đều do hắn chủ động, chuyện nàng tự mình chủ động rất xa lạ.

Chậm rãi ngẩng đầu, nàng nín thở, nhanh chóng chạm nhẹ môi hắn.

Mềm mại, ẩm ướt, khiến nàng đỏ mặt.

Tần Gián nhìn nàng cười.

Nàng nói: “Phải mau chóng gửi đi, nhà nàng ấy đang nói chuyện hôn sự với gia đình kia rồi.”

Tần Gián nói: “Tối nay có trăng, ta sai người bây giờ khởi hành, trước khi trời tối có thể ra khỏi thành, ngủ một đêm ở ngoại ô, sáng mai canh năm tiếp tục lên đường, trước khi đêm đến có thể tới Diêu gia.”

“Tốt!” Trình Cẩn Tri vui mừng, vậy thì quá tốt rồi, đủ nhanh.

Tần Gián cầm thư đi ra tiền viện.

Từ cửa sổ nhìn bóng dáng hắn cao ráo thẳng tắp giữa rừng trúc, nàng không khỏi trong lòng xao động, dường như có gì đó đang tan chảy, sau đó đưa tay sờ sờ môi mình, như thể vẫn còn hơi ấm từ môi hắn.

Sáng hôm sau, Tần Gián lại hăng hái buộc yếm cho Trình Cẩn Tri, và nói rằng hắn đã học được rồi, có thể giúp nàng buộc dây.

Nàng không thể cãi lại, dù sao phản kháng cũng vô ích, đành giao cho hắn.

Hắn vậy mà thật sự giúp nàng buộc xong, sờ lưng nàng: “Ta đúng là tài năng thiên bẩm khác người, học một lần là biết, ta còn thắt cho nàng hai cái nơ bướm đó.”

Trình Cẩn Tri vừa nhanh chóng mặc trung y, vừa quay đầu lại: “Buộc yếm cho nữ nhân cũng là tài năng thiên bẩm khác người sao?”

“Buộc yếm cho nàng là tài năng thiên bẩm khác người.” Hắn cười đáp.

Trình Cẩn Tri quay đầu mặc quần áo xuống giường. Thực ra trong lòng nàng nảy ra một ý nghĩ: Hắn hình như… chưa từng buộc yếm cho người nữ nhân nào khác phải không?

Ý nghĩ như vậy lóe lên rồi vụt tắt. Thực ra điều này không có ý nghĩa gì cả, càng không cần thiết vui thầm, chỉ có thể cố ý không nghĩ đến những điều này.

Hôm nay dậy sớm, nghe nàng nhắc đến Tần phu nhân mấy ngày nay sức khỏe lại không tốt, Tần Gián còn cùng nàng đi Hiền Phúc Viện. Tần phu nhân lại chưa dậy, hắn đành thỉnh an ngoài rèm rồi rời đi.

Trình Cẩn Tri vào trong rèm, hỏi thăm tình trạng sức khỏe Tần phu nhân, bà ấy nói đêm không ngủ được, cho nên sáng cũng không dậy nổi, cũng không có chuyện gì lớn khác.

Tần phu nhân bảo Trương ma ma đưa phủ bài* cho nàng, căn dặn: “Từ hôm nay trở đi, các quản sự đến điểm danh thì cứ bảo họ đến chỗ con, con cứ xem mà dặn dò xuống. Nếu có gì không hiểu thì đến hỏi ta là được.”

Phủ bài*: Thẻ bài quản lý phủ

“Được, mẫu thân cứ nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày nữa người đỡ hơn rồi con sẽ trả lại phủ bài.” Trình Cẩn Tri nói.

Lúc này Trương ma ma đến hỏi Tần phu nhân có muốn ăn chút cháo không, Tần phu nhân lắc đầu: “Sớm quá, không ăn nổi.”

“Nhưng lát nữa còn phải uống thuốc đó, ít nhất cũng phải lót dạ một chút, không uống thuốc thì bệnh cũng không khỏi được.” Trương ma ma lo lắng.

Trình Cẩn Tri thấy Tần phu nhân có chút buồn ngủ, liền nói: “Bây giờ còn sớm, không bằng để mẫu thân ngủ một lát trước, có lẽ tỉnh dậy sẽ có khẩu vị hơn.”

Trương ma ma gật đầu, cùng Trình Cẩn Tri lui ra ngoài.

Đến bên ngoài, Trình Cẩn Tri hỏi: “Không phải vẫn đang uống thuốc sao, sao bây giờ lại không ngon miệng nữa?”

Trương ma ma nói: “Đã đổi rất nhiều thầy thuốc, uống rất nhiều thuốc, đều là ban đầu có chút tác dụng, uống hai tháng liền vô dụng, vẫn là hồi hộp, đau đầu, và cả đêm không ngủ được, hoặc là không ăn uống được.

“Thầy thuốc nói là bệnh ngũ tạng suy yếu, cảm xúc không ổn định. Đã là ngũ tạng suy yếu, tỳ vị* cũng yếu, điều này dẫn đến việc ăn ngũ cốc, uống thuốc đều không thể hấp thu khắp cơ thể, coi như uống thuốc cũng uổng phí.”

Tỳ vị: lá lách và dạ dày

“Vậy sao không trước tiên điều trị tỳ vị?” Trình Cẩn Tri hỏi.

Trương ma ma nói: “Cũng điều trị, nhưng đây là cái khó nhất, phu nhân một khi ngủ không được thì không muốn ăn uống, như vậy thân thể liền không được nghỉ ngơi, tỳ vị càng ngày càng yếu.”

Trình Cẩn Tri bất lực. Tần phu nhân cũng còn trẻ, không biết sao lại thành ra như vậy.

Trương ma ma nhìn nàng, hơi do dự nói: “Thực ra, có một vị thuốc có lẽ có tác dụng, có thể điều trị tốt tỳ vị của phu nhân trước, vậy thì sau này uống thuốc mới có tác dụng.”

“Là thuốc gì, đi mua là được rồi.” Trình Cẩn Tri lập tức nói.

Trương ma ma lắc đầu: “Là trần bì*, trần bì tốt nhất là Tân Hội trần bì, nhưng đó là cống phẩm. Gia đình chúng ta cũng có thể có một chút, đều dùng để điều trị cho lão Hầu gia hàng ngày rồi. Lão Hầu gia tràng vị không tốt, thích uống nước trần bì đun sôi, phu nhân đâu dám đi xin lão Hầu gia. Mua bên ngoài, lại không mấy tác dụng.”

Trần bì*: Vỏ quýt khô

Trình Cẩn Tri không nói gì nữa, lời Trương ma ma nói là đúng. Đã là cống phẩm, trong cung chắc chắn chỉ có một chút, chia cho các quý nhân trong cung, rồi đến các hoàng thân quốc thích bên dưới, dù là Hầu phủ được ban thưởng cũng không có nhiều. Lão Hầu gia tuổi đã cao, tất nhiên cần điều trị. Cô mẫu là con dâu, sao tiện đi tranh với công công?

Lúc này Trương ma ma nói: “Chỉ là nghe đại lão gia nói Trưởng công chúa đã qua đời có, đó là lấy từ trong cung ra, trần bì càng lâu năm càng tốt, không biết bây giờ còn không, còn dùng được không.”

Trưởng công chúa? Đó là mẹ của Tần Gián sao? Ý là… thứ này vẫn còn để trong kho sao?

Trình Cẩn Tri nhớ lại chiếc chìa khóa trên tay mình, thế là nàng hiểu ý của Trương ma ma.

Hiện giờ nàng đang cầm chìa khóa kho, tức là cống phẩm trần bì này đang nằm trong tay nàng. Sao có thể không lấy ra cho cô mẫu điều trị?

Nhưng, đây rốt cuộc là đồ của Tần Gián…

Nàng không thể lập tức đồng ý, cũng không thể giả vờ như không nghe thấy, do dự hồi lâu, nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì lát nữa ta sẽ đi kho xem thử, xem có thứ này không. Trong đó đồ đạc quá nhiều, ta còn chưa đối chiếu qua.”

Trương ma ma rất nhanh nói: “Vậy thì tốt quá rồi!” Nói rồi bà ấy quay người lại nắm tay nàng: “Cô mẫu người những năm này ở Hầu phủ không dễ dàng, đã tốn hết tâm sức mới có được ngày hôm nay. May mà người đã về nhà, sau này cứ dựa vào người thôi.”

“Ta chỉ mong cô mẫu có thể khỏe lại.” Lời nói của Trình Cẩn Tri là thật lòng, nhưng nàng không hề nghĩ Trương ma ma nói là sức khỏe của cô mẫu lại phải dựa vào nàng.

Nàng bận rộn xong việc buổi sáng liền dẫn theo mấy nha hoàn bên cạnh, cầm danh sách và sổ sách đi kho kiểm kê đồ đạc.

Quả nhiên là công chúa của thiên triều, Trưởng công chúa quả thật để lại rất nhiều đồ vật chưa từng dùng qua, và trần bì mà Trương ma ma nói quả thật có.

Được niêm phong trong một chiếc hũ, trên sổ sách ghi là Ất Mão niên Tân Hội trần bì. Đến năm nay vừa tròn mười tám năm, là trân phẩm hiếm có trong các loại trần bì.

Không nhiều, chỉ một hũ nhỏ, vừa đủ cho một người dùng làm thuốc.

Tịch Lộ và Xuân Lam nhìn bình phong bằng lưu ly, lư hương mạ vàng, hoặc đồ trang sức trong hộp gấm mà không ngừng thán phục, còn nàng thì ôm cái hũ trần bì đó mà không biết phải làm sao.

Trực giác mách bảo nàng không muốn tìm Tần Gián. Những chuyện liên quan đến cô mẫu nàng đều không muốn tìm hắn, điều này sẽ khiến nàng nhớ lại ánh mắt khinh miệt của hắn từng nói “chẳng qua là niềm vui chăn gối”.

Nàng cũng có thể nói với Trương ma ma là không tìm thấy, có lẽ là dùng vào lúc nào đó rồi, nhưng nàng không làm được, nàng cũng muốn cô mẫu khỏe lại; nàng cũng có thể lén lút mang đi cho cô mẫu, bảo đừng nói với Tần Gián là được rồi, dù sao hắn không nhất định biết rõ những thứ này, nhưng nàng cũng không làm được.

Nàng mang cái hũ trần bì đó về Lục Ảnh Viên, suy nghĩ cả ngày, cuối cùng vẫn quyết định nói với hắn một tiếng.

Trong lòng cũng không khỏi nghĩ, cô mẫu dù sao cũng là mẫu thân hắn, những miếng trần bì này đã không dùng đến, dùng để chữa bệnh cho mẫu thân cũng không có gì không tốt. Quan hệ giữa hắn và cô mẫu dù không tốt, cũng không đến mức ngay cả đồ mình không dùng đến cũng không muốn cho người khác chữa bệnh.

Chiều Tần Gián về sớm, cùng nàng dùng bữa.

Hôm nay hắn mang rất nhiều công văn về, đợi hắn ăn xong, liền kéo tay nàng nói: “Nàng cứ bận việc của nàng trước đi, ta còn rất nhiều việc phải làm, lát nữa sẽ sang Sấu Thạch trai làm, về muộn một chút.”

Ngữ khí hắn ôn hòa, trên mặt mang theo ý cười. Trình Cẩn Tri đúng lúc nói: “Ta có chuyện muốn nói với chàng.”

“Chuyện gì?” Hắn nói, vừa nói lại muốn kéo nàng ngồi lên đùi hắn, nàng không động, vẻ mặt nghiêm túc: “Là chuyện mẫu thân, gần đây bà ấy tỳ vị yếu, không muốn ăn uống, cần một vị trần bì. Nhưng trần bì tốt nhất trong nhà đều đã cho tổ phụ, bà ấy không tiện đi tìm tổ. Vừa hay mẫu thân —- tức là công chúa đã mất – từ trong cung mang ra có, đang để trong kho. Ta nghĩ nếu để lâu nữa sợ sẽ hỏng, không bằng cho mẫu thân dùng làm thuốc thì tốt, chàng có đồng ý không?”

Tần Gián nhìn tay nàng, không lên tiếng.

Nàng liền nghĩ hắn ít nhất là không vui.

Sau đó hắn ngẩng mắt: “Đây là cô mẫu nàng bảo nàng đến nói sao?”

Hắn bình thường sẽ trực tiếp gọi “Mẫu thân”, nhưng khi không vui sẽ nói “cô mẫu nàng”, đẩy nàng sang phía cô mẫu.

Trình Cẩn Tri rất nhanh đáp: “Không phải, là Trương ma ma bên cạnh mẫu thân nói với ta. Ta lúc đó chưa đồng ý, chỉ nói ta đi xem thử, sau này đi xem, quả thật có.”

“Trương ma ma nói chẳng phải là cô mẫu nàng sai khiến sao?” Hắn nói, buông tay nàng ra.

Trình Cẩn Tri đáp: “Dù là ý của mẫu thân, bà ấy cũng chỉ muốn chữa bệnh, bà ấy cũng không muốn chịu khổ vì bệnh tật. Các người ít nhất cũng có danh nghĩa mẫu tử hơn mười năm, miếng trần bì đó chàng cũng không dùng đến, tại sao lại không thể cho bà ấy?”

“Đó không phải đồ của ta, đó là đồ của mẫu thân ta!” Tần Gián nâng cao giọng, đứng dậy nhìn nàng: “Bà ấy năm đó một lòng muốn chiếm vị trí của mẫu thân ta, xóa bỏ mọi dấu vết tồn tại của mẫu thân ta trong phủ này, sao lại không nghĩ đến có ngày hôm nay? Sao lại có mặt mũi đến cầu thuốc của mẫu thân ta? Nàng có phải chưa từng nhớ, vị kia là cô mẫu nàng, nhưng người đã khuất kia cũng là bà bà thật sự của nàng sao?”

Trình Cẩn Tri cắn chặt môi không lên tiếng.

Nàng thừa nhận mình đối với người bà bà đã khuất không có quá nhiều cảm xúc, bởi vì nàng chưa từng gặp người đó. Nàng cũng quên đó là đồ của mẫu thân hắn. Nhưng… cái chết của công chúa và cô mẫu cũng không liên quan gì, họ chỉ là lần lượt gả cho công công, đều làm Tần phu nhân mà thôi.

Tần Gián nhìn chằm chằm nàng: “Cô mẫu nàng rõ ràng không thể làm gì ta, lần nào cũng lấy nàng ra làm công cụ. Mà nàng cũng cam lòng làm công cụ này. Ta xem như đã hiểu rồi, mục đích bà ấy gả nàng cho ta quả thật đã đạt được, chính là muốn thông qua nàng để khống chế ta phải không? Vậy mà còn muốn ta tặng di vật của mẫu thân cho bà ấy, nàng nói với bà ấy, nằm mơ đi!”

Trình Cẩn Tri vẫn không lên tiếng, nàng quay mặt đi, che giấu đôi mắt đã ướt đẫm của mình.

Tần Gián nhìn nàng, không hiểu vì sao, nhìn nàng dáng vẻ im lặng như vậy càng ngày càng bực tức, cuối cùng đi đến bàn lấy công văn của mình, bước ra ngoài hai bước, nhẫn nại quay đầu: “Ta đi đây.” Nói xong liền bước vào đình viện.

Trình Cẩn Tri vẫn đứng nguyên tại chỗ, lấy khăn lau nước mắt ở khóe mắt, chớp chớp vài cái, đẩy nước mắt trở lại, tự nhủ, sớm nên có dự liệu, cho nên lúc này cũng không cần bi thương.

Nàng quay người đi lấy cái hũ trần bì đó, dùng đồ vật gói lại, đích thân mang đi đến kho cất vào, khóa lại.

Nàng nghĩ, sau này nàng sẽ không cầu xin hắn chuyện gì nữa, cũng tuyệt đối sẽ không động vào đồ trong cái kho này.

Tần Gián ngồi trước bàn học ở Sấu Thạch trai gần nửa canh giờ mới bình tĩnh lại, bắt tay vào giải quyết công vụ khẩn cấp.

Chỉ là vì sự trì hoãn này, đến canh hai công việc vẫn chưa xong.

Hắn nhớ mình đã lâu không ngủ lại ở đây, nhưng hắn cũng không muốn về.

Hắn gọi nha hoàn: “Đi giúp ta thu xếp vài bộ quần áo ở Lục Ảnh Viên, cứ nói ta có việc phải ở Hàn Lâm viện hai ngày, sớm thì hai ngày, muộn nhất ba ngày, mấy ngày này sẽ không về.”

“Vâng.” Nha hoàn lui xuống, lát sau trở lại, cầm theo gói đồ đã được thu xếp xong.

“Công tử, quần áo đều đã thu xếp xong rồi ạ.” Nha hoàn nói.

Tần Gián nhìn lướt qua gói đồ đó, khẽ nói: “Thiếu phu nhân có nói gì không?”

Nha hoàn đáp: “Không có ạ.”

Hắn ngẩng đầu: “Không nói gì cả sao?”

Nha hoàn suy nghĩ một chút: “Có ạ, nô tỳ nói công tử hai ngày tới sẽ ở Hàn Lâm viện cho nên đến thu xếp quần áo. Thiếu phu nhân nói, ‘Được, ta biết rồi’, rồi liền thu xếp quần áo.”

“Thôi được rồi, xuống đi.” Giọng hắn khàn khàn, tiếp tục cắm đầu làm công việc chưa xong.

Sau khi nha hoàn của Sấu Thạch trai rời đi, Lục Ảnh Viên cũng tắt đèn đóng cửa viện. Ánh trăng chiếu vào rừng trúc, đặc biệt u tĩnh.

Trình Cẩn Tri nằm nghiêng ngủ một lát, không ngủ được, lật người tiếp tục ngủ. Lại một lát sau, đứng dậy thắp hương an thần rồi lại nằm xuống.

Nàng quả thật có chút không ngủ được, vì hắn.

Nàng nghĩ rất lâu, có thể hiểu những gì hắn nói, cũng có thể nhận ra những chỗ mình đã bỏ qua. Hắn không muốn tặng di vật của mẫu thân ruột thịt cho người kế mẫu không thích là điều bình thường, nếu là nàng cũng sẽ không muốn.

Nhưng, hắn dường như luôn nghĩ nàng là người của cô mẫu. Hắn sẽ dùng thân phận của nàng để tấn công nàng, hắn còn sẽ khi không vui mà lạnh nhạt nàng, như thể muốn nói: Ta vui thì mới chịu ngủ lại với nàng, không vui thì lười động vào nàng.

Ai nói họ không phải là mối quan hệ niềm vui chăn gối chứ, hắn bây giờ mê luyến, chỉ là thân thể mới mẻ của nàng.

Sáng hôm sau nàng đi trả lời Trương ma ma, nói không tìm thấy trần bì trong kho.

Trương ma ma cũng không nói gì nhiều, chỉ nói không sao, làm phiền nàng đặc biệt đi một chuyến.

Thực ra nàng nghĩ, có lẽ Trương ma ma biết chân tướng. Trong phủ đa số là người của cô mẫu, không có chuyện gì có thể giấu được họ.

Hai ngày sau, Tần Gián không trở về.

Thậm chí ba ngày trôi qua hắn cũng không trở về, mãi đến ngày thứ tư, có nha hoàn đến báo lời, nói muốn lấy vài bộ quần áo qua, công tử có chút dấu hiệu bệnh, ở lại Hàn Lâm viện vài ngày đợi hoàn toàn khỏi rồi sẽ về.

Trình Cẩn Tri không biết hắn là thật bệnh hay chỉ là lý do thoái thác, lại giúp thu xếp vài bộ quần áo, giao cho nha hoàn.

Sau đó hai ngày, nàng đã quen với việc tự mình đi ngủ, Tần phu nhân tinh thần đã tốt hơn một chút, nàng cũng dần dần gác lại chuyện này.

Sau khi Tần phu nhân khỏi bệnh, lại nhắc đến chuyện hôn sự của Tần Vũ với nàng.

“Ta thường nghĩ, ngày nào đó ta sẽ ra đi, để lại Vũ nhi một mình, công danh không có, hôn sự lại không có chỗ dựa, phụ thân hắn thì không thể dựa vào, vậy phải làm sao đây.” Tần phu nhân thở dài.

Trình Cẩn Tri vội vàng nói: “Mẫu thân nói lời gì vậy, người mới ngoài bốn mươi, sao lại nói ra đi? Bệnh vặt là chuyện thường tình thôi, người đừng nghĩ nhiều.”

Tần phu nhân lắc đầu: “Dù sao cũng phải có một kế hoạch thì tốt, ta trước đây cứ nghĩ đợi ngày nào đó nó đậu cử nhân rồi mới nói, nhìn tình hình e rằng không có nhiều hy vọng, không bằng cứ định trước đi.”

Trình Cẩn Tri cười: “Vũ đệ học hành từ trước đến nay đều chăm chỉ, đậu cử nhân là chuyện sớm muộn thôi, chỉ là nếu mẫu thân sốt ruột, định hôn trước cũng tốt, không biết mẫu thân ưng ý cô nương nhà nào?”

Tần phu nhân nhìn nàng: “Đây không phải không ưng ý sao, sớm biết thế này đã không gả con cho ca ca của nó, cứ gả cho nó thì tốt biết bao nhiêu, như vậy có người quản nó, ta liền an tâm tất cả.”

Trình Cẩn Tri đáp: “Vâng, cô mẫu ban đầu cũng không ngờ đâu. Hồi nhỏ con khá thích Vũ đệ. Đệ ấy lúc đó đi Lạc Dương luôn chơi với con, cả ngày biểu tỷ biểu tỷ mà gọi, nói về kinh thành sẽ tìm cho con lông gà tốt nhất làm cầu đá, đến khi con đến kinh thành, đệ ấy thật sự mang ra một cái cầu đá, nói là giữ cho con, làm con cảm động lắm.”

Trương ma ma ở một bên nói: “Khó trách nhị công tử lúc đó từ Lạc Dương về là ngày nào cũng canh ở ngoài bếp nhặt lông gà, hóa ra là để làm cầu đá cho biểu tiểu thư.”

Tần phu nhân cũng cười rộ lên: “Nó không có tỷ tỷ, đi Lạc Dương gặp con có một người biểu tỷ như vậy, lại đối xử tốt với nó, sao lại không dính chặt lấy con chứ?”

Trình Cẩn Tri đáp: “Vậy cô mẫu tìm cho đệ ấy một người tỷ tức phụ* là được rồi.”

Tỷ tức phụ: vợ như chị gái

Trương ma ma nói: “Vậy cứ theo khuôn mẫu của biểu tiểu thư mà tìm.”

Mấy người nói cười xong, Trình Cẩn Tri từ Hiền Phúc Viện đi ra, vừa hay nhìn thấy Tần Vũ đang tựa lưng của ghế dài ở bờ ao cho cá ăn.

Thấy có người đến, hắn giật mình, thấy là nàng mới thở phào nhẹ nhõm, gọi: “Tẩu tẩu.”

Trình Cẩn Tri cười: “Đâu phải làm gì mờ ám, sao lại sợ đến vậy?”

“Mẫu thân không cho đệ ra ngoài, bảo đệ ở nhà ôn bài, đệ thực sự ngột ngạt mới ra ngoài đó.” Tần Vũ nói.

Trình Cẩn Tri thở dài: “Mẫu thân cũng ép quá rồi, các đệ mười ngày mới được nghỉ một ngày, ngày này cũng nên được giải khuây thư giãn. Đáng tiếc ta đã đề cập hai lần, bà ấy cũng không nghe.”

Tần Vũ vừa ném thức ăn cho cá xuống ao, vừa đáp: “Cũng trách đệ học hành không tốt, nếu sớm đậu cử nhân, hay đậu tiến sĩ, thì không cần mẫu thân lo lắng nữa rồi.”

“Ai cũng muốn đậu cử nhân, đâu có dễ dàng như vậy.” Trình Cẩn Tri ngồi xuống bên cạnh hắn trên ghế dài: “Nhưng mẫu thân bây giờ có suy nghĩ mới rồi, bà ấy muốn nói chuyện hôn sự cho đệ rồi đó.”

Tần Vũ sững sờ, quay đầu lại: “Tẩu tẩu đùa đệ phải không?”

“Đâu có, thật đó, Trương ma ma còn nói sẽ theo khuôn mẫu của ta mà tìm đó, đệ có muốn không?” Trình Cẩn Tri cười nói, thành công khiến Tần Vũ không nói nên lời, mặt hơi đỏ bừng.

“Tẩu tẩu chắc chắn là đùa đệ, mẫu thân nói đệ phải chuyên tâm thi cử.”

“Đâu phải đùa đệ, là thật đó, chúng ta đều nói có thể định trước, đợi đệ thi xong thì thành hôn, tránh đệ một lòng lo nghĩ chuyện yêu đương, ảnh hưởng đến việc học của đệ.”

Mặt Tần Vũ càng đỏ hơn, nín nhịn hồi lâu rồi nói: “Vậy thì vẫn không cần đi, đệ cứ thi xong rồi nói.”

“Ừm?” Trình Cẩn Tri cười: “Nghe giọng điệu này, đệ có phải không muốn tìm người như ta không? Vậy đệ muốn tìm người như thế nào? Ta sẽ nói với mẫu thân, đừng để mẫu thân tìm nhầm cho đệ.”

Tần Vũ định đáp lời, vừa ngẩng mắt, lại nhìn về phía trước không nói nữa. Trình Cẩn Tri nhìn theo ánh mắt hắn, liền thấy Tần Gián.

Hắn không biết từ khi nào đã đứng ở bờ đối diện hồ, sau bụi dâm bụt, lúc này nhìn về phía họ, nhìn họ một cái, quay người đi vào Lục Ảnh Viên.

Sự xuất hiện của hắn, thành công khiến hai người im lặng.

Tần Vũ quay đầu lại: “Đại ca hình như không vui lắm.”

Trình Cẩn Tri đáp: “Không biết, đại khái là công vụ quá bận rộn thôi.”

Nói xong, cùng hắn cho cá ăn một lúc, Tần Vũ liền về phòng đọc sách. Trình Cẩn Tri cũng về Lục Ảnh Viên.

Đợi nàng vào nhà, mới thấy Tần Gián đã đi rồi, chỉ lấy một bộ quần áo rồi đi ra ngoài.

Trình Cẩn Tri liền không quản nữa.

Tần Gián ở Hàn Lâm viện sáu ngày, ở đó là phòng đơn, chỗ nhỏ, tắm rửa cũng không tiện. Hắn về nhà tắm rửa xong, thay một bộ trang phục chơi mã cầu tay áo hẹp rồi ra ngoài.

Đến sân mã cầu, Thẩm Di Thanh nói: “Bệnh huynh vừa khỏi, chơi mã cầu không sao chứ?”

Tần Gián ngữ khí thờ ơ: “Có gì đâu mà không sao?”

Đến sân mã cầu, liền hoàn toàn chứng minh hắn không sao, như giao giao long ra khỏi nước, đầy khí thế, khiến Từ Tử Kỳ biết võ công cũng cam tâm chịu thua.

Mã cầu kết thúc, trời đã chạng vạng, mỗi người về nhà mình.

Đi được nửa đường, Tần Gián lại hướng về Thẩm Di Thanh nói: “Ăn bên ngoài đi, cùng ta uống một bữa rượu, ta mời.”

“Vừa rồi mọi người nói đi uống rượu, ngươi không phải nói không có tâm trạng, không uống sao?”

“Bây giờ thì có rồi.” Hắn nói.

Thẩm Di Thanh nhìn dáng vẻ hắn như vậy, hiểu ra, tâm trạng không tốt, không muốn cùng một đám người vui vẻ, chỉ muốn tìm một người cùng uống rượu trút buồn bực.

Có người mời uống rượu, có gì không tốt đâu, Thẩm Di Thanh đồng ý.

Cùng hắn đi tửu lầu, gọi rượu gọi món, Thẩm Di Thanh trước tiên rót cho hắn một chén: “Nói đi? Mấy lão cứng nhắc ở Hàn Lâm viện đã cho ngươi chịu trận rồi à? Hay là Thạch công không chịu nhậm chức? Thực ra không có gì đâu, Hoàng thượng đã đồng ý thành lập học viện thư pháp và hội họa rồi, còn để Đông cung làm chủ trì, đây chính là ván cờ thắng lớn, những thứ khác không đáng nói.”

Tần Gián không lên tiếng, trước tiên uống nửa chén rượu.

Thẩm Di Thanh lại khuyên: “Chuyện cứ từ từ mà làm, ta nói thật, bây giờ là lúc nên ăn mừng đó.”

Tần Gián chậm rãi nói: “Ta thấy trong mắt phu nhân ta chỉ có cô mẫu nàng ấy, biểu đệ nàng ấy, vậy mà không có ta, người phu quân này.”

“Hả?” Thẩm Di Thanh ngàn vạn lần không ngờ, hắn tìm mình lại là vì chuyện gia đình vụn vặt.

Nhưng không sao cả, công việc triều đình hắn còn chưa giỏi bằng Tần Gián, nhưng chuyện gia đình vụn vặt nam nữ tình ái hắn lại khá giỏi.

“Nói thế nào?” Hắn hỏi.

Tần Gián tiếp tục nói: “Mấy ngày trước, nàng ấy lại vì cô mẫu nàng ấy mà đến tìm ta xin di vật của mẫu thân ta, ta không vui nên từ chối. Tối đó làm mọi chuyện không vui vẻ, ta liền bỏ đi, nàng ấy cũng không quan tâm ta. Sau đó lại đi Hàn Lâm viện làm chuyện học viện thư pháp và hội họa, nhiều ngày không về, nàng ấy cũng rõ là ta bị bệnh, một lời cũng không nói, coi ta như đã chết rồi vậy.

“Hôm nay ta về, ngươi đoán xem ta thấy gì? Nàng ấy vậy mà ung dung tự tại cùng biểu đệ nàng ấy đùa cợt lả lơi, thấy ta, cũng chỉ thờ ơ liếc mắt một cái.”

“Đợi một chút…” Thẩm Di Thanh gọi hắn lại: “Nếu họ chỉ là đang nói cười, thì không gọi là đùa cợt lả lơi. Quan hệ biểu tỷ đệ tốt, bây giờ lại là người một nhà, sao lại không thể nói vài câu chứ?”

Bình Luận (0)
Comment