Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 33

Tần Gián hừ lạnh, sao lại tính là người một nhà? Chàng đã sớm nói không muốn bọn họ đi lại quá gần gũi, nhưng nàng lại chẳng để tâm.

Thẩm Di Thanh nói: “Hơn nữa nếu ta muốn giúp đỡ, ta cũng sẽ thiên vị cô mẫu chứ không thiên vị ngươi. Cô mẫu là người thân máu mủ, cũng là bà bà, nàng ấy muốn dựa vào cô mẫu, chừng nào cô mẫu còn ở đó một ngày, nàng ấy mới có thể an thân lập nghiệp ở Tần gia; còn ngươi thì khác, ngươi một ngày có thể ở nhà được mấy canh giờ? Ngươi không quản được chuyện hậu viện, hơn nữa chờ sau này Tú Trúc vào cửa, ngươi cũng sẽ không lo được cho nàng ấy nữa, nhưng ở chỗ cô mẫu thì sẽ không có biến cố.”

Tần Gián phản bác: “Dù Tú Trúc vào cửa, sao có thể so với nàng ấy? Sao ta có thể vì thiếp thất mà lạnh nhạt với chính thê?”

Thẩm Di Thanh nói: “Nàng ấy thiên vị cô mẫu, thì chính thê cũng sẽ không bị đuổi. Chẳng lẽ ngươi có thể trái lời phụ mẫu, đình thê* lấy người khác sao?”

Đình thê*: Bỏ vợ

“Ngươi…” Tần Gián thấy Thẩm Di Thanh hôm nay nói chuyện đặc biệt khó nghe, bực bội nói: “Ta đang nói chuyện nàng ấy một lòng thiên vị cô mẫu, sao lại lôi chuyện đình thê ra? Ta chưa từng nói sẽ đình thê.”

“Ta chỉ đưa ra một giả thuyết thôi mà, chỉ là muốn nói cho ngươi biết trong lòng nàng ấy nghĩ gì thôi.” Thấy chàng bắt đầu tức giận, Thẩm Di Thanh liền thay đổi ngữ điệu.

Dù chỉ là giả thuyết, Tần Gián cũng không đồng tình với lời hắn nói.

Chẳng lẽ trong lòng nàng không có địa vị ở Tần gia sao? Bọn họ là phu thê, có bao nhiêu khoảnh khắc kề tai nói nhỏ, làm sao có thể không có tình cảm?

Nhưng đến lúc này chàng cũng đã nhận ra, chàng chỉ muốn biết nàng có bao nhiêu tình cảm với mình.

Thẩm Di Thanh nói: “Ngươi muốn nàng ấy thiên vị ngươi, thì phải đợi đến khi các ngươi có con, có con rồi, nàng ấy sẽ một lòng một dạ thiên vị con, thiên vị phụ thân của con nàng ấy.”

Tần Gián liếc hắn một cái: “Nghe ý ngươi nói, nàng ấy dù có thiên vị ta cũng là vì con, không liên quan đến ta?”

“Ta nghĩ… là như vậy đó.”

Tần Gián khinh thường: “Ta thấy ta không nên tìm ngươi nói chuyện này, ngươi không hiểu.”

“Sao ta lại không hiểu? Ta nhìn thấu hết cả rồi.”

“Những gì ngươi nói là lợi ích, là tranh đấu, suy nghĩ của ngươi giống hệt kế mẫu của ta, còn những gì ta nói là…” Chàng dừng lại, nâng chén rượu lên, khẽ nói: “‘Tình không biết từ đâu khởi, một khi đã sâu đậm’, ‘Nắm tay nàng, cùng nàng bạc đầu’, nếu ngươi hiểu, sẽ không nói những lời đó.”

Nói xong, hắn một hơi uống cạn chén rượu.

Thẩm Di Thanh cười: “Ta không hiểu, ta chỉ biết khi ngươi nói những lời này, điều đó chứng tỏ nước cờ của kế mẫu ngươi đã đi đúng rồi, cũng giống như Vương Thiện kia, dâng cho ngươi một mỹ nhân, mỹ nhân này đã chiếm được trái tim ngươi.”

Tần Gián trầm mặc hồi lâu, ngẩng mắt nói: “Ta cam tâm tình nguyện, được chưa?”

Thẩm Di Thanh cười: “Chẳng trách người ta nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, cô mẫu ngươi đố kỵ, đối phó thiếp thất rất giỏi đấy, Tú Trúc chờ ngươi lâu như vậy, ngươi đừng phụ nàng ấy.”

“Nàng ấy và cô mẫu khác nhau, không làm ra những chuyện như vậy đâu.” Tần Gián khẳng định.

“Nàng ấy còn có cô mẫu ngươi đấy, với cái đầu óc của Tú Trúc, gặp kế mẫu của ngươi sợ là bị bán đi rồi còn giúp người ta đếm tiền.”

Tần Gián đáp: “Ta biết ngươi quen Tú Trúc trước, thương xót nàng ấy, sợ nàng ấy chịu thiệt thòi ở nhà ta, nhưng phu nhân ta không phải như ngươi nghĩ đâu, hơn nữa… nếu ban đầu thật sự cưới Tú Trúc làm thê tử, ta tất nhiên sẽ kính trọng nàng ấy, nhưng bây giờ biểu muội mới là thê tử của ta, Tú Trúc tất nhiên cũng sẽ không vượt mặt nàng ấy. Ta đang nghĩ, nếu biểu muội sinh đứa con đầu lòng là nhi tử thì thôi, nếu là nữ nhi, ta cũng sẽ không để Tú Trúc sinh trưởng tử trước nàng ấy.”

Thẩm Di Thanh gật đầu: “Như vậy cũng có lý, nhà các ngươi có tước vị, nếu có thứ trưởng tử* dễ gây tranh chấp.”

Thử trưởng tử*: Con trai trưởng của thiếp

Tần Gián thì lại chẳng sợ tranh chấp, hắn tự nhận nhi tử của mình hắncó thể kiểm soát được, làm sao có thể để bọn họ gây tranh chấp? Tước vị tự nhiên là của đích trưởng tử, không liên quan đến thứ tử, hắn chỉ sợ lo lắng, sợ đau buồn, nếu không có đích trưởng tử mà lại có thứ trưởng tử trước, nàng ấy lại làm sao có thể an lòng?

Sau khi cùng Thẩm Di Thanh uống một bữa rượu, Tần Gián trở về.

Đầu tiên là đến Sấu Thạch Trai, một mình ngồi trước ánh nến cho đến canh hai, cuối cùng cũng đứng dậy ra khỏi cửa.

Đến Lục Ảnh Viên, bên trong đèn vẫn sáng, hắn đẩy cửa, cửa không khóa, vào đến gian trong, thấy Trình Cẩn Tri đang thắp hương bên giường, nghe thấy động tĩnh liền nhìn về phía hắn, động tác trên tay cứng đờ tại chỗ.

Đèn trên bàn viết bên cạnh cũng chưa tắt, trên đó chất một chồng giấy, lờ mờ như có những nét chữ đang luyện tập, dường như trước đó đã viết chữ rất lâu.

Hắn lại nhìn nàng, cả hai người đều không nói gì, cứ thế đối diện.

Qua một hồi lâu, hắn đến ngồi xuống ghế trong phòng, Trình Cẩn Tri cúi đầu tiếp tục thắp hương, đậy nắp lư hương mấy lần mới đậy được.

Hắn mở miệng: “Nếu ta không đến đây, nàng sẽ không hỏi ta một tiếng sao? Ta không về, có phải khiến nàng cảm thấy rất thanh tĩnh không?”

Trình Cẩn Tri thắp hương xong, ngồi xuống bên giường cúi đầu không nói gì.

Chàng bất động nhìn nàng, bất mãn nói: “Nàng nói đi.”

Nàng mới nói: “Từ trước đến nay biểu ca muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ta có quyền gì mà xen vào?”

“Ta đến, không thấy nàng vui, ta đi, lại thấy nàng vui lòng.” Hắn nói.

Trình Cẩn Tri chẳng hiểu sao lại thấy mũi mình cay cay, ngồi bên giường nước mắt tuôn ra hai hàng.

Tần Gián thấy nàng khóc, giọng nói không khỏi dịu lại, nói với nàng: “Nàng khóc gì, ta ở Hàn Lâm Viện nhiễm phong hàn, bệnh bốn năm ngày, tổ phụ sáng sớm đã phái người đi hỏi thuốc, ngay cả cô mẫu của nàng cũng biết gửi chút nước đường bánh ngọt qua, nàng lại thờ ơ, coi như không có ta vậy, ta thấy ta mới muốn khóc!”

“Nếu đã có nhiều người quan tâm như vậy, thì cần ta làm gì? Chàng chỉ vì một chút thuốc mà nổi giận đùng đùng, bỏ đi, ta cứ nghĩ chàng bệnh là cái cớ để không muốn bước chân vào cánh cửa này nữa.”

Biết nàng không cố ý, Tần Gián tâm trạng khá hơn một chút, nói: “Ta không có bỏ đi, ta đã nói rõ ràng với nàng rồi, có việc cần bận, ta sợ ở đây không chuyên tâm, cũng sợ làm phiền nàng. Đêm đó làm xong việc đã là canh ba rồi, ta sợ làm ồn nàng nên mới không về, đến Hàn Lâm Viện ở cũng là đã định từ trước, dù có chuyện đêm đó hay không ta cũng phải đi.”

Trình Cẩn Tri vừa lau nước mắt, vừa đáp: “Nhưng mà… chàng từng nói ta chỉ là người bầu bạn qua đêm với chàng, chàng vốn dĩ vui thì lấy ta làm cớ phóng túng, không vui thì không ghé cửa nữa. Ta nghĩ chàng chắc là đi chỗ khác qua đêm rồi, nên mới nói là bị bệnh.”

Tần Gián đến bên giường đỡ vai nàng: “Nàng đang nói gì vậy, cái gì mà nàng là người bầu bạn qua đêm với ta? Ta khi nào nói lời đó?”

“Sao chàng lại chưa từng nói, chàng nói giữa ta và chàng chỉ là niềm vui chăn gối thôi.”

Tần Gián mất một lúc mới nhớ ra mình đã nói câu đó lúc nào, vội vàng nói: “Đó là ta nói bừa, là ta sai rồi.”

Nói xong, không nhịn được ôm chầm lấy nàng đang rơi lệ: “Nàng sao có thể nghĩ như vậy, nàng coi ta là gì, lại coi mình là gì? Chúng ta là phu thê, là cùng chia phú quý, đồng cam cộng khổ, là sống cùng chăn, chết cùng huyệt mộ.”

Trình Cẩn Tri cảm thấy trái tim mình vào khoảnh khắc này mới từ tan vỡ trở nên trọn vẹn.

Nàng cứ ngỡ mình đã ổn rồi, sau ba bốn ngày đau khổ ngắn ngủi thì đã thông suốt rồi, hắn vốn dĩ là như vậy, nàng vẫn luôn biết điều đó.

Vì vậy nàng vẫn làm việc của mình như thường lệ, thậm chí sau đó còn có thể ngủ ngon lành, nàng rất vui.

Nhưng hôm nay hắn trở về, để lộ ra vẻ mặt đó, nàng lại không ngủ được nữa.

Đọc sách không vào, viết chữ một canh giờ cũng không tĩnh tâm được, thật sự quá muộn rồi, đành đốt chút an thần hương để ngủ, thì chàng đến.

Khoảnh khắc hắn đến, nàng đã tủi thân đến muốn khóc.

Nàng nói: “Phu thê gì chứ, ta là do cô mẫu ta cố ý nhét cho chàng, dùng để khống chế chàng đó, chàng đừng quá tin ta, nếu không bị ta lừa gạt cũng không biết chừng. Ta nghĩ chàng nên thu lại chìa khóa đi, cẩn tắc vô ưu.”

“Ta mặc nàng trách cứ ta, những gì ta đáng phải chịu, đều là lỗi của ta, được không?”

Chàng nói: “Ta thừa nhận cho đến bây giờ ta vẫn không muốn đưa thuốc cho nàng, nhưng ta đã nghĩ rồi, ta đã đưa chìa khóa cho nàng rồi, đây là ta cam tâm tình nguyện, mẫu thân ta cũng chắc chắn sẽ bằng lòng, còn về việc nàng muốn đưa đồ cho ai, đó là chuyện của nàng, dù nàng có đưa cho cô mẫu nàng cũng là tấm lòng của nàng, không liên quan đến ta, ta không nên can thiệp…”

“Cho nên, đừng giận, đừng trả lại chìa khóa cho ta, được không? Ta chỉ là… quá muốn nàng để tâm đến ta.”

Trình Cẩn Tri thật sự không giận nữa, vịn cánh tay hắn hỏi: “Chàng thật sự bị bệnh sao?”

Chàng thở phào: “Sao nàng không tin ta? Chẳng lẽ ta lại nói dối giả bệnh?”

Nàng nhìn hắn, quả nhiên gầy đi một vòng, cằm cũng nhọn hơn một chút, hốc mắt cũng sâu hơn trước.

“Vậy sao không về nhà nghỉ ngơi?”

“Là ôn bệnh, nhiễm ở Hàn Lâm Viện, đến đột ngột, lúc đó sốt đến không dậy nổi, nằm một ngày, khá hơn một chút, cũng không muốn đi lại dông dài gặp gió, nên ở lại Hàn Lâm Viện làm việc, sau đó ho mấy ngày thì cũng khỏi rồi.”

Nàng có chút hổ thẹn, quả thật có người đến lấy đồ, cũng nói hắnbị bệnh, nhưng nàng không để tâm, cũng không hỏi thêm một câu nào.

“Ta không biết, ta cứ nghĩ chàng không muốn gặp ta, cố ý làm khó dễ ta.”

Hắn lại ôm nàng vào lòng: “Sao ta lại không muốn gặp nàng? Ta chỉ muốn nàng nói với ta một câu dễ nghe, nói với ta rằng ta tất nhiên quan trọng hơn cô mẫu nàng, muốn nàng có thể đến thăm ta… Ta cũng đã nghĩ, nếu nàng đến, ta sẽ không cho nàng vào cửa, để khỏi lây bệnh cho nàng, nào ngờ nàng không đến, không gửi đồ, ngay cả một lời cũng không có.”

Trình Cẩn Tri không khỏi cảm thấy tội lỗi. Mãi một lúc sau mới chậm rãi nói: “Chiếc váy đẹp nhất của ta khi còn nhỏ, là cô mẫu phái người từ kinh thành gửi cho ta; ca ca ta vào kinh thi cử vừa đúng lúc bị gãy chân, là cô mẫu mời lão thái y đến giúp chữa trị, nên mới không bị lỡ kỳ thi; còn chức quan của phụ thân ta cũng là do cô mẫu tìm cô phụ dàn xếp… Đối với chàng, đó là mẹ kế thâm hiểm, nhưng đối với ta, lại là người thân máu mủ với ân tình không kể xiết.”

“Chàng nói ta cam tâm tình nguyện bị lợi dụng, vậy ta cảm thấy công cụ này cũng sẽ không làm tổn thương ai, đương nhiên, sau này ta cũng nhận ra mình đã sai, ta đã làm tổn thương chàng. Trần bì đó ta đã đặt lại chỗ cũ rồi, bệnh của cô mẫu cũng đỡ hơn rồi, sau này ta sẽ không còn ý định động vào nó nữa.”

Tần Gián vội vàng nói: “Nàng cứ lấy đi, ta đã nói rồi, ta coi như đã đưa cho nàng rồi, nàng cho ai ta mặc kệ.”

“Không cần, ta sẽ không đụng vào nữa, những thứ bên trong ta cũng sẽ không đụng vào.”

“Nàng đang giận dỗi ta.” Hắn nói.

Nàng không trả lời: “Mặc kệ có phải không, dù sao ta cũng sẽ không đụng vào nữa.”

“Đừng như vậy mà, nàng không thể ép ta tự mình mang đến cho nàng được.”

Nàng cúi đầu không nói gì.

Hắn nhìn nàng, đột nhiên dán môi lên môi nàng, hôn sâu.

Còn chuyện trần bì, có đưa hay không cũng không sao, hắn chỉ cần trong lòng nàng có hắn là được.

Lúc này ôm nàng, hôn nàng, hắn mới cảm thấy trái tim mình đã đặt đúng chỗ.

Cả hai người đều hít một hơi thật sâu, nàng nhẹ nhàng ôm lấy vai hắn, dán mình vào hắn.

Y phục nhanh chóng bị xé bỏ, hắn dứt khoát mạnh mẽ tiến vào, biến những oán trách, nghi ngờ, tủi thân và cả nỗi nhớ nhung mấy ngày qua thành một sự chiếm đoạt mãnh liệt không thể phá vỡ.

Nàng ôm lấy hắn, không hề che giấu mà phát ra những tiếng r*n r* uyển chuyển, ngón chân siết chặt lấy lưng hắn.

Nói gì mà phóng túng chứ, thật ra nàng cũng vậy.

Đêm đã gần canh ba, hai người đã bình ổn, nhưng đều không đi tắm rửa. Hắn ôm nàng vào lòng, nàng yên lặng tựa vào ngực hắn nằm đó.

“Ngày mai ta được nghỉ, nàng cũng đã xin nghỉ, chúng ta cùng ra ngoài đi dạo có được không?” Chàng hỏi.

“Ừm, đi đâu?”

“Ta nghĩ xem, nàng muốn đi đâu?”

“Đâu cũng được.”

“Thật ra ta cũng vậy, ở bên nàng, nơi nào ta cũng nguyện ý đi.” Đây là lời thật lòng của hắn.

Hai người ôm nhau, rõ ràng đêm đã khuya, nhưng đều không có ý ngủ.

Hắn hỏi: “Hôm nay nàng và biểu đệ của nàng nói chuyện gì vậy?”

“Không nói gì cả.”

“Không nói gì mà nàng cười vui vẻ như vậy?”

“Đó chẳng phải đệ đệ của chàng sao? Sao lại gọi là biểu đệ của ta.”

Dừng một chút, hắn nói: “Ngày đó, ta nghe mấy bà lão ở Hiền Phúc Viện nói chuyện phiếm. Nói rằng nàng và Tần Vũ đứng cạnh nhau cũng rất xứng đôi, người khác lại nói, ban đầu cô mẫu của nàng còn muốn gả nàng cho đệ ấy nữa.”

Trình Cẩn Tri cười: “Toàn là lời nói đùa thôi mà.”

“Nếu nghe thấy những lời nói đùa như vậy trước, rồi lại thấy hai người thân thiết thì sao?”

Nàng nhìn hắn: “Ta coi hắn như đệ đệ ruột thịt.”

Tần Gián nhìn nàng không nói gì, ánh mắt u oán, dường như vẫn còn bất mãn.

Nàng nói: “Hôm nay chúng ta nói chuyện, là về việc mẫu thân đệ ấy muốn bàn chuyện hôn sự cho đệ ấy.”

“Ừm… Có đệ tức vào cửa rồi, nàng chẳng phải sẽ tránh mặt đệ ấy sao?” Hắn vừa nói vừa hôn lên môi nàng.

“Không có đệ tức vào cửa, ta cũng không dám nói chuyện với đệ ấy nữa.”

Hắn ôm nàng vào lòng: “Chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không? Cũng không được lạnh nhạt với ta, đi nói cười với người khác.”

“Nhưng mà… ta không có cãi với chàng, là chàng cãi với ta.”

“Vậy là lỗi của ta, sau này ta tuyệt đối sẽ không cãi nhau với nàng nữa, mấy ngày nay ta rất khó chịu, ngày đêm đều nghĩ đến nàng, hận nàng vô tình với ta.”

Nàng không nói gì, vươn tay ôm lấy hắn.

Thật ra nàng cũng khó chịu lắm, sẽ nhớ hắn đến mức không ngủ được, sẽ nhớ đến mức bật khóc, không có gì yên tâm hơn là nằm trong vòng tay hắn lúc này.

Bình Luận (0)
Comment