Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 37

Chẳng bao lâu sau, Diêu Vọng Nam quả nhiên sai người gửi đến mấy hòm đồ. Trình Cẩn Tri đợi Tần Vũ trở về vào buổi tối, liền đưa đồ cho hắn.

“Một bộ bút, mực, giấy, nghiên, một đôi chén trà, còn có một đôi bình hoa hình miệng loe màu xanh lam như bầu trời sau mưa, đều là do nàng ấy gửi đến.” Trình Cẩn Tri bảo nha hoàn bày đồ lên bàn của Tần Vũ.

Tần Vũ kinh ngạc: “Chẳng qua chỉ là một câu nói, sao nàng ấy lại gửi nhiều đồ đến vậy?”

Trình Cẩn Tri nói: “Nàng ấy cũng gửi cho ta. Đối với đệ đó chỉ là một câu nói, nhưng nếu không có câu nói này của đệ, nàng ấy có thể đã định sai cả đời rồi. Nàng ấy gửi đến, là vì nàng ấy thấy đáng giá.”

“Nhưng…”

“Đệ cứ nhận đi, dù sao cũng là đồ nhà nàng ấy, không tốn công sức gì đâu.” Trình Cẩn Tri khuyên.

Tần Vũ bất lực: “Diêu cô nương thật là… tiếc là ta không có gì để đáp lễ.”

Trình Cẩn Tri nhìn hắn cười: “Được rồi, hai người không cần phải gửi qua gửi lại nữa, đệ cứ nhận những thứ này là được rồi, nàng ấy còn nói nếu đệ không ưng ý, thì cứ đem đi tặng người khác.”

Tần Vũ vội vàng nói: “Sao có thể như vậy được?”

“Lần tới tẩu tẩu gặp nàng ấy, nhất định thay ta cảm ơn, ta nhận mà cảm thấy hổ thẹn.”

Trình Cẩn Tri đồng ý, rồi rời đi trước.

Tần Vũ nhìn bộ văn phòng tứ bảo trước mặt, lấy cái ống bút ra xem, phát hiện bức tranh trên đó không phải là “bước bước cao thăng” cũng không phải “cá chép hóa rồng”, mà là “bọ ngựa chiến đấu dế mèn”, một con bọ ngựa và một con dế mèn đang vật lộn trên lá cỏ, hai con côn trùng tràn đầy ý chí chiến đấu, sống động như thật.

Hắn không nhịn được mà bật cười. Hôm đó ở tiệm gốm sứ của nhà họ Diêu không hề nhìn thấy bộ này, hắn trực giác rằng đây không phải do người trong tiệm chọn, mà là do chính nàng ấy tự tay chọn, đây là bức tranh nàng ấy thích.

Nhìn sang những thứ khác, nghiên bút là hình bướm vàng gặm rau cải, vại nước là hình kiến tha mồi, hộp ấn niêm là hình con bọ hung lật ngửa chân lên trời không lật lại được, bút sơn là ba con châu chấu, chặn giấy lại là một con ốc sên lười biếng.

Lại nhìn đôi chén trà, trên đó vẽ hình quả tỳ bà.

Cô nương đó, lại có một tấm lòng thú vị và tinh tế đến vậy.

Hắn v**t v* những món đồ sứ này rất lâu, vừa muốn đặt bên mình chơi đùa mỗi ngày, lại sợ không cẩn thận làm vỡ, cảm thấy chi bằng cất giữ cẩn thận thì hơn.

Chiều hôm sau, Trình Cẩn Tri đến Hiền Phúc Viện, lại thấy một nha hoàn đang khóc lóc thảm thiết trong sân, nha hoàn quay đầu thấy nàng đến, vội vàng quỳ xuống cầu xin nàng: “Thiếu phu nhân, xin người giúp nô tỳ cầu xin phu nhân, đừng đuổi nô tỳ đi, nô tỳ không dám nữa…”

Trình Cẩn Tri biết nha hoàn này, là một nha hoàn nhỏ trong Hiền Phúc Viện, tên là Thụy Châu, mới mười bốn tuổi, làm việc trong nhà bếp, bình thường ngây thơ đáng yêu, còn từng nhặt khăn tay cho nàng.

Lúc này nàng ta khóc lóc cầu xin, Trình Cẩn Tri không biết vì chuyện gì, chỉ nhìn nàng ta thêm một chút, rồi đi vào phòng của Tần phu nhân.

Vào đến phòng hỏi mới biết nguyên nhân, Thụy Châu đun thuốc quên mất giờ, làm cháy thuốc, trong thuốc có sâm núi già, giá trị không hề thấp, lại còn làm chậm trễ thời gian uống thuốc của Tần phu nhân, vì vậy Tần phu nhân nhất thời nổi giận, sai người đuổi Thụy Châu ra ngoài sân làm nha hoàn sai vặt.

Trình Cẩn Tri nghe xong, khuyên nhủ: “Con bình thường cũng gặp nàng ta mấy lần, nàng ta làm việc cũng lanh lợi tháo vát, cũng không phạm lỗi lớn gì, hay là lần này chỉ phạt nhẹ để nàng ta nhớ bài học, rồi vẫn giữ nàng ta ở nhà bếp thì tốt hơn, sau này nàng ta nhất định sẽ cẩn thận hơn.”

Trương ma ma nhìn Tần phu nhân, xin ý kiến Tần phu nhân, Tần phu nhân lại sa sầm mặt, nói: “Việc quan trọng như vậy mà cũng quên, dặn dò mãi cũng vô ích, còn dám giao cho nàng ta việc gì nữa? Gần đây những người này càng ngày càng không ra thể thống gì, trốn việc lười biếng không ít, không trừng phạt nặng tay, người khác sẽ bắt chước!

“Nhân tiện, chẳng phải còn một chuyện, nàng ta lần trước xin nghỉ hai ngày, vậy mà lại ở nhà ba ngày?”

Trình Cẩn Tri vội vàng nói: “Chuyện này con biết, nàng ta trở về có nói với con, là vì mẫu thân nàng ta bệnh nặng, suýt chút nữa không qua khỏi, cho nên nàng ta ở nhà thêm một ngày.”

“Ngươi làm sao biết mẫu thân nàng ta thật bệnh nặng hay giả bệnh nặng? Hôm nay mẫu thân bệnh nặng, ngày mai phụ thân ngã bệnh, công việc trong phủ còn làm hay không?” Tần phu nhân không vui nói: “Thôi được, cũng đừng đuổi ra khỏi viện nữa, trực tiếp đuổi nàng ta đi đi, mang nàng ta đi, khóc làm ta đau đầu.”

Trương ma ma đi ra phân phó, Trình Cẩn Tri vô cùng không nỡ, nhưng nhìn sắc mặt cô mẫu lại không dám nói thêm lời nào.

Cuối cùng, Tần phu nhân lại chỉ ra mấy chỗ sai sót của Trình Cẩn Tri trước đây, không nghe lời biện bạch, Trình Cẩn Tri đành phải vâng lời.

Cuối cùng cũng nói xong, Tần phu nhân lại đột nhiên hỏi: “Nghe nói hôm qua con gửi nhiều đồ đến phòng Vũ nhi, là do Diêu cô nương gửi đến sao?”

“Dạ, vì Vũ đệ trước đây đã nói cho con một tin tức, con liền gửi thư cho Diêu cô nương, nàng ấy trong lòng cảm kích, nên đã gửi đồ cho cả con và Vũ đệ.” Trình Cẩn Tri lại kể chi tiết chuyện nhà họ Thẩm.

Tần phu nhân khẽ hừ lạnh: “Đọc sách không chuyên tâm, những chuyện này lại để ý.”

Trình Cẩn Tri cúi đầu không nói.

Tần phu nhân lại nói: “Hôn sự của Diêu cô nương còn chưa định, hẳn là không có ý đồ gì khác chứ? Phận nữ tử lại đi tặng đồ cho một nam tử trẻ tuổi không khỏi có phần vượt quá giới hạn, sau này nàng ấy có gửi nữa, con cứ đẩy lại cho Vũ nhi nữa phải không.”

Trình Cẩn Tri lập tức bảo đảm: “Mẫu thân yên tâm, Vọng Nam tuyệt đối sẽ không có ý đó, nàng ấy ở thương trường quen rồi, quen với việc ‘lễ nhiều người không trách’, nên mới tặng lễ nặng, hơn nữa nàng ấy và Vũ đệ cũng không quen biết, chắc cũng không nghĩ đến chuyện này đâu.”

Tần phu nhân không đáp lại.

Nàng đành ngừng giải thích, trong lòng thấy oan ức thay cho Diêu Vọng Nam, chỉ là tặng một món quà, lại không phải tặng trực tiếp mà là nhờ nàng chuyển, sao lại bị người khác nghi ngờ?

Nỗi oan ức này, cùng với nỗi oan ức của chính mình, và sự tự trách cùng xót xa cho Thụy Châu, tất cả đều đè nặng trong lòng, Trình Cẩn Tri mang theo đầy sự buồn bực trở về Lục Ảnh Viên.

Nàng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy thái độ của cô mẫu hôm nay hình như rất nhằm vào nàng, nhưng nàng lại không biết mình đã chọc giận cô mẫu ở chỗ nào.

Cho đến khi Tần Gián trở về, cùng nàng dùng bữa, cũng nhận ra nàng đang buồn rầu, hỏi nàng có chuyện gì, nàng thở dài nói: “Hôm nay ta hình như đã hại một nha hoàn.”

Tần Gián đặt đũa xuống, hỏi nàng: “Nàng sao lại hại một nha hoàn?”

Nàng kể chuyện Thụy Châu: “Nếu ta không xuất hiện, nàng ta chỉ bị phạt làm việc nặng, nói không chừng ngày nào đó còn có thể được điều về, nhưng chính vì ta xuất hiện, đi cầu xin một tiếng, nàng ta đã bị đuổi đi rồi. Ta không biết mẫu thân giận dỗi nàng ta, hay là giận dỗi ta nữa.”

“Tại sao lại nghĩ là giận dỗi nàng?” Tần Gián gắp thức ăn cho nàng, “Nàng cũng ăn một chút đi.”

Nàng đáp: “Trước đây mẫu thân bị bệnh, có vài việc ta tự mình xử lý, nay đều bị soi ra lỗi, ví dụ như sai Quách quản sự đi mua đá, ta thấy hóa đơn không sai, đá cũng mua tốt rồi, liền nhập sổ, nhưng mẫu thân lại phát hiện Quách quản sự này đút túi riêng của cửa hàng đá một trăm tám mươi lượng bạc, trách ta làm việc quá lười biếng, mọi việc không xem xét kỹ lưỡng.”

Tần Gián suy nghĩ một chút, nói: “Nàng có phải cảm thấy vì giá đá nằm trong dự toán, chất lượng đá cũng tốt, nên không cần quản người ta mua thế nào, nước quá trong thì không có cá, phải không?”

Trình Cẩn Tri gật đầu.

Tần Gián nói: “Nhưng mẫu thân lại không nghĩ như vậy, bà ấy ở Tần gia hơn mười năm, từ trước đến nay đều lề lối nhanh gọn, quy củ nghiêm minh, theo lời của hạ nhân mà nói, dù ngươi tham ô một hạt đậu vàng bà ấy còn biết.”

Trình Cẩn Tri đồng tình sâu sắc, nàng thậm chí còn cảm thấy cô mẫu không phải là không cài cắm tai mắt ở khắp các viện, mỗi ngày nghe những tai mắt này báo cáo, nếu không thì sao lại biết mọi chuyện? Hôm qua nàng đưa đồ cho Tần Vũ, hôm nay cô mẫu đã biết rồi.

“Nàng quản việc hậu viện theo ý mình, tuy không có sai sót, nhưng lại khiến hạ nhân trong hậu viện thoải mái hơn nhiều. Cộng thêm việc nàng đối đãi với người khác khoan dung hơn mẫu thân, hạ nhân liền cảm thấy nàng tốt hơn mẫu thân, mẫu thân lại là người chi li từng việc, lời nói này sao có thể không đến tai bà ấy?

“Cho nên bà ấy không vui, cảm thấy bà ấy trao quyền cho nàng, nàng lại làm người tốt, lại để bà ấy làm người xấu, bà ấy làm sao có thể vui lòng? Chuyện của nha hoàn, vừa đúng lúc gặp phải, bà ấy không muốn nàng làm người tốt.”

Trình Cẩn Tri thần sắc chấn động, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Thì ra là vậy, đúng rồi, nàng thay cô mẫu quản lý hậu viện, làm sao có thể để mình làm người tốt, để cô mẫu làm người xấu? Nàng lẽ ra phải biết điều đó, nhưng liên quan đến bản thân, lại quên mất!

“Thì ra là vậy, biết thế hôm nay ta đã không đi cầu xin làm gì, đáng lẽ phải ở ngoài mắng Thụy Châu một trận thật nặng mới đúng!” Nàng hối hận: “Là ta sai, ta vậy mà không nghĩ ra!”

Tần Gián khuyên nhủ: “Không sao đâu, nàng mới đến, sao có thể nghĩ nhiều đến vậy? Mẫu thân cũng không ngờ nàng làm việc tốt đến vậy, lại còn được lòng người hơn bà ấy.”

Trình Cẩn Tri đưa tay che miệng hắn: “Chàng đừng nói bậy, lát nữa để mẫu thân nghe được.”

Tần Gián cúi đầu cười.

Hắn nhận ra Cẩn Tri ở trước mặt kế mẫu, cũng như “bạn vua như bạn hổ”.

Đó là cô mẫu của nàng, cũng là bà bà của nàng, nàng vừa phải làm việc tốt, vừa phải dỗ bà bà vui lòng, chẳng phải vừa là thần tử tài giỏi, vừa là sủng thần sao? Chẳng hề dễ dàng chút nào.

Nhớ lại mình trước đây đã trách móc nàng, lại muốn nói lại thôi, ngẩng đầu nhìn, thấy nàng nhíu mày đếm từng hạt cơm, trước khi há miệng ăn còn thở dài một tiếng.

Với lòng tốt và sự tinh tế của nàng, nha hoàn kia bị đuổi đi chắc phải mấy ngày nàng mới có thể nguôi ngoai được.

Ngày khai trương Thư Họa Viện, Thái tử Chu Hiển đích thân đến Hàn Lâm Viện thị sát, Tần Gián và Thẩm Di Thanh đều tháp tùng bên cạnh.

Sau khi gặp các quan viên được bổ nhiệm vào Thư Họa Viện, cùng các vị thư họa sư đã nhận thiếp và đến Thư Họa Viện, cả đoàn người đến chính đường, Chu Hiển liền nhìn thấy bức “Hàn Lâm Viện Thư Họa Viện Tự”.

Hắn từng đọc qua bài văn này, biết là do Tần Gián viết, nhưng chữ viết này lại chưa từng thấy, hơn nữa hắn rất thích chữ này, có một cảm giác đoan trang thanh nhã, lại có đường nét giản dị rõ ràng, rất phù hợp với khí chất của Thư Họa Viện do triều đình thành lập: quy củ, đoan trang, vừa tao nhã, lại vừa đẹp.

“Chữ này…” Hắn hỏi, nhưng đã nhìn thấy bút tích ở phía dưới, liền hỏi: “Trình Cẩn Tri là ai? Sao ta chưa từng nghe đến?”

Thẩm Di Thanh ở bên cạnh cúi đầu cười, Tần Gián cung kính đáp: “Là tiện nội*, tiện nội là đệ tử cuối cùng của Thư Ma Tề Đạo Dã, thần thấy chữ này đoan nhã, đẹp hơn chữ của thần, vì vậy đã để nàng ấy chép giúp thần.”

Tiện nội*: Cách gọi vợ một cách khiêm tốn của người chồng

Chu Hiển bất ngờ nhìn hắn, sau đó lại nhìn chữ trước mặt: “Không ngờ, không ngờ, Tần phu nhân lại là tài nữ.”

Phía sau, thư pháp gia nổi tiếng ở kinh thành là Dư Đông Bạch nói: “Chữ này quả thật có sự chỉnh tề nghiêm cẩn của Tề Đạo Dã, nhưng lại trò giỏi hơn thầy, hơn Tề Đạo Dã một phần đoan trang tú lệ. Nghe nói Tần phu nhân tuổi chưa quá mười tám, lại có thiên phú dị bẩm, hậu sinh khả úy!”

Chu Hiển nói: “Sao không khắc bia đá chứ? Ta thấy có thể khắc bia văn dựng ở ngoài viện, Mục Ngôn thấy có được không?”

Tần Gián hỏi: “Vẫn dùng chữ của tiện nội sao?”

“Đương nhiên rồi, phụ hoàng nói Thư Họa Viện chính là để đổi mới, không câu nệ quy tắc mà chiêu mộ nhân tài, Tần phu nhân không có công danh, lại là nữ tử, nhưng lại có tài năng này, rất hợp ý phụ hoàng.” Chu Hiển nói.

Tần Gián vui mừng: “Dạ, thần ghi nhớ, hôm nay sẽ đi lo liệu.”

Chu Hiển lại đi về phía trước, nhìn sang chỗ khác, Tần Gián nhìn chữ bên cạnh mình một cái, khóe môi khẽ cong lên.

Quả nhiên hắn không đoán sai, nàng ấy thật sự đã nổi danh, nếu hắn không cố gắng, sau này e là thật sự sẽ trở thành “phu quân của Trình Cẩn Tri” mất.

Buổi chiều tiễn Chu Hiển đi, Tần Gián vẫn ở lại Thư Họa Viện, sắp xếp mấy việc Chu Hiển đã nói, sau đó lại sai người đi tìm thợ khắc, chuẩn bị khắc bia văn.

Về phần chữ viết, thì không cần phải tìm người khác phác họa, như vậy dù sao cũng kém hiệu quả hơn, chi bằng để nàng ấy vất vả một chút, viết lại một lần nữa trên bia đá là được.

Nghĩ đến tên của hai người từ nay sẽ song song trên bia văn trước Thư Họa Viện, Tần Gián không khỏi cảm thấy vui mừng và đắc ý, không nhịn được mà tưởng tượng đó sẽ là một giai thoại tuyệt vời đến nhường nào.

Thẩm Di Thanh đến và nói với hắn rằng mình phải đến Kinh Triệu Phủ.

Chức vụ của hai người họ vẫn giữ nguyên, ở Thư Họa Viện chỉ là kiêm nhiệm, cho nên phải chạy đi chạy lại.

Tần Gián không biết đang nghĩ gì, khi Thẩm Di Thanh chuẩn bị rời đi bỗng nhiên gọi hắn ta lại.

“Lần trước ngươi chẳng phải nói, cữu cữu nhà ngươi có một cây nhân sâm trăm năm tuổi sao?”

“Sao vậy?”

“Có thể nhượng lại không? Ta muốn mua.” Tần Gián hỏi.

Thẩm Di Thanh kinh ngạc, trên dưới đánh giá hắn một lượt, “Ngươi sao vậy? Ngươi bồi bổ thì cũng phải là lộc tiên, nhung hươu, hoặc dâm dương hoắc chứ, ta nghe nói những thứ này hiệu nghiệm lắm.”

Tần Gián gõ đầu hắn ta một cái: “Ngươi tự giữ mà dùng đi, đợi đến khi ngươi cần ta cũng không cần nữa đâu.”

Thẩm Di Thanh cười, hỏi: “Vậy ngươi cần sâm trăm năm làm gì? Thứ này không rẻ đâu.”

Tần Gián dừng lại một chút, thở dài: “Tháng sau là sinh nhật kế mẫu của ta, mua tặng bà ấy mừng thọ.”

“Ngươi…” Thẩm Di Thanh vừa định nói hắn vậy mà lại dụng tâm như thế, sau đó lại nghĩ, vì sinh thần Tần phu nhân và ngày giỗ của công chúa vừa hay cùng tháng, cách nhau một ngày, cho nên hắn mới nhớ.

Nhưng mà, trước đây cũng chưa từng nghe nói hắn tặng lễ mừng thọ gì cả, ai có tâm trạng tặng quà mừng thọ kế mẫu vào ngày giỗ sinh mẫu của mình chứ?

Tần Gián biết ý của hắn, chủ động giải thích: “Lần trước vì một chuyện thuốc thang mà khiến phu nhân ta khó xử, ta nghĩ… chi bằng ta cứ cúi đầu tỏ vẻ tốt lành, tặng mẫu thân nhân sâm, bà ấy vui vẻ, thì cũng sẽ không làm khó phu nhân ta nữa.”

Thẩm Di Thanh liên tục nói: “Không dễ dàng, thật không dễ dàng, quả nhiên là chốn ôn nhu, nấm mồ anh hùng, ngươi vậy mà đã hoàn toàn bị thu phục rồi.”

“Ngươi muốn nói sao thì nói, cứ coi như ta hồ đồ đi, dù sao ngươi cứ đi hỏi giúp ta, nếu cữu cữu ngươi bằng lòng nhượng lại, ta sẽ bỏ tiền ra mua.” Tần Gián nói.

Thẩm Di Thanh gật đầu: “Được, ta lát nữa sẽ hỏi, tiện thể giúp ngươi trả giá.”

Tần Gián vỗ nhẹ vào hắn ta, ý cảm ơn, Thẩm Di Thanh liền rời đi.

Trở về Kinh Triệu Phủ, chiếc hộp gấm trước đó không thể mở đã được mở ra, đặt trước bàn.

Hắn ta ngồi xuống, mở nắp ra xem, bên trong vậy mà là một xấp thư.

Có ý gì? Ai đã đặt thư vào đây? Hay là, chiếc hộp này vốn dĩ là để đựng thư?

Thẩm Di Thanh không khỏi bật cười, vậy thì tên trộm này đúng là xui xẻo thật, chiếc hộp tốt như vậy, khóa phức tạp như vậy, không đựng vàng bạc châu báu, lại chỉ đựng một xấp thư?

Hắn ta vừa cười, vừa cầm thư lên, thầm nghĩ sẽ không phải là bí mật của quan viên nào đó hay gia đình quyền quý nào đó chứ?

Nhưng trên phong bì lại trống rỗng, không viết gì cả, không có tên người nhận, không có địa chỉ, không có ngày tháng.

Mở phong bì ra, bên trong một lá thư vậy mà có đủ ba trang giấy, còn chữ viết đó…

Thẩm Di Thanh kinh ngạc đến đứng hình.

Chữ viết quen thuộc đó, bên phải viết “Minh Nguyệt quân như ngộ” .

Bình Luận (0)
Comment