Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 38

Thẩm Di Thanh vô cùng kinh ngạc, lẽ nào đây là… thư của phu nhân Tần Gián sao?

Nhìn kỹ lại bức thư, xem ra giọng văn cũng không khác mấy so với bản sao mà Tần Gián đã cho hắn xem.

Trong thư viết rằng Lạc Dương mưa dầm liên tục, trời lạnh, nàng mỗi ngày chỉ có thể ở nhà, nhưng cũng chính vì ở nhà mà nàng đã đọc một cuốn sách nhàn rỗi tên là 《U Quái Đàm》. Tác giả của cuốn sách cũng đã du ngoạn khắp núi sông hồ nước, trong đó kể rất nhiều chuyện kỳ lạ rợn người ở những vùng núi hoang vắng, không biết là thật hay giả.

Nàng viết trong thư rằng, sẽ gửi cả sách và thư cho Minh Nguyệt quân, chỉ mong Minh Nguyệt quân đừng sợ hãi vì những câu chuyện trong sách khi ngủ lại nơi hoang dã.

Thẩm Di Thanh lúc đầu không kìm được muốn cười, người viết thư rõ ràng là đang trêu chọc Minh Nguyệt quân, nhưng rồi lại nghĩ, bức thư này khác với bức thư mà Tần Gián đã cho hắn xem.

Trong bức thư mà Tần Gián cho hắn xem, Minh Nguyệt quân gần như là vầng trăng trên trời, nhưng bức thư này thì không, bức thư này Minh Nguyệt quân giống như một người thật sự tồn tại, hơn nữa rất có thể cũng đang du ngoạn, sẽ thường xuyên ngủ lại nơi hoang dã.

Hắn nhìn thấy chữ ký cuối thư, lại viết là “Bạch Tuyết quân”.

Bạch Tuyết quân là ai?

Minh Nguyệt Bạch Tuyết… lại giống như một đôi tri kỷ, hay tri âm.

Hắn tiếp tục xem tiếp.

Một tờ giấy này mặt sau có chữ ký và ngày tháng, là mùa xuân năm ngoái, nhưng mặt thứ hai và thứ ba lại là một bức thư khác, thời gian không cách xa lắm, chỉ khoảng bốn năm ngày sau đó, viết về một chuyện thú vị ở Lạc Dương. Ở Lạc Dương có một ông lão qua đời, hai huynh đệ vì tranh giành tài sản mà đánh nhau dữ dội, thậm chí cả hai bên còn mời huynh đệ bên nhà thê tử đến để đánh nhau, làm ầm ĩ mấy ngày trời, cuối cùng phát hiện ông lão kia lén lút bên ngoài nợ tiền, bán cả căn nhà cũ cũng vẫn thiếu tiền, hai huynh đệ liền đẩy trách nhiệm nói mình không cần tài sản, cũng không liên quan đến khoản nợ này, cuối cùng còn ra đến công đường.

Sau đó trong thư còn nói, nàng đã nhìn thấy bức họa mới của chàng “Hàn Tùng Đồ” , nét bút rõ ràng mạnh mẽ hơn nhiều so với những bức tranh trước kia, nhưng màu sắc lại có chút ảm đạm, không biết có phải khi vẽ tâm trạng không tốt không? Và nói nghe nói ở Trường An có một vở kịch bóng, tên là 《Na Tra náo hải》, đặc biệt hay, nàng chưa từng xem, bảo Minh Nguyệt quân nếu có dịp xem thì kể lại cho nàng nghe.

Đây dường như là hai bức thư, nhưng đều được đặt trong cùng một phong bì.

Hắn lại xem những bức thư khác, có những bức từ năm trước, năm sau, muộn nhất là đầu tháng ba năm nay. Bạch Tuyết quân đã kể cho Minh Nguyệt quân nghe rất nhiều chuyện thú vị, cuối cùng nói: “Cuốn sách này là nét bút cuối cùng của ta, từ nay núi cao sông dài, không gặp lại nữa, ta sẽ từ xa chúc phúc cho chàng, chàng vạn vạn trân trọng.”

Hắn nghĩ đây là bức thư cuối cùng. Tại sao đột nhiên lại nói như vậy? Mà cũng không nói nguyên nhân, Thẩm Di Thanh rất lạ lùng.

Sau đó hắn liền lật đến mùa hè năm ngoái, rõ ràng bức thư này là nối tiếp bức thư mùa xuân vừa rồi. Đối phương đã hồi âm cho nàng, nói về chuyện vẽ tranh, còn kể về kịch bóng, hắn dường như đã đặc biệt đi xem mấy vở kịch bóng cho nàng, còn mang về cho nàng một con rối bóng Na Tra. Hắn xem bức thư này thì là thư hồi âm của nàng.

Hắn đột nhiên hiểu ra, đây là thư từ qua lại giữa Bạch Tuyết quân và Minh Nguyệt quân suốt ba năm, tất cả những bức thư này đều do Bạch Tuyết quân viết, được Minh Nguyệt quân cất giữ trong hộp gấm. Dường như Minh Nguyệt quân đang du ngoạn, giỏi vẽ tranh, không có nơi ở cố định, còn Bạch Tuyết quân thì ở nhà… Hay nói đúng hơn, nàng rõ ràng là một cô nương khuê trung, phần lớn thời gian ở trong khuê phòng đọc sách, làm công việc thêu thùa, luyện chữ, học cách quản lý gia đình.

Thực ra trong lòng hắn gần như đã có câu trả lời, vì hai người thường nhắc đến lời nói của Minh Nguyệt quân và chữ viết của Bạch Tuyết quân, đều có nhận xét lẫn nhau. Nét chữ này và những gì liên quan đến Lạc Dương, khuê phòng, phụ mẫu, ca ca… trong thư, đều là cuộc sống mà hắn hiểu về phu nhân của Tần Gián. Còn về Minh Nguyệt quân…

Những bức tranh được nhắc đến tuy không phải tên đầy đủ, nhưng vì hắn quen thuộc nên đều có thể đối chiếu… Những bức tranh này đều là của Lục Cửu Lăng.

Hơn nữa Lục Cửu Lăng chính là người Giang Nam, và đang du ngoạn.

Những suy đoán gần như đã được xác định trong lòng hắn, cho đến khi nhìn thấy bức thư đầu tiên thì kết thúc.

Bức thư này rất dày, rất cũ, dù chỉ nhìn nét chữ cũng có thể thấy đây là chữ của Bạch Tuyết quân thời kỳ đầu, tổng cộng mười trang giấy, toàn là lời an ủi dành cho Minh Nguyệt quân.

Vì Minh Nguyệt quân bị dính vào vụ án gian lận thi cử, bị cấm thi.

Bạch Tuyết Quân sợ hắn nghĩ quẩn, nên vô cùng quan tâm khuyên nhủ an ủi, nói với hắn “Đừng lo đường không có tri kỷ, thiên hạ ai mà chẳng biết chàng”; nói với hắn rằng đời người có rất nhiều khả năng, không nhất thiết phải làm quan; nói với hắn rằng nàng chưa bao giờ nghĩ Trạng nguyên là nhất, trong lòng nàng chàng mãi mãi là tài tử Giang Nam phong quang lỗi lạc, trong sáng như vầng trăng trên trời, không cần dựa vào cây bút son đó để chứng minh.

Vậy ra, Bạch Tuyết quân là phu nhân của Tần Gián, Trình Cẩn Tri, còn Minh Nguyệt quân là Lục Cửu Lăng.

Họ lại quen nhau.

Lại… là tri kỷ.

Thẩm Di Thanh xác định mối quan hệ của hai người chỉ dừng lại ở tri kỷ, mặc dù tình nghĩa trong từng câu chữ này có thể sâu sắc hơn nhiều so với rất nhiều cặp phu thê, nhưng họ không hề nói một lời nào liên quan đến tình yêu.

Hắn ta nhớ lại, khi đó Trình Cẩn Tri đã đính hôn với Tần Gián rồi, nếu lại có bất kỳ vướng mắc tình ái nào với Lục Cửu Lăng, thì chính là bất trung.

Cho nên họ có thể gọi là quân tử chi giao*, một nam nhân trẻ tuổi và một nữ nhân trẻ tuổi quân tử chi giao.

Quân tử chi giao*: Tình bạn trong sáng giữa những người có phẩm chất tốt

Thật sự có sao?

Hơn nữa, Tần Gián có biết những chuyện này không?

Tự hỏi lòng mình, nếu là hắn ta, hắn ta không thể chấp nhận thê tử của mình có một người tri kỷ như vậy… Hắn ta không tin họ chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm, thề non hẹn biển.

Thẩm Di Thanh nhìn bức thư chìm vào sự bàng hoàng.

Hắn ta gọi tiểu lại đến, tiểu lại thấy bức thư trên bàn hắn ta, nhanh chóng đáp: “Khóa đã mở rồi, nhưng những thứ bên trong tiểu nhân đã xem qua, chỉ là thư từ bình thường, cũng không tìm thấy chủ nhân, không biết phải xử lý thế nào.”

Thẩm Di Thanh hỏi: “Tên trộm nói thế nào, hắn trộm chiếc hộp này ở đâu?”

“Đã hỏi rồi, nói là ở một quán trọ tại Hứa Xương.”

“Hứa Xương?” Đúng rồi, Thẩm Di Thanh nhớ lại Lục Cửu Lăng đang ở Hứa Xương.

Hắn ta cất giữ những bức thư này cẩn thận như vậy, nhưng không ngờ lại bị trộm mất, giờ đây Bạch Tuyết quân đã là phu nhân Tần, thậm chí tình phu thê còn sâu đậm, những bức thư này nếu bị lật ra thì không phải chuyện nhỏ.

Thẩm Di Thanh nghĩ Tần Gián chắc chắn không biết chuyện này, nếu không hắn nhắc đến Lục Cửu Lăng sẽ không bình thản như vậy. Nhưng liệu mình có nên nói cho hắn biết không, nếu hắn biết thì sẽ thế nào?

Thẩm Di Thanh rất đau đầu, nếu Trình Cẩn Tri có bất kỳ sự mờ ám nào với Lục Cửu Lăng thì còn dễ giải quyết, hắn chắc chắn sẽ nói cho bằng hữu của mình biết, nhưng vấn đề là người ta rõ ràng không có hành vi vượt quá giới hạn nào, người ta chỉ viết thư, trò chuyện thơ từ, thư họa, chuyện vặt vãnh, người ta không làm gì cả.

Nhưng ai mà lòng không bức bối chứ? Nhìn lời Trình Cẩn Tri trong thư, nàng vô cùng bất bình về việc Tần Gián đỗ Trạng nguyên, mà là sự oan ức và đồng cảm dành cho Lục Cửu Lăng. Có lẽ trong lòng nàng, Tần Gián chỉ là may mắn hơn Lục Cửu Lăng mà thôi, Lục Cửu Lăng mới xứng đáng với vị trí Trạng nguyên đó.

Là bằng hữu của Tần Gián, hắn ta vô cùng tức giận. Ai mà chẳng phải thức khuya dậy sớm học hành ngày đêm mới có thể ghi tên lên bảng vàng? Ai mà công danh tự nhiên rơi từ trên trời xuống? Lục Cửu Lăng gặp nạn là chuyện của Lục Cửu Lăng, liên quan gì đến Tần Gián? Trình Cẩn Tri là vị hôn thê của Tần Gián, sao có thể như vậy?

Tội nghiệp Tần Gián còn đối tốt với nàng như thế, giúp nàng nổi danh ở Thư Họa Viện, còn muốn vì nàng mà tặng quà mừng cho kế mẫu!

Lúc này tiểu lại ở bên cạnh hỏi: “Tên trộm kia dường như đánh ba mươi roi là có thể thả rồi, chỉ là nhiều tang vật hắn trộm cũng mất rồi, cái hộp này cũng không thấy ai báo án, nên làm thế nào?”

Thẩm Di Thanh hoàn hồn lại, đáp: “Bức thư này và cái hộp này ta sẽ giữ lại, ngươi cứ coi như chưa từng nhìn thấy cái hộp này, cũng không cần báo cáo lên, những thứ còn lại ta sẽ xử lý.”

Tiểu lại cũng không dám hỏi, vội vàng nói: “Vâng, vậy Thẩm đại nhân xử lý, tiểu nhân xin được đỡ một việc.”

Tiểu lại lui ra, Thẩm Di Thanh cất bức thư đi, thở dài một hơi.

Thật là vớ phải củ khoai nóng bỏng tay, nói cho Tần Gián biết thì khiến phu thê người ta bất hòa, không nói thì lại không yên lòng.

Hắn cần phải suy nghĩ kỹ vấn đề này.

Tần Gián tan làm về nhà, lập tức đến Lục Ảnh Viên, nhưng không thấy Trình Cẩn Tri đâu, hỏi ra mới biết nàng bị Tần phu nhân gọi đi chưa về.

Hắn đành nén tin tức quan trọng đó lại, ngồi dưới hiên nhà uống trà, vừa nhìn những cây trúc xanh biếc lay động theo gió, vừa đợi nàng.

Trình Cẩn Tri về đến nơi sắc mặt có chút nặng nề, nhìn thấy hắn mới nở một nụ cười nhạt.

Tần Gián nhìn nàng đi tới, hỏi: “Sao vậy, lại bị răn dạy sao?”

Trình Cẩn Tri lắc đầu, ngồi xuống ghế đối diện hắn, khẽ nói: “Có một chuyện.”

“Hả?”

“Ta muốn ra ngoài hai ngày.”

Tần Gián cảm thấy lạ “Đi đâu vậy?”

“Có một biểu di mẫu*, vốn là gả đến kinh thành, nhưng mấy năm nay đã qua đời rồi, bà ấy có một nữ nhi duy nhất, gả ở Hứa Xương, cũng vừa qua đời, sẽ để tang ở nhà bảy tám ngày, mẫu thân bảo ta dẫn Vũ đệ đi một chuyến, thay bà ấy tiễn đưa biểu ngoại sanh nữ* đó.”

Biểu ngoại sanh nữ*: cháu gái họ bên ngoại

Biểu di mẫu*: dì họ

Tần Gián tính toán mối quan hệ này, hỏi: “Mối quan hệ này có vẻ hơi xa rồi, vẫn phải đi sao?”

“Vốn dĩ không đi đâu, chỉ là vị biểu di mẫu này có ơn với mẫu thân, mẫu thân không đành lòng.”

Tần Gián chỉ hỏi: “Khi nào đi?”

“Chắc là ba ngày sau, đến đó vừa hay kịp đưa tang, đưa tang xong ngày thứ hai sẽ về.”

“Vậy là khoảng mùng ba tháng sau thì về sao?”

Trình Cẩn Tri tính toán, gật đầu: “Không phải mùng ba thì cũng là mùng bốn.”

Tần Gián kéo tay nàng: “Phải về trước mùng sáu.”

“Tại sao?” Trình Cẩn Tri suy nghĩ một lát, “Đúng rồi, mùng sáu là sinh nhật mẫu thân!”

Tần Gián không nói gì, Trình Cẩn Tri đã bắt đầu lo lắng: “Ta còn chưa chuẩn bị quà mừng sinh nhật cho mẫu thân nữa, mẫu thân không nói sẽ tổ chức lớn, nhưng ít nhất cũng phải tổ chức nhỏ một chút. Nếu mùng ba có thể về, thì vẫn còn kịp.”

Nói xong nàng nhìn Tần Gián: “Chúng ta cùng tặng một món quà mừng, hay là ta tự tặng?”

Tần Gián đáp: “Tùy nàng, từ trước đến nay ta chưa từng tặng.”

Trình Cẩn Tri không ngờ hắn ngay cả những lễ nghi bề ngoài này cũng không thèm qua loa, do dự một chút, cuối cùng nói: “Vậy ta tự tặng.”

Tần Gián không phủ nhận cũng không khẳng định, dường như không quan tâm.

Cuối cùng nàng hỏi: “Biểu ca bận rộn ở Thư Họa Viện thế nào rồi?”

Tần Gián nói: “Hôm nay ta cũng có một chuyện, có lẽ là ngày kia, đợi đến buổi chiều ta về sớm một chút, nàng đi cùng ta một chuyến.”

“Ngày kia?” Vậy là nàng sẽ phải đi ra ngoài một ngày rồi, trong nhà chắc hẳn còn nhiều chuyện cần sắp xếp, nàng hỏi: “Đi làm gì vậy?”

Tần Gián lại chơi trò bí ẩn: “Tóm lại là chuyện tốt, đến lúc đó nàng sẽ biết.”

Nàng nhìn hắn, không biết có chuyện gì tốt.

Hai ngày sau, nàng sớm sắp xếp xong việc nhà, chuẩn bị những thứ cần mang theo vào ngày mai, rồi đợi hắn. Hắn quả nhiên về sớm, vừa về đã bảo nàng mang theo cây bút quen dùng, sau đó dẫn nàng ra ngoài. Hai người ngồi xe ngựa đi, đến một cửa hàng thì dừng lại, Trình Cẩn Tri nhìn ra ngoài xe, trên đó treo một tấm biển, viết “Minh Châm Đường”.

Nàng nghi hoặc, không biết đây là nơi làm gì, Tần Gián nói với nàng: “Theo ta vào.”

Hai người bước vào, liền có một tiểu nhị chào đón, vừa định mở lời, bên trong có một nam nhân trung niên ăn mặc chỉnh tề bước ra, dường như là chủ tiệm, cung kính chắp tay chào Tần Gián: “Tần đại nhân đến rồi, đây chính là phu nhân của ngài sao?”

Trên mặt Tần Gián nở một nụ cười nhẹ: “Chính là vậy.”

Vị chủ tiệm kia vội vàng quay sang Trình Cẩn Tri nói: “Đã nghe danh từ lâu, Tần phu nhân không những có tài năng kinh thế, lại còn có quốc sắc thiên hương, rạng rỡ như thần phi tiên tử, cùng Tần đại nhân thật sự là trời sinh một đôi, một cặp bích nhân đó!”

Trình Cẩn Tri không biết vì sao hắn lại biết mình, chỉ khẽ cười, không nói gì, Tần Gián mấy ngày nay nghe những lời tương tự này không ít, nhưng vẫn chưa chán, ung dung tự đắc chấp nhận, quay sang chủ tiệm nói: “Ông chủ Ngô quá khen rồi, phu nhân của ta ngày mai phải đi xa, hôm nay phải hoàn thành thư đan* rồi.”

Thư đan*: Viết chữ lên bia đá

“Mời vào, mời vào–” Chủ tiệm dẫn đường phía trước.

Đi sâu vào bên trong, liền có thể nghe thấy tiếng khắc đá kim loại rộn rã truyền đến từ phía sau, và nhìn thấy trong sảnh bày rất nhiều bia đá đã được khắc xong, Trình Cẩn Tri hiểu ra, đây là một cửa hàng chuyên khắc bia đá.

Chỉ là Tần Gián dẫn nàng đến đây làm gì? Tại sao lại nói nàng phải hoàn thành thư đan? Thư đan cái gì?

Cho đến khi chủ tiệm dẫn hai người đến một tấm bia đá, trên đó đã được kẻ ô bằng chỉ trắng, thuốc chu sa cũng để ở bên cạnh, chỉ đợi người đến thư đan.

Cái gọi là thư đan, chính là dùng chu sa màu đỏ viết chữ lên bia đá, sau đó thợ khắc đá sẽ dựa vào vết chu sa để khắc chữ, như vậy sẽ thành một bài bia văn, có thể giữ được hàng ngàn năm không hư hại.

Tần Gián lúc này lấy bài “Hàn Lâm Viện Chi Thư Họa Viện Tự” ra, nói với nàng: “Thái tử điện hạ có lệnh, muốn khắc chữ của nàng thành bia văn, nên phải làm phiền nàng viết lại một lần nữa.”

Trình Cẩn Tri kinh ngạc: “Bia văn? Thái tử điện hạ nói sao? Là để dựng ở Thư Họa Viện sao?”

“Đúng vậy, thế nào? Hôm nay có thể viết xong không?” Sau đó hắngiải thích: “Mới vừa có lệnh, việc gấp phải làm gấp, hôm nay đã chuẩn bị xong đá, nên mới đến đây để nàng viết thử, nếu hôm nay không hoàn thành được, vậy thì đợi nàng từ Hứa Xương về.”

Trình Cẩn Tri nhất thời không thể tiếp nhận tin tức này, thật sự quá choáng váng.

Nhưng rõ ràng đã đến đây rồi, Tần Gián cũng không phải nói đùa.

Nàng cầm hộp bút trong tay, nửa ngày sau mới nói: “Để ta thử xem.”

Tần Gián giúp nàng đặt ghế sang một bên.

Nàng liền ngồi xuống, rửa bút, chấm chu sa, bắt đầu viết trên bia đá.

Ban đầu không quen với chu sa, lau mấy lần, sau đó liền quen, một chữ một chữ viết tiếp.

Mặt trời dần nghiêng về phía tây, nàng ngồi đó không nhúc nhích, toàn tâm toàn ý viết từng nét chữ, bên cạnh người thợ khắc bia đột nhiên tạo ra một âm thanh chói tai, nàng cũng dường như không nghe thấy, vẫn không liếc mắt, viết lên bia đá những nét ngang, sổ, phẩy, mác đỏ tươi và ngay ngắn.

Tần Gián cứ ngồi một bên nhìn nàng, nhìn ánh nắng vàng óng, mái tóc nàng được chiếu sáng như dát vàng, nhìn những sợi lông tơ nhỏ xíu trên tai nàng, nhìn ánh mắt vô cùng chăm chú của nàng, dường như cũng quên mất thời gian trôi và sự ồn ào xung quanh.

Chàng nghĩ, có lẽ khoảnh khắc này chắn sẽ mãi mãi nhớ, nhớ cảnh nàng viết chữ trên bia đá, ánh nắng chiếu lên người nàng, hắn ngồi một bên nhìn nàng, cảm thấy thời gian gần như ngừng lại, và tất cả những điều này đều đang khắc sâu vào lòng hắn.



Bình Luận (0)
Comment