Trình Cẩn Tri và Tần Vũ sau khi lễ tang nhà họ Trịnh kết thúc, tiếp tục lưu lại Hứa Xương bốn ngày.
Mỗi ngày, họ đều sai người đi thăm dò xem cầu đã sửa xong chưa, liệu có con đường nào khác để vòng qua không, cuối cùng phát hiện ra rằng chỉ có thể đợi thêm hai ngày nữa.
Ban đầu, họ ở tại phòng khách của Trịnh gia, nhưng vì là họ hàng xa, họ đến để phúng viếng chứ không phải để gây thêm phiền phức, nên sau khi ở lại thêm một đêm, khi biết được nhà họ Diêu có một vườn tại Hứa Xương, họ liền chuyển đến đó ở.
Diêu Vọng Nam vốn bận rộn cả ngày, hôm nay rảnh rỗi, bèn rủ Trình Cẩn Tri cùng ra ngoài dạo chơi.
Trình Cẩn Tri đang cùng Tần Vũ chơi cờ vây để giết thời gian, nghe nói muốn ra ngoài, Trình Cẩn Tri lập tức đáp: “Được thôi!” Nàng quay mắt nhìn Tần Vũ, thấy hắn cũng đang trông mong, trên mặt đầy vẻ mong chờ, nàng nghĩ dù sao cũng đã lưu lại lâu như vậy, lại còn mượn vườn của Diêu gia, cô mẫu sớm muộn gì cũng sẽ biết, vậy lần này ra ngoài cùng nhau cũng chẳng sao.
Liền nói: “Vũ đệ có muốn cùng chúng ta ra ngoài không?”
Tần Vũ lập tức đứng dậy, vội vàng đáp: “Được, đệ sẽ cùng tẩu tẩu và Diêu cô nương ra ngoài.”
Ban đầu bên ngoài còn đọng nước, không thể ra ngoài, sau đó khi có thể ra ngoài được rồi, hai người lại vội vàng trở về kinh, do có việc xảy ra. Bây giờ đã chấp nhận hiện thực, lại có người đến tìm, vừa hay có thể ra ngoài dạo chơi một chuyến.
Đường phố Hứa Xương không rộng bằng kinh thành, các cửa hàng cũng không nhiều bằng kinh thành, nhưng cảnh sắc lại khác biệt, lại có vài món ăn vặt mà kinh thành không có, kiểu dáng vải vóc và trang sức cũng không kém, hai người vẫn dạo chơi rất hứng thú.
Họ xem vải vóc, xem trang sức, xem son phấn, Tần Vũ cũng không thúc giục, cũng không lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, chỉ đứng bên cạnh cùng họ xem, nếu họ hỏi món nào đẹp, hắn còn có thể nói ra ý kiến của mình, khiến Diêu Vọng Nam lại một lần nữa thì thầm với Trình Cẩn Tri : “Biểu đệ của ngươi quả thực tính tình rất tốt.”
Trình Cẩn Tri cười, hỏi nàng ấy: “Không có cửa hàng nào không bán đồ cho nữ nhân sao, chúng ta cũng đi xem?”
Diêu Vọng Nam đáp: “Có chứ, phía Tây phố, có hàng cờ vây, có tiệm sách, còn có một số món hàng tạp hóa từ Nam chí Bắc, chúng ta đến đó đi.”
Hai người nói chuyện vui vẻ, liền dẫn Tần Vũ cùng đi về phía Tây phố.
Đến lúc này có thể thấy Tần Vũ quả nhiên hứng thú với hàng tạp hóa hơn một chút, hắn cũng không thiếu tiền, mỗi cửa hàng đều mua một hai món đồ.
Sau đó, họ nhìn thấy một cửa tiệm tên là “Kiến An Ấn Chương”, bên trong toàn là các loại ấn chương khác nhau, chủ tiệm là một lão sư phụ, trông tóc bạc trắng, gần lục tuần nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh, chuyên khắc ấn.
Trình Cẩn Tri vì vừa mới có được một chiếc ấn chương, lúc này liền nảy sinh hứng thú, tỉ mỉ quan sát trong tiệm.
Diêu Vọng Nam cũng liếc mắt nhìn, nhưng không hứng thú với việc này, nói với nàng: “Bên cạnh có một quán nước, ta đi xem thử, ngươi có muốn uống gì không?”
Trình Cẩn Tri lắc đầu: “Ta không muốn, ngươi đi đi, lát nữa ta sẽ tìm ngươi.” Nói xong cũng nhìn về phía Tần Vũ: “Vũ đệ cũng có thể đi nơi khác xem thử, ta muốn chọn một chiếc ấn chương.”
Diêu Vọng Nam và Tần Vũ liền đi. Tần Vũ đi được vài bước, thấy bên cạnh có một hồ nước, bờ hồ có một cây liễu, dưới gốc cây có một tảng đá đã bị người ta ngồi đến bóng loáng, liền ngồi xuống tảng đá đó, ngẩn người nhìn mặt hồ.
Một lát sau, một giọng nói từ phía sau hỏi: “Tần công tử, có thể giúp ta một việc không?”
Tần Vũ quay đầu lại, liền thấy Diêu Vọng Nam đang ăn một xiên kẹo hồ lô, tay kia còn cầm một xiên kẹo hồ lô khác, nàng ấy nói: “Giúp ta ăn một cái,tẩu tẩu của ngươi không muốn ăn.”
Tần Vũ theo bản năng liền nhận lấy, nói với nàng ấy: “Đa tạ.”
Diêu Vọng Nam vừa cắn kẹo hồ lô vừa hỏi đệ ấy: “Ngươi đang cau mày suy nghĩ gì vậy? Có chuyện gì không vui sao?”
Tần Vũ đáp: “Không có gì, chỉ là nghĩ ban đầu chỉ xin nghỉ hai ngày, giờ đã lưu lại đây sáu ngày rồi.”
“Thế thì có sao đâu, đó là vì không thể đi được, đâu trách ngươi được.”
“Mẫu thân của ta sẽ trách ta, việc học cũng sợ không theo kịp.”
“Mẫu thân ngươi ấy mà… nghiêm khắc thật, việc học thì vội gì, ta nhớ hai năm nữa mới thi mà.”
Tần Vũ thở dài một tiếng.
Diêu Vọng Nam hỏi: “Lại làm sao nữa, ngươi là một công tử hầu phủ, Phượng tử Long tôn, sao lại có vẻ phiền não hơn cả ta vậy?”
Tần Vũ phủ nhận: “Ta sao có thể được tính là Phượng tử Long tôn… Ta…”
Diêu Vọng Nam ngồi xuống tảng đá bên cạnh hắn, chăm chú nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Hắn hạ giọng nói: “Việc học của ta rất kém, không thi đậu Cử nhân, cũng không thể vào học ở Vô Nhai Thư Viện, ngay cả trong thư quán của Thẩm gia cũng không nằm trong số những người giỏi nhất. Tất cả những gì ta có, chỉ là thân phận công tử Tần gia này mà thôi.
“Ta biết dù là tổ phụ hay phụ thân, đều không trông mong vào việc học của ta, dù sao thì có đại ca là đủ rồi, ta chỉ cần không học thói xấu, không gây chuyện là được…
“Mẫu thân ta thì lại rất để tâm, từ nhỏ đến lớn người đều để tâm, sợ ta học không tốt, nhưng ta lại chỉ có thể khiến người mất mặt, khiến người nhà biết, quả nhiên con của người không thể sánh bằng con của Công chúa…
“Ta rất muốn có thể tìm được nơi nào đó khiến ta mở mang trí tuệ, khiến đầu óc ta trở nên tốt hơn một chút, giúp ta đậu Cử nhân, đậu Tiến sĩ, như vậy… dù có phải giảm tuổi thọ hai mươi năm, hay ba mươi năm ta cũng cam lòng.”
Diêu Vọng Nam nhìn hắn kinh ngạc nói: “Ta thấy ngươi điên rồi, đời người tổng cộng sống được mấy năm chứ, ngươi lại không cần tất cả, vậy đậu Tiến sĩ thì có ích gì?”
Tần Vũ lẩm bẩm: “Thế nhưng… dù sao cũng đã đậu rồi.”
Diêu Vọng Nam lập tức nói: “Ngươi là Tú tài lão gia*, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi còn nhỏ hơn Cẩn Tri, chưa đến mười tám đúng không?”
Tú tài lão gia*: Chức vị học vị thời xưa, Tú tài là bậc thấp nhất trong ba bậc cử nhân, tiến sĩ, tú tài
Tần Vũ đáp: “Chỉ nhỏ hơn một tuổi, mười bảy rồi.”
“Đúng vậy, mười bảy! Ngươi mười bảy tuổi đã là Tú tài rồi! Ngươi có biết ta có một biểu huynh, năm nay ba mươi tuổi, thi tám lần mới đậu Tú tài, mỗi lần gặp phụ thân ta lại còn ra vẻ, hận không thể để phụ thân ta quỳ xuống dập đầu cho hắn một cái, nếu ngươi mà sinh ra trong nhà hắn, nhà hắn có thể thờ ngươi lên làm tổ tông rồi!” Diêu Vọng Nam nói.
Tần Vũ cười, có chút ngượng ngùng.
Diêu Vọng Nam nói: “Ngươi chỉ là có một Đại ca không bình thường, lại có một người mẫu thân chỉ muốn ngươi vượt qua đại ca, vốn dĩ việc học đã rất khó rồi, đến giờ ta còn có chữ nhận không hết đây này, thật là quá khó, bảo ta thi Tú tài, chi bằng bảo ta chết quách đi cho rồi.”
Tần Vũ nói: “Nhưng Diêu cô nương thật đáng kính phục, tuổi còn nhỏ đã có thể giúp việc kinh doanh trong nhà, ta thấy mọi người đều kính trọng cô nương.”
Diêu Vọng Nam đáp: “Ngươi cũng tốt mà, ví dụ như ta đi, so với đại ca của ngươi, ta chắc chắn thích ngươi hơn.”
Tần Vũ cười bất lực, không biết nàng ấy đang an ủi mình, tiện miệng hỏi: “Tại sao vậy?”
Diêu Vọng Nam cắn một miếng kẹo hồ lô, nghiêm túc nói: “Trên người hắn có một vẻ cao ngạo của dòng dõi hiển hách quý tộc, hắn tuy cười nói chuyện với ngươi, nhưng thực ra trong lòng hắn không có ngươi đâu, như chúng ta là thương gia thì càng không cần nói, hắn sẽ không liếc mắt nhìn ta thêm một cái.
“Ví dụ như, ta vĩnh viễn sẽ không cùng hắn ngồi lại nói chuyện như thế này, hắn cũng không thể nói những phiền muộn của hắn với ta, nhưng nhị công tử thì khác, nhị công tử rất gần gũi, là một… quý công tử ôn hòa.”
Tần Vũ ban đầu nghĩ nàng ấy cố ý an ủi, lúc này lại thấy không phải, nàng ấy nói thật.
Diêu Vọng Nam tiếp tục nói: “Ba trăm sáu mươi ngành nghề, ngành nào cũng có trạng nguyên, nhị công tử không thể làm trạng nguyên khoa cử, làm trạng nguyên của nghề khác cũng được mà, dù không làm được trạng nguyên, như ta đây, chẳng lẽ lại không sống sao? Ta không trộm không cướp không làm điều xấu, ta có gì không tốt chứ? Ta chẳng lẽ không thể sống vui vẻ sao?”
Nàng ấy nhìn xiên kẹo hồ lô trên tay: “Ví dụ như cái này, kẹo hồ lô ngon nhất ta từng ăn, vẫn là của một lão sư phụ họ Phùng trong một con ngõ nhỏ ở Lạc Dương của chúng ta, ta thấy ông ấy chính là trạng nguyên làm kẹo hồ lô.”
Tần Vũ cười cười, cũng cắn thử một miếng, đáp: “Thật sao? Sao ta thấy đều tương tự nhau?”
“Đó là do ngươi ăn những loại tương tự nhau, ngươi phải ăn cái do ông ấy làm, mới biết khác biệt quá nhiều. Ông ấy bỏ hạt sơn trà vừa nhanh vừa tốt, nấu nước đường ông ấy cũng giỏi nhất, nước đường sôi lục bục trong nồi, sớm một khắc thì non, muộn một khắc thì già, rất khó nấu, nhưng ông ấy chỉ cần liếc mắt một cái là biết khi nào nhấc ra là vừa đủ, sau đó múc nước đường rưới lên kẹo hồ lô, nước đường ấy luôn dày như vậy, luôn ngọt như vậy, chính là ngon hơn người khác làm.”
Tần Vũ nghe nàng ấy nói về kẹo hồ lô đó, đều muốn khi nào đó đi Lạc Dương nếm thử.
Nếu khi nào biểu tỷ về nương gia, hắn có thể đi cùng nàng, đi tìm lão sư phụ họ Phùng đó mua kẹo hồ lô không?
Chỉ là nghĩ lại… nếu hắn không thi đậu Cử nhân, mẫu thân e rằng sẽ không đồng ý cho hắn đi xa.
Nghĩ đến những chồng sách chất cao, những bài văn không viết hết, hắn liền cảm thấy tiền đồ một mảnh xám xịt, hận không thể dừng lại ở khoảnh khắc này, cứ ngồi mãi ở đây, ngồi đến sang năm cũng được.
Trong tiệm khắc ấn, Trình Cẩn Tri chọn hai khối ấn chương bằng ngọc xanh, chất ngọc không hẳn là loại tốt nhất, nhưng toàn thân màu xanh biếc, lại được khắc thành hình đốt trúc, nhìn trong suốt long lanh, tương xứng với hình đốt trúc, nàng vừa nhìn đã thấy Tần Gián nhất định sẽ thích.
Nàng tự thấy cũng rất đẹp, nên muốn khắc hai chiếc ấn nhỏ, hai người mỗi người một chiếc.
Nàng hỏi sư phụ, khắc chữ mất bao lâu.
Sư phụ hỏi nàng muốn chữ kiểu gì, nàng viết tên hai người xuống, sư phụ nhìn chữ của nàng, khen: “Phu nhân viết chữ đẹp quá.”
Sau đó đáp: “Khắc xong mất hai ba ngày.”
Trình Cẩn Tri hỏi: “Có thể hoàn thành sớm hơn không? Tôi trả gấp đôi giá, tôi không thể lưu lại đây quá lâu.”
Sư phụ dứt khoát nói: “Sáng mai có thể đến lấy.”
Thế là Trình Cẩn Tri đặt tiền cọc.
Ngày thứ hai, phía trước truyền tin tức đến, cầu đã sửa xong, xe ngựa có thể qua lại được rồi.
Trình Cẩn Tri vội vàng sai người đến tiệm khắc ấn lấy ấn chương, nhưng ấn chương lại không khắc nhanh như vậy, cuối cùng phải đợi ở đó hai canh giờ mới lấy được ấn chương, cả đoàn người lúc này mới khởi hành.
Nàng cảm thấy vì đôi ấn chương này mà đã tốn quá nhiều công sức, còn liên lụy Diêu Vọng Nam và Tần Vũ cũng phải cùng nàng đợi, có lẽ đến tối mới có thể về đến kinh thành, nhưng cầm hai chiếc ấn chương đó trên tay, lại cảm thấy dường như rất đáng giá.
Vì buổi sáng bị chậm trễ lịch trình, giữa đường cũng không nghỉ ngơi nhiều, một mạch vội vã chạy đi, mãi đến khi trời tối mới vào được cổng thành. Sau khi vào thành, từ biệt Diêu Vọng Nam, Trình Cẩn Tri cùng Tần Vũ trở về Tần phủ.
Hai người vẫn về Hiền Phúc Viện, Tần phu nhân đã đi ngủ rồi, nghe tin hai người trở về, lại khoác áo choàng đứng dậy gặp mặt hai người, hỏi thăm tình hình mấy ngày nay của hai người, xác nhận hai người vô sự, rồi bảo hai người nhanh chóng dùng cơm và nghỉ ngơi.
Trình Cẩn Tri trở về Lục Ảnh Viên, chỉ thấy nha hoàn ở đó, không đợi nàng hỏi, Mộ Yên liền như thể mách lẻo, vội vàng nói: “Nương tử không ở đây mấy ngày, công tử ban đầu còn ở đây hai đêm, sau đó liền đến thư phòng phía trước, tối qua và tối nay hình như đều không về.”
Trình Cẩn Tri không nói gì, Xuân Lam tiến lên nói: “Được rồi được rồi, mau đi nấu mì đến đây, nương tử đã ăn nguyên một ngày lương khô rồi.”
Mộ Yên đi xuống, Trình Cẩn Tri im lặng đứng một lát, nửa buổi mới nói: “Đi thu dọn đồ đạc đi.”
Rõ ràng là nàng đã bị tin tức này ảnh hưởng, chỉ là không biểu lộ ra ngoài, Xuân Lam và Tịch Lộ nhìn nhau, có chút không vui vì Mộ Yên đã nói lời đó, nhưng lại hiểu, dù không nói thì chủ tử cũng sẽ biết.
Quan trọng là, nam nhân quả nhiên không có thứ gì tốt, trước đây còn tốt đẹp như vậy, nương tử vừa rời đi mấy ngày đã không kìm được, chạy đi tìm nữ nhân bên ngoài đó.
Xuân Lam và Tịch Lộ cũng theo đó mà tức giận, nhưng Trình Cẩn Tri không nói gì, họ cũng không dám nói gì, cứ thế như con rối dọn dẹp đồ đạc.
Đến khi Mộ Yên mang mì đến, Trình Cẩn Tri bảo những người vừa trở về đều ăn một chút, nàng cũng chỉ ăn gần nửa bát, uống chút canh rồi tắm rửa sạch sẽ đi ngủ.
Các nha hoàn đều lui xuống, phòng rơi vào yên tĩnh, tắt đèn, nàng nằm trên giường, có chút mơ hồ.
Nàng đã nghĩ rất nhiều trên đường, nghĩ hắn sẽ hỏi nàng mấy ngày nay đã sống thế nào, nghĩ sẽ lấy hai chiếc ấn chương đó ra cho hắn, còn nghĩ hắn liệu có thích không, liệu có trêu chọc nàng, hỏi nàng đây có phải là vật đính ước không, nói vài lời khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh… Nàng nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mức ngay cả trên xe ngựa cũng cảm thấy căng thẳng, nhưng vạn lần không ngờ hắn lại không có ở đây.
Hắn thật sự đã đi tìm Vân cô nương kia sao?
Nhưng trước khi nàng đi họ rõ ràng…
Nàng không hiểu, làm thế nào cũng không nghĩ thông được tại sao lại như vậy, tại sao một người lại thay đổi nhanh đến thế, trước đây đối với mình nồng nhiệt như vậy, nói nhiều lời thân mật, sau đó lại có thể quay lưng đi tìm người khác…
Sau đó lại nghĩ, mình đã chấp nhận rồi, hắn cũng không phải chưa từng ở lại bên ngoài, mình đi nhiều ngày như vậy chưa về, hắn đi ra bên ngoài hẳn là bình thường phải không.
Thật sự bình thường sao? Suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân thực sự khác xa đến thế sao?
Hay là hiểu lầm, hắn bận rộn sao, đợi ngày mai hắn trở về hỏi thử xem sao?
Nàng trên giường trở mình một cái, một lát sau, lại lật ngược lại.