Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 43

Bên cạnh có một bụi lau sậy, rõ ràng vừa nãy hắn vẫn luôn ở phía sau bụi lau.
Nàng đứng dậy, vội vàng lau nước mắt, nhất thời luống cuống, không biết nên làm thế nào.
Tạ Tư Hành bước tới: “Tẩu tẩu đừng nghĩ quẩn, cho dù có chuyện lớn đến đâu cũng không nên tự vẫn như vậy.”
Trình Cẩn Tri biết hắn hiểu lầm, lắc đầu nói: “Không có, ta chỉ muốn, muốn rửa tay…”.
Nàng biết mắt mình đã sưng húp vì khóc, sợ khi trở về phòng không thể gặp người khác, muốn dùng nước lạnh trong ao để chườm.
Tạ Tư Hành thấy sắc mặt nàng không có gì khác lạ, biết nàng nói thật, quả nhiên là mình đã hiểu lầm, không khỏi có chút ngượng ngùng, vội vàng giải thích: “Đệ không cố ý trốn ở đây, mà là… đã chép sách cả buổi chiều, vừa hay đi đến đây…”
Trình Cẩn Tri nhìn xung quanh cũng biết, hắn đại khái vốn dĩ đã ở gần đó, là do nàng đột nhiên chạy đến, đêm tối bao trùm, nàng lại đột ngột chạy đến đây khóc mà không báo trước, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy ngại khi lộ diện.
Nàng cố gắng giữ mình bình tĩnh, như thể không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Ta hiểu, không liên quan đến đệ. Đệ về từ khi nào, thư viện được nghỉ sao?”
“Chỉ nghỉ có nửa ngày.” Tạ Tư Hành đáp.
Trình Cẩn Tri nói: “Quả nhiên là thư viện hạng nhất nhì, nghiêm khắc hơn những nơi khác.”
Không còn gì để nói, Tạ Tư Hành do dự một lát, hỏi: “Tẩu tẩu có phải đã gặp chuyện gì đau lòng không?”
Trình Cẩn Tri lắc đầu: “Không có gì, ta có thể có chuyện gì? Chỉ là mấy việc vặt vãnh trong nhà mà các đệ không hiểu đâu. Trời đã tối rồi, sợ người bên cạnh ta tìm ta, ta về trước đây, bên bờ nước có muỗi, biểu đệ cũng về sớm đi.”
“Vâng…”
Tạ Tư Hành muốn nói lại thôi, cuối cùng đành bỏ cuộc, chỉ có thể nhìn nàng đi xa, bóng dáng màu xanh nhạt chìm dần vào màn đêm.
Khoảnh khắc này hắn cảm thấy rất thất bại. Giọng điệu của nàng rõ ràng cho rằng hắn là đứa trẻ còn đang đi học, không hiểu chuyện của người lớn.
Nhưng hắn biết, với sự điềm tĩnh của nàng, nàng sẽ không dễ dàng rơi lệ, việc có thể khiến nàng chạy đến đây khóc vào ban đêm, nhất định không phải chuyện tầm thường.
Hắn rất lo lắng, muốn vắt óc suy nghĩ để an ủi nàng, đáng tiếc nàng không cho hắn cơ hội đó.
Tạ Tư Hành trở về sân viện, mẫu thân hắn đang ở trong phòng hắn sắp xếp quần áo cho ngày mai.
Hắn nói: “Mẫu thân không cần bận tâm, lát nữa con tự sắp xếp là được rồi.”
“Con tự sắp xếp, ta lại sợ con quên sót. Không sao, ta rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, con cứ đi dọn dẹp sách của con đi.”
Tạ Tư Hành đi sang một bên dọn dẹp sách, sau đó hỏi: “Biểu tẩu tẩu của đại ca gần đây có cãi nhau với đại cữu mẫu không?”
“Chuyện đó thì ta chưa nghe nói, làm sao vậy?” Tạ cô cô hỏi.
“Con vừa nãy nhìn thấy…” Tạ Tư Hành suy nghĩ một chút: “Nhìn thấy Trương ma ma bên cạnh đại cữu mẫu nhắc đến biểu tẩu tẩu.” Hắn nghĩ biểu tẩu tẩu nhất định không muốn bị người khác biết mình đã khóc, hắn liền tùy tiện bịa ra một câu.
Tạ cô cô không nghi ngờ gì khác, đáp: “Đại khái là chuyện khác thôi, mấy hôm trước nàng ấy cùng Tần Vũ đi Hứa Xương, vừa hay gặp phải một trận mưa lớn, nên đã ở lại Hứa Xương nhiều ngày, mới vừa trở về.”
Nói xong, bà dặn dò hắn: “Trời nóng, nhưng ta vẫn để cho con một chiếc áo khoác mỏng, sợ khi trời mưa gió sẽ lạnh.”
“Trời mưa cũng sẽ không lạnh.”
“Cứ mang theo đi.”
Tạ Tư Hành lại hỏi: “Vậy biểu tẩu tẩu có cãi nhau với đại ca không?”
Tạ cô cô quay đầu lại: “Thằng bé này, sao hôm nay lại quan tâm đến biểu tẩu tẩu của con thế, hỏi han không ngừng vậy?”
Tạ Tư Hành trong lòng không khỏi căng thẳng: “Con…”
Chưa kịp để hắn bịa ra lý do thích hợp, Tạ cô cô đã nói: “Họ có thể cãi nhau gì chứ, cho dù có cãi cũng không liên quan đến con, con đừng quản chuyện nhà người khác, có thời gian đó thì dùng vào việc học đi.”
Tạ Tư Hành gật đầu, sợ mẫu thân nghi ngờ, không dám hỏi han thêm nữa.
Nghĩ lại, mẫu thân vốn dĩ không hỏi han chuyện khác, biểu tẩu tẩu và đại ca cho dù có cãi nhau cũng sẽ không làm cho ai cũng biết, mẫu thân không biết cũng là điều bình thường.
Chỉ là hắn vẫn không hiểu gì cả.
Thực ra hiểu rõ cũng chẳng có ích gì, với tuổi tác và thân phận của hắn, chẳng làm được gì cả.
Thế nhưng… hắn đại khái là người duy nhất biết nàng đau khổ và buồn bã, dù sao nàng đi ra bờ ao khóc, ngay cả nha hoàn cũng tránh đi, có thể thấy không ai biết, chỉ có hắn tình cờ bắt gặp.
Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, khi hắn ra ngoài thì gặp Tần Vũ.
Tần Vũ chủ động nói với hắn: “Tư Hành sao lại ở nhà?”
Tạ Tư Hành trả lời rằng mình được nghỉ nửa ngày vào ngày hôm qua, Tần Vũ vốn đã biết Vô Nhai Thư Viện rất nghiêm khắc với học sinh, thở dài một tiếng: “Quả nhiên chỉ có thời gian để tắm rửa thôi.”
Bản thân hắn cũng không khỏi nghĩ, những người ban đầu vào Vô Nhai Thư Viện đều là những người có thành tích xuất sắc, lại cần cù chăm chỉ như vậy, những người khác lấy gì mà so sánh với họ?
Hai người đi được vài bước, Tạ Tư Hành nói: “Tam ca, đêm qua đệ nhìn thấy biểu tẩu tẩu một mình ngồi bên bờ ao, đệ còn hiểu lầm tẩu ấy có chuyện gì nghĩ quẩn, tẩu ấy nói không có. Nhưng… đệ thấy tẩu ấy hình như có chuyện đau lòng, Tam ca và biểu tẩu tẩu quan hệ thân thiết, nếu có cơ hội, có lẽ có thể hỏi thăm một chút.”
“Tẩu tẩu của ta? Tối qua sao?” Tần Vũ ngạc nhiên.
Tạ Tư Hành khẳng định: “Phải, nhưng biểu tẩu tẩu không nói nhiều với đệ rồi đi luôn, xem ra tẩu ấy không muốn bất kỳ ai biết tẩu ấy có tâm sự. Tẩu tẩu thường ngày rất chăm sóc đệ và mẫu thân, đệ không có gì để báo đáp, có lòng muốn quan tâm nhưng lại không có ở nhà, hôm nay gặp Tam ca, liền nói với Tam ca một tiếng.”
Tần Vũ nhớ lại sáng sớm hôm kia, hắn nhìn thấy đại ca trở về từ bên ngoài.
Đại ca và biểu tỷ vốn là phu thê mới cưới, hai người đáng lẽ phải ân ái mặn nồng, nhưng đại ca lại luôn chạy ra ngoài.
Hắn biết vì chuyện ngoại thất, mẫu thân và đại ca đang rất căng thẳng, chuyện này không liên quan đến những người tiểu bối như bọn hắn, hắn chưa bao giờ thể hiện thái độ, nhưng trong lòng, hắn đứng về phía biểu tỷ.
Hôn sự đã định từ lâu, nếu thật sự hủy hôn thì biểu tỷ phải làm sao?
Không biết chuyện đau lòng của biểu tỷ có liên quan đến đại ca không.
Hắn nói với Tạ Tư Hành: “Đa tạ đệ quan tâm, ta hiểu rồi, có cơ hội ta sẽ nói chuyện với tẩu tẩu.”
Tạ Tư Hành giả vờ như chỉ tình cờ nhớ ra chuyện này, không nói thêm gì nữa, rồi rời khỏi Tần phủ.
Ngày hôm sau, Tần Gián buổi chiều đến Thư Họa Viện kiểm tra, vừa bước vào cửa đã thấy mấy người thợ đang dựng bia, trên bia văn chính là bài “Hàn Lâm Viện Chi Thư Họa Viện Tự”
Hắn không khỏi đứng trước bia đá, nhìn những dòng chữ trên đó.
Trước đây hắn từng nghĩ, đợi khi bia đá dựng lên, hắn sẽ tìm cơ hội dẫn nàng vào xem, nhưng giờ bia đá đã dựng lên rồi, hắn lại phát hiện đây chỉ là niềm tự hào và vui sướng của riêng một mình hắn.
Thế nhưng, đây cũng là những gì họ đã cùng nhau trải qua phải không?
Khoảnh khắc này hắn rất nhớ nàng, muốn nói cho nàng biết bia văn đã khắc xong, muốn hỏi nàng có muốn tận mắt xem không…
Hắn nhận ra nỗi nhớ nhung nàng lại trỗi dậy như suối nguồn, hóa ra hắn chưa thực sự buông bỏ, hắn chỉ cố gắng kiềm chế nó, khi thấy nàng, phòng tuyến trong lòng sẽ bắt đầu sụp đổ, khi thấy những thứ liên quan đến nàng, cũng sẽ sụp đổ.
Có phải vì thời gian chưa đủ lâu không?
Lúc này, có quan viên của Thư Họa Viện từ phía trước đi tới, nhìn bia đá, cười nói với hắn: “Ta thấy bia đá này còn có thể đặt một cái tên, gọi là ‘Cầm Sắt Hòa Minh Phu Thê Tình Thâm Bia’ (bia kỷ niệm tình vợ chồng hòa hợp, sâu nặng), Tần Đại nhân thấy thế nào?”
Tần Gián miễn cưỡng nở một nụ cười: “Ngài đừng trêu chọc ta nữa.”
Quan viên nói: “Rất nhiều người trong viện đều muốn gặp tôn phu nhân* đó, Thân đại nhân và các vị đại nhân đã bàn bạc, có thể trích một khoản ngân lượng để tổ chức một buổi thưởng trà, tập hợp tất cả mọi người trong Thư Họa Viện để cùng đàm đạo về thư họa, nhân tiện muốn mời tôn phu nhân đến để mọi người được chiêm ngưỡng dung nhan. Họ nghĩ đi nghĩ lại, thấy ngài và Thẩm đại nhân thân thiết, định để Thẩm đại nhân nhắc với ngài đó.”
Tôn phu nhân*: cách gọi trang trọng
Tần Gián nói: “Gia mẫu thân thể không khỏe, nội tử thường xuyên ở bên cạnh chăm sóc, cũng phải lo liệu nhiều việc trong nội trạch, không biết nàng có rảnh không, nếu Thân đại nhân thực sự có ý đó, khi về ta sẽ hỏi nàng.”
“Nghe nói như vậy, tôn phu nhân thật sự là đẹp người đẹp nết, vừa là thục nữ, lại là hiền thê, có được thê tử như vậy, Tần đại nhân thật có phúc khí.” Quan viên nói.
Tần Gián không phủ nhận, cười cười: “Điểm này, quả thật là phúc khí của ta.”
Sau khi quan viên đi, nụ cười trên mặt hắn dần tắt, thay vào đó là vài phần buồn bã.
Đây là sự đè nén của ông trời đối với hắn sao, ban cho hắn một thê tử rất tốt, khiến hắn đâm đầu vào, nhưng rồi lại để nàng trong lòng có người khác, không yêu hắn.
Hắn nên tự xử lý thế nào đây?
Ngày hôm đó trôi qua trong mơ hồ, khi màn đêm buông xuống, hắn trở về nhà, nỗi nhớ nhung lại không thể kiềm chế.
Quan trọng nhất là, hắn có một lý do không thể không đi, hắn không thể vì mối quan hệ của hắn và nàng nguội lạnh mà không nói với nàng về buổi thưởng trà, tin tức này lẽ ra phải báo cho nàng, như vậy người khác có hỏi đến hắn cũng dễ dàng trả lời.
Hơn nữa, cho dù hắn muốn buông bỏ nàng, họ vẫn là phu thê, buông bỏ nàng không có nghĩa là phân phòng ở riêng, vĩnh viễn không gặp mặt.
Quyết định xong, hắn đi đến Lục Ảnh Viên.
Khi đi là buổi chiều tà, nhưng nàng không có trong phòng.
Xuân Lam có ở đó, thấy hắn đến, vội vàng hỏi Tịch Lộ chủ tử đã đi đâu, Tịch Lộ nói với hắn: “Vừa nãy nhị công tử đến, nương tử hình như đã ra ngoài với ngài ấy, chắc là ở viện của nhị công tử, nô tỳ sẽ đi tìm ngay.”
Định ra ngoài, Tần Gián gọi nàng ấy lại: “Không cần, ta tự đi xem là được rồi.”
Nói xong, hắn tự mình đi về phía đó.
Đầu tiên đi đến viện của Tần Vũ, không thấy ai, lại đi vào vườn, đi vòng gần hết vườn, bên cạnh ao nước vắng vẻ, từ xa nhìn thấy hai người đang ngồi tựa vào nhau nói chuyện.
Hắn không biết họ đang nói gì, nhưng nhất thời lại cảm thấy vô cùng vô vị, vô cùng thất vọng.
Đứng yên tại chỗ rất lâu, hắn không tiến đến quấy rầy, quay lưng đi về, cuối cùng vẫn trở về Lục Ảnh Viên.
Tịch Lộ hỏi hắn: “Công tử không tìm thấy nương tử sao?”
Tần Gián đáp: “Tìm thấy rồi, họ đang nói chuyện nên ta về trước, ta ở đây xem sách, các ngươi cứ lui xuống đi.”
Tịch Lộ nghĩ rằng hai người đã gặp mặt và đã ổn thỏa rồi, liền nghe lời lui xuống.
Trên hành lang, Tần Vũ và Trình Cẩn Tri ngồi một lúc lâu.
Hắn nhớ chuyện Tạ Tư Hành đã nói với mình, muốn tìm biểu tỷ để nói chuyện, nhưng ngày đầu tiên hắn về muộn, ngày thứ hai biểu tỷ lại bận rộn xử lý một vụ nha hoàn tranh chấp tiền lương, hắn đành bỏ cuộc, cho đến hôm nay mới tìm được cơ hội.
Nhưng hắn không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu, đành hỏi nàng về một bài thơ, sau đó lại nói đến sự thất vọng khi gặp Tạ Tư Hành hôm trước, ngược lại khiến Trình Cẩn Tri phải an ủi hắn một phen.
Cuối cùng hắn thực sự không còn cách nào, không cố gắng thăm dò nữa, hỏi thẳng: “Tỷ tỷ thấy gả đến kinh thành thế nào?”
Hắn gọi nàng là tỷ tỷ, giống như hắn không phải người của Tần gia, không phải em trai của Tần Gián, mà là đệ đệ của nàng.
Nàng đáp: “Mọi thứ đều tốt cả, dù sao cũng có đệ, lại có cô mẫu, có gì mà không tốt.”
Tần Vũ rất bất lực, nếu không phải Tạ Tư Hành nói nàng ngồi ngẩn ngơ bên bờ ao, có vẻ có chuyện đau lòng, hắn sẽ không nghĩ rằng nàng có chuyện gì.
Nhưng chính một người như vậy lại có chuyện đau lòng thì càng đáng sợ, nàng sẽ chỉ giữ trong lòng, cuối cùng sẽ sinh bệnh.
Hắn vẫn đang do dự không biết nên nói thế nào, Trình Cẩn Tri đã đổi chủ đề: “Đệ có biết tứ cô nương nhà Tào Quốc Công không?”
Tần Vũ lắc đầu: “Không biết.”
Trình Cẩn Tri nói: “Cô mẫu gần đây đang bận tâm về cô nương này, dường như muốn gả nàng ấy cho đệ đó.”
Tần Vũ giật mình: “Mẫu thân có ý định đó thật sao?”
Trình Cẩn Tri đáp: “Đương nhiên, cô mẫu sẽ không nói đùa đâu, nhưng bà ấy chỉ mới nhắc đến hôm kia, nói muốn xem thử, không nói thêm gì nhiều.”
Tần Vũ rơi vào im lặng.
Nàng hỏi: “Còn đệ thì sao? Cô mẫu nói cô nương ấy quy củ hiền lành, đệ có muốn người như vậy không?”
“Đệ… đệ không biết…” Tần Vũ trả lời.
Nhưng khi những lời này vừa dứt, trong đầu hắn lại hiện lên một cô nương – Diêu cô nương.
Hắn không biết mình muốn cưới một người như thế nào, nhưng nếu là một người như Diêu cô nương, nhất định sẽ rất tốt, nàng ấy là người duy nhất nói hắn tốt hơn đại ca.
Nhưng hắn biết điều đó là không thể, mẫu thân e rằng ngay cả phủ đệ thấp hơn bá tước cũng không vừa mắt, tuyệt đối không thể kết hôn với gia đình thương gia.
Vậy nên cuối cùng, hắn sẽ cưới một quý nữ của Tào Quốc Công, hay Trịnh Quốc Công, hay gia đình nào khác, ngày đêm bầu bạn sống qua cả đời sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn trỗi dậy nỗi tuyệt vọng và đau buồn vô hạn, trong khoảnh khắc cảm thấy tương lai không còn ý nghĩa gì nữa.
Trình Cẩn Tri lúc này nói: “Nếu đến lúc đó cô mẫu thực sự có ý định, đệ cứ gặp mặt nàng ta, thích thì định ra, không thích thì nói với cô mẫu là không thích, từ chối mối hôn sự này, đỡ phải cưới một người mà đệ không thích, đệ không vui, nàng ta cũng không vui.”
“Vậy tỷ tỷ và đại ca bây giờ có tốt không?” Cuối cùng hắn đã tìm được cơ hội để hỏi nàng có phải đang đau lòng không.
Trình Cẩn Tri cười khổ một tiếng, sau một hồi im lặng đáp: “Ta không biết, đại khái là không tốt lắm, dù sao thì chàng vốn dĩ cũng không muốn cưới ta.”
Có lẽ là đã kìm nén quá lâu, nhất thời không nhịn được, nàng cũng đã nói ra chuyện đó với người mà nàng cảm thấy thân thiết.
Tần Vũ đang định nói, sau đó lại đột nhiên sững sờ, kinh ngạc nói: “Tỷ tỷ tại sao lại nói vậy?”
“Các người đều giấu ta, thực ra ta biết chuyện chàng và cô mẫu cãi nhau. Chàng muốn từ hôn, cô mẫu không cho phép, đã đưa tổ phụ các người ra, tổ phụ các người bắt chàng phải bỏ ý định đó, chàng mới đành phải cưới ta. Đợi khi ta có thai, chàng sẽ đón cô nương mà chàng thích vào.” Nàng bình tĩnh nói.
Trong đêm tối, nàng nhận ra mắt mình đã ướt đẫm, may mắn là họ ngồi cạnh nhau, lại là đêm tối, hắn không nhìn thấy.
Tần Vũ không ngờ nàng lại biết, hắn lại muốn an ủi, nhưng không biết an ủi từ đâu, cuối cùng nói: “Thực ra đại ca cũng không phải nhất định muốn từ hôn đâu.”
Hắn giải thích: “Lúc đó mẫu thân biết đại ca có ngoại thất, liền nổi trận lôi đình, lập tức gọi phụ thân đến cùng tra hỏi đại ca, chuẩn bị ép đại ca đuổi người đi, nhưng đại ca vốn dĩ không chịu sự sắp đặt của người khác, huynh ấy không đồng ý, không muốn trong nhà quản chuyện của huynh ấy.
“Mẫu thân tức giận, cho rằng huynh ấy không coi trọng Trình gia, lại nói huynh ấy đã có hôn sự, làm vậy là bất kính với nhạc gia*, khinh suất vị hôn thê, truyền ra ngoài người khác sẽ mắng huynh ấy phong lưu trăng hoa, không có giáo dưỡng, đại khái là đã chọc giận đại ca, đại ca liền nói hôn sự này huynh ấy vốn dĩ không muốn, là người nào đó cố ý lấy huynh ấy ra để mưu tính, huynh ấy không phong lưu trăng hoa, người bên ngoài đó là một thân gia trong sạch, cũng không phải ngoại thất, hắn còn muốn từ hôn để cưới nàng ấy làm vợ…
Nhạc gia*: nhà vợ
“Mẫu thân nghe lời này quả nhiên lại kinh ngạc vừa tức giận, lập tức đi mời tổ phụ, tổ phụ và đại ca nói chuyện nửa ngày, không biết nói gì, sau đó đại ca liền đi từ đường quỳ phạt, cũng không nhắc lại chuyện từ hôn nữa.
“Sau này đại ca nói sau khi cưới sẽ đón cô nương kia vào nhà, mẫu thân liền nói vào cửa thì được, nhưng nhất định phải đợi chính thê có thai, đại ca đồng ý… Sau đó, ngoài việc đại ca và mẫu thân quan hệ càng trở nên tệ hơn, không có sóng gió nào khác, cho đến khi tỷ tỷ vào cửa.”
Trình Cẩn Tri không nói gì.
Nhưng ngay cả trong đêm tối, Tần Vũ cũng có thể thấy sắc mặt nàng không tốt.
Hắn vội vàng nói: “Đệ nói những điều này, chỉ là muốn nói với tỷ tỷ, đại ca chưa bao giờ kiên quyết muốn từ hôn, đệ nghĩ huynh ấy chỉ là muốn chọc giận mẫu thân thôi, mẫu thân vốn dĩ là người khi nổi giận thì bất chấp tất cả, lúc đó biết chuyện này, gần như muốn bày ra thế trận tam đường hội thẩm, nhưng đại ca lại không giống đệ, nhìn thấy mẫu thân liền sợ, huynh ấy chẳng sợ gì cả, tự nhiên sẽ không để mẫu thân đắc ý.”

 

Bình Luận (0)
Comment