Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 53

Khi Tần Gián trở về kinh, trời đã se lạnh.
Sau khi vào thành, hắn không về Hầu phủ ngay mà đến thẳng Đông Cung, dẫn lão giả đến trước mặt Chu Hiển.
Chu Hiển thấy lão giả quả nhiên hạc phát đồng nhan*, tinh thần minh mẫn, lại còn nói chuyện không tầm thường, trong lòng vô cùng vui mừng, lập tức sắp xếp cho lão giả vào ở Đông Cung.
Hạc phát đồng nhan*: Tóc bạc mặt trẻ, da dẻ hồng dào
Đợi người rời đi, Chu Hiển mới nói với Tần Gián: “Chuyến đi này của ngươi thuận lợi chứ? Chuyện xưởng luyện thép thế nào rồi?”
Tần Gián nói: “Cũng xem như thuận lợi, thần đi đường cẩn thận, hẳn là không lộ sơ hở, chỉ là khi vội vàng đi đường bị ngã ngựa, trầy xước eo, xem như có kinh nhưng không hiểm. Nhưng sổ sách có lẽ đã đến tay Tri phủ Hình Châu rồi, khó mà lấy được nữa, các chứng cứ khác thời gian quá ít, thần cũng không dám hành động liều lĩnh, nên không có thu hoạch gì.”
Chu Hiển lập tức nói: “Chuyến đi này vốn dĩ đã quá nguy hiểm, ta chỉ sợ ngươi ở Hình Châu xảy ra chuyện gì, người không sao là tốt rồi.” Nói xong lại nói: “Vết thương của ngươi thế nào, để ta xem.”
Tần Gián cởi nửa áo, quả nhiên bên hông có một vết thương rất sâu, vừa mới lên da non, Chu Hiển nhìn kỹ một chút, lại nói: “Bên này có vẻ sâu hơn sao? Sao dường như vẫn chưa lành hẳn?”
Tần Gián đáp: “Mấy ngày trước phải vội đi đường, có chút mưng mủ, không sao đâu, về kinh thay thuốc, nghỉ ngơi hai ngày là ổn.”
Chu Hiển thở dài một tiếng: “Vậy thì tốt rồi.”
Chuyến đi này là để tìm lễ vật mừng thọ Hoàng thượng, thời gian tự nhiên cũng không thể quá dài, một mặt phải làm tốt chuyện bề ngoài, một mặt lại phải âm thầm điều tra Hình Châu, thời gian đương nhiên không đủ dùng, vì vội vàng đi đường mà bị thương, vì vội vàng về kinh mà không thể dưỡng thương, chuyến đi này không dễ dàng, cũng quả thật may mắn.
Hắn đang định mở lời an ủi, Tần Gián nói: “Tuy chưa tìm được chứng cứ xác thực vẫn luôn mong muốn, nhưng thần đã mang về một người.”
Chu Hiển kỳ lạ: “Còn có người khác?”
Tần Gián ra ngoài căn dặn, bảo mang người lên.
Người đó mặc một bộ áo quần ngắn gọn, ăn mặc giống như tùy tùng bên cạnh Tần Gián, tuổi tác chỉ khoảng mười lăm, mười sáu, là một thiếu niên, nhưng thân hình gầy gò, xương gò má nhô cao, thần sắc tang thương, trên đầu lại mơ hồ có vài sợi tóc bạc.
Tần Gián nói: “Vị này là Thái tử điện hạ, ngươi cứ nói hết những oan khuất đã gặp phải với điện hạ là được.”
Thiếu niên lập tức quỳ lạy, kể hết oan khuất, hóa ra hắn là tiểu nhi tử của một hộ kinh doanh ở Hình Châu, trong nhà đã đút lót khắp nơi, hợp tác với nha môn Hình Châu bao thầu một mỏ sắt, cuối cùng vì mâu thuẫn về tiền bạc với quan lại Hình Châu mà cả nhà bị thiêu rụi.
Vụ án này có chút liên quan đến việc chia chác không đều, nhưng thiếu niên này mười một tuổi đã giúp việc ở mỏ, biết rất nhiều chuyện, Hình Châu là trọng điểm luyện thép, nhiều vũ khí của quân đội, cấm vệ trong cung đều từ Hình Châu mà ra, từ lời thiếu niên có thể biết được sản lượng sắt của mỏ, so với ghi chép của triều đình bên này, sản lượng sắt lại thiếu hụt tới mười vạn cân, gần như chỉ chiếm bốn phần.
Diêm thiết* là trọng yếu của một quốc gia, tuyệt đối không thể sai sót, Hình Châu lại là trọng địa luyện kim, chỉ riêng việc khai thác mỏ đã có sự che giấu lớn đến vậy, vậy thì cả Hình Châu thì sao? Quan lại có thể vì tiền bạc mà giết người diệt cả nhà, vụ án lớn như vậy lại được kết thúc bằng lý do hỏa hoạn ngoài ý muốn, triều đình hoàn toàn không hay biết, có thể thấy Hình Châu từ trên xuống dưới đã như thùng sắt kiên cố, kín kẽ, hoàn toàn không có phép tắc, không biết đã thối nát đến mức nào!
Diêm thiết: muối và sắt
Quan trọng nhất là những số sắt này đi đâu.
Nếu là những vụ tham ô khác, Hoàng thượng có lẽ sẽ không quá để tâm, nhưng đây là sắt, Hình Châu đã có thể một tay che trời, cũng có thể tự ý chế tạo binh khí, mà Tri phủ Hình Châu này, chính là thân tín của Vương Thiện.
Thêm vào đó Vương Thiện là ca ca của Quý phi, cữu cữu của Hoàng tử, vụ án này chỉ cần có thể bẩm báo lên Hoàng thượng, nhất định có thể một lần đánh đổ Vương Thiện. Đây cũng là lý do bấy lâu nay, họ đã dành hết tâm sức vào vụ án Hình Châu.
Chu Hiển nói: “Mục Ngôn định khi nào tấu trình chuyện này với phụ hoàng?”
Tần Gián suy nghĩ một chút: “Thần và Văn Trạm đều không nên biết chuyện ở Hình Châu, hiện tại trong lòng thần có hai người thích hợp, nhưng cảm thấy không nên để Hoàng thượng biết lúc này, sinh thần Hoàng thượng sắp đến, lại đột nhiên gây ra chuyện mỏ sắt này, e rằng Hoàng thượng không vui, thêm vào đó Vương Thiện và Quý phi đều là những người khéo nói khéo nịnh, dưới lời lẽ khéo léo, Hoàng thượng cho rằng đây là cố ý hãm hại, nếu Hoàng thượng không muốn điều tra kỹ Hình Châu, thì việc này sẽ thất bại trong gang tấc.”
Chu Hiển cảm thấy có lý: “Vậy đợi sau sinh thần Phụ hoàng?”
Tần Gián gật đầu: “Thần quả thật có ý đó.”
“Chỉ sợ đánh rắn động cỏ, Vương Thiện bên kia có sự đề phòng.”
Chu Hiển quyết định gọi Thẩm Di Thanh, Từ Tử Kỳ đến bàn bạc rồi mới quyết định, vừa hay thiếu niên này cũng cần người bảo vệ, chi bằng giao cho Từ Tử Kỳ.
Mấy người bàn bạc xong, trời đã về chiều.
Từ Tử Kỳ định đưa thiếu niên đi, trước tiên ở lại Đông Cung một lát, Tần Gián và Thẩm Di Thanh rời đi trước.
Tần Gián đi chuyến này Thẩm Di Thanh cũng nơm nớp lo sợ, biết hắn bình an trở về tự nhiên vô cùng vui mừng, nói với hắn: “Đợi ngươi dưỡng thương xong, chúng ta cùng mời ngươi uống rượu, chiêu đãi ngươi thật tử tế.”
“Nếu chuyện này thành công, hà tất phải chiêu đãi?” Tần Gián nói: “Ban đầu điều tra vụ án này chỉ để lật đổ Vương Thiện, đến Hình Châu mới biết nửa số dân chúng ở đó đều lấy việc khai thác đá luyện thép làm nghề, nhưng lại nghèo rớt mồng tơi, tuổi còn trẻ đã mang đầy mình bệnh tật, quả thật không nỡ nhìn. Có thể thấy bất cứ nơi nào, chỉ cần mất đi sự ràng buộc của phép tắc, thì sẽ là cá lớn nuốt cá bé, dân chúng lầm than.”
“Đây há chẳng phải là lý do chúng ta một lòng phò tá điện hạ lên ngôi sao? Điện hạ rộng lượng nhân từ, chắc chắn sẽ không làm ngơ trước nỗi khổ của dân gian.”
Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy không xa có hai người từ Thượng Thư Tỉnh đi ra, Tần Gián liếc mắt nhìn, nói: “Kia hình như là đại cữu tử* của ngươi.”
Đại cữu tử: Anh vợ
Tần Gián ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai người, một người tuổi khoảng năm mươi, hắn quen, là Thủy Bộ Lang Trung Điền Thuần, người kia khoảng hơn hai mươi tuổi, thân hình vạm vỡ, dung mạo xuất chúng, mơ hồ có chút giống Cẩn Tri, hắn tuy chưa từng gặp, nhưng nghe Thẩm Di Thanh nói vậy, liền xác định hắn chính là nội huynh* Trình Cẩn.
Nội huynh*: anh vợ
Hắn rời đi gần một tháng, nội huynh đương nhiên đã đến kinh rồi, Hoàng thượng triệu hắn vào kinh một là để điều chuyển chức vụ, hai là để hắn cùng Công Bộ bàn bạc phương pháp trị thủy, hắn từ Thượng Thư Tỉnh đi ra cũng rất bình thường.
Hai người và Thượng Thư Tỉnh cách nhau một cây cầu, Tần Gián vốn dĩ đi qua bên này cầu, không lên cầu, lúc này nhìn thấy Trình Cẩn Tự, liền chỉnh lại ống tay áo, đợi ở đầu cầu bên này, chuẩn bị gặp nội huynh.
Đối với Cẩn Tri, hắn vừa tức giận, vừa buồn bã, lại vẫn không muốn từ bỏ, hắn cũng rất rõ trọng lượng của ca ca nàng trong lòng nàng, nên cảm thấy có lẽ ca ca nàng có thể đứng ra hòa giải, phá vỡ mối quan hệ lạnh nhạt hiện tại của họ.
Điền Thuần và Trình Cẩn Tự hai người từ từ đến gần, Tần Gián đang định giơ tay, nhưng phía sau hai người lại có một người đuổi tới, gọi: “Hối Ngọc* huynh, đợi một chút——”
Hối Ngọc*: Tên tự của Trình Cẩn Tự
Hai người quay đầu lại, người kia vội vã đuổi đến, nói với hắn: “Hối Ngọc huynh, ta còn một chuyện muốn hỏi, chính là chuyện bản đồ, có một chỗ ta không hiểu.”
Trình Cẩn Tự nói: “Chỗ nào?”
Người kia nói vài câu, Trình Cẩn Tự nói với Điền Thuần: “Điền Đại nhân đi trước một bước, ta quay lại xem một chút.”
“Được, ta đi trước đây.” Điền Thuần chắp tay từ biệt, rồi hai người quay lại Thượng Thư Tỉnh, chỉ còn Điền Thuần một mình đi về phía này.
Gặp Tần Gián và Thẩm Di Thanh, vì Đông Cung và Thượng Thư Tỉnh cách nhau không xa, vài người thỉnh thoảng sẽ gặp nhau, lúc này hai bên chắp tay ra hiệu, Điền Thuần liền đi.
Tần Gián lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn hai người đang đi về phía Thượng Thư Tỉnh, không nói một lời.
Hắn tuyệt đối không tin hai người vừa rồi ở khoảng cách gần như vậy, Trình Cẩn Tự lại không nhìn thấy mình.
Hắn ta đã nhìn thấy rồi, cũng biết mình đứng ở đây là đang đợi hắn ta, thực ra hắn ta hoàn toàn có thể đoán được mình là ai, hắn ta chỉ đơn thuần là không muốn gặp mặt.
Thế nhưng tại sao chứ? Họ chưa từng thực sự gặp mặt, hắn quả thật từng có chút hiềm khích với vị Tam lang họ Trình kia vào ngày đón dâu, nhưng cũng không đến mức khiến nội huynh lạnh nhạt như vậy chứ? Một bên là muội muội, một bên chỉ là đường đệ!
Thẩm Di Thanh đã nhìn ra sự nghi ngờ trong lòng hắn, cười nói: “Cữu huynh của ngươi và ngươi chưa từng gặp mặt sao? Vậy mà đối mặt cũng không nhận ra nhau?”
Tần Gián cảm thấy đây có thể là lời giải thích duy nhất, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy không phải vậy.
Rốt cuộc là chuyện gì, chỉ có thể về nhà hỏi rõ.
Hắn không nói gì, chỉ nói: “Thôi vậy, sau này tự sẽ gặp mặt, đi thôi.”
Về đến Tần phủ, gặp người gác cổng, Tần Gián tiện miệng hỏi: “Ca ca của thiếu phu nhân, Trình công tử mấy ngày nay có ở phủ chúng ta không?”
Người gác cổng lắc đầu: “Không có, Trình công tử chỉ về kinh ngày hôm kia dùng bữa một lần, sau đó thì không đến nữa.”
Tần Gián cảm thấy ngạc nhiên, mối quan hệ như vậy, Trình Cẩn Tự đáng lẽ phải ở Tần phủ chứ, điều này trước đây không phải đã nói rõ rồi sao? Hay nói là kế mẫu và Cẩn Tri bảo hắn ta ở, nhưng hắn ta lại kiên quyết không chịu?
Hắn trở về Sấu Thạch trai thay quần áo, trước tiên đi gặp tổ phụ, báo rằng mình đã về.
Tổ phụ chỉ biết hắn đi Hình Châu mời người, không biết mục đích thực sự của hắn, biết người đã mời về rồi liền không nói nhiều nữa, cho đến khi hắn định cáo lui mới lạnh lùng nói: “Chuyện trước đây bất kể nói thế nào cũng là con sai, người ta gây loạn đến tận cửa, vừa làm mất mặt Tần gia, lại khiến mẫu thân con và tôn tức phụ mất mặt, người đã vào nhà rồi, mọi việc đã đến nước này, chỉ có thể sớm ngày gả đi. Nhưng cữu huynh con bên kia, thê tử con bên kia, đều phải do con nghĩ cách thu xếp, đây là chuyện của con, con cứ tự mình xem xét mà làm đi.”
Tần Gián không kìm được hỏi: “Tổ phụ nói chuyện gì? Ai gây loạn đến tận cửa?”
Lão hầu gia lúc này mới nhớ ra hắn lại còn không biết, thở dài hận không thể rèn sắt thành thép nói: “Đương nhiên là cô nương bán đậu phụ mà con yêu thích? Thôi được rồi, con tự đi hỏi đi, nhắc đến chuyện này ta lại tức.” Nhưng vì chuyện này ông đã nổi giận một lần rồi, lúc này lười nói với hắn, chỉ khoát tay.
Tần Gián lại kinh ngạc: “Bán đậu phụ? Vân… Vân cô nương?”
Lão hầu gia không muốn nói nữa, hắn nghĩ về nhà hỏi người trong phủ thì sẽ rõ, thế là lập tức rời đi.
Hà Bá tiễn hắn ra ngoài, vừa ra cửa hắn liền hỏi: “Vân cô nương tìm đến tận cửa rồi sao? Tìm đến nhà chúng ta sao?”
Hà bá gật đầu: “Hình như là vậy đấy.”
“Ông cũng không biết sao?”
“Hôm đó đại phu nhân mở tiệc chiêu đãi Trình công tử, Lão hầu gia cũng đến, nghe nói là có người la hét bên ngoài, bị Trình công tử nghe thấy, nói muốn đưa họ vào để làm rõ, đại phu nhân liền cho họ vào, không ngờ Vân cô nương đã có thai, đành phải tạm thời sắp xếp chỗ ở cho họ, hình như là tạm thời ở trong viện của thiếu phu nhân.”
Tần Gián cảm thấy mỗi một chữ Hà Bá nói mình đều không hiểu.
Vân cô nương tại sao lại đến gây rối? Gây rối chuyện gì? Kế mẫu tại sao lại cho họ vào cửa? Hơn nữa cái thai đó có phải là cái thai mà hắn hiểu không? “Đã có thai” là sao?
Hà Bá thấy hắn cứ mãi nhìn mình với vẻ không tin, đoán rằng người ta đã tìm đến, đại công tử rõ ràng cũng không muốn, liền nói: “Ngày đó lão nô không có ở đó, cũng đều là nghe người dưới nói lại, công tử đến Lục Ảnh Viên thì sẽ biết.”
Tần Gián không nói gì, cũng không đi bái kiến phụ thân và kế mẫu, đi thẳng đến Lục Ảnh Viên.
Mặt trời vẫn chưa lặn, phía sau những bụi trúc xanh biếc, ngay dưới hiên nhà chính, có đặt một chiếc bàn vuông nhỏ, Trình Cẩn Tri một bên đang xem sổ sách, Vân Tú Trúc một bên khác đang dùng dao nhỏ gọt những đốt trúc, dường như đang làm gì đó.
Cảnh tượng này thoạt nhìn có vẻ hài hòa, nhưng hắn lại cảm thấy kinh ngạc và kỳ lạ.

 

Bình Luận (0)
Comment