Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 54

Hắn lập tức bước tới hỏi Tú Trúc: “Ngươi vì sao lại ở đây?”
Tú Trúc đang dùng những đốt trúc làm hình nhân nhỏ, vừa nhìn thấy hắn, giật mình, mặt lập tức đỏ bừng, không biết phải làm sao.
Tần Gián bước một bước lên bậc thang, chất vấn: “Vì sao lại đến phủ ta, vì sao lại nói mang thai?”
“Ta…” Tú Trúc lùi lại phía sau, nhìn Trình Cẩn Tri, rồi lại chủ động tiến lại gần hắn một bước, nhỏ giọng nói: “Ta nói nhỏ với công tử…”
Trình Cẩn Tri lúc này cầm cuốn sổ sách đứng dậy, nói với hai người: “Hai vị vào phòng mà nói chuyện tỉ mỉ đi, cuốn sổ sách này có vài vấn đề, ta đi tìm mẫu thân hỏi xem sao.” Nói xong nàng bỏ đi.
“Cẩn Tri—!” Tần Gián gọi một tiếng, nhưng nàng không quay đầu lại.
Hai nha hoàn Tịch Lộ và Xuân Lam bên cạnh cũng im lặng bước vào phòng chính.
Tần Gián đành nhìn về phía Tú Trúc, Tú Trúc đưa tay ra muốn kéo ống tay áo hắn, nhưng thấy vẻ mặt hắn lại không dám, đành nói: “Công tử, ta vào phòng nói với công tử.”
Nàng ta đi về phía phòng phía tây, Tần Gián lập tức đi theo, vừa bước vào liền phát hiện trong đó rõ ràng đã là phòng của nàng ta.
Tú Trúc đi đóng cửa lại, quay đầu lại đã không nhịn được khóc: “Ta không cố ý đâu, là ca ca và tẩu tẩu ta kéo ta đến…”
“Họ vì sao lại kéo ngươi đến? Ngươi lại nói cái gì mà mang thai? Chúng ta khi nào có loại quan hệ đó, ngươi mang thai cái gì?” Tần Gián hỏi liền một tràng, điều khiến hắn sốc và khó chịu nhất chính là chuyện mang thai, hắn không thể tưởng tượng, điều này khiến Cẩn Tri trong lòng nghĩ thế nào.
Tú Trúc khóc nói: “Phùng ma ma đã trộm đồ trong nhà rồi bỏ trốn, ta đến tìm công tử, tìm mấy lần họ đều nói công tử không có ở đây, sau này ca ca và tẩu tẩu ta biết chuyện, lại biết ta có thai, liền kéo ta đến phủ công tử…”
“Ngươi thật sự có thai sao?” Tần Gián nhìn nàng ta, rồi lại hỏi: “Cho dù ngươi có thai, thì có liên quan gì đến ta?”
Tú Trúc vừa khóc vừa tủi thân nói: “Công tử nói sẽ cưới ta, nhưng từ đó về sau không bao giờ đến thăm ta, lúc ta bị bệnh công tử cũng không đến, Phùng ma ma nói nhìn thấy công tử và phu nhân cùng nhau, phu nhân đẹp như tiên nữ, nói công tử đối xử với phu nhân rất tốt, người lại là khuê tú, còn nói công tử tám phần sẽ không cưới ta nữa, bảo ta tự mình liệu tính…
“Lúc đó ta vừa khó chịu, vừa buồn bã, sau đó đại phu của Tế Khang Đường đến khám bệnh cho ta… Ông ấy đối xử với ta rất tốt, biết ta buồn bã, còn an ủi ta…”
“An ủi ngươi? Du lão đại phu của Tế Khang Đường?” Tần Gián ngữ khí kinh ngạc, rõ ràng có quan hệ sâu với vị đại phu kia, nhưng Du lão đại phu y thuật giỏi, y đức cũng tốt, người lại đã bảy mươi tuổi rồi, sao có thể…
Tú Trúc vội vàng lắc đầu: “Không phải Du lão đại phu, Du lão đại phu hai ngày trước đến, sau đó ta hạ sốt, nhưng vẫn toàn thân vô lực, không đứng dậy nổi, là đệ tử của ông ấy là tiểu Hàn đại phu đến khám cho ta, an ủi ta là tiểu Hàn đại phu, hắn là học trò ở tiệm thuốc.”
Tần Gián đã hiểu ra, hỏi nàng ta: “Vậy đứa bé là của hắn sao?”
Tú Trúc gật đầu: “Vâng…”
“Các ngươi lại là vô môi cẩu hợp*, Phùng ma ma lúc đó không khuyên ngươi sao? Ngươi nói bà ấy trộm đồ rồi bỏ trốn là sao?”
Vô môi cẩu hợp* : quan hệ nam nữ không được cưới hỏi đàng hoàng
Bị hỏi như vậy, Tú Trúc lại khóc: “Ta lúc đó rất buồn, Phùng ma ma nói trong nhà có việc xin nghỉ mấy ngày, rồi đi cứ như bình thường vậy… Lúc đó trời mưa, có người đến quanh nhà nhìn ngó xung quanh, ta rất sợ, may mà tiểu Hàn đại phu đến, hắn ở bên cạnh ta, ta lúc đó không biết nghĩ thế nào mà lại…”
Rõ ràng họ đã phải lòng nhau từ lúc đó, nhưng nàng ta không nói ra được, Tần Gián hỏi: “Vậy hắn đâu rồi?”
“Tháng trước ta nói với hắn ta có thai, hắn liền biến mất…” Tú Trúc khóc càng lúc càng thảm thương, nghẹn ngào, Tần Gián hỏi: “Ngươi có đến Tế Khang Đường hỏi chưa?”
“Hỏi rồi, hắn cũng không có ở tiệm thuốc…”
“Hắn có thê tử chưa, ở đâu, ngươi có biết không?”
Tú Trúc dường như mới nhớ ra còn chuyện này, vừa ngây thơ vừa buồn bã nhìn hắn, cuối cùng lắp bắp nói: “Hắn nếu đã thành hôn, sao còn đến tìm ta…”
Tần Gián thở dài một tiếng, tự mình suy đoán những chuyện sau đó: “Vậy là ngươi có thai, nói cho tiểu Hàn đại phu kia, tiểu Hàn đại phu liền biến mất, Phùng ma ma cũng biết chuyện của ngươi, rồi trộm đồ trong nhà xong biến mất. Ngươi không tìm được tiểu Hàn đại phu, cũng không tìm được Phùng ma ma, liền lại nghĩ đến ta, chuyện bị ca ca tẩu tẩu ngươi biết, họ biết ngươi có thai, tự nhận đứa bé là của ta, còn ngươi cũng không nói gì, cứ để họ đưa ngươi đến đây?”
Tú Trúc gật đầu, cẩn thận nói: “Ta không dám nói với họ, họ nhất định sẽ mắng ta, ca ca còn sẽ đánh ta…”
“Vậy ngươi đến phủ ta tính là sao chứ?” Tần Gián không thể nhịn được nữa, “Lại còn đúng lúc ta không có ở đây, ngươi để người trong nhà ta nhìn ta thế nào?”
“Ta không biết công tử thật sự không có ở đây, ta trước đây đã tự mình đến tìm hai lần, họ nói công tử không có ở đây, ta tưởng là công tử không muốn gặp ta nữa, nên cho người lừa ta…” Tú Trúc giải thích xong, rụt rè nói trong nước mắt: “Ta thật sự không biết phải làm sao, ta bỏ đứa bé đi, có được không?”
Tần Gián hít một hơi thật sâu, nhưng lại nghĩ, quả thực đây là trách nhiệm của hắn.
Hắn biết ca ca tẩu tẩu của nàng ta không tốt với nàng ta, một lòng muốn lợi dụng sắc đẹp của nàng ta để bám víu người có tiền, còn hắn nhất thời khí phách mà mua một căn nhà nuôi nàng ta, ngoài ra, chưa từng quan tâm gì đến nàng ta nữa.
Phùng ma ma kia trước mặt hắn thì thật thà, sau lưng hắn có thể lén lút gian xảo, còn nàng ta là một cô gái mười mấy tuổi, chưa từng sai bảo người hầu, thì làm sao có thể đối phó với một phụ nhân kinh nghiệm dày dặn hơn nàng ta chứ?
Khi ở bên tiểu Hàn đại phu kia, nàng ta hẳn là đã chết tâm với mình, vốn muốn tìm một nam nhân chu đáo, ai ngờ lại là một kẻ lừa đảo không có trách nhiệm.
Nghĩ đoạn, hắn bất lực lại thẳng thắn nói: “Không được. Vân cô nương, trước đây là lỗi của ta, nhất thời nghĩa khí nói sẽ cưới ngươi, thất tín với ngươi, ta nguyện bồi thường, dù là cho tiền, hay là thay ngươi tìm người mai mối tốt để tác hợp hôn sự đều được, điều kiện tùy ngươi đưa ra, nhưng hài tử ta sẽ không nhận, ta cũng không muốn ngươi phá thai, ta sẽ nói với trong nhà là ta và ngươi không có quan hệ, chậm nhất là ngày mai ngươi hãy dọn ra khỏi nhà ta.”
Tú Trúc nước mắt như suối, vội vàng nói: “Tại sao lại như vậy, Tần công tử ta cầu xin công tử đừng đuổi ta đi, công tử cứ để ta ở đây, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn không bao giờ phạm phải lỗi lầm như vậy nữa, tỷ tỷ cũng nguyện ý giữ ta lại, tại sao công tử lại như vậy…”
“Tỷ tỷ? Ngươi gọi ai là tỷ tỷ?”
“Ta… Trình tỷ tỷ, mẫu thân của công tử rất hung dữ, bà ấy muốn đuổi ta đi, là Trình tỷ tỷ đã cho ta vào đây, tỷ ấy rất tốt.”
Tần Gián phát hiện trên đầu nàng ta đang cài một chiếc trâm quen thuộc, dường như đã từng thấy Trình Cẩn Tri cài.
Một cảm giác bất lực và uất nghẹn dâng lên trong lòng, hắn khẳng định: “Chuyện này không có gì phải thương lượng, ta sẽ nói rõ chuyện này với ca tẩu ngươi, cũng sẽ phái người đi Tế Khang Đường tìm người, bất kể phụ thân của hài tử có tìm được hay không, tóm lại phủ ta sẽ không chứa chấp ngươi.”
“Là công tử chê ta không còn trong sạch… nhưng mà, ta chỉ làm thiếp, chứ đâu có làm thê…” Tú Trúc nhỏ giọng biện minh.
Tần Gián lập tức phủ nhận: “Không phải, không liên quan gì đến chuyện đó.”
Hắn nghĩ một lát, nhận ra chuyện này rốt cuộc vẫn là do mình bắt đầu mối quan hệ một cách bừa bãi rồi cuối cùng bỏ rơi, liền nghiêm túc giải thích: “Lúc đầu ta nói sẽ cưới ngươi, phần lớn là vì muốn chọc tức kế mẫu ta—cũng chính là mẫu thân mà ngươi nói rất hung dữ, ta cũng cảm thấy bà ấy hung dữ, nên ta không muốn cưới thê tử mà bà ấy sắp đặt cho ta. Chắc ngươi cũng biết rồi, Trình tỷ tỷ mà ngươi nói là điệt nữ của bà ấy. Ta cảm thấy ta và nàng ấy thành hôn sẽ là những ngày tháng đau đầu và chán ghét không dứt, có ngươi bên cạnh cũng khá tốt.
“Nhưng sau khi thành hôn ý nghĩ của ta đã thay đổi, ta muốn sống tốt với nàng ấy, chỉ là từ trước đến nay ta thực sự không nghĩ ra cách sắp xếp cho ngươi, nên đã làm lỡ dở ngươi, không ngờ lại ra nông nỗi này.
“Đối với ngươi, ta chỉ có thể cố gắng bù đắp, nhưng không phải là nạp ngươi vào cửa, chúng ta vốn dĩ cũng không có tình cảm gì phải không?”
Tú Trúc chỉ biết khóc, không nói lời nào.
Tần Gián bất lực, biết nàng ta cũng không còn đường nào để đi, không có nhiều tính toán, cũng không có bất kỳ chỗ dựa nào, nên mới coi nơi này là đường lui cuối cùng của mình.
Hắn nhìn nàng ta một cái, cuối cùng đi ra ngoài, vừa hay thấy Trình Cẩn Tri bước vào phòng.
Hắn vội vàng đi theo, đuổi kịp gọi nàng lại: “Cẩn Tri—!”
Tịch Lộ và Xuân Lam thấy tình hình đều lui xuống, hắn lập tức bước tới nói: “Cẩn Tri, nàng hãy nghe ta nói, ta không biết họ sẽ tìm đến tận cửa, cũng không hề nghĩ đến việc đón nàng ta vào cửa…”
Trình Cẩn Tri nhìn hắn: “Ta nghĩ đó là chuyện của chàng, ta không muốn nghe.”
Thái độ của nàng vô cùng lạnh nhạt, Tần Gián vội vàng nói: “Nhưng hài tử trong bụng nàng ta cũng không phải của ta, ta và nàng ta không có quan hệ, nếu không tin ta sẽ cho nàng ta vào đây giải thích cho nàng.”
“Nhưng ta không muốn nghe giải thích, ta họ Trình, không phải họ Tần, vấn đề huyết mạch của hài tử cũng không liên quan gì nhiều đến ta, chàng cứ tự đi nói rõ với phụ thân mẫu thân họ, họ mới là người quan tâm.” Nàng đáp lại.
Lời giải thích đầy ắp trong lòng Tần Gián đột nhiên không nói ra được, hắn đã nhận ra, nàng nói không phải lời giận dỗi, mà là nói thật.
Nàng không để tâm, không để tâm đến sự tồn tại của Tú Trúc, không để tâm đến việc người khác có mang thai con của hắn hay không, nên nàng mới đối xử tốt với người khác, còn có thể kết nghĩa tỷ muội với người khác…
Đây là loại suy nghĩ gì chứ? Nếu đổi lại là hắn, hắn không thể tưởng tượng mình và Lục Hoài lại xưng huynh gọi đệ, hắn nhìn thấy Lục Hoài là sẽ cảm thấy khó chịu đến mức đau tim, bởi vì hắn sẽ vô thức nhớ đến những lá thư kia, nghĩ họ trong lòng nhau chiếm bao nhiêu phần, hắn không chịu nổi sự ghen tuông mãnh liệt đó.
Lời giải thích của hắn lúc này, chẳng qua là tự mình đa tình.
Đúng vậy, hắn từ Hình Châu trở về, tất cả những người đã gặp hắn đều quan tâm hỏi han hắn một hai câu, cho dù tổ phụ không biết chuyến đi này nguy hiểm, cũng hỏi liệu có thuận lợi hay không, chỉ có nàng là không nói một lời, ngay cả một chút vui mừng cũng không có.
Đêm đó chỉ có ánh trăng khuyết, hắn biết tin tức của thiếu niên kia, liền vội vàng lên đường suốt đêm để đón người, sau đó móng ngựa trượt chân, hất hắn xuống dốc.
Những cọc cây nhọn hoắt cứa vào người hắn, móc vào quần áo hắn, cũng chính vì vết cứa đó, mới giúp hắn thoát khỏi việc rơi xuống vực thẳm vạn trượng.
Khoảnh khắc đó hắn đau đến mức toàn bộ lưng và eo gần như mất đi tri giác, hắn không biết vết thương của mình thế nào, là vết thương bình thường, hay là bị tàn phế, hắn nằm trên dốc, lâu thật lâu không thể nhúc nhích.
Lúc đó hắn nhìn lên bầu trời, nghĩ đến hoài bão xuất tướng nhập tướng chưa thành, nghĩ đến tổ phụ và phụ thân đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng nghĩ đến nàng.
Hắn cảm thấy mình còn nhiều lời chưa nói với nàng, hắn cảm thấy họ vẫn còn những khúc mắc và hiểu lầm chưa giải quyết rõ ràng, ít nhất… hắn không muốn cứ thế mà âm dương cách biệt với nàng một cách không rõ ràng.
Thế nhưng, đó chỉ là hắn đơn phương tình nguyện, nàng căn bản không để tâm.
Lúc này Trình Cẩn Tri nói: “Sau này ta và ca ca ta sẽ cùng nhau về Lạc Dương thăm mẫu thân, chuyện của Vân cô nương chàng cứ tự mình xử lý đi, không cần nói với ta.”
Tần Gián nhìn nàng, chỉ thấy bi ai, hắn hết lần này đến lần khác cố gắng, hết lần này đến lần khác dâng lên tâm ý và tôn nghiêm của mình, nhưng nàng lại hoàn toàn không coi trọng.
Hắn không nói thêm lời nào nữa, quay người rời khỏi Lục Ảnh Viên.
Hai ngày sau, Trình Cẩn Tri và Trình Cẩn Tự cùng nhau rời kinh đi Lạc Dương.
Đây là lần đầu tiên Trình Cẩn Tri về nương gia, Tần Gián với tư cách là nữ tế đáng lẽ phải cùng đi, nhưng Hoàng thượng sắp đến ngày sinh thần, lại thêm chuyện ở Hình Châu, lo sợ Vương Thiện có động thái gì, hắn không thể rời kinh quá lâu, phải trở về trước ngày sinh thần của Hoàng thượng, chỉ có thể tiễn một đoạn đường.
Suốt đường ba người đều không nói gì, lúc chạng vạng tối đi đến dịch quán, trước mặt Trình Cẩn Tự, Trình Cẩn Tri đã yêu cầu ba phòng, Tần Gián cũng không nói thêm lời nào.
Buổi tối dùng bữa tại dịch quán, Tần Gián xuống lầu, chợt nghe người bên dưới trò chuyện, nói ở Huỳnh Dương xuất hiện một băng cướp, tháng trước đã cướp một tiệm vàng, mấy ngày trước lại cướp một đoàn thương nhân.
Tần Gián bước tới hỏi dịch tốt: “Quan phủ vẫn chưa bắt được chúng sao?”
Dịch tốt đáp: “Chưa ạ, nói là toàn là hãn phỉ*, trên tay có dính máu người rồi. Nhưng mấy vị quan gia cứ yên tâm, chúng ta đây là dưới chân thiên tử, chúng không dám đến, hơn nữa đây lại là dịch quán, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hãn phỉ*: Cướp bóc hung hãn
“Loại hãn phỉ gì? Có khí giới gì không?” Tần Gián hỏi.
Dịch tốt nói: “Nghe nói là từ phương nam đến, có hơn mười người lận, cầm dao.”
Tần Gián lại hỏi kỹ mấy câu, rồi lên lầu gõ cửa phòng Trình Cẩn Tự, kể lại tin tức vừa nghe được dưới lầu cho hắn ta.
“Chuyến này đi Lạc Dương, chắc chắn sẽ đi qua Huỳnh Dương, tuy nói thông thường cướp bóc không dám động đến quan lại triều đình, nhưng vẫn cần cẩn thận, nhị ca hãy dặn dò tùy tùng, bảo họ nhất định phải nâng cao cảnh giác, từ ngày mai trở đi khi nghỉ ngơi tốt nhất nên luân phiên canh gác, không được khinh suất.” Hắn nghiêm túc nói.
Trình Cẩn Tự cũng cảm thấy cần phải chú ý, đặc biệt là hắn ta có mang theo muội muội, bọn cướp sẽ nghĩ có nữ tử trẻ con thì dễ ra tay hơn, và chắc chắn có mang theo tiền bạc.
Hắn gật đầu: “Được, phiền ngươi đến báo cho ta, ta sẽ chú ý.”
Tần Gián nghĩ một lát, tiếp tục nói: “Hay là ta đưa các người qua Huỳnh Dương, đến địa phận Lạc Dương rồi quay về.”
“Không cần, vậy lại làm lỡ ngươi hai ngày.”
“Chỉ là hai ngày thôi, để an tâm hơn, nếu đợi các người đến Lạc Dương rồi hồi âm, lại phải đợi mấy ngày nữa.” Tần Gián nói.
Trình Cẩn Tự không nói nhiều lời nữa, nói với hắn: “Vậy ngươi tự tính toán thời gian cho tốt, đừng vì chúng ta mà làm lỡ việc của Đông Cung.”
“Ta biết mà.” Nói xong, Tần Gián dừng lại: “Chuyện của Cẩn Tri, nhị ca ngày mai nói với nàng, bảo nàng cẩn thận.”
Trình Cẩn Tự gật đầu.
Hắn đã nhận ra, mối quan hệ giữa muội muội và muội phu hiện tại đã rất căng thẳng, đi cùng nhau một đoạn đường, hai người hầu như không nói gì.
Có thể thấy nhân phẩm của kẻ đó tồi tệ, khắc nghiệt đến mức nào, muội muội tính tình tốt như vậy, gả đi vỏn vẹn ba tháng đã bị hắn làm tổn thương đến mức này.
Ai lại có thể nhận ra, người bề ngoài cẩn trọng, chín chắn như vậy, lại là một kẻ đạo mạo giả dối, lòng lang dạ sói.

Bình Luận (0)
Comment