Nàng nói nàng đã đợi ở trang viên cả một ngày, cuối cùng gặp được Lục Cửu Lăng đến tá túc.
Đối với nàng mà nói, điều đau khổ nhất có lẽ không phải là bị vị hôn phu khinh thường, mà là đối mặt với sự khinh thường đó, nàng lại vô phương cứu vãn.
Cô mẫu, phụ thân, mẫu thân, lễ giáo, gia huấn… từng lớp núi lớn đè nặng lên nàng, nàng, một cô gái mới mười lăm tuổi, chỉ có thể chấp nhận số phận.
Trong ba năm đó, những lá thư kia có lẽ là niềm an ủi duy nhất trong sự buồn bã, ba năm sau, nàng cắt đứt niềm an ủi đó, gả vào Tần gia.
Nàng từng khóc nức nở sau trận cãi vã lớn với cô mẫu vào đêm tân hôn; từng thức trắng đêm, viết thư cho Minh Nguyệt quân; có lẽ mỗi ngày ở Tần gia đối với nàng đều dài như một năm. Hắn từng oán trách nàng luôn im lặng, không chủ động tìm hắn, nhưng đối với nàng, họ không phải là người yêu, hắn là người mà nàng bị chà đạp tôn nghiêm rồi vẫn phải gả.
Huống hồ hắn vì kế mẫu, vì những lá thư kia mà lạnh nhạt với nàng, lại còn nói năng bạt mạng cãi vã lớn tiếng với nàng, nhưng cho dù như vậy, nàng cũng vẫn từng cố gắng ân ái vợ chồng với hắn.
Hắncuối cùng cũng hiểu vì sao nàng nói hắn là trời của nàng, việc giữa họ như thế nào không do nàng quyết định, chỉ do hắn quyết định, bởi vì nếu nàng có thể tự quyết, nàng đã không gả cho hắn, cũng sẽ không làm một hiền thê của hắn, cũng sẽ không sau vô số lần hắn đóng sầm cửa bỏ đi mà lại chấp nhận hắn trở về…
Còn sự xuất hiện của Tú Trúc, chẳng qua chỉ là giọt nước tràn ly, có hay không cũng không ảnh hưởng gì.
Điều nàng muốn là cơ hội tự mình quyết định, nhưng nàng vẫn là Tần phu nhân, trên đầu nàng là vô số bầu trời, cô mẫu của nàng, hắn, cả Tần gia và Trình gia, nàng phải sống vì họ.
Những chuyện đã qua, xa vời không thể xóa nhòa bằng lời hứa, lời xin lỗi, hay sự bù đắp của hắn , hắn bắt đầu tin rằng, khoảnh khắc nàng rời đi, là nàng đã chuẩn bị lấy tính mạng để kháng cự cuộc hôn nhân này.
Hoặc là chết, hoặc là thoát khỏi hắn, thoát khỏi thân phận Tần phu nhân này.
Lúc này có nha hoàn che ô đến, nhìn thấy hắn từ ngoài cửa sổ, vui mừng nói: “Cuối cùng cũng tìm thấy công tử rồi, lão hầu gia bảo công tử qua đó!”
Nói rồi đi đến dưới mái hiên, nói với hắn từ ngoài cửa sổ: “Sai người đến thư phòng gọi, nô tỳ hỏi Thạch Thanh mới biết công tử ở đây, công tử mau đi đi, kẻo lão hầu gia phải đợi lâu.”
Tần Gián im lặng đứng dậy, đi ra ngoài, nha hoàn vội vàng đưa ô cho hắn.
Hắn cầm ô đi đến Hiền Thọ Đường.
Bái kiến tổ phụ, tổ phụ ngồi ở sảnh dưới, mặt lạnh lùng, hắn nhìn thần sắc tổ phụ liền biết là vì chuyện gì.
Quả nhiên, lão hầu gia mở lời nói: “Chuyện của tôn tức phụ, con định làm sao?”
Hắn không trả lời, lão hầu gia nói: “Tuy nói vì chuyện một ngoại thất mà làm loạn đến mức này, bên đó tính khí có chút lớn, nhưng rốt cuộc không thể để người ta chê cười, đợi mưa tạnh trời quang con liền chạy một chuyến đến Lạc Dương, đi đón người về, chuyện này không thể kéo dài nữa, đến lúc đó con không đi, ta cũng sẽ cho người trói con đi.”
“Tổ phụ không sợ con đi rồi cũng nói năng bất nhã sao?” Hắn hỏi ngược lại.
Lão hầu gia kinh ngạc, hỏi lại: “Con nói sao?”
Khoảnh khắc đó, đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng của tổ phụ trên sảnh, uy nghiêm của trưởng bối bao trùm trên đầu hắn, không khỏi khiến người ta rùng mình, hắn đột nhiên hiểu Cẩn Tri đã phải đối mặt với điều gì… Trình gia đang đợi Tần gia cho một thái độ mới chịu kéo dài, nếu họ biết nàng thật sự muốn hòa ly, tuyệt đối sẽ không dung thứ nữa, có Trình Cẩn Tự giúp đỡ cũng vô dụng.
Còn hắn… muốn thành toàn cho nàng.
Hắn nhìn tổ phụ, im lặng một lát, nói: “Thực ra con không muốn đón nàng về, con muốn cùng nàng hòa ly, cầu tổ phụ thành toàn.”
Lão hầu gia gần như ngây người, lập tức nghiêng người về phía trước, hỏi chàng: “Con nói gì?”
Tần Gián hít một hơi thật sâu, quỳ xuống, kiên quyết nói: “Con muốn cùng Trình Cẩn Tri hòa ly, cưới Vân cô nương làm thê.”
“Ta… ta thấy con điên rồi… điên rồi…” Lão hầu gia tức đến không nói nên lời, đột nhiên đứng dậy đi vào trong phòng, sau đó quay đầu lại nhìn Hà Bá bên cạnh, giận dữ nói: “Mau đi lấy gia pháp đến đây cho ta, hôm nay ta đánh chết cái đồ súc sinh không có đầu óc này!”
“Lão thái gia xin ngài nguôi giận, đừng làm hại thân mình…” Hà Bá vừa khuyên vừa nhìn Tần Gián: “Công tử nói năng hồ đồ gì vậy, công tử là thân phận gì, cô nương kia là thân phận gì, nếu thật sự như vậy, cả kinh thành người ta đều sẽ chê cười công tử!”
Lão hầu gia không đợi được, đẩy Hà Bá ra, tự mình vào phòng lục ra một cây roi ngựa, đến sau lưng Tần Gián quất mạnh một cái: “Hòa ly, ta bảo ngươi hòa ly, ta thấy ngươi sách đều đọc vào bụng chó rồi! Tần gia ta không có thứ tử tôn làm những việc trái ngược với đạo lý, quy củ như ngươi!” Nói xong lại là một roi nữa.
Tần Gián cắn răng, không kêu lên một tiếng.
Lão hầu gia đang trong cơn tức giận, ra tay không hề khách khí, ông có nền tảng quân nhân từ thời trẻ, cho dù đã già sức lực cũng không yếu, từng roi từng roi quất “pach pach” vang dội, mấy roi xuống đã là da thịt nát bươn, cho đến khi quất hơn mười roi, lưng Tần Gián đầy vết roi, máu nhuộm đỏ y phục ông mới từ từ dừng lại, nói với hắn: “Ngươi nói lại lần nữa, có đi đón người không!”
Tần Gián nói: “Nàng đã tính khí lớn như vậy, con vì sao phải đi đón? Ban đầu đưa nàng về Lạc Dương, nàng và ca ca nàng đối xử lạnh lùng với con, con lại không phải là ở rể nhà họ, hà tất phải chịu sự khinh thường này của họ?”
“Vậy lúc ngươi cho người ta chịu tức giận thì sao? Ta nói rồi tôn tức phụ có thai mới có thể có thứ tử, ngươi vì sao lại không quản được mình, lại có thứ tử trước?” Lão hầu gia chất vấn.
“Vô liêm sỉ!” Lão hầu gia lại tức giận, vung roi trong tay lại quất thêm hơn mười roi: “Mê muội bất linh, bất tri sở vị*, sách đều đọc vào bụng chó rồi!”
Mê muội bất linh, bất tri sở vị*: Cứng đầu, không hiểu biết, không biết mình đang nói gì
“Là nàng ấy tự mình mãi không có thai, trách được ai?” Tần Gián nói ngược lại.
Ông vừa quất vừa mắng, Hà Bá không chịu nổi nữa, vội vàng đi ngăn ông lại, nắm lấy roi của ông nói: “Lão thái gia không thể đánh nữa, công tử còn phải đi làm việc đó, đánh thành ra thế này làm tổn thương gân cốt thì sao?”
“Tổn thương thì tổn thương, thứ này giữ lại cũng chỉ làm mất mặt!”
“Công tử tâm cao khí ngạo, ban đầu cứ đẩy thiếu phu nhân đến Y Dương đã là lui một bước rồi, nhưng thiếu phu nhân lại lạnh mặt đối xử, đến Lạc Dương lại không quay về, bây giờ còn chạy đến Giang Châu, công tử giận dỗi cũng là chuyện bình thường.”
Lão hầu gia nghe lọt lời Hà Bá, cơn giận nguôi ngoai đi nhiều, Hà Bá lại nói với Tần Gián: “Công tử, Tần gia và Trình gia là lưỡng tình chi hảo, sao có thể nói năng bậy bạ như vậy? Công tử cứ về suy nghĩ kỹ càng, quay đầu biết sai rồi, đến tìm lão thái gia nhận lỗi.” Nói rồi liền dặn dò người phía dưới: “Còn không mau đỡ công tử đi nghỉ ngơi, rồi đi tìm một đại phu đến!”
Người phía dưới lập tức đỡ Tần Gián ra ngoài, lão hầu gia ở một bên nói: “Ta nói cho ngươi biết, chuyện hòa ly đừng có mà nghĩ đến, trừ khi ta chết! Còn về chuyện cưới Vân cô nương kia, nếu nói thêm một câu nữa, ta sẽ đuổi nó ra ngoài, mang thai thì sao chứ? Tần gia ta không thiếu tử tôn!”
Tần Gián không đáp lời, để người đỡ mình ra ngoài.
Không lâu sau chuyện này đã truyền đến các viện khác trong phủ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, Tần phu nhân thì tức đến mức đập vỡ cả chén trà ngay tại chỗ.
Nếu không phải lão hầu gia đã đánh rồi, bà còn muốn đi đánh một trận.
Trước đây là từ hôn, bây giờ lại là hòa ly!
Bà gọi Tần đại gia đến trút giận một hồi, cuối cùng nói đến mức mình cũng khóc: “Là ta sai rồi, ta không nên tác hợp cuộc hôn nhân này, bây giờ bên đó trách ta lừa Cẩn Tri vào hố lửa, bên này cũng trách ta làm lỡ dở hắn, không có cuộc hôn nhân này thì tốt biết mấy, điệt nữ của ta gả ai mà chẳng gả, nhắm mắt lại tìm cũng sẽ không quá tệ, nhi tử của ông cũng có thể an an ổn ổn cưới cái cô nương Tây Thi đậu phụ kia làm chính phòng!”
Tần đại gia khuyên: “Sao có thể, chỉ cần ta còn sống, tổ phụ hắn còn sống, sẽ không để hắn cưới Vân cô nương đó, bà đừng tức giận, tổ phụ hắn chẳng phải đã đánh hắn rồi sao, nghe nói dùng roi ngựa quất, da thịt nát bươn, bây giờ đã đi tìm đại phu rồi, nói là đường cũng không đi nổi nữa.”
Tần phu nhân lau nước mắt, miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại nói “đánh hay lắm”, may mà không phải nhi tử của bà, nếu là nhi tử của bà, bà còn muốn tiếp tục quất thêm một trận.
Tần đại gia ở chỗ Tần phu nhân chịu tức giận, lại đi mắng Tần Gián một trận, nói với hắn những lời hồ đồ như hòa ly rồi cưới người khác không được nhắc đến nữa.
Cuối cùng nhìn vết thương đầy lưng nhi tử, rốt cuộc cũng xót xa, dặn đại phu dùng thuốc tốt nhất, lại ra lệnh cho người sáng sớm ngày mai đi Đông Cung xin nghỉ phép, để con trai ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.
Tần Gián không nói một tiếng, nằm sấp trên giường chịu đựng đau đớn mà thất thần.
Từ hôm nay trở đi, cả phủ sẽ nói hắn là đồ óc heo, nhưng cũng sẽ hiểu vì sao Trình Cẩn Tri tức giận không quay về.
Điều quan trọng nhất là, kế mẫu và Trình gia sẽ không vội vàng đưa nàng về nữa.
Nàng muốn hắn đồng ý hòa ly, hắn không đồng ý, nhưng đây là cách hắn nghĩ, có thể thành toàn cho nàng.
Đêm đó hắn đau đến mức gần như không thể ngủ được, cho đến ngày thứ hai, Tú Trúc đến thư phòng tìm hắn.
Hắn nằm sấp trên giường, Tú Trúc cẩn thận đi đến bên giường, suy nghĩ rất lâu, không biết phải mở lời thế nào.
Tần Gián nói: “Ngươi có biết ta vì sao bị đánh không?”
Tú Trúc gật đầu, sau đó nghĩ đến hắn không nhìn thấy, lập tức nói: “Biết… biết, ta nghe họ nói rồi…”
Nhưng nàng ta cảm thấy rất bất ngờ, nghe nói công tử muốn cưới nàng ta? Không thể nào, nàng ta một chút cũng không nhận ra, hơn nữa công tử rõ ràng là muốn đuổi nàng ta đi mà.
“Đóng cửa lại đi.” Tần Gián nói.
Tú Trúc đứng dậy đi đóng cửa lại, ánh sáng trong phòng tối đi.
Nàng ta quay lại bên giường, Tần Gián hỏi: “Thai nhi trong bụng ngươi được mấy tháng rồi?”
Tú Trúc nhỏ giọng nói: “Sáu tháng rồi…”
“Sau này định làm sao?” Chàng hỏi.
Tú Trúc cúi đầu: “Ta không biết…”
Tần Gián im lặng một lúc, rồi nói với nàng ta: “Ngươi thế nào cũng phải xuất giá, nếu ngươi quay về bên ca tẩu ngươi, ca tẩu ngươi nhất định sẽ vì tiền tài mà tùy tiện gả ngươi cho người khác, người họ tìm được sẽ còn kém hơn người trước đây, đây là hạ sách;”
“Còn nữa, là làm thiếp cho người khác, ví dụ như Thẩm công tử mà ngươi từng quen biết trước đây, hắn ta là có thích ngươi, nhưng hắn tachưa thành hôn, trong nhà sẽ không cho phép hắn ta nạp thiếp, một là ta sẽ đi hỏi ý hắn ta, hai là cho dù hắn ta đồng ý, cũng phải đợi thêm một thời gian nữa, như vậy ngươi sẽ không phải lo lắng về ăn mặc;”
“Tiếp nữa là gả cho người khác làm thê, ta có thể tìm một người mai mối giúp ngươi lựa chọn, nhân phẩm có lẽ có thể chọn được người tốt, nhưng nhất định sẽ không có gia thế quá tốt, phần lớn là nông dân hoặc tiểu dân thường ở chợ búa, sẽ khổ hơn rất nhiều so với làm thiếp cho người khác;”
“Cuối cùng là ta sẽ tìm lại tiểu Hàn đại phu kia cho ngươi.
“Trong mấy lựa chọn này, ngươi cứ tự mình suy nghĩ.”
Tú Trúc hỏi: “Có tìm được hắn không? Lỡ đâu hắn đã thành thân rồi thì sao?”
“Đó là chuyện sau khi tìm được hắn.”
Tú Trúc im lặng.
Tần Gián hỏi: “Vậy ngươi muốn tìm được hắn sao?”
“Ta không biết… có lẽ hắn chính là kẻ lừa đảo, tìm cũng không tìm được.”
“Vậy thì trước tiên cứ xem hắn có phải kẻ lừa đảo không đã.” Tần Gián nói: “Thai nhi sáu tháng, hẳn là không thể phá thai được nữa rồi phải không?”
Tú Trúc không nhịn được v**t v* bụng mình, trước đây không có cảm giác, nhưng bây giờ nàng ta có thể cảm nhận được cử động của thai nhi, nếu thật sự muốn phá thai, một là sợ chết, hai là không nỡ.
Nàng ta không biết phải trả lời thế nào.
Tần Gián không đợi nàng ta trả lời, nói: “Tạm thời nếu chưa tìm được chỗ ở, ngươi có thể sinh đứa bé ở nhà ta, nhưng sau đó ta sẽ nói thật với gia đình.”
“Được… Cảm ơn công tử…”
Tần Gián nói: “Không cần cảm ơn ta, là ta nợ ngươi, cũng là ta đã lợi dụng ngươi.”
Tú Trúc nhìn hắn: “Cái gì?” Nàng ta không hiểu ý nghĩa của việc lợi dụng.
Tần Gián nói: “Phu nhân của ta không muốn quay về, ta muốn giúp nàng, nên ta nói muốn hòa ly với nàng rồi cưới ngươi, ngươi không cần làm gì cả, cứ ở trong phủ là được.”
“Tại sao Trình tỷ tỷ không muốn quay về, tại sao công tử lại nói như vậy?”
Tần Gián không nói nữa, Tú Trúc đợi nửa ngày cũng không thấy hắn mở lời, hiểu rằng nàng ta sẽ không nhận được câu trả lời.
Ngày thứ ba Tần Gián dưỡng thương, Thẩm Di Thanh đến.
Vừa đến liền hỏi: “Ta nghe nói ngươi muốn hòa ly cưới Tú Trúc? Là tin đồn phải không?”
Tần Gián đã có thể đứng dậy, ngồi trong sân nghiên cứu con dấu, Thẩm Di Thanh nhìn thấy trên tờ giấy trước mặt hắn có viết vài chữ thảo, và vài chữ triện, nhìn kỹ, dường như là tên Trình Cẩn Tri và Tần Mục Ngôn.
Hắn ta thở phào một hơi: “Quả nhiên là tin đồn, ta đã nói ngươi cũng không điên mà, ai truyền tin đồn vậy? Còn nói ngươi vì làm loạn chuyện hòa ly mà bị lão hầu gia nhà ngươi đánh.”
“Là ta truyền ra, ta cũng thật sự bị đánh.” Tần Gián không ngẩng đầu.
Thẩm Di Thanh sững người: “Thật hay giả? Ngươi đùa ta đấy à.”
Thẩm Di Thanh vừa nói vừa đến gần hắn “Sắc mặt ngươi đúng là có chút kém.” Nói rồi đưa tay chạm vào vai hắn, hắn kịp thời ngăn lại: “Đừng chạm, thật sự có vết thương.”
“Vậy ngươi… ta sao lại không hiểu chứ? Vậy là ngươi thật sự muốn hòa ly, còn cưới Tú Trúc?” Hắn ta hỏi.
Tần Gián viết xong tên trên giấy, có chút không hài lòng, đặt bút xuống. Vừa đáp: “Ngươi có thể coi là thật.”
Thẩm Di Thanh lập tức nói: “Ngươi đừng có mà hồ đồ nữa, tuy nói biểu muội của ngươi là do kế mẫu ngươi sắp đặt, tuy nói có chuyện thư từ kia, nhưng những thứ đó tính là gì chứ, người ta dù sao cũng là đại tiểu thư Trình gia, mọi thứ đều không tệ, Tú Trúc làm thiếp thì còn được, ngươi để nàng ta làm thê, đó chẳng phải là chuyện cười lớn sao? Hơn nữa ngươi không sợ người ta chỉ trích ngươi ‘sủng thiếp diệt thê’ sao?”
Thẩm Di Thanh nói xong, nhìn những chữ trước mặt Tần Gián, lại thấy không đúng,“Nói bậy, ngươi lừa ta rồi, ngươi nếu thật sự muốn hòa ly, viết nhiều tên như vậy làm gì.” Nói xong chỉ vào một cặp tên và nói: “Ta thấy cặp này đẹp nhất.”
“Thế à?” Tần Gián lộ ra vài phần vẻ mặt an ủi: “Ta cũng thấy vậy.”
Thẩm Di Thanh hỏi: “Vậy ngươi không muốn hòa ly, vậy ngươi làm loạn thế này là vì cái gì?”
“Nói ra ngươi cũng không hiểu, nói đến đây, ngươi có muốn Tú Trúc không?” Tần Gián đột nhiên hỏi.
Thẩm Di Thanh bị hắn hỏi đến ngây người: “Ngươi có ý gì?”
“Ta biết trước đây ngươi có thích nàng ta.” Tần Gián nói.
Thẩm Di Thanh vội vàng giải thích: “Ta đúng là có chút động lòng, nhưng ta thề với trời, phát hiện nàng ta thích ngươi rồi ta liền không nghĩ đến chuyện này nữa, sau này ngươi để nàng ta dọn ra ngoài, ta tuyệt đối tuyệt đối không có ý định muốn chiếm đoạt.”
Tần Gián lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể có.”
Thẩm Di Thanh ngây người nhìn hắn. Nếu hắn ta không nhầm thì người ta còn đang mang thai đúng không.
Tần Gián nói: “Nhưng có một số tình huống, ta và nàng ta trong sạch, nhưng nàng ta lại bị người ta lừa, nên mới mang thai, sau đó người kia bỏ trốn, ta cảm thấy có lỗi với nàng ta, nên mới chứa chấp nàng ta, sau này vẫn sẽ để nàng ta đi, nếu ngươi đồng ý, nàng ta cũng đồng ý, thì có thể chăm sóc nàng ta.”
Hắn kể rõ chi tiết cho Thẩm Di Thanh, nhiều lần khẳng định mình và Tú Trúc không hề có quan hệ phu thê.
Thẩm Di Thanh cảm thấy kinh ngạc và do dự, cuối cùng nói: “Ngươi để ta nghĩ một lát.”
Một lúc sau hắn hỏi: “Vậy ngươi thì sao? Ngươi rốt cuộc là muốn hòa ly, hay là không muốn hòa ly? Ta nghe nói biểu muội ngươi đã đến Giang Châu rồi, vậy Lục Cửu Lăng… hắn đang ở Giang Châu đó.”
Tần Gián ảm đạm nói: “Ta không biết, nếu ta thêm một chút lửa nữa, có lẽ năm sau sẽ hòa ly, nhưng ta lại không làm được việc vi nhân tác giá y* này.”
Vi nhân tác giá y*: Làm áo cưới cho người khác, ý chỉ làm việc cực khổ cho người khác hưởng lợi