Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 7

Nàng biết biểu đệ từ trước đến nay đều bị cô mẫu quản giáo nghiêm khắc. Thuở nhỏ ngoan ngoãn, lớn lên lại có vẻ quá mức ngoan ngoãn. Dáng vẻ hắn lúc này vừa xấu hổ vừa bất lực, lại mang theo vài phần tê liệt vì đã quen.

Tần phu nhân lại trách mắng Tần Vũ một phen, lệnh cho hắn quay về ôn lại bài vở cho tốt.

Tần Vũ đi rồi, Tần phu nhân mới hỏi Trình Cẩn Tri: “Về rồi à? Mục Ngôn đâu?”

“Nói Đông Cung còn có việc, đã qua đó rồi.” Trình Cẩn Tri đáp. Sau đó lại chủ động nói: “Hôm nay đường thúc ở đó, tam ca cũng ở đó, mấy người đều còn khách khí. Trong bữa tiệc nói đến nhị ca, biểu ca nói nhị ca có khả năng năm nay có thể về thăm một chuyến, phụ thân và mọi người đều rất vui mừng, trò chuyện về Hoài An rất lâu.”

Tần phu nhân liền gật đầu, vừa nhíu mày xoa trán, vừa nói: “Thiên hạ không có tức phụ* nhàn hạ, không phải chịu khổ, phía trước đều phải thêm chữ ‘tiểu’. Ta biết con trong xương cốt cũng có vài phần thanh cao, nhưng con đã gả cho người ta, đã làm tức phụ của người ta, thì phải nhịn nhục, cam chịu.

Tức phụ*: nàng dâu

“Bên cô mẫu đây có quan hệ máu mủ ruột thịt, sẽ không làm gì con, nhưng bên phu quân con đó, hắn thật sự muốn lạnh nhạt với con, ba ngày hai bữa thường xuyên không về nhà, con lại có thể làm gì?”

Trình Cẩn Tri cúi đầu: “Vâng, con biết lỗi rồi, sau này nhất định sẽ chú ý.”

Tần phu nhân vẫn xoa trán, mày nhíu càng chặt. Trương ma ma tiến lên đỡ bà, giúp bà xoa huyệt thái dương nói: “Phu nhân lại nóng giận rồi, thầy thuốc nói người không thể tức giận, trước tiên hãy vào giường nằm nghỉ đi.”

Trình Cẩn Tri cũng đi đỡ Tần phu nhân, Trương ma ma nói: “Để ta làm, thiếu phu nhân đi ra ngoài một chuyến cũng mệt rồi, sớm về nghỉ ngơi đi.” Vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt với nàng, ý bảo nàng mau đi.

Trình Cẩn Tri cũng có chút lo lắng cho Tần phu nhân, thấy Trương ma ma ra hiệu như vậy, liền kịp thời rời đi.

Nàng ở đó, không chỉ phải chịu sự dạy dỗ, mà còn khiến cô mẫu phiền lòng.

Về đến viện của mình, thấy các nha hoàn đang dọn dẹp đồ lặt vặt) mang từ Lạc Dương đến, nàng nhìn thấy kệ sách trống bên cạnh, phân phó: “Mấy thứ khác tạm thời đừng quan tâm, lấy hai cái rương sách ta mang đến ra sắp xếp đi.”

Các nha hoàn liền bận rộn, lấy tất cả sách trong rương ra đặt lên giá sách. Trình Cẩn Tri thấy vậy, tự mình đến sắp xếp sách theo danh mục.

Mấy cuốn là do ca ca lúc trước giúp nàng tìm được, nàng rất thích, đặt chúng ở nơi dễ lấy nhất. Lại nghĩ, đặt ở đây e rằng sẽ có người động vào, dễ bị hỏng, lại đặc biệt chuyển lên một tầng cao hơn.

Đến khi sách được sắp xếp gọn gàng, trời đã về chiều.

Tối nay nàng không dám chần chừ nữa, sớm dùng bữa xong đi tắm gội. Đợi Tần Gián về phòng, nàng đã ngồi trên giường lật sách, đợi hắn rất lâu rồi.

Tần Gián bước vào phòng, nàng kịp thời đặt sách xuống, từ trên giường bước xuống, nói với hắn: “Biểu ca về rồi ạ?”

Tần Gián vừa bước vào cửa đã nhìn thấy giá sách đột nhiên đầy ắp sách, lại đến bên giường, hỏi nàng: “Xem sách gì vậy?”

Trình Cẩn Tri đáp: “Không có gì, chỉ là tạp thư* thôi.”

Tạp thư*: Sách hỗn tạp

Tần Gián liếc nhìn cuốn sách, lại là một cuốn Tây Vực Phương Vật Lược Ký, dường như nói về các vật phẩm ở Tây Vực? Không phải là sách thường thấy ở các hiệu sách, hắn lại chưa từng thấy qua.

Trình Cẩn Tri đi đến giúp hắn tháo phát quan*, cởi đai áo.

Phát quan*: Mũ cài tóc

Tần Gián thì không quen để người khác phục vụ những việc này, tự mình nhận lấy, sau đó nói: “Ta đi tắm gội trước.”

Đợi hắn rời đi, Trình Cẩn Tri khẽ hít hơi, chỉnh sửa y phục của mình.

Một lát sau hắn đến, Trình Cẩn Tri lại lấy khăn tay, cẩn thận giúp hắn lau khô nước trên đuôi tóc.

Tần Gián nhận lấy khăn tay, vừa lau tóc, vừa quay sang trước giá sách, nhìn những cuốn sách trên đó, hỏi nàng: “Đây đều là sách của nàng sao? Nhiều cuốn hình như ở Lạc Dương không dễ mua.”

“Vâng, nhiều cuốn là ca ca giúp ta tìm được.”

Tần Gián nhìn nàng một cái, nàng khi nhắc đến ca ca đặc biệt dịu dàng, lại mang theo vẻ vui mừng, có thể thấy tình cảm lưu luyến sâu đậm với anh trai.

Hắn lại hỏi: “Những cuốn sách này nàng đã đọc hết chưa?”

Trình Cẩn Tri lắc đầu: “Chưa, chỉ một phần thôi.”

Đối với nữ tử mà nói, thời gian đọc sách không nhiều. Nàng có rất nhiều việc thêu thùa phải làm, phải học quản gia, phải xuống bếp học nấu ăn, cũng phải cùng mẫu thân ra ngoài gặp gỡ các quý nhân và khuê tú, thời gian cuối cùng còn lại không nhiều.

Tần Gián đã lau khô tóc, trở về bên giường.

Trình Cẩn Tri phơi khăn tay, khi đến bên giường thì hắn đã ngồi trên giường rồi, nàng liền đặt sách về giá sách, sau đó lên giường nằm xuống.

Tần Gián nghiêng người, một tay chống đầu nhìn nàng, nàng khẽ rủ mắt, tránh ánh mắt hắn.

Tần Gián lại đột nhiên hỏi: “Không muốn ta chạm vào nàng sao?”

Trình Cẩn Tri cuối cùng cũng có chút đỏ mặt, khẽ đáp: “Không có.”

Nàng đương nhiên biết mình nên tìm một lời giải thích cho chuyện hôm qua, lý do cũng rất dễ tìm: “Không có ý lơ là biểu ca, chỉ là… sợ đau.”

“Vậy hôm nay ta sẽ nhẹ nhàng hơn.” Hắn nói rồi, cúi người xuống.

Nói được làm được, hắn quả thật nhẹ nhàng hơn một chút, dù đêm tân hôn cũng có thể coi là dịu dàng, nhưng tối nay còn hơn thế.

Không nhanh không chậm, ung dung từ tốn.

Nhưng lại có thể cảm nhận được cơ bắp căng phồng trên người hắn và ánh mắt dán chặt vào nàng, khiến người ta bồn chồn, sợ hãi, như thể móng vuốt của chó sói bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Rồi móng vuốt đó rơi xuống, có chút khó chịu, nhưng so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí không lâu sau cảm giác khó chịu này dần dần tan biến, thay vào đó là một cảm giác khác.

Nàng không ngờ, cảm giác này sẽ từng bước sâu sắc hơn, chìm đắm, và kéo dài đến một khoảng thời gian đáng gọi là dài đằng đẵng.

Đến khi nước mắt nàng lăn dài nơi khóe mắt, và không nhịn được muốn cầu xin tha thứ.

Đương nhiên nàng không làm vậy, chỉ nhắm chặt hai mắt, dốc hết sức lực để chịu đựng.

Không biết bao lâu, cuối cùng cũng đến lúc kết thúc, nàng như con cá rời khỏi nước nằm trên gối, th* d*c từng hơi.

Tần Gián ở phía trên nàng nhìn nàng, thu tất cả biểu cảm của nàng vào mắt, trong lòng nhất thời trở nên mềm mại không chịu nổi.

Nàng thật sự rất đẹp, là vẻ đẹp mà hắn đã nhìn ba ngày, vẫn sẽ kinh ngạc như vậy, mà giờ phút này, sau một cảm giác khoái lạc mãnh liệt của cơ thể, hắn nhìn nữ nhân quyến rũ mềm yếu đáng thương trước mặt, có một cảm xúc mạnh mẽ muốn ôm chặt lấy nàng.

Hắn ôm nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, hỏi bên tai nàng: “Hôm nay thì sao? Có đau không?”

Nàng muốn cúi đầu, rồi tự nhiên lại vùi đầu vào ngực hắn.

Hắn lại không cam tâm, tiếp tục hỏi: “Sao nào?”

Nàng cuối cùng cũng mở miệng, trong vòng tay hắn nói: “Không đau.”

Tần Gián khẽ cười, nhẹ nhàng hôn lên môi, bên má nàng, sau đó nâng cánh tay lên, lại làm một lần nữa.

Nàng cuối cùng cũng kêu lên ngạc nhiên.

Mặc dù chống cự, nhưng nàng vẫn liên tục bị hắn kéo vào sóng gió mãnh liệt, khiến nàng không thể trốn thoát.

Nàng nghiêng đầu nhìn ngọn nến đỏ lập lòe trước mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên từng đợt tuyệt vọng.

Đến nửa đêm mới yên ổn, nam nhân là phu quân của nàng cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, nàng cũng mệt mỏi vô cùng, nhưng lại vô cùng tỉnh táo, rất lâu không ngủ được.

Rất lâu sau nàng khoác áo, nhẹ nhàng đứng dậy, ra ngoài rèm, một ngọn nến đỏ vẫn còn cháy, nàng dựa vào ánh nến, mở cửa sổ ra.

Một vầng trăng tròn treo lơ lửng giữa không trung, khuyết một mảnh nhỏ, nhưng vẫn trong trẻo sáng ngời.

Ngẩng đầu nhìn thật lâu, cuối cùng không nhịn được ngồi xuống bàn bên cửa sổ, cầm giấy bút lên, viết mấy chữ “Minh nguyệt quân như ngộ*”.

Minh nguyệt quân như ngộ *: Thư gửi Minh Nguyệt quân

Có rất nhiều điều muốn nói, ví dụ như nàng phẫn uất sầu khổ đến mức nào, nàng không thèm khát một nam nhân yêu người khác, không thích một nam nhân hôm qua còn lêu lổng với người khác, hôm nay lại đến chiếm đoạt cơ thể nàng, nhưng người đó là trượng phu của nàng!

Nàng phải dỗ dành hắn, cầu xin hắn, kiềm chế mọi cảm xúc của mình để tôn trọng hắn, chỉ cầu hắn mỗi tối ở lại phòng nàng!

Đôi khi, nàng có khác gì nữ tử thanh lâu không?

Nàng có thể đọc được ánh mắt của hắn, trong mắt hắn có một sự xét nét và phán đoán, rồi sau đó khẳng định, như thể nàng là một miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho hắn lựa chọn, còn nàng, không có tư cách từ chối.

Nàng chỉ có thể nhân lúc hắn có hứng thú, nắm bắt cơ hội dùng cơ thể trẻ trung của mình để thu hút hắn, sinh cho hắn một đứa con.

Đây là số mệnh của nàng trong cuộc đời này.

Nỗi buồn nhiều đến thế, nhưng cuối cùng nàng chỉ cầm bút viết:

Thời tiết tháng tư, xuân sắc đầy vườn, hương thơm của cỏ hoa khắp nơi, nhưng trong viện của ta lại không thấy một gốc hoa nào.

Ta không yêu tre, gió của nó quá lạnh lẽo, lại tiêu điều, và người cũng biết, ta sợ rắn.

Thuở nhỏ đi trang trại chơi, ta tình cờ nhìn thấy một con rắn xanh trong rừng trúc, màu xanh biếc như lá, treo ngược trên cành, thè lưỡi xì xì.

Lão quản gia trong trang trại bắt con rắn đến ngâm rượu, nói muốn dâng tặng cho tổ phụ ta, vô cùng vui mừng, nhưng ta lại kinh hãi không thôi. Từ đó về sau, mỗi lần nhìn thấy bóng tre, liền nhớ đến con rắn xanh đó, không khỏi tim đập nhanh.

Đáng tiếc, như người đã thấy, bây giờ viện mà ta đang ở, toàn bộ đều là tre.

Haiii, trúc là điều quân tử yêu thích, nhưng không phải điều ta yêu thích. Ta vốn cũng không phải quân tử, mà là tiểu nữ tử.

Ta chỉ yêu thích những thứ bình thường thế tục như hải đường, mẫu đơn, tường vi, v.v. Cũng ngưỡng mộ những loài kỳ hoa dị thảo mà ta chưa từng thấy được ghi trong sách.

Điều ngưỡng mộ nhất, không gì hơn Minh Nguyệt quân, thân ở mây xanh, nhìn xuống mặt đất, thỏa sức ngắm cảnh đẹp bốn phương, trải nghiệm phong tình trên thiên hạ.

Không biết gió xuân có thể lên đến mây xanh không, nhờ nó gửi một lời trân trọng, bảo trăng sáng nơi chân trời đừng lo âu, đừng phiền nhiễu. Ta cũng an ổn, chỉ là đêm khuya cô liêu, luyên thuyên một hai câu thôi.

Biện Kinh so với Lạc Dương ấm áp hơn mấy phần, hoa hạnh nơi đây rất đẹp.

Chỉ là, những lúc rảnh rỗi, ta vẫn sẽ nhớ nhà.

Ngàn lời vạn tiếng, chẳng qua cũng chỉ viết ra mấy chữ này để bày tỏ sự an ủi, dù sao đi nữa, nói mấy lời này, sầu muộn trong lòng cũng đã tan đi một chút.

Tiếng trống canh bốn đã vang lên, nàng gấp sổ tay, đặt lên giá sách, trở lại giường nằm xuống.

Sáng sớm Tần Gián tỉnh dậy, thấy trời đã sáng, nữ nhân bên cạnh vẫn còn ngủ, mặt quay về phía hắn, vùi mặt vào gối, ngủ vô cùng yên tĩnh.

Nàng là kiểu vẻ ngoài rạng rỡ, sang trọng, nhưng lại vô cùng dịu dàng, hiền thục. Lông mày thanh thoát như núi non mờ xa, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, từng đường nét, từng hình dáng đều vừa vặn hoàn hảo. Bình thường ôn hòa trầm tĩnh, mỗi cử chỉ đều đẹp, nhưng hắn lại từng thấy ánh mắt nàng sáng lên rạng rỡ, còn đẹp hơn gấp trăm lần khi yên tĩnh.

Vậy nàng còn có những dáng vẻ nào mà hắn chưa từng thấy? Ví dụ như cười lớn, ví dụ như nổi nóng, nàng có cười lớn, có nổi nóng không? Hắn đột nhiên có chút tò mò.

Lúc này Trình Cẩn Tri khẽ động hàng mi dài, tỉnh dậy.

Vừa nhìn thấy hắn, nàng nhanh chóng cúi mắt xuống, rõ ràng là ngượng ngùng, lập tức tránh ánh mắt hắn.

“Tỉnh rồi à?” Hắn hỏi.

Có lẽ là sự dịu dàng của tối qua, giọng điệu hắn nói chuyện sáng nay cũng ôn hòa hơn nhiều.

Trình Cẩn Tri lại lúc này phát hiện trời đã sáng hẳn, lập tức ngồi dậy: “Muộn thế này rồi!”

Nói xong quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt không có ý trách móc, chỉ là một cái nhìn theo bản năng, nhưng hắn đã đọc được, nàng có lẽ ngạc nhiên vì hắn không gọi nàng dậy.

Hắn hỏi: “Sáng nay có việc à?”

Hỏi như vậy, thì cũng không có việc gì lớn, chỉ là từ khi đính hôn, nàng đã không được phép ngủ dậy muộn nữa.

Nàng vừa đứng dậy vừa trả lời: “Phải đi thỉnh an mẫu thân, mẫu thân dậy sớm.”

Tần Gián nói: “Bà ấy là cô mẫu của nàng, nàng dù có một hai ngày dậy muộn một chút cũng không sao đâu nhỉ.”

“Hôm qua mẫu thân đau đầu dữ dội, ta cũng phải qua xem sao.” Nàng vừa trả lời, vừa gọi nha hoàn vào.

Tần Gián nhìn nàng, tâm trạng không khỏi vui vẻ, tiện miệng nói: “Vậy ta cùng nàng đi xem.”

Bình Luận (0)
Comment