Sau bữa tối Trần Tấn định đun nước tắm cho Dung Tuyết, nhưng bị Dung Tuyết từ chối.
Hiện đang mùa nóng, ngồi nhen củi trong nhà bếp chật hẹp thật sự vô cùng khó chịu, hôm nay cậu chỉ mới giúp đỡ đôi chút trong bếp mà đã chảy không ít mồ hôi, ở đấy lâu sợ sẽ sinh bệnh.
"Em ra ngoài tắm với anh đi." Dung Tuyết thấy như vậy bớt chuyện hơn hẳn.
Trần Tấn lắc đầu.
Dung Tuyết kinh ngạc: "Sao lại thế, em sẽ không chạy linh tinh đâu, hứa sẽ ở gần anh, vả lại em cũng biết bơi, sẽ không có vấn đề gì."
Trần Tấn vẫn lắc đầu, hắn không phát ra được âm thanh, chỉ há miệng, dùng khẩu hình nói: Nước lạnh.
Từ nhỏ Dung Tuyết đã dễ nhiễm lạnh, nói cách khác, đụng phải nước lạnh sẽ dễ dàng bị cảm, nếu không cũng không đến độ phải nấu nước tắm giữa mùa nóng bức, nhưng lời ra khỏi miệng không thể rút về, thế là cậu mới cậy mạnh: "Em đường đường là một thằng đàn ông, còn phải sợ nước lạnh chắc!" Hoàn toàn quên mất hôm trước bản thân mình run rẩy tắm trong sân thế nào.
Nhắc mới nhớ, hình như chính là do lần ấy Trần Tấn không nhìn nổi nên mới phải đun nước cho cậu thế này.
Tính tình thiếu gia ngày xưa của Dung Tuyết vốn dĩ phải là, người khác đối tốt với cậu thế nào cậu cũng sẽ yên tâm nhận lấy, bởi cậu có thể dùng những phương thức khác đền đáp lại, nhưng bây giờ thì không được, cậu không có gì có thể cho Trần Tấn, mà lại vẫn để Trần Tấn trả giá vì mình, không được, điều này không hợp quy củ.
Trần Tấn không khuyên được Dung Tuyết, nên cũng kệ cậu.
Hắn tắm ở một khe suối nhỏ không xa phía trước thôn, không ai đến đây tắm, nước rất sạch sẽ, nơi sâu nhất có thể chạm tới ngực hắn, có điều nước chảy xuống từ núi sâu, lạnh băng, rét thấu xương, người bình thường không chịu nổi.
Hắn tắm ở khe suối này từ nhỏ, đã quen từ sớm, Dung Tuyết có đến cũng sẽ sợ không dám xuống nước.
Dung Tuyết xuyên đến nơi này dăm ba bữa, cũng chỉ dạo dạo quanh thôn vào ngày kết hôn, những ngày còn lại toàn trốn trong sân trong nhà, chưa ra ngoài ngắm cảnh bao giờ.
Buổi tối, Dung Tuyết không tinh mắt bằng Trần Tấn, thế nên đi theo sau Trần Tấn còn phải túm chặt tay áo hắn mới không bị vấp chân ngã lộn cổ. Ánh trăng mờ nhạt rải xuống, hai người băng qua thôn, không khí thoang thoảng mùi thơm dịu, khá là khoan khoái.
Đi chưa được bao lâu, Dung Tuyết đã nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.
Lần đầu cậu nghe được tiếng suối tự nhiên như vậy, hai mắt sáng lên, buông Trần Tấn muốn đến gần. Trần Tấn cau mày giữ cậu lại, dẫn cậu sang bên khác.
Nước bên này không cạn không sâu, dòng chảy không xiết, phù hợp với Dung Tuyết.
Trần Tấn cởi quần áo, thực hiện mấy động tác làm nóng người đơn giản, rồi xuống nước không do dự.
Dung Tuyết thấy Trần Tấn thản nhiên như vậy, dù lòng có hơi thấp thỏm, sợ phía dưới có rắn nước hay là ếch nhái gì đó, nhưng vẫn giả vờ kiên định, run rẩy cởi đồ.
Dưới ánh trăng, Trần Tấn thấy Dung Tuyết trần truồng đi về phía mình, vòng eo cậu nhỏ nhắn, còn chẳng đầy một bàn tay. Nhìn xuống, chỉ thấy đôi chân ngọc ngà vừa thò xuống nước đã lập tức rụt về, rồi lại thử nhón chân dò xét một chút, nhưng cũng bị cóng mà giật mình thu chân cái vèo.
Thò tới thò lui vài lần, Trần Tấn thật sự nhìn không nổi nữa mới trồi người lên khỏi mặt nước, trải quần áo cần giặt xuống đất, ấn Dung Tuyết ngồi xuống.
Ý là ngoan ngoãn ngồi yên đừng nhúc nhích.
Dung Tuyết cho rằng khả năng là mình bị coi thường, có chút rầu rĩ không vui. Chờ đến lúc Trần Tấn tắm gần xong, cậu bỗng đứng phắt dậy, chịu lạnh bước vào giữa dòng nước, nhún người cho nước lạnh tràn qua đỉnh đầu, giữ nguyên ba giây mới đứng thẳng dậy.
Đàn ông, thì phải dũng cảm thách thức bản thân.
Đệt mẹ nó, lạnh vãi.
Cậu không nhìn thấy thái độ của Trần Tấn, chỉ cảm giác hình như Trần Tấn nhích đến gần mình hơn chút. Nước suối ở đây quá lạnh, chẳng khác nào lấy lên từ lòng giếng sâu, cậu buốt cóng toàn thân, môi cũng trắng bợt đi.
"A Tấn, cứ mặc kệ em, em không sao, ha ha, nước này cũng khá mát nhỉ, cũng không lạnh lắm!" Dung Tuyết mồm thì cậy mạnh, thân thể thì đã co ro cúm rúm, hai tay ôm lấy bản thân.
Vừa dứt lời, một đôi tay chắc nịch đã vòng qua eo cậu từ phía sau, kéo cậu lên bờ.
Dung Tuyết giãy một cái rồi cũng không phản kháng, chẳng ngờ ngay kế đó mông cậu đã bị nâng lên, lần này cậu không sợ lạnh nữa, lông tơ dựng đứng đẩy phắt Trần Tấn ra, bơi cách xa Trần Tấn một chút, "Anh! Anh làm... làm gì mà sờ mông em!" Giọng nói vẫn còn run run.
"?" Trần Tấn nghe vậy sắc mặt cứng đờ, ngớ người tại chỗ.
Dung Tuyết bối rối vô cùng, trên người cậu có một bí mật, nhỡ mà bị Trần Tấn phát hiện, nơi này lạc hậu như vậy, cậu sợ sẽ bị coi như quái vật mà tống cổ khỏi thôn, không được, tuyệt đối không thể bị phát hiện.
Đang nghĩ nên giảng hòa ra sao, Dung Tuyết lại chợt phát hiện bắp chân mình như bị thứ gì đó quấn lấy, nhỏ dài mà trơn nhẵn.