Gả Cho Chàng Đánh Cá Bị Câm

Chương 3

Sau bữa tối Trần Tấn định đun nước tắm cho Dung Tuyết, nhưng bị Dung Tuyết từ chối.

Hiện đang mùa nóng, ngồi nhen củi trong nhà bếp chật hẹp thật sự vô cùng khó chịu, hôm nay cậu chỉ mới giúp đỡ đôi chút trong bếp mà đã chảy không ít mồ hôi, ở đấy lâu sợ sẽ sinh bệnh.

"Em ra ngoài tắm với anh đi." Dung Tuyết thấy như vậy bớt chuyện hơn hẳn.

Trần Tấn lắc đầu.

Dung Tuyết kinh ngạc: "Sao lại thế, em sẽ không chạy linh tinh đâu, hứa sẽ ở gần anh, vả lại em cũng biết bơi, sẽ không có vấn đề gì."

Trần Tấn vẫn lắc đầu, hắn không phát ra được âm thanh, chỉ há miệng, dùng khẩu hình nói: Nước lạnh.

Từ nhỏ Dung Tuyết đã dễ nhiễm lạnh, nói cách khác, đụng phải nước lạnh sẽ dễ dàng bị cảm, nếu không cũng không đến độ phải nấu nước tắm giữa mùa nóng bức, nhưng lời ra khỏi miệng không thể rút về, thế là cậu mới cậy mạnh: "Em đường đường là một thằng đàn ông, còn phải sợ nước lạnh chắc!" Hoàn toàn quên mất hôm trước bản thân mình run rẩy tắm trong sân thế nào.

Nhắc mới nhớ, hình như chính là do lần ấy Trần Tấn không nhìn nổi nên mới phải đun nước cho cậu thế này.

Tính tình thiếu gia ngày xưa của Dung Tuyết vốn dĩ phải là, người khác đối tốt với cậu thế nào cậu cũng sẽ yên tâm nhận lấy, bởi cậu có thể dùng những phương thức khác đền đáp lại, nhưng bây giờ thì không được, cậu không có gì có thể cho Trần Tấn, mà lại vẫn để Trần Tấn trả giá vì mình, không được, điều này không hợp quy củ.

Trần Tấn không khuyên được Dung Tuyết, nên cũng kệ cậu.

Hắn tắm ở một khe suối nhỏ không xa phía trước thôn, không ai đến đây tắm, nước rất sạch sẽ, nơi sâu nhất có thể chạm tới ngực hắn, có điều nước chảy xuống từ núi sâu, lạnh băng, rét thấu xương, người bình thường không chịu nổi.

Hắn tắm ở khe suối này từ nhỏ, đã quen từ sớm, Dung Tuyết có đến cũng sẽ sợ không dám xuống nước.

Dung Tuyết xuyên đến nơi này dăm ba bữa, cũng chỉ dạo dạo quanh thôn vào ngày kết hôn, những ngày còn lại toàn trốn trong sân trong nhà, chưa ra ngoài ngắm cảnh bao giờ.

Buổi tối, Dung Tuyết không tinh mắt bằng Trần Tấn, thế nên đi theo sau Trần Tấn còn phải túm chặt tay áo hắn mới không bị vấp chân ngã lộn cổ. Ánh trăng mờ nhạt rải xuống, hai người băng qua thôn, không khí thoang thoảng mùi thơm dịu, khá là khoan khoái.

Đi chưa được bao lâu, Dung Tuyết đã nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.

Lần đầu cậu nghe được tiếng suối tự nhiên như vậy, hai mắt sáng lên, buông Trần Tấn muốn đến gần. Trần Tấn cau mày giữ cậu lại, dẫn cậu sang bên khác.

Nước bên này không cạn không sâu, dòng chảy không xiết, phù hợp với Dung Tuyết.

Trần Tấn cởi quần áo, thực hiện mấy động tác làm nóng người đơn giản, rồi xuống nước không do dự.

Dung Tuyết thấy Trần Tấn thản nhiên như vậy, dù lòng có hơi thấp thỏm, sợ phía dưới có rắn nước hay là ếch nhái gì đó, nhưng vẫn giả vờ kiên định, run rẩy cởi đồ.

Dưới ánh trăng, Trần Tấn thấy Dung Tuyết trần truồng đi về phía mình, vòng eo cậu nhỏ nhắn, còn chẳng đầy một bàn tay. Nhìn xuống, chỉ thấy đôi chân ngọc ngà vừa thò xuống nước đã lập tức rụt về, rồi lại thử nhón chân dò xét một chút, nhưng cũng bị cóng mà giật mình thu chân cái vèo.

Thò tới thò lui vài lần, Trần Tấn thật sự nhìn không nổi nữa mới trồi người lên khỏi mặt nước, trải quần áo cần giặt xuống đất, ấn Dung Tuyết ngồi xuống.

Ý là ngoan ngoãn ngồi yên đừng nhúc nhích.

Dung Tuyết cho rằng khả năng là mình bị coi thường, có chút rầu rĩ không vui. Chờ đến lúc Trần Tấn tắm gần xong, cậu bỗng đứng phắt dậy, chịu lạnh bước vào giữa dòng nước, nhún người cho nước lạnh tràn qua đỉnh đầu, giữ nguyên ba giây mới đứng thẳng dậy.

Đàn ông, thì phải dũng cảm thách thức bản thân.

Đệt mẹ nó, lạnh vãi.

Cậu không nhìn thấy thái độ của Trần Tấn, chỉ cảm giác hình như Trần Tấn nhích đến gần mình hơn chút. Nước suối ở đây quá lạnh, chẳng khác nào lấy lên từ lòng giếng sâu, cậu buốt cóng toàn thân, môi cũng trắng bợt đi.

"A Tấn, cứ mặc kệ em, em không sao, ha ha, nước này cũng khá mát nhỉ, cũng không lạnh lắm!" Dung Tuyết mồm thì cậy mạnh, thân thể thì đã co ro cúm rúm, hai tay ôm lấy bản thân.

Vừa dứt lời, một đôi tay chắc nịch đã vòng qua eo cậu từ phía sau, kéo cậu lên bờ.

Dung Tuyết giãy một cái rồi cũng không phản kháng, chẳng ngờ ngay kế đó mông cậu đã bị nâng lên, lần này cậu không sợ lạnh nữa, lông tơ dựng đứng đẩy phắt Trần Tấn ra, bơi cách xa Trần Tấn một chút, "Anh! Anh làm... làm gì mà sờ mông em!" Giọng nói vẫn còn run run.

"?" Trần Tấn nghe vậy sắc mặt cứng đờ, ngớ người tại chỗ.

Dung Tuyết bối rối vô cùng, trên người cậu có một bí mật, nhỡ mà bị Trần Tấn phát hiện, nơi này lạc hậu như vậy, cậu sợ sẽ bị coi như quái vật mà tống cổ khỏi thôn, không được, tuyệt đối không thể bị phát hiện.

Đang nghĩ nên giảng hòa ra sao, Dung Tuyết lại chợt phát hiện bắp chân mình như bị thứ gì đó quấn lấy, nhỏ dài mà trơn nhẵn.


Trơn... trơn... nhẵn?

"A------ A Tấn có rắn--------"

Tiếng thét bén nhọn xé rách không trung, mấy chú chim nhỏ trên cây đồng thời nín bặt, bay vội ra ngoài, muốn xem xem cái kẻ còn ríu rít hơn cả mình bên dưới rốt cuộc là vị trùm cuối nào.

Trần Tấn biến sắc, vội vàng ngụp xuống, để rồi biểu cảm một lời không nói hết mà giải cứu đối phương khỏi một cây rong, sau đó cầm cây rong quơ quơ trước mặt cậu.

Không may là Dung Tuyết đã nhắm tịt hai mắt, nào có thấy gì, chỉ cảm giác Trần Tấn vừa xé toạc cái thứ đáng sợ đó ra. Cậu không dám mở mắt, chỉ có thể gắng sức ôm chặt lấy người đối diện, hai chân câu lên eo Trần Tấn, run lẩy bẩy rúc vào lòng đối phương, sợ phát khóc: "Hu hu đờ mờ em không tắm nữa, anh mau ném nó đi! Về nhà thôi đáng sợ quá------"

Trần Tấn vứt sợi rong, thứ bên dưới vừa khéo bị Dung Tuyết cọ loạn, gần như là cứng lên ngay lập tức.

Đàn ông độc thân hai mấy năm không thể vào đâu.

Dung Tuyết còn đang bận lạnh run, hoàn toàn không nhận ra Trần Tấn có gì khang khác, vẫn còn đang cọ loạn lên người Trần Tấn, nức nở giục Trần Tấn mau mau dẫn mình rời đi.

Người cả hai đều đẫm nước, rất trơn, Trần Tấn đỡ mông xốc cậu lên, ngoài cơ thể khô nóng thì còn lấy làm khó hiểu, một con rắn đã có thể dọa cậu ấy sợ phát khóc? Sao mà nhát gan thế này, chưa kể vừa rồi cũng không phải rắn nữa.

Cảm xúc mềm mại mơn trớn bên tay, Trần Tấn còn tưởng Dung Tuyết lại sắp trách hắn dở trò, ai ngờ Dung Tuyết chỉ lo khóc, ngay cả mông bị sờ cũng không biết.

Trần Tấn một mực ôm cậu, vô tình tách hai cánh mông cậu ra, không để ý gậy th*t ngóc đầu của mình đã ghé sát vùng bí mật của thiếu niên, đang nóng lòng muốn thử chui vào từ lúc nào.

"Đừng trượt chân nha... hức..."

Trong lúc Trần Tấn lội lên bờ, Dung Tuyết đang khóc nhè còn không quên nhắc Trần Tấn cẩn thận một chút.

Cậu dính nước đầy mình, lại còn run lẩy bẩy, Trần Tấn chỉ đành xốc cậu lên liên tục ngăn cho cậu ngã xuống.

Lên đến bờ xong Trần Tấn đang định thả cậu xuống, không ngờ Dung Tuyết vẫn ôm cứng hắn không buông, "Hức anh cho em ra xa tí nữa được không... ở gần nước thế... em sợ nó lại đến tìm em..."

Nói cứ như thể rong dưới nước là quỷ đoạt mạng thật vậy.

Trần Tấn cười khẽ, rồi mím chặt môi, bước thêm hai bước về phía trước.

Dung Tuyết ôm Trần Tấn, cảm thấy thân nhiệt Trần Tấn rất cao, nóng hầm hập, ôm rất thích, sướng gấp trăm lần ngâm mình dưới làn nước lạnh băng ấy, cực kỳ ấm áp, thành ra đến khi Trần Tấn thả cậu cậu nhất thời chưa nỡ buông ra.

Nhưng mà Trần Tấn thì lại rất nỡ.

Không thể mượn lực từ cánh tay Trần Tấn, nước trên người cũng chưa khô, Dung Tuyết hẫng một cái trượt xuống đôi chút, gậy th*t đã sớm rục rịch ngóc đầu thừa cơ thọc mạnh vào bé hoa khép chặt, Trần Tấn vội vàng ôm chặt cậu, mà Dung Tuyết thì đã trợn tròn hai mắt.

Đệt?
Bình Luận (0)
Comment