Cảm giác nơi đó bị chọc mở thật sự không dễ chịu gì cho cam, cứng như vậy to như vậy, ngoài cảm giác no trướng thì Dung Tuyết chỉ còn thấy đau nhói.
Trần Tấn hoàn toàn ngây ngẩn, ôm Dung Tuyết không nhúc nhích, không lùi ra cũng không tiến vào thêm.
Một cơn gió lùa qua, lá cây xào xạc, Dung Tuyết rùng mình một cái, ấm ức nói: "Còn không mau... để em xuống..."
Lời vừa dứt, người Dung Tuyết bỗng bị nâng cao, gậy th*t 'pặc' một tiếng rút khỏi nhụy hoa, nhưng vẫn ngẩng cao đầu đầy kiên cường như cũ.
Dung Tuyết được thả xuống đất, khuôn mặt tái nhợt, tóc vẫn tong tỏng nước, thoạt nhìn rất yếu ớt đáng yêu.
Trần Tấn cũng rất áy náy, rõ ràng chỉ ra ngoài tắm một chuyến, thế mà hai người lại tình cờ thọc vào nhau, dù chỉ là một thoáng ngắn ngủi, nhưng chung quy vẫn đã vào thật, không biết chỗ đó của Dung Tuyết có bị thương không.
Một nơi chật hẹp như thế, cảm giác đem lại hoàn toàn khác với dùng tay.
Trần Tấn lau qua mái tóc ướt, mặc quần áo xong lại bối rối đưa Dung Tuyết về nhà. Vừa đến nơi Dung Tuyết đã chạy ào lên giường, kéo chăn mỏng đắp lên người, phủ kín cả đầu.
Chăn này được thay từ ngày đám cưới, mềm mại bó sát người, trên nền nhuộm đỏ thẫm còn thêu chữ Hỉ, mà lúc bấy giờ chữ Hỉ đang nhô lên tròn tròn, in ra thành hình cái mông.
Trần Tấn ngồi ngoài cửa, nhìn chằm chằm cái mông nọ, cau mày.
Trong thôn cũng có đàn ông kết hôn với nam giới, nghe nói khi làm chuyện kia trước tiên phải dùng mỡ bôi trơn rồi mới có thể tiến vào, nếu không nơi đó sẽ bị rách và chảy máu.
Ban nãy đừng nói đến bôi trơn, ngay cả mở rộng cũng không làm, có lẽ Dung Tuyết đã thật sự bị thương.
Trần Tấn sang phòng bên cạnh, bật đèn, vạch quần, tay đỡ gậy th*t nhìn ngó một hồi, quả nhiên nhìn thấy vết máu dính bên trên.
Đây không phải máu của hắn, chỉ có thể là của Dung Tuyết rồi.
Nơi ấy của Dung Tuyết bị chảy máu.
Nhận ra điều này làm Trần Tấn rối bời, còn bắt đầu hoảng hốt.
Phòng bên đựng mấy đồ vặt vãnh, hòm thuốc cũng để ở đây, ngư dân hay bị mấy thứ trong biển bám vào, vậy nên nhà nhà đều chuẩn bị một số thuốc men thường dùng.
Hắn cầm một tuýp thuốc mỡ đến trước giường, thấy Dung Tuyết vẫn nằm bên trên, bèn vỗ vai Dung Tuyết một cái.
Dung Tuyết còn chưa bình tĩnh lại, người vẫn rét run, thế nên chỉ thò cặp mắt ra ngoài, thoạt nhìn đã thấy ướt nhẹp vì khóc. Tưởng Dung Tuyết đau, Trần Tấn liền thẳng tay kéo chăn, cởi phắt quần ngoài của người ta ra, để lộ cặp mông căng mẩy.
Mông tròn vo, còn rất chi là vểnh.
"Anh làm gì đấy!" Dung Tuyết kinh hãi kéo vội chăn về.
Trần Tấn giơ thuốc mỡ trong tay cho cậu xem.
Dung Tuyết nhớ lại chuyện bên dòng suối, gò má đỏ ửng, từ chối yếu xìu: "Em... em không bôi thuốc đâu, em không bị sao."
Do vấn đề cổ họng, Trần Tấn không thể giao tiếp thoải mái với Dung Tuyết lắm. Hắn không biết làm sao để nói cho Dung Tuyết, nếu bị nhiễm trùng, thì sẽ rất khó chữa trị đặc biệt là với điều kiện nơi này.
Ngoại hình Trần Tấn vốn đã dữ, còn cắt đầu cua, giờ đang sốt sắng, trông càng dữ.
Từ góc nhìn của Dung Tuyết, chỉ có thể thấy gân xanh nổi đầy trán Trần Tấn, cùng với tuýp thuốc mỡ sắp bị bóp nát trong tay hắn.
Chẳng lẽ định đánh người sao...
Dung Tuyết sợ hết hồn rụt người về sau một cái.
Trần Tấn thò tay, không đoạt chăn, mà ấn thẳng cổ Dung Tuyết xuống giường, đơn giản như ấn một con mèo nhỏ.
Cặp mông tròn vo lại hở ra lần nữa, lần này Trần Tấn thẳng tay tách ra, ngón tay nhúng thuốc mỡ dò vào, chỉ thấy bông cúc nhỏ hồng khép chặt, không hề có dấu vết bị xé rách, thế nhưng bên dưới lại xuất hiện một kẽ hở khả nghi, đỏ hỏn.
Trần Tấn khựng lại.
"Thả ra... Anh thả em ra," Dung Tuyết rưng rưng nước mắt như bị bắt nạt ghê gớm, méo miệng tựa như sờ thêm cái nữa sẽ trực tiếp khóc òa, "Đừng nhìn mà..."
Trần Tấn lật Dung Tuyết lại, làm lơ hành động vùng vẫy của cậu, nhanh nhẹn tách hai chân cậu ra, chờ đến khi thấy rõ chỗ bí mật đó, Trần Tấn như ngừng thở.
Bên trên là của báu mọi đàn ông đều có, mặc dù kích cỡ của Dung Tuyết không được lạc quan lắm, nhưng từng tấc da thịt đều óng lên sắc hồng anh đào dụ hoặc, đã vậy còn không một cọng lông. Lần đầu tiên trong đời Trần Tấn biết được thứ này còn có thể miêu tả bằng từ đáng yêu.
Mà điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả, chính là bên dưới chuôi ngọc còn xuất hiện khe hở chỉ phụ nữ mới có, â/m h/ộ dính vết nước trong suốt, lỗ nhỏ rướm máu li ti.
Lạ lùng, nhưng rất đẹp.
"Thả em ra..." Dung Tuyết tủi nhục kêu lên, thậm chí còn muốn chết đi cho rồi.
Trần Tấn lập tức hoàn hồn, vội vàng thả Dung Tuyết như bị điện giật, thuốc mỡ trong tay đánh rơi xuống giường, còn lùi về sau đôi ba bước, nhìn thiếu niên trên giường bằng ánh nhìn khó nói.
Dung Tuyết ỉu xìu, trở mình đắp chăn kín người.
Ngày hôm ấy, cả hai đều mất ngủ.
Trần Tấn ngồi ngoài sân tới tận nửa đêm, bị muỗi cắn chi chít, cuối cùng Dung Tuyết vẫn phải đỏ mắt chạy ra gọi hắn, hắn mới chịu vào nhà.
Hai người nằm thẳng cẳng trên giường, luống cuống chẳng khác nào đêm đầu cưới hỏi.
"Anh sợ em à... hay thấy em rất quái dị..." Dung Tuyết nói rất khẽ, âm điệu phủ đầy sự buồn bã.
Trần Tấn cảm thấy đau lòng, muốn phủ nhận, thế nhưng phòng không bật đèn, tối đen như mực, không nhìn được cái gì, hắn lắc đầu Dung Tuyết cũng không biết.
"Nếu anh không chấp nhận được, thì chúng ta có thể đi đăng ký ly hôn, em không cần gì cả, em... em chỉ cần anh đừng kể chuyện này với người khác." Dung Tuyết hỏi, "Được không?"
Trần Tấn không nghe nổi, vội dậy mở đèn, nghiêm túc dùng khẩu hình nói với Dung Tuyết: Không.
Dung Tuyết tá hỏa, còn tưởng Trần Tấn không muốn giữ bí mật: "Vậy anh muốn gì, chỉ cần anh không kể chuyện này ra ngoài, em-----"
Trần Tấn nhóp hai cánh môi lải nhải không ngừng của cậu, giải thích: Không sợ em, không ly hôn, không nói ra ngoài.
Dung Tuyết ngẩn người, cảm xúc trập trùng trên khuôn mặt bé nhỏ, "Nhưng ban nãy anh không về ngủ... nhất định là anh cảm thấy----"
Trần Tấn lại bụm miệng cậu: Không.
Dung Tuyết bướng bỉnh nhìn Trần Tấn, muốn tìm ra sự giả dối trên gương mặt anh tuấn của đối phương, nhưng chỉ thấy duy nhất sự quyết tâm bảo vệ cậu đến cùng.
"Cảm ơn..." Dung Tuyết vừa lí nhí vừa nhào vào lòng Trần Tấn, cọ cọ đầu vào cổ đối phương như làm nũng mẹ khi còn bé.
Trần Tấn cứng đờ, rồi cũng ôm lấy vòng eo mềm mại của người trong ngực.
Mùa nóng trên biển không khô nóng lắm, Dung Tuyết nằm trong lòng Trần Tấn thật lâu. Đây là người đầu tiên ngoại trừ ba mẹ và bác sĩ biết đến 'khiếm khuyết cơ thể' của cậu, rõ ràng chính bản thân cậu cũng ghét bỏ cơ thể này, vậy mà Trần Tấn lại không hề nảy sinh cảm xúc tiêu cực nào.
Quả là con người lương thiện.
Dung Tuyết ngửi mùi xà phòng thơm mát trên người Trần Tấn, ma xui quỷ khiến kiểu gì mà lại ngoạm cho một phát.
Shhhh------
Thế rồi Dung Tuyết lập tức che phắt miệng lại, má má má, cơ bắp quá cứng, suýt thì bay răng.
Trần Tấn mím chặt môi, chỉ cúi đầu nhìn quần lót phồng to phía dưới, đây đã là lần thứ ba hắn cứng trong hôm nay, nhưng lại chẳng được giải quyết lấy một lần.
Dung Tuyết cũng nhận ra, cậu ngại ngùng nhích về sau một chút, nhanh tay tắt đèn nằm xuống giường. Ừm... dù mình thích đàn ông, nhưng mới quen mấy ngày đã lên giường với người ta thì vẫn nhanh quá, thôi cứ để Trần Tấn tự mình xử lý đi!
Không biết qua bao lâu, Trần Tấn cũng nằm xuống, Dung Tuyết không buồn ngủ, liền nghịch ngợm bóp bóp lòng bàn tay Trần Tấn.
Tay Trần Tấn rất lớn, khô ráo mà ấm áp, không đẹp cũng không tinh tế, nhưng những vết chai sần giăng đầy trong lòng bàn tay lại tràn đầy sức mạnh.