"Ngươi...... Nói cái gì?"
Đôi mắt ngập tràn sự kịch liệt run rẩy, Tô Khanh Hàn tràn ngập hoảng sợ.
Phản ứng này so với trong tưởng tượng còn mãnh liệt hơn, Đoạn Càn Mục dùng sức nhấp môi, mày nhíu chặt không cách nào giãn ra.
"Cô nói......"
"Ngươi gạt ta có phải hay không?"
Đột nhiên, hắn vạt áo bị Tô Khanh Hàn nắm lấy.
"Ngươi gạt ta...... Ngươi vừa mới nói gạt ta đúng hay không? Không thể nào...... Không thể nào......"
Hai tay gắt gao nắm lấy y phục Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn căng thẳng mu bàn tay nhô lên từng đoạn gân xanh, khớp xương trắng làm cho người ta sợ hãi.
"Mới qua năm ngày mà? Mới năm ngày mà thôi...... Cung Quốc sao có thể bị diệt quốc nhanh như vậy? không...... Ngươi gạt ta, ngươi nhất định đang gạt ta!"
Dùng sức lay động Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn tê tâm liệt phế gào thét.
Nhưng mà cơ thể hắn giờ đây không còn sức, có thể làm được cũng chỉ là xé rách y phục Đoạn Càn Mục mà thôi.
"Ngươi bình tĩnh một chút, Hàn Hàn......" Đoạn Càn Mục muốn an ủi Tô Khanh Hàn, nhưng hắn cũng không biết nói thế nào mới xoa dịu được Tô Khanh Hàn, "Cung Quốc...... Chiến bại là chuyện sớm hay muộn, kết quả này...... Hẳn đã trong dự kiến của ngươi rồi đúng không?"
"Cái gì......"
Hàng mi dài đột nhiên hướng về phía trước, Tô Khanh Hàn ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm Đoạn Càn Mục.
Trên mặt Đoạn Càn Mục góc cạnh rõ ràng tuấn dật phi phàm khắc đầy thống khổ và sầu muộn, phảng phất bị diệt quốc không phải Cung Quốc mà là Dực Bắc Quốc.
Đột nhiên, Tô Khanh Hàn cười dữ tợn.
"Ha!"
Tiếng cười ấy, khiến Đoạn Càn Mục kinh hãi.
"Đúng vậy...... Ngươi nói không sai...... Cung Quốc...... sớm hay muộn cũng sẽ bị diệt quốc......"
Kết quả này, không làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng mà......
Trơ mắt nhìn Tô Khanh Hàn tươi cười nước mắt nóng bỏng trào ra từ trong khóe mắt, Đoạn Càn Mục không cấm ngây ra như phỗng.
Tô Khanh Hàn vậy mà...... Khóc?
Mở to mắt, Đoạn Càn Mục ngơ ngác nhìn chăm chú Tô Khanh Hàn, nội tâm khó có thể tin.
Dù phải chịu bao nhiêu tra tấn và cực khổ, Tô Khanh Hàn chưa từng rơi một giọt nước mắt, nhưng mà hiện tại lại......
Nước mắt nước mũi như vậy theo gương mặt trắng bệch chảy xuống, trong tâm Đoạn Càn Mục như gợn sóng.
"Hàn Hàn......"
Nước mắt như hạt châu đứt dây, rơi mãi không kìm được, Tô Khanh Hàn rõ ràng không muốn khóc trước mặt Đoạn Càn Mục, nhưng mà hắn nhịn không được.
"...... không còn gì......"
Tô Khanh Hàn một bên chảy nước mắt, một bên mỏng manh nỉ non: "Ta hiện tại...... không còn gì cả...... ngay cả quốc gia của ta...... cũng không còn......"
Đại não trống rỗng, Tô Khanh Hàn giờ này khắc này ấy thế mà không biết bây giờ mình đang cảm thấy gì.
Thống khổ sao?
Khó chịu sao?
Bi ai sao?
Ủy khuất sao?
Phẫn nộ sao?
Không cam lòng sao?
Tan nát cõi lòng sao?
Tuyệt vọng sao?
......
Quá nhiều cảm xúc toàn bộ ập vào nội tâm, Tô Khanh Hàn căn bản không thể tiêu hóa hết, chỉ cảm thấy mình sắp điên rồi.
Từ khi cha mẹ hắn trốn chạy, hắn bị hoạn quan nhận nuôi, hắn đã thề sau khi trưởng thành nhất định phải trở nên nổi bật, kiến công lập nghiệp, trở thành đại tướng quân, ra trận giết địch, tinh trung báo quốc, vang danh thanh sử.
Hắn phải chứng minh với mọi người, hắn không phải phản đồ, không phải kẻ yếu, hắn có năng lực bảo vệ quốc gia và bá tánh của mình.
Chẳng sợ bị bắt đến địch quốc hòa thân, thất thân chịu nhục, Cung Quốc đều là căn nguyên và động lực duy nhất để hắn cắn răng kiên trì.
Nhưng mà hiện tại......
Toàn bộ đã mất sạch.
Hắn trở nên hai bàn tay trắng, như cái vỏ rỗng.
"Cầu...... Cầu xin ngươi......"
Nhìn Tô Khanh Hàn nước mắt như mưa, trái tim Đoạn Càn Mục chợt tê rần, không ngờ lại nghe Tô Khanh Hàn nói tiếp, bởi vì trong lòng hắn biết rõ ràng, giờ này khắc này Tô Khanh Hàn muốn nói gì với hắn, hắn nhất định không muốn nghe.
"Hàn Hàn......"
"Giết ta."
Xì!
Đoạn Càn Mục có loại cảm giác trái tim bị bóp nghẹt, đau mức hắn phải há miệng, kịch liệt thở dốc.
"Cầu xin ngươi Đoạn Càn Mục...... để ta chết đi...... để ta theo Cung Quốc......"
"Ngươi mơ tưởng!"
Đoạn Càn Mục vẻ mặt nghiêm khắc mà đánh gãy lời Tô Khanh Hàn nói, hai bàn tay mạnh mẽ bắt lấy bả vai thon gầy của Tô Khanh Hàn, "Cô tuyệt không cho phép ngươi lấy thân hi sinh cho tổ quốc, ngươi cứ chết tâm đi!"
Bên tai vang lên tiếng kiên quyết của Đoạn Càn Mục, hốc mắt Tô Khanh Hàn đỏ lên, đột nhiên khóc càng thêm lợi hại.
"Tại........ tại sao? Tại sao!"
Tô Khanh Hàn cuồng loạn mà rống giận với Đoạn Càn Mục, "Tại sao ngươi không để ta chết đi? Cung Quốc đã không còn, ta còn sống làm gì? Đoạn Càn Mục, ngươi giết ta đi! Ngươi giết ta!"
"Cô sẽ không để ngươi chết!" Đoạn Càn Mục dùng giọng lớn hơn nữa phủ lấy tiếng thét của Tô Khanh Hàn.
Đôi mắt lập loè quyết tuyệt quang huy, Đoạn Càn Mục không chớp mắt chăm chú nhìn Tô Khanh Hàn, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, "Cô...... Tuyệt đối sẽ không để ngươi chết, ngươi muốn sống sót...... Sống bên cạnh cô."
Từ trong ánh mắt Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn phảng phất thấy được ánh sáng lập loè, đang bùng lên, liều mạng chạy về phía hắn.
Nghe như mệnh lệnh, nhưng miệng lưỡi Đoạn Càn Mục lại tê rần.
Tô Khanh Hàn tim đập lại càng nhanh.
"Ngươi nói ta...... Sống bên cạnh ngươi?"
"Không sai." Đoạn Càn Mục dùng sức gật đầu một cái, chỉ thấy Tô Khanh Hàn cười khổ.
"Tại sao luyến tiếc ta chết như vậy? Ngươi không phải ghét ta sao? Không phải muốn trả thù ta sao?" Tô Khanh Hàn trái lại dùng sức kéo lấy cánh tay Đoạn Càn Mục, "Đoạn Càn Mục, ngươi để ta sống sót bên cạnh ngươi, vì muốn tra tấn ta, trả thù ta, để ta sống không bằng chết đúng không? Ngươi hận ta đến mức như vậy sao? Hận ta hận đến chết cũng không muốn thành toàn cho ra?"
Tô Khanh Hàn như pháo liên thanh liên tiếp chất vấn khiến Đoạn Càn Mục á khẩu không trả lời được.
"Rốt cuộc ta phải làm thế nào ngươi mới có thể buông tha ta? Bởi vì ngươi, ta mất đi chức đại tướng quân liều mạng mới giành lấy được, mất đi võ công khổ luyện nhiều năm, mất đi trong sạch cũng mất đi tôn nghiêm...... Mà hiện tại, quốc gia ta cũng không còn, tín niệm, lý tưởng vẫn luôn chống đỡ ta...... Toàn bộ theo Cung Quốc mà biến mất, ta thật sự đã hai bàn tay trắng, như vậy còn chưa đủ sao? Đoạn Càn Mục ngươi nói cho ta, đồ vật ngươi cướp từ ta nhiều như vậy chẳng lẽ còn không đủ sao? Ta chỉ muốn chết một thống khoái...... Chỉ thế mà thôi......"
hai tay nắm lấy Đoạn Càn Mục kịch liệt run rẩy, Tô Khanh Hàn mở to hai mắt không ngừng rơi lệ, thanh âm nghẹn ngào.
"Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi...... Coi như đáng thương ta, cho ta một cái chết thống khoái đi! Ta không muốn...... tiếp tục sống ở trên đời này."
Âm cuối theo không khí lạnh căm căm mà tiêu tán, Tô Khanh Hàn nói xong câu đó sau thật sâu mà cúi đầu.
Hắn thật sự mệt mỏi.
Đã không muốn tiếp tục giãy giụa, cũng không còn ý nghĩa tiếp tục giãy giụa.
Cung Quốc diệt quốc, hắn nên lấy thân hi sinh cho tổ quốc, đây mới là quy túc tốt nhất cho hắn.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, như nghĩa địa tĩnh mịch.
Trầm mặc qua đi, rốt cuộc Tô Khanh Hàn nghe thấy tiếng nói trầm thấp từ tính của Đoạn Càn Mục.
"Thỉnh cầu của ngươi...... Cô không thể đáp ứng."
Đột nhiên ngẩng đầu, Tô Khanh Hàn mở lớn hai mắt.
Trong ánh mắt hiện lên gương Đoạn Càn Mục tuấn mỹ vô trù mặt, gương mặt này, đã nghiêm túc lại cường thế, lộ ra vẻ ôn nhu khó lòng giải thích.
Tô Khanh Hàn tim đập liên hồi, nín thở ngưng thần.
"Ngươi không phải hai bàn tay trắng...... Ngươi còn có cô, sau này cô sẽ vẫn luôn bồi ngươi, bồi ở bên cạnh ngươi."
"Ngươi nói...... Cái gì?"
Câu nói ấy làm Tô Khanh Hàn không hiểu gì, tần suất trái tim nhảy lên càng thêm không chịu khống chế.
Hắn cảm thấy, Đoạn Càn Mục không nói xong, kế tiếp mới là trọng điểm.
Mà câu kế tiếp, hắn đột nhiên trở nên không dám nghe.
"Đoạn Càn Mục, ngươi......"
Tô Khanh Hàn lời còn chưa dứt, đôi tay đã bị Đoạn Càn Mục nắm lấy, Đoạn Càn Mục ôn nhu, lòng bàn tay nóng bừng, nháy mắt làm máu toàn thân Tô Khanh Hàn quay cuồng.
"Hàn Hàn, cô......" Lời đến bên miệng, Đoạn Càn Mục lại đột nhiên lắc đầu, thay đổi xưng hô, "Ta thích ngươi."
Mai con mắt to tròn mở lớn, Tô Khanh Hàn sợ ngây người.
Nhìn biểu tình Tô Khanh Hàn liền biết Tô Khanh Hàn căn bản không tin tưởng lời hắn nói, hoặc nghe lười hắn nói thành ảo giác, vì thế Đoạn Càn Mục lại trịnh trọng nhắc lại chuyện lạ một lần:
"Ta Đoạn Càn Mục...... Thích Tô Khanh Hàn."
Phảng phất như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, cả người Tô Khanh Hàn ngây ra như phỗng, vẻ mặt khó có thể tin.
Trên thực tế, Đoạn Càn Mục cũng không thể hiểu nổi sao hắn lại nổi hứng tỏ tình với Tô Khanh Hàn.
Việc này vốn nằm trong kế hoạch với hắn.
Trong kế hoạch của hắn thời khắc này phải thật lãng mạn mỹ diệu, thời khắc đó Tô Khanh Hàn phải tâm động với hắn không thôi, hắn phải nói thật trịnh trọng, dùng câu nói dối tình ý chân thành chặt chẽ cột tâm Tô Khanh Hàn, để Tô Khanh Hàn hoàn toàn say mê hắn.
Nhưng kế hoạch lại được thốt ra trong vô thức, thậm chí an bài cũng không phải thời cơ thích hợp.
Nhưng mà Đoạn Càn Mục không thể nào kiểm soát nổi.
Hắn chưa từng nghĩ hắn sẽ để ý một người như thế, đau lòng cho một người như thế.
Trơ mắt mà nhìn Tô Khanh Hàn suy sút sa đọa, một lòng đau muốn chết, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm —— để Tô Khanh Hàn có hy vọng sống mới.
Vì thế, hắn khó có thể tự khống chế mà nói ra lời nói ấp ủ từ lâu——
"Ta thích ngươi".
Có như vậy trong nháy mắt, Đoạn Càn Mục vậy mà hoảng hốt cảm thấy những lời này là sự thật.
Đôi mắt hiện lên hình ảnh Tô Khanh Hàn trợn mắt há hốc mồm, Đoạn Càn Mục sâu trong nội tâm không tự giác mà trào ra một tia đắc ý.
Quả nhiên, mặc dù là Tô Khanh Hàn cũng không thể chống đỡ mị lực của hắn.
Nghe hắn chính miệng thông báo, Tô Khanh Hàn tuyệt đối không thể thờ ơ, giờ này khắc này phản dao động ứng Tô Khanh Hàn đã nói lên hết thảy.
Ngươi nhất định sẽ yêu cô.
Cô muốn ngươi...... phải yêu cô.
Đoạn Càn Mục dang tay muốn ôm Tô Khanh Hàn, kết quả chưa kịp ôm Tô Khanh Hàn đã bị giận dữ đẩy ra.
"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?!"
Tô Khanh Hàn đỏ mặt, trừng mắt, như đang thẹn thùng, nhưng lại cực kì buồn bực.
"Thích ta cái gì...... Ngươi có thể tùy tiện nói câu thích ta sao? Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?!"
"Cô......"
Phản ứng của Tô Khanh Hàn khiến Đoạn Càn Mục bất ngờ.
"Nhưng mà cô......"
"Ngươi quên lúc trước ngươi đối xử với ta như thế nào không? Ngươi luôn miệng nói muốn nhục nhã ta tra tấn ta khiến ta sống không bằng chết! dù cho ngươi quên nhưng ta không quên, vậy hiện tại ta bị ngươi khóa chặt vào xích sắt, đây là cách mà ngươi thích ta? Đoạn Càn Mục, câu nào của ngươi mới là sự thật? Ngươi rốt cuộc muốn trêu đùa ta tới khi nào ngươi mới vừa lòng?!"
Tô Khanh Hàn nổi giận đùng đùng rống giận tựa như ghim băng đâm xuyên qua tim Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục đột nhiên nhớ lại những hành động lúc trước, lưỡng đạo mày kiếm không cấm dùng sức nhăn lại, nội tâm cũng như bình nước bị đổ xuống đất.
"Cô......"
Giọng nói lập tức không có tự tin, Đoạn Càn Mục thong thả lần nữa dang tay, mềm nhẹ lại cẩn thận mà ôm lấy Tô Khanh Hàn.
Lần này, hắn không bị Tô Khanh Hàn đẩy ra.
"Cô...... thật sự thích ngươi, tuy nói ngay từ đầu muốn trả thù ngươi, nhưng dần dà...... Cô cũng không hiểu sao lại thế này, nhưng mà...... cô rất để ý đến ngươi."
lời nói đứt quãng rõ ràng không có mức độ đáng tin gì, nhưng nội tâm Tô Khanh Hàn lại không thể tưởng tượng được nghiêng về phía Đoạn Càn Mục.
Chỉ nhẹ nhàng ôm Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục buông Tô Khanh Hàn ra, đôi mắt sáng liếc mắt đưa tình mà đối diện với Tô Khanh Hàn.
"Cô từng oán giận ngươi, hãm hại ngươi, hiểu lầm ngươi...... Nhưng mà, ngươi thật sự khiến cô động tâm, nhìn ngươi bị thương, nhìn ngươi khổ sở, cô tựa như bị xé rách tim phổi, đau đớn muốn chết...... Lần này cũng là, cô không muốn nhìn ngươi như vậy, cô sợ mất đi ngươi mới muốn khóa ngươi ở bên người cô. Ngươi không còn Cung Quốc, nhưng còn có cô! Chẳng lẽ cô không được sao? Cô không thể trở thành người để ngươi dựa vào sao? Nơi này...... ngươi ở bên cạnh cô không phải nơi đây trở thành nhà của ngươi sao?"
Đoạn Càn Mục liên tiếp hỏi khiến Tô Khanh Hàn sửng sốt, Tô Khanh Hàn ngơ ngác mà nhìn Đoạn Càn Mục, tầm nhìn bị nước mắt mơ hồ hiện lên gương mặt Đoạn Càn Mục thế mà như muốn khóc.
"Hàn Hàn......"
Bàn tay khớp xương rõ ràng duỗi về phía Tô Khanh Hàn, mười ngón tay đan vào nhau, đầu ngón tay lạnh lẽo của Tô Khanh Hàn nháy mắt bị Đoạn Càn Mục phủ lên ấm áp.
"Ngươi cần có lý do sống sót...... vậy thì cô yêu ngươi, lúc này đây, sống sót vì cô, được không?"