Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 105

Lòng bàn tay dính sát vào nhau khiến trái tim Đoạn Càn Mục kịch liệt luật động, Tô Khanh Hàn ngây ra như phỗng.

Hắn không thể tin được lời nói của Đoạn Càn Mục, nhưng sâu trong nội tâm lại không thể không thừa nhận ——

Hắn bị Đoạn Càn Mục lay động.

Chưa bao giờ từng nghĩ tới, Đoạn Càn Mục kiêu ngạo tự mãn không ai bì nổi vậy mà chủ động nói thích hắn.

Thích......

Tô Khanh Hàn tim đập liên hồi.

Từ khi hắn cha mẹ trốn chạy, tựa như chưa ai thiệt tình thích hắn.

Tô Khanh Hàn hơi khép mi mắt, hít sâu một hơi.

Có lẽ cho tới nay, hắn làm hết thảy mọi việc đều vì khát vọng được người khác tán thành và ưu ái?

Không nghĩ tới......

Chậm rãi nâng mi mắt, Tô Khanh Hàn đối diện với Đoạn Càn Mục, nhìn biểu tình Đoạn Càn Mục vô cùng nghiêm túc, gương mặt càng thêm nóng lên.

Không ngờ người đầu tiên nói lời yêu hắn là Đoạn Càn Mục —— kẻ thù truyền kiếp của hắn.

Tô Khanh Hàn cười khổ, cảm thấy ông trời đang trêu đùa với hắn.

"Hàn Hàn, ta đối với ngươi...... Là thiệt tình."

Nắm tay Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục cảm giác lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.

Hắn không hiểu, rõ ràng chỉ là một lười nói dối, vì sao hắn thẹn thùng như thế, khẩn trương như thế? Thậm chí máu toàn thân như sục sôi.

Cả người như bị ném vào suối nước nóng, nhiệt độ cơ thể Đoạn Càn Mục dần dần sưởi ấm thể xác và tinh thần Tô Khanh Hàn, Cung Quốc diệt quốc mà tuyệt vọng và tâm chết không thể tưởng tượng mà tan thành mây khói.

...... sống sót vì Đoạn Càn Mục sao?

Tô Khanh Hàn thoáng cúi đầu, nội tâm ồn ào náo động không ngừng, không thể bình tĩnh.

"Ngươi...... không muốn để ta chết, cho nên mới nói như vậy đúng không?"

Khinh phiêu nỉ non chấn động màng nhĩ Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Mục lập tức trừng mắt giải thích: "Không phải...... Tuy rằng cô không hy vọng ngươi tự sát, nhưng cô thật sự thích ngươi! Bởi vì thích ngươi cho nên mới muốn ngươi ở bên cạnh, Hàn Hàn, ngươi không thể tin lời ta một lần sao?"

"Ta......"

Không chờ Tô Khanh Hàn nói ra nghi ngờ trong lòng, Đoạn Càn Mục đột nhiên nâng mặt hắn lên.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Khanh Hàn mở to mắt, trơ mắt nhìn Đoạn Càn Mục tới gần mình.

"Ưm!"

Trên môi nóng lên, hắn đột nhiên bị Đoạn Càn Mục hôn một cái.

"Cô không cho phép ngươi từ chối, cô thích ngươi...... Ngươi nhất định phải thích cô, được không?"

"Ta......"

Lại một nụ hôn nóng bỏng hạ xuống, làm lời nói bên miệng Tô Khanh Hàn nuốt trở về.

Lúc này, Đoạn Càn Mục hôn Tô Khanh Hàn cực kì mạnh bạo, trực tiếp dùng đầu lưỡi bá đạo mà cạy hàm răng nhắm chặt của Tô Khanh Hàn, duỗi vào chỗ sâu trong khoang miệng Tô Khanh Hàn.

"...... Ư......"

Tô Khanh Hàn nhịn không được rên rỉ, âm thanh nghe thập phần mỹ diệu, khiến người miên man bất định.

Tô Khanh Hàn cũng không ngờ đến bản thân lại phát ra âm thanh kiều mị đến thế, gương mặt đỏ ửng.

"Đây do ngươi không tốt, do ngươi kích động cô......"

Đoạn Càn Mục lộ ra ý cười tà tứ, thuận thế ấn ngã Tô Khanh Hàn trên giường, điên cuồng hôn môi Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn vốn không còn sức, hiện tại bị Đoạn Càn Mục hôn môi như vậy, càng không thở nổi, cả người mềm như bông ngã xuống giường đệm mềm mại, tùy ý Đoạn Càn Mục muốn làm gì thì làm.

......

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, Tô Khanh Hàn cảm giác như mới trải qua một giấc mộng đẹp, chờ đến khi tỉnh táo một chút, hắn mới chợt nhận ra xiềng xích khóa chặt trên người hắn đã bị tháo xuống, đồng thời hắn cũng chú ý tới cơ thể hắn đang trần như nhộng.

Trên mặt nóng lên, hắn vội vàng hoang mang rối loạn túm chăn lên che khuất dấu hôn chi chít trên cơ thể.

"Vô dụng, trên dưới toàn thân ngươi chỗ nào chưa từng bị cô nhìn qua?"

Đoạn Càn Mục cười mỉm, Tô Khanh Hàn ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt Đoạn Càn Mục tuấn dật phi phàm tươi phóng đại trước mắt, ngay sau đó hắn đã bị Đoạn Càn Mục hôn một cái.

Chụt!

Tiếng hôn Đoạn Càn Mục vang vọng, khiến hắn vừa thẹn vừa bực.

"Ngươi làm gì vậy?"

"Đương nhiên thưởng cho ái phi cô một cái hôn." Đoạn Càn Mục đặt tay sau lưng, nghiêng đầu, trên mặt cười hì hì.

Nhưng mà nhìn Đoạn Càn Mục hạnh phúc như thế, Tô Khanh Hàn nội tâm lại hoảng loạn bất kham.

"À đúng rồi?" Lúc này, Đoạn Càn Mục nhận thấy được một tia không đúng, cong lưng dán sát vào Tô Khanh Hàn, "Đừng nói ngươi quên những gì ngươi nói với cô hôm qua rồi nha?"

"...... Cái gì?" Tô Khanh Hàn hoang mang mà chớp chớp mắt.

Đoạn Càn Mục vểnh miệng lên, dáng vẻ cực kì ủy khuất, "Làm ơn, ngươi sao có thể bội tình bạc nghĩa với cô đến thế!"

"...... Hả?" Nghe được lời này Tô Khanh Hàn càng không rõ.

Hắn bội tình bạc nghĩa với Đoạn Càn Mục? Xác định không phải ngược lại?

"Ta......"

Lúc trước mây mưa một phen với Đoạn Càn Mục, trong lúc hành sự thần chí không thanh tỉnh, căn bản không nhớ rõ thời điểm mình ý loạn tình mê nói có lung tung hay không.

"Ta cái gì mà ta!" tay Đoạn Càn Mục véo eo nhíu mày, "Ngươi rành mạch trịnh trọng nói với cô, ngươi nói ngươi cũng thích cô, cô không chuẩn ngươi quỵt nợ."

"Cái gì? Ta......" Tô Khanh Hàn mở to mắt, chấn động.

Hắn vậy mà nói câu kinh thiên động địa kia với Đoạn Càn Mục sao?

Nhìn vẻ mặt Tô Khanh Hàn khiếp sợ, Đoạn Càn Mục không biến sắc mà cong khóe môi, trong lòng đắc ý.

Kỳ thật, Tô Khanh Hàn không nói câu đó, nhưng khi hai người ở bên nhau Tô Khanh Hàn đang hưởng thụ, hắn chắc chắn Tô Khanh Hàn cũng thích hắn, chỉ da mặt mỏng không nói nên lời.

"Cô mặc kệ, nếu chính miệng ngươi nói thích cô, như vậy cô và ngươi chính là lưỡng tình tương duyệt! Cho nên cô không chuẩn ngươi lấy thân hi sinh cho tổ quốc, cũng không chuẩn ngươi rời khỏi bên người cô...... Ngươi là người của cô, đời này đều phải bồi cô."

Nhìn Đoạn Càn Mục tươi cười càng thêm giảo hoạt, âm thanh nói chuyện cũng tự tin mười phần, Tô Khanh Hàn dùng sức nhấp môi, không biết làm sao.

Hắn sao có thể nói thích Đoạn Càn Mục?

Đoạn Càn Mục và hắn...... chính là kẻ địch.

Hầu kết lăn lộn, Tô Khanh Hàn nuốt nước bọt chua xót, trong đầu không tự chủ mà nhớ lại cảnh Đoạn Càn Mục tỏ tình chân thành tha thiết với hắn——

"Cô...... thật sự thích ngươi...... Ngươi thật sự khiến cô động tâm, nhìn ngươi bị thương, nhìn ngươi khổ sở, cô tựa như bị xé rách tim phổi, đau đớn muốn chết...... Lần này cũng là, cô không muốn nhìn ngươi như vậy, cô sợ mất đi ngươi mới muốn khóa ngươi ở bên người cô. Ngươi không còn Cung Quốc, nhưng còn có cô! Chẳng lẽ cô không được sao? Cô không thể trở thành người để ngươi dựa vào sao? Nơi này...... ngươi ở bên cạnh cô không phải nơi đây trở thành nhà của ngươi sao...... nếu người cần lý do sống sót...... Bởi vì cô yêu ngươi, lúc này đây, hãy sống sót vì cô......"

Nội tâm lập tức bị những lời này lấp đầy, Tô Khanh Hàn cảm giác cả người nóng lên.

Chẳng lẽ nói...... Đây là vận mệnh của hắn sao?

Mệnh chú định trở thành phi tử của Đoạn Càn Mục, mệnh chú định bị Đoạn Càn Mục thích......

Nâng mi mắt, Tô Khanh Hàn chăm chú nhìn Đoạn Càn Mục.

Ngũ quan Đoạn Càn Mục đoan chính tinh xảo, dung mạo chói lóa, có thể nói không thể bắt bẻ.

Bị Đoạn Càn Mục thích......

Tô Khanh Hàn cảm thấy trái tim mình đang đập nhanh hơn.

Cho nên nói, kỳ thật hắn cũng thích...... Đoạn Càn Mục ư?

Nội tâm Tô Khanh Hàn trước nay chưa từng dao động.

Trước kia hắn chưa từng thích ai, cho nên cũng không dám xác định bản thân có cảm tình gì với Đoạn Càn Mục.

Chỉ là......

Nghĩ những chuyện phát sinh trước kia với Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn nhịn không được trầm hạ một hơi.

Trong hồi ức giữa hắn và Đoạn Càn Mục sự thống khổ khó chịu chiếm đại đa số, nhưng trong đó cũng không thiếu thời khắc vui vẻ, ít nhất lúc này đây, người kéo hắn từ trong vực sâu diệt quốc lên kia, chính là Đoạn Càn Mục.

"Hàn Hàn......"

Tìm theo tiếng nhìn về phía Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn nhìn Đoạn Càn Mục phồng má, ánh mắt hắn nhìn chăm chú có điểm đáng thương vô cùng, như sợ hãi bị hắn vứt bỏ vậy.

Tô Khanh Hàn buồn cười, "Ngươi vẫn là Đoạn Càn Mục ta biết sao!"

"Sao lại không phải?" Đoạn Càn Mục ngồi xuống bên cạnh Tô Khanh Hàn, "Ngươi biết cô...... dần dần bị ngươi hấp dẫn, thẳng đến khi Đoạn Càn Mục hoàn toàn yêu ngươi."

Bùm!

Tô Khanh Hàn trái tim đột nhiên nhảy dựng, đầy mặt đỏ bừng, "Sao ngươi có thể nói những lời không biết xấu hổ như vậy."

"Cô có nói từ nào xấu hổ sao?" Đoạn Càn Mục chẳng hề để ý buông tay, cúi người sát gần Tô Khanh Hàn, dùng đầu ngón tay nhỏ dài trắng nõn nhẹ điểm lên chóp mũi Tô Khanh Hàn, đôi mắt sáng toát ra vài phần giảo hoạt, "Theo cô thấy, người xấu hổ là Hàn Hàn mới đúng?"

"Ngươi......" Tô Khanh Hàn nhíu mày, khẽ cắn môi.

"Được rồi, đừng xị mắt nữa, ngươi cười rộ lên đẹp mắt hơn." Đoạn Càn Mục nói, tự mình mặc y phục mới cho Tô Khanh Hàn, "Thời tiết lạnh, cô sai người chuyên môn làm cho ngươi, ngươi mặc thử xem."

Tô Khanh Hàn mặc vừa y phục mới, bộ y phục so với vải dệt khi trước càng thêm vừa vặn, áo choàng bên ngoài còn dùng lông chồn cừu sang quý.

"Ừ, quả nhiên Hàn Hàn mặc gì cũng đẹp."

Ngồi xuống trên ghế, Đoạn Càn Mục bắt chéo chân, vừa lòng gật đầu, "Bộ áo choàng này là một cặp với cô, toàn bộ hoàng cung cũng chỉ có hai chúng ta mới có."

Thẳng đến khi nghe thấy Đoạn Càn Mục nói như vậy, Tô Khanh Hàn lúc này mới nhìn kỹ áo choàng trên người Đoạn Càn Mục giống nhau như đúc với hắn.

Thế mà còn làm áo choàng tình lữ......

Tô Khanh Hàn không nhịn được mà bật cười.

"Ơ? Cô sao cảm thấy ngươi giống như đang cười nhạo cô?"

Phục hồi tinh thần lại, Tô Khanh Hàn tới gần Đoạn Càn Mục, cằm hơi nâng lên, "Nếu ta nói đúng, ngươi sẽ làm như thế nào?"

Đoạn Càn Mục đứng bật dậy.

Khoảng cách giữa hai người gần không đến nửa bước, giờ khắc này Tô Khanh Hàn mới ý thức được Đoạn Càn Mục thật sự rất cao lớn, so với hắn cao hơn nửa cái đầu.

Đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục trầm mặc một lát nhoẻn miệng cười, nhéo nhéo cằm Tô Khanh Hàn.

"Bị ngươi cười nhạo, cô vui vẻ chịu đựng."

"...... Miệng lưỡi trơn tru."

Cứ cảm thấy Đoạn Càn Mục trước nay chưa từng trêu đùa như vậy Tô Khanh Hàn cười khổ lắc đầu.

"Đoạn Càn Mục, hôm nay có thể bồi ta đi đến nơi nào đó hay không......"

Hai mảnh môi mỏng giật giật, Đoạn Càn Mục không hỏi Tô Khanh Hàn muốn đi nơi nào, lập tức đồng ý.

"Được thôi!"

Sau một nén nhang, Đoạn Càn Mục bồi Tô Khanh Hàn đi tới vùng ngoại ô Hàm Phong.

Tô Khanh Hàn đứng lặng trong rừng cây hoang tàn vắng vẻ, mặt nhìn về phía Tây Nam thật lâu.

Đoạn Càn Mục đứng bên cạnh Tô Khanh Hàn, không nói một lời.

Hắn biết đi về hướng đó, có thể đi đến Cung Quốc.

Gió lạnh ào ào, thổi rối loạn tóc mái đen nhánh Tô Khanh Hàn.

Yên lặng nhìn chăm chú về phía Cung Quốc hật lâu, Tô Khanh Hàn bắt đầu di chuyển.

Hắn từ chối sự hỗ trợ của Đoạn Càn Mục, một mình một người lập một tấm bia đá ở vùng dã ngoại hoang vu, trên bia không khắc tự, nhưng Tô Khanh Hàn lại dùng máu viết hai chữ to "Cung Quốc".

Sau đó thắp hương đã chuẩn bị sẵn, tay Tô Khanh Hàn cầm ba nén hương, quỳ gối trước tấm bia đá, một khi quỳ xuống suốt ba canh giờ.

Hương đã sớm đã tàn, đôi tay tuyết trắng Tô Khanh Hàn mặc dù bị tro hương làm phỏng cũng không có một tia phản ứng.

Đoạn Càn Mục đứng ở bên cạnh nhìn đau lòng, năm lần bảy lượt muốn mở miệng ngăn cản Tô Khanh Hàn, nhưng lời đến bên miệng nói vẫn bị hắn nuốt trở vào.

Sắc trời dần tối, hoàng hôn như máu.

Quỳ lâu quá, Tô Khanh Hàn suýt nữa đứng dậy không nổi, Đoạn Càn Mục vội vàng đỡ lấy Tô Khanh Hàn.

Bàn tay Tô Khanh Hàn bị phỏng, y phục sạch sẽ mới tinh cũng bị bùn đất làm cho dơ, nhưng mà Đoạn Càn Mục không nói một lời trách cứ Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn vì Cung Quốc bi ai chuyên chú như vậy, nghiêm túc như vậy, thành kính như vậy.

Phần chân thành này, vậy mà khiến Đoạn Càn Mục hâm mộ không thôi.

Nếu Tô Khanh Hàn là đại tướng quân Dực Bắc Quốc chúng ta thì thật tốt......

Hai mảnh môi mỏng nhẹ nhấp, Đoạn Càn Mục trong lòng lắc đầu, xóa sạch ý niệm trong đầu.

Không thể để Tô Khanh Hàn khôi phục võ công...... Càng không thể cho Tô Khanh Hàn quyền lực quá lớn......

Tô Khanh Hàn, chỉ có thể lấy thân phận Thái Tử Phi yêu hắn, bồi hắn, bị hắn khống chế, như vậy hắn mới có thể yên tâm.

"Ngươi suy nghĩ cái gì?"

Trong ánh mắt phản chiếu gương mặt Đoạn Càn Mục chứa đầy tâm sự nặng nề, Tô Khanh Hàn nhẹ giọng hỏi.

"Không, không nghĩ cái gì." Đoạn Càn Mục phục hồi tinh thần, xấu hổ mà cười cười với Tô Khanh Hàn, "Trở về nha, ngươi thế nào? Thật sự không còn chuyện gì nữa sao?"

"Ừ." Tô Khanh Hàn hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ cười nhạt thoải mái, "Ta không sao nữa rồi...... nhờ phúc của ngươi."

Mi mắt giơ lên, trong lòng Đoạn Càn Mục không khỏi kinh hỉ.

Cho nên nói, hắn thật sự thay đổi ý định một lòng muốn chết của Tô Khanh Hàn sao?

Như vậy có tính...... Hắn cứu Tô Khanh Hàn một mạng?

Trái tim nhảy dựng lên, Đoạn Càn Mục nắm lấy tay Tô Khanh Hàn, nắm chặt.

"Hàn Hàn, từ nay về sau Dực Bắc Quốc chính là nhà của ngươi, cô bên người chính là ngươi quy túc."

Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay lan đến khắp người Tô Khanh Hàn, chạm tới đáy lòng Tô Khanh Hàn.

"Cảm ơn ngươi, Đoạn Càn Mục."

Ngẩng đầu nhìn về phương xa, ánh mắt Tô Khanh Hàn trước sau không rời khỏi hướng Cung Quốc.

Nhưng mặc dù hắn nhìn về hướng Cung Quốc, nói chuyện đối tượng vẫn như cũ là Đoạn Càn Mục bên người.

"Tuy nói hiện tại ta thật sự không thể coi Dực Bắc Quốc trở thành quốc gia của ta, nhưng là...... Ta sẽ tận lực thử xem."

"Hàn Hàn!" Đoạn Càn Mục kinh hỉ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lập tức ôm lấy Tô Khanh Hàn, "Có những lời này cô liền an tâm rồi, ngươi quả nhiên yêu cô."

"Ta......"

Gương mặt đỏ ửng, Tô Khanh Hàn khó xử, ánh mắt lập loè.

Nghe thấy được tiếng tim Tô Khanh Hàn đập, ôm Tô Khanh Hàn Đoạn Càn Mục không kìm được nhếch khóe môi, tươi cười càng thêm tà tứ, dương dương tự đắc.

Tô Khanh Hàn, cô nhất định sẽ khiến ngươi càng ngày càng yêu cô, yêu đến mức khó có thể tự kềm chế nổi.

Màn đêm buông xuống, gió lạnh lạnh thấu xương.

Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục từ vùng ngoại ô trở về cũng không nhàn rỗi, nếu Cung Quốc đã diệt quốc, đối với Dực Bắc Quốc tự nhiên không có uy hiếp, Tô Khanh Hàn hy vọng Đoạn Càn Mục có thể thượng tấu lên hoàng đế Dực Bắc Quốc, xin Dực Bắc Quốc tiếp nhận dân chạy nạn từ Cung Quốc đến, rốt cuộc chiến tranh xảy ra, người bất hạnh vĩnh viễn là bá tánh bình dân.

Mới đầu hoàng đế Dực Bắc Quốc không đồng ý, nhưng Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Lân cật lực khuyên bảo chung quy vẫn mềm lòng.

Cứ như vậy, Dực Bắc Quốc bắt đầu truyền lệnh tiếp nhận Cung Quốc dân chạy nạn.

Đồng thời, Đoạn Càn Lân vẫn luôn hỏi thăm tin tức của Bạch Mạnh, Tô Khanh Hàn cũng lo lắng cho Bạch Mạnh, có thể nói ở Cung Quốc, bằng hữu duy nhất hắn nhớ mong chính là Bạch Mạnh.

Vài ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng nghe được tin tức của Bạch Mạnh.

Nghe nói Bạch Mạnh sau khi trọng thương vẫn mang thương ra trận, suýt nữa chết trận sa trường, sau lại được thủ hạ người cứu đi, trước mắt đang ở Dao Nam Quốc dưỡng thương.

Biết Bạch Mạnh bình yên vô sự, Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Lân đều thở phào một hơi.

Tin tức Bạch Mạnh còn sống đối với Đoạn Càn Mục mà nói không tính là tin tức tốt, có điều hắn chắc chắn người hiện tại Tô Khanh Hàn thích là hắn, nếu Bạch Mạnh muốn đánh chủ ý lên người Tô Khanh Hàn, cũng không có cơ hội.

Cung Quốc tuy rằng bị Lan Yên Quốc chiếm lĩnh, nhưng hoàng đế Lan Yên Quốc không tàn sát bá tánh Cung Quốc, dân chạy nạn lang bạt kỳ hồ cũng được Dực Bắc Quốc lục tục tiếp nhận, Đoạn Càn Mục xem ra, kết cục trận này cũng không phải quá tổn thất nặng nề.

Bóng đêm thâm trầm, Đoạn Càn Mục ngủ nửa đêm thì tỉnh, mơ mơ màng màng mà nhìn Tô Khanh Hàn dựa bên cửa sổ, một tay chống cằm, như suy tư gì.

"...... Hàn Hàn?"

Tìm theo tiếng quay đầu, Tô Khanh Hàn cười khổ, "Xin lỗi, ta đánh thức ngươi à?"

Đoạn Càn Mục ngồi dậy lắc đầu, "Không, ngươi không hề phát ra tiếng động, nếu ta không tỉnh, còn không biết ngươi lại xuống giường."

"Ừm......" Tô Khanh Hàn chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, rồi quay đầu lại tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Từ ngày Cung Quốc diệt quốc, đã qua hơn nửa tháng.

Sở dĩ Đoạn Càn Mục mới vừa rồi dùng từ "Lại", bởi vì trong nửa tháng qua, Tô Khanh Hàn như người mất hồn, cơ hồ mỗi đêm đều sẽ một mình dựa bên cửa sổ nhìn trăng phát ngốc.

Đoạn Càn Mục biết Tô Khanh Hàn ngủ không yên ổn, mặc dù có hắn bồi bên người, nội tâm Tô Khanh Hàn vẫn như cũ không thể hoàn toàn buông Cung Quốc đã diệt vong.

Xuống giường, Đoạn Càn Mục đi đến phía sau Tô Khanh Hàn, khoác kiện y phục cho Tô Khanh Hàn.

"Mới đó mà sắp đến mùa đông rồi, mặc quá ít sẽ cảm lạnh."

Đoạn Càn Mục thuận thế mở hai tay ôm Tô Khanh Hàn, "Nếu ngươi sinh bệnh, cô sẽ đau lòng."

Khóe môi hơi cong lên, Tô Khanh Hàn nhoẻn miệng cười, "Có ngươi ở đây, ta cảm thấy ấm áp hơn nhiều."

"Ừ, cô sau này cô sẽ bồi ở bên cạnh ngươi, cho nên không phải sợ...... Không có Cung Quốc, ngươi còn có cô......"

Nói rồi, Đoạn Càn Mục ôn nhu mà dắt tay Tô Khanh Hàn, "Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc."

Theo tiếng nói của Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn nghe thấy tiếng tim đập thịch thịch thịch của mình, hàng mi dài hơi rung động.

Cho tới bây giờ hắn không rõ có nên coi Dực Bắc Quốc là nhà, giao phó tương lai bên cạnh Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Mục mang cho hắn an nhàn và vui sướng càng nhiều, hắn càng có loại cảm giác phản bội Cung Quốc, nội tâm càng cảm thấy áy náy, càng không cách nào tha thứ cho bản thân.

Nhưng mà......

Tô Khanh Hàn cau mày, hơi khép mi mắt, biểu tình trên mặt mâu thuẫn lại rối rắm.

Nhưng mà hắn đã rơi vào lưới tình, trở nên càng ngày càng không muốn rời khỏi Đoạn Càn Mục.

Thân thể hắn lạnh băng chỉ có Đoạn Càn Mục mới có thể ấm áp, lỗ trống nội tâm hắn cũng chỉ có Đoạn Càn Mục mới có thể lấp đầy.

Đoạn Càn Mục, ta có phải thích ngươi rồi hay không?

Ta thật sự...... Có thể thích ngươi sao?

Hơi váng đầu, Tô Khanh Hàn để cả người dựa sát vào người Đoạn Càn Mục.

Cảm giác có người để bản thân dựa vào...... Thật thoải mái......

Ôn nhu mà ôm Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục nhịn không được tham lam hít một hơi hương thơm phảng phất trên tóc Tô Khanh Hàn.

Cứ như vậy ánh trăng điềm đạm tắm gội, và Tô Khanh Hàn dính người ở bên cạnh, Đoạn Càn Mục vậy mà bất tri bất giác quên mất tất cả mọi thứ cùng lắm chỉ là một vở kịch.

Sáng sớm, nhánh cây khô vàng phủ một tầng sương.

Phạm Thừa Ngọc viết thư nhét vào phong thư, phong thư này hắn viết cho Đoạn Càn Phi.
Bình Luận (0)
Comment