Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 120

Thả người lên ngựa, Tô Khanh Hàn không quay đầu lại, theo đội ngũ sứ thần Dao Nam Quốc mênh mông cuồn cuộn rời đi.

Cả người Đoạn Càn Mục như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.

Tuy rằng đây không phải kết quả ngoài dự kiến hắn, nhưng mà chính tai nghe được Tô Khanh Hàn nói lời lãnh khốc vô tình với hắn như thế, hắn vẫn cảm thấy bản thân bị tổn thương rất lớn.

Lúc này, mây đen giăng đầy, như tùy thời trời sẽ đổ mưa rền gió dữ.

Đoạn Càn Mục từng bước đi đến chỗ tiểu đình hóng gió cách ngoại thành Hàm Phong 300 dặm lẳng lặng chờ.

Đi đến tiểu đình hóng gió không cần vòng quá nhiều đường, cũng không chậm trễ quá nhiều thời gian, Đoạn Càn Mục tin chắc Tô Khanh Hàn sẽ không nhẫn tâm như vậy, cứ như vậy một cơ hội nho nhỏ cũng không cho hắn.

Hắn muốn quay lại Tô Khanh Hàn.

Hắn phải quay lại với Tô Khanh Hàn!

Hai tay không cấm dùng sức, khớp xương căng thẳng nổi gân xanh, Đoạn Càn Mục cúi đầu, nhìn chằm chằm đồ vật trong tay.

Đây là quà tạm biệt hắn đưa cho Tô Khanh Hàn—— hộp nhạc.

Hắn biết, hộp nhạc lúc trước hắn đưa cho Tô Khanh Hàn đã bị Tô Khanh Hàn thiêu hủy, mà hiện tại hắn mua lại một lần nữa, giống hộp nhạc trước đó như đúc.

Hắn không biết cảm tình Tô Khanh Hàn với hắn cũng có thể giống cái hộp nhạc này trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu hay không.

Nhưng hắn hy vọng, ít nhất tâm ý hắn đối với Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn có thể nhận lấy.

Sắc trời càng ngày càng tối, ban ngày phảng phất biến thành đêm tối.

Đợi sau hai canh giờ, nhưng Tô Khanh Hàn vẫn không tới.

Đình hóng gió mọi nơi lọt gió, Đoạn Càn Mục bắt đầu lạnh, không khỏi ôm lấy người đánh cái rùng mình.

"Hàn Hàn thật đúng là nói được thì làm được!"

Đoạn Càn Mục cười khổ, ý thức được Tô Khanh Hàn thật sự sẽ không tới.

Thời gian này, Tô Khanh Hàn khẳng định đã sớm đi theo đội ngũ sứ thần Dao Nam Quốc bước lên con đường về nước, khoảng cách từ Hàm Phong đến Tô Khanh Hàn rất xa nhỉ?

Đoạn Càn Mục hắt xì, ôm chặt hộp nhạc trong lòng ngực.

Hiện tại, hắn không thể ôm Tô Khanh Hàn, cũng chỉ có thể ôm hộp nhạc Tô Khanh Hàn thích nhất.

"Hàn Hàn, cô rất nhớ ngươi...... Thật sự rất nhớ ngươi......"

Đoạn Càn Mục hít một hơi lạnh, nghe thấy trên đình hóng gió rầm rầm tiếng mưa rơi.

"A......"

Bước ra ngoài, Đoạn Càn Mục theo bản năng đi ra ngoài, "Trời mưa!"

Trận mưa này thật sự rất lớn, trong khoảnh khắc mưa to giàn giụa, trời đất núi non tựa phủ một tầng lụa trắng.

Đoạn Càn Mục ôm lấy hộp nhạc, ma xui quỷ khiến mà đi ra ngoài, lập tức đi vào vào làn mưa.

"Hàn Hàn, cô đang đợi ngươi......"

Mưa to tầm tã tưới Đoạn Càn Mục thành gà rớt vào nồi canh, nước mưa dọc theo khuôn mặt góc cạnh rõ ràng từng sợi trượt xuống dưới, tựa như nước mắt đặc sánh.

Đoạn Càn Mục biết rõ Tô Khanh Hàn căn bản không thể tới, vẫn cứ đứng trong màn mưa vẫn không nhúc nhích.

Hắn cảm thấy bản thân xứng đáng.

Rõ ràng lúc trước hắn có cơ hội, có rất nhiều cơ hội.

Khi đó Tô Khanh Hàn là Thái Tử Phi của hắn, bồi ở bên người hắn, hai người như hình với bóng, hoa tiền nguyệt hạ, cùng chung chăn gối.

Hắn nếu có thể làm thời gian chảy ngược, hắn và Tô Khanh Hàn có thể trở lại lúc ấy!

Nếu ông trời cho hắn một cơ hội nữa, lúc này hắn tuyệt đối sẽ không tái phạm, tổn thương Tô Khanh Hàn, mất đi Tô Khanh Hàn.

Ngực như bị xẻo đi một miếng thịt, Đoạn Càn Mục đau đến mặt mày vặn vẹo.

Kết quả, hắn đưa hộp nhạc cho Tô Khanh Hàn cũng làm không được.

"Cô...... Thật là vô dụng!"

Bị mưa to tầm tã xối ướt, Đoạn Càn Mục cảm giác cả người lạnh băng.

Đây là trừng phạt hắn đáng phải chịu.

Hắn hận không thể chết trong trận mưa to này, như vậy sẽ không còn tiếp tục bị chịu dày vò.

"Hàn Hàn......"

Trước mắt biến thành màu đen, Đoạn Càn Mục cảm thấy đầu váng mắt hoa, đầu nặng chân nhẹ, phảng phất mọi thứ xung quanh đều biến mất không thấy.

Cách đó không xa, một người chịu đựng cơn mưa xối xả, Tô Khanh Hàn một tay nắm ngựa, đứng nơi đó sắp đến hai canh giờ.

Hắn không đi đến đó, chỉ an tĩnh mà ngóng nhìn Đoạn Càn Mục một mình chờ trong đình hóng gió, sau đó lại đi vào mưa to, giống như tên ngốc tùy ý để mưa to tưới thành gà rớt vào nồi canh.

Vốn Đoạn Càn Mục trong ấn tượng Tô Khanh Hàn rất rắn chắc kiện thạc, nhưng lúc này giờ phút này thân ảnh trong mưa lại đơn bạc yếu ớt như thế.

Bụp!

Đột nhiên, trong mưa to Đoạn Càn Mục nghiêng ngả, cả người ngã quỵ trên mặt đất.

"Đoạn Càn Mục?!"

Tô Khanh Hàn mở to mắt, không cần nghĩ ngợi chạy nhanh tới, chạy đến bên người Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Mục ngất đi, trên y phục sang quý nơi nơi đều nước mưa và nước bùn.

"Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Mục ngươi tỉnh tỉnh!"

Tô Khanh Hàn lay lay Đoạn Càn Mục, nhưng Đoạn Càn Mục vẫn không nhúc nhích, như đã chết.

Đột nhiên, nội tâm Tô Khanh Hàn thoáng một ý đại nghịch, đầu ngón tay lạnh băng run run.

Hắn vươn tay xem xét hơi thở Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Mục chưa chết, còn có hô hấp, tuy rằng mỏng manh.

Ý thức được Đoạn Càn Mục có thể cảm nhiễm phong hàn và đã chịu đả kích tinh thần lớn cho nên mới té xỉu, Tô Khanh Hàn không biết nên thở phào một hơi không.

Một cúi đầu, hắn lơ đãng thấy đồ vật Đoạn Càn Mục ôm vào trong ngực——

Hộp nhạc.

Tô Khanh Hàn ngẩng đầu nhìn về phía trước.

"Hóa ra, lễ tiễn biệt ngươi muốn đưa cho ta chính là cái này sao?"

Giọng nói bị tiếng mưa to bao phủ, Tô Khanh Hàn nhíu chặt mắt thật lâu.

Hắn nâng Đoạn Càn Mục ngất xỉu dậy đặt trong lòng, sau đó giục ngựa lấy tốc độ cực nhanh chạy về phía Cung Cảnh Dương.

"Thái Tử Phi?!"

Cửa Cung Cảnh Dương, Thúy Bích vừa vặn cầm dù ra ngoài, quay đầu liền thấy Tô Khanh Hàn ngồi trên lưng ngựa.

Tô Khanh Hàn dầm mưa, cả người ướt từ đầu đến chân, nhưng mà đôi mắt kia lại giống dạ minh châu rực rỡ lấp lánh.

Lần nữa gặp lại Tô Khanh Hàn, Thúy Bích đã quên thỉnh an, chỉ lo ngây ngô cười.

Nàng tuy rằng nghe nói Tô Khanh Hàn tới Dao Nam Quốc sau đó thành tướng quân rồi làm sứ thần đi tới Dực Bắc Quốc, nhưng đã cách một năm, nàng lúc này mới tính chân chính đối mặt với Tô Khanh Hàn.

Thái Tử Phi...... Vẫn như vậy!

Lực chú ý đặt trên người Tô Khanh Hàn, Thúy Bích căn bản không thấy được Đoạn Càn Mục hôn mê bất tỉnh trước người Tô Khanh Hàn.

"Thái Tử Phi, nô tỳ......"

"Thúy Bích, em tới vừa lúc."

Không chờ Thúy Bích và Tô Khanh Hàn hàn huyên, Tô Khanh Hàn ôm Đoạn Càn Mục trên lưng ngựa xuống.

"Mau gọi hạ nhân đến, đỡ Thái Tử điện hạ các em về phòng."

"Điện hạ?!"

Cuối cùng Thúy Bích cũng nhìn thấy Đoạn Càn Mục, nàng hoảng sợ không thôi.

"Hắn giao cho em......" Tô Khanh Hàn nhẹ nhàng đặt Đoạn Càn Mục trên mặt đất, Thúy Bích dùng dù giúp Đoạn Càn Mục che mưa, ngay sau đó chắp tay với Thúy Bích, "Ta đi nha, sau này còn gặp lại."

"Chờ một chút Thái Tử Phi!" Thúy Bích còn muốn nói chuyện với Tô Khanh Hàn, chỉ thấy Tô Khanh Hàn xoay người, gương mặt dính nước mưa tràn ngập nghiêm túc, đôi mắt sáng nhìn thẳng nàng thâm thúy khiến nàng không khỏi đỏ mặt.

"Thúy Bích, không cần nói cho Đoạn Càn Mục do ta đưa hắn trở về."

"Nhưng mà......"

Không chờ Thúy Bích nói xong, Tô Khanh Hàn đặt một ngón tay lên môi làm dấu im lặng, "Xuỵt...... Ta không muốn cho hắn biết, làm ơn em."

Âm cuối tiêu tán trong tiếng mưa rơi, Thúy Bích cứ như vậy ngơ ngác ngóng nhìn bóng dáng Tô Khanh Hàn dần dần rời xa Cung Cảnh Dương.

"Thái Tử Phi......"

Cúi đầu, ánh mắt Thúy Bích dừng lại trên người Đoạn Càn Mục hôn mê bất tỉnh.

"Thái Tử Phi thật sự không muốn gặp Thái Tử điện hạ sao?"

Nửa quỳ trên mặt đất, ánh mắt Thúy Bích nhìn Đoạn Càn Mục toát ra vài phần đau lòng, lúc này nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện, trên người Đoạn Càn Mục đắp một kiện y phục không thuộc về hắn.

"Đây là......"

Tô Khanh Hàn trong làn mưa to ra roi thúc ngựa, cuối cùng cũng đuổi theo đội ngũ sứ thần Dao Nam Quốc phía trước.

"Khanh Hàn!"

Bạch Mạnh nhìn cả người Tô Khanh Hàn ướt như chuột lột, y phục trên người ướt đẫm, không chịu được lắp bắp kinh hãi, "Đệ đây là......"

"Đệ không có việc gì." Tô Khanh Hàn xua xua tay với Bạch Mạnh.

Phát giác Tô Khanh Hàn không chỉ rời đi rất lâu, hơn nữa áo khoác ngoài trên người không còn thấy, Bạch Mạnh mày kiếm trói chặt.

"Đệ......" Hắn rất muốn hỏi Tô Khanh Hàn có phải đi gặp Đoạn Càn Mục hay không, bởi vì hắn tưởng tượng không ra Dực Bắc Quốc ngoại trừ Đoạn Càn Mục còn có cái gì đáng giá để Tô Khanh Hàn lưu luyến.

Nhưng mà, Tô Khanh Hàn không nên lưu luyến Đoạn Càn Mục mới đúng.

Lúc trước thời điểm gặp lại Tô Khanh Hàn ở Dao Nam Quốc, vẫn luôn miệng nói đời này người hắn thống hận nhất chính là Đoạn Càn Mục.

Hai mảnh môi mỏng nhấp chặt, nội tâm Bạch Mạnh không hiểu ngày càng bất an.

"Có y phục mới cho đệ thay không."

"A, có." Bạch Mạnh gật đầu.

Tô Khanh Hàn đi vào trong xe ngựa thay y phục ướt sũng, thay một thân y phục sạch sẽ mới, sau đó mặc nón cói áo tơi, lại lần nữa cưỡi ngựa.

"Khanh Hàn......"

Bạch Mạnh kéo dây cương, tới gần Tô Khanh Hàn, "Đệ...... Sẽ không trở lại Dực Bắc Quốc chứ?"

Tô Khanh Hàn ngẩn ra, cười nhún vai, ánh mắt nhìn Bạch Mạnh hoang mang và ngoài ý muốn, "Đệ hiện tại là người Dao Nam Quốc, trở về Dực Bắc Quốc làm cái gì?"

"......" Mở miệng, Bạch Mạnh không có lời gì để nói, không nhịn được bật cười, "Nói cũng đúng!"

Hắn sẽ không để mất Tô Khanh Hàn lần nữa.

Lúc này đây, hắn tuyệt đối không để tên điên Đoạn Càn Mục cướp Tô Khanh Hàn đi.

Bạch Mạnh không khỏi dùng sức nắm chặt dây cương, biểu tình trên mặt dần dần trở nên nghiêm túc, quyết tuyệt.

Cưỡi ngựa đi bên người Bạch Mạnh, bàn tay Tô Khanh Hàn nhẹ vịn vành nón cói, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Phương xa, đã nhìn không thấy thành Hàm Phong.

Mưa to không ngừng đến lúc trời chạng vạng mới tạnh dần, Đoạn Càn Mục cũng ngay lúc này mới tỉnh lại.

Một giấc ngủ dậy phát hiện bản thân đang nằm trong tẩm cung quen thuộc, Đoạn Càn Mục không nhớ gì cả, sau lại nghe Thúy Bích giải thích hắn mới biết được có người qua đường phát hiện hắn ngã xỉu trên mặt đất, giao hắn cho hộ vệ thành Hàm Phong, nhờ hộ vệ hắn đưa về Cung Cảnh Dương.

Ngồi dậy nhìn phía ngoài cửa sổ, Đoạn Càn Mục phát hiện hết mưa rồi, sắc trời sớm đã tối sầm.

"Đã trễ thế này rồi!"

Xoa thái dương đau đớn, Đoạn Càn Mục thở ngắn than dài.

Tuy nói mấy ngày này hắn ăn không ngon ngủ không tốt, nhưng cũng không ngờ chỉ đứng trong mưa trong chốc lát vậy mà sẽ té xỉu.

"Kết quả...... Đến cuối Hàn Hàn cũng không có tới."

Vẻ mặt Đoạn Càn Mục thất vọng, ngực khó chịu như bị đè ép ngàn cân.

Hắn quay đầu tìm kiếm khắp mọi nơi, rất nhanh liền tìm thấy lễ tiễn biệt hắn chuẩn bị đưa cho Tô Khanh Hàn—— cái kia giống hộp nhạc như đúc.

Thật cẩn thận nâng niu hộp nhạc, Đoạn Càn Mục dùng ống tay áo lau đi vết bẩn trên hộp nhạc.

Đáng tiếc hắn khi hộp nhạc sạch sẽ trở lại, vẫn chưa gặp được Tô Khanh Hàn, không thể tặng quà.

Đột nhiên, hắn giơ cao hai tay, muốn ném vỡ hộp nhạc.

Nếu đối tượng đưa tặng không ở đây, hắn còn giữ thứ này làm gì?

Nhưng mà, hắn luyến tiếc.

Nếu hộp nhạc này vỡ tan, Đoạn Càn Mục có cảm giác đời này không thể hòa hảo lại với Tô Khanh Hàn.

"Không được......"

Đoạn Càn Mục suy sụp rũ bả vai và cánh tay, ngã ngồi trên mặt đất.

"cô...... thật sự, thật sự không có cách nào cứu vãn sao?"

Lẩm bẩm tự nói, Đoạn Càn Mục dùng sức ôm lấy đầu, ngón tay khớp xương rõ ràng cắm vào sợi tóc đen nhánh.

......

Sau khi Tô Khanh Hàn theo đội ngũ sứ thần Dao Nam Quốc rời khỏi Dực Bắc Quốc, Đoạn Càn Mục lại biến thành bộ dạng không buồn ăn uống uể oải ỉu xìu.

Ở trong mắt người khác, tuy rằng Đoạn Càn Mục bình thường thượng triều xử lý công vụ, nhưng lại giống như thay đổi một người khác, thường xuyên phạm sai lầm, tựa như cái xác không hồn, linh hồn không biết thổi đi nơi nào.

Cứ như vậy qua sau hơn nửa tháng, Tô Khanh Hàn về tới Dao Nam Quốc, đang ở quân doanh thao luyện binh ngựa.

Ngày nọ, hắn đột nhiên từ trong miệng Bạch Mạnh nghe nói một chuyện lớn——

"Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc bị giam giữ?"
Bình Luận (0)
Comment