Doanh trướng.
Tô Khanh Hàn sắc mặt khó coi, tâm sự nặng nề.
Chuyện Đoạn Càn Mục bị giam cầm, hắn nhìn Bạch Mạnh kỹ càng tỉ mỉ mà dò hỏi tiền căn hậu quả, lúc này mới biết được Đoạn Càn Mục bị giam cầm là vì Man tộc xâm lược lãnh thổ Dực Bắc Quốc, hoàng đế Dực Bắc Quốc giao hổ phù cho Đoạn Càn Mục, kết quả lại bị Đoạn Càn Mục đánh mất.
"Đây không giống sai lầm Đoạn Càn Mục sẽ phạm phải!"
Vuốt cằm, Tô Khanh Hàn lẩm bẩm tự nói.
Đoạn Càn Mục tuy tùy hứng làm bậy, tự cao tự đại, nhưng chiến sự trước mặt, hắn không bao giờ để đánh mất hổ phù quan trọng như thế.
Nghĩ đến đây, Tô Khanh Hàn như ngộ ra điều gì.
"Chẳng lẽ nói......"
Ý thức được Đoạn Càn Mục phạm sai lầm có thể bởi vì hắn, Tô Khanh Hàn không khỏi rùng mình.
"Không...... Sẽ không......"
Tô Khanh Hàn lắc đầu, cười khổ.
Có lẽ hắn suy nghĩ nhiều, hắn sao có thể quan trọng đến mức để Đoạn Càn Mục tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy!
Hai tay nắm chặt thành quyền, chậm chạp không thả lỏng, trong đầu Tô Khanh Hàn loạn thành một đoàn.
Lúc này, Bạch Mạnh vén rèm đi đến.
"Khanh Hàn......"
Hắn gọi một tiếng, nhưng Tô Khanh Hàn lại không có một tia phản ứng.
"Khanh Hàn?"
"Cái gì?"
Ngẩng đầu, Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh bốn mắt nhìn nhau.
Bạch Mạnh quan sát vẻ mặt Tô Khanh Hàn liền đoán được Tô Khanh Hàn đang suy nghĩ cái gì, không cấm nhíu mày.
"Khanh Hàn, đệ...... Sẽ không dao động dễ dàng như vậy chứ?"
"Huynh nói...... Cái gì?" Tô Khanh Hàn có chút chột dạ mà quay mặt đi.
"Đệ biết ý huynh nói là gì." Bạch Mạnh đột nhiên tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn lắp bắp kinh hãi, hắn trước nay chưa từng thấy Bạch Mạnh kích động như thế.
"Đoạn Càn Mục hiện tại bị giam cầm, đệ lo lắng cho hắn, cho nên đệ muốn trở lại Dực Bắc Quốc, đúng hay không?"
Bị Bạch Mạnh chất vấn, Tô Khanh Hàn có chút nén giận, "Không đúng!"
Hắn vung cánh tay, hất tay Bạch Mạnh.
"Đệ không dao động...... Trước nay cũng không."
Những lời này, Tô Khanh Hàn không dám nhìn Bạch Mạnh nói.
Bởi vì nói lời này là nói cho Bạch Mạnh nghe, không bằng nói cho bản thân Tô Khanh Hàn nghe.
Biết rõ Tô Khanh Hàn còn rối rắm, Bạch Mạnh thở dài, chém đinh chặt sắt nói, "Đệ không dao động là được...... Khanh hàn, Đoạn Càn Mục mới là người làm đệ bị thương sâu nhất, hiện tại đệ thật vất vả thoát ly khỏi ma chưởng của hắn, huynh không thể trơ mắt nhìn đệ nhảy xuống hố lần nữa."
"Đệ nói đệ sẽ không quay lại đó!" Tô Khanh Hàn quay đầu căm tức nhìn Bạch Mạnh, ngữ khí nặng hơn vài phần.
Bạch Mạnh thoáng sửng sốt, cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ nhàn nhạt xin lỗi.
"Huynh xin lỗi, huynh không phải muốn chọc đệ sinh khí......"
Biết Bạch Mạnh cũng vì muốn tốt cho hắn, Tô Khanh Hàn nặng nề thở dài một hơi, xua tay với Bạch Mạnh, "Không phải huynh sai, đệ không để trong lòng......"
Tô Khanh Hàn một bên nói một bên bước đi,
ra ngoài doanh trướng.
Bên ngoài trời xám xịt, như tâm cảnh Tô Khanh Hàn giờ này khắc này.
Bạch Mạnh cũng theo ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tô Khanh Hàn, "Đừng lo lắng, tin tưởng hoàng đế Dực Bắc Quốc giam cầm Đoạn Càn Mục cũng chỉ trừng phạt cho có, sau mấy ngày là có thể thả Đoạn Càn Mục ra."
"Đánh mất hổ phù không phải là việc nhỏ." Tô Khanh Hàn nhìn về phía trước, khẽ mở môi mỏng.
Phía trước, sương mù lượn lờ, tầm nhìn cực kém.
đối diện phương hướng Tô Khanh Hàn, chính là Dực Bắc Quốc.
Hắn vẫn cứ cảm thấy, Dực Bắc Quốc đang xảy ra chuyện gì.
"Mặc kệ là việc lớn hay việc nhỏ, đều là chuyện của Đoạn Càn Mục, là chuyện của Dực Bắc Quốc...... Khanh hàn, hiện tại đệ chính là Trấn Tây tướng quân Dao Nam Quốc."
Bạch Mạnh vừa nhắc nhở như vậy, Tô Khanh Hàn bất đắc dĩ mà thở dài, "...... Đệ biết."
Bạch Mạnh nói không sai, Dực Bắc Quốc dù phát sinh chuyện kinh thiên động địa, cũng không liên quan với hắn.
Trong đầu hiện ra bóng dáng Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt, thậm chí hô hấp trở nên khó khăn.
Ta sẽ không đi cứu ngươi...... Đoạn Càn Mục......
Tô Khanh Hàn dùng sức nắm chặt hai tay.
Hắn đã là Trấn Tây tướng quân Dao Nam Quốc, cũng không có lập trường hay tư cách gì đến Dực Bắc Quốc cứu Đoạn Càn Mục.
Ý thức được điểm này, Tô Khanh Hàn đột nhiên cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút ra, nội tâm mất mát vô cùng.
Trên trời Dao Nam Quốc mây đen giăng đầy, mà Dực Bắc Quốc lúc này mưa đã rơi tí tách trên mái hiên.
Phạm phủ.
Phạm Thừa Ngọc nhốt mình ở trong phòng, lén lút thưởng thức một thứ.
"Điện hạ cũng thật giỏi, mới như vậy đã đắc thủ."
Hắn thưởng thức đồ vật đúng là hổ phù hắn từ chỗ Đoạn Càn Mục trộm được.
Trước mắt, Đoạn Càn Mục bởi vì Tô Khanh Hàn mà chịu đả kích rất lớn, cả người mơ màng hồ đồ, sống mơ mơ màng màng ——
Là thời điểm dễ dàng nhất xuống tay.
"Có cái này...... sợ gì đại sự không thành?"
Khóe môi nhếch lên, Phạm Thừa Ngọc xinh đẹp cười, nhưng con ngươi lúng liếng lại nổi lên hàn quang.
Cung Cảnh Dương.
Lâm Vân nhìn Thúy Bích từ trong phòng Đoạn Càn Mục mang ra một mâm lớn món ngon mỹ vị, không nhịn được cau mày.
Này đó đồ ăn, Đoạn Càn Mục lại là một ngụm không nhúc nhích.
"Điện hạ......"
Cắn môi, Lâm Vân lòng nóng như lửa đốt.
Nếu tiếp tục như vậy, thân thể điện hạ chỉ sợ......
Trong phòng, Đoạn Càn Mục đang đọc binh thư.
Tất cả binh thư đều do chính tay Tô Khanh Hàn viết.
"Không thấy được ngươi...... Đọc binh thư ngươi viết cũng được."
Đoạn Càn Mục cười khổ.
Bị nhốt lại mấy ngày này, hình như hắn chưa ăn hạt gạo nào.
Hắn cũng không phải cố ý không ăn cơm, mà không thể ăn uống, thật sự ăn không vô.
Hắn cũng rất rõ ràng bản thân không thể cứ tiếp tục như thế, trước mắt Man tộc xâm phạm biên giới, Dực Bắc Quốc bọn họ yêu cầu một người Hoàng Thái Tử cường đại, không phải hắn một tên phế vật hổ phù cũng có thể đánh mất.
"Ai!"
Đỡ trán lắc đầu, Đoạn Càn Mục từ đáy lòng cảm thấy thất vọng với bản thân.
Hắn kỳ thật cũng không muốn biến thành dáng vẻ hiện tại, nhưng việc đã đến nước này, hắn ngoại trừ bị nhốt tại Cung Cảnh Dương ăn không ngồi rồi, cũng không còn cách nào khác.
"Hàn Hàn, nếu ngươi nhìn thấy ta hiện tại, nhất định sẽ cảm thấy buồn cười nhỉ?"
Đoạn Càn Mục tự giễu nói.
Không có Tô Khanh Hàn, hắn phảng phất cảm giác linh hồn bị rút ra một nửa, rốt cuộc không thể hồi phục khí phách Hoàng Thái Tử hăng hái không ai bì nổi ngày xưa.
Đông! Đông!
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, con ngươi Đoạn Càn Mục ảm đạm thất sắc hiện lên một tia hy vọng.
"Điện hạ, là ti chức."
"Vào đi!"
Được Đoạn Càn Mục cho phép, Lâm Vân lúc này mới đẩy cửa ra, cung kính mà đi đến.
"Điện hạ, Man tộc đã được tứ hoàng tử Đoạn Càn Hạ suất binh đánh lui."
Đoạn Càn Mục ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Vân.
Đoạn Càn Hạ......
Đối với hắn tứ đệ này, hắn kỳ thật không có nhiều ấn tượng lắm, bởi vì nhiều năm qua thật sự là không có cảm giác tồn tại.
Có điều mấu chốt ở đây là có thể suất binh đánh lui Man tộc, có thể nói thập phần ưu tú!
Đoạn Càn Mục xoa xoa huyệt hai mắt gian khôn khéo.
Man tộc bị đánh lui là một chuyện tốt, chỉ có công lao này vốn dĩ thuộc về hắn.
"Lâm Vân, ngươi có phải rất thất vọng với ta phải không?"
Nhìn chăm chú vào Lâm Vân, Đoạn Càn Mục cười khổ lắc đầu, "Cô cảm giác bây giờ như mất đi một thứ gì......"
Nhìn Đoạn Càn Mục tự đấm vào ngực mình, Lâm Vân càng nhíu chặt mày.
"Nếu không tìm trở về, cô sau này chỉ sợ sẽ phạm phải nhiều sai lầm hơn nữa?"
Đoạn Càn Mục thở ngắn than dài, "Cô có phải...... Không xứng làm Thái Tử hay không?"
"Điện hạ không thể nói vậy?!" Lâm Vân không cấm nóng nảy, "Điện hạ chính là Hoàng Thái Tử duy nhất Dực Bắc Quốc, không ai có thể thay thế được điện hạ!"
Được Lâm Vân khẳng định, Đoạn Càn Mục cảm thấy trong lòng thoáng thoải mái một ít.
Nhưng mà, cho dù Lâm Vân có thể tha thứ cho hắn, hắn cũng không thể tha thứ cho chính hắn.
Đoạn Càn Mục cảm giác hắn giờ đây như phế vậy, hổ phù quan trọng hắn đánh mất, tình yêu của Tô Khanh Hàn hắn cũng đánh mất.
"Cô......"
Nhìn Đoạn Càn Mục dùng sức ray huyệt Thái Dương, Lâm Vân nhấp nhấp môi, do dự một lát, vẫn mở miệng: "Điện hạ, một tháng sau, Dực Bắc Quốc và Dao Nam Quốc phải tiến hành học thuật tài nghệ giao lưu, hai nước các phái một ít người đến quốc gia đối phương tiến hành học tập, Dao Nam Quốc bên kia đã truyền đến tin tức, lần này sẽ phái ba gã hoàng tử đến."
Theo lời nói của Lâm Vân, hai mắt Đoạn Càn Mục mở càng lúc càng lớn.
"Mà chúng ta Dực Bắc Quốc bên này...... Hoàng Thượng đã quyết định phái tam hoàng tử, thất hoàng tử và cả ti chức cùng đi."
Cọ một chút, Đoạn Càn Mục đứng lên.
Hướng Đoạn Càn Mục bẩm báo xong tin tức này lúc sau, Lâm Vân cung kính mà chắp tay, xoay người muốn đi.
"Lâm Vân!"
Đoạn Càn Mục đối với Lâm Vân bóng dáng hô một tiếng, Lâm Vân bán ra đi bước chân thu trở về.
"Điện hạ......"
"Mang cô cùng đi."
Thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Lâm Vân, Đoạn Càn Mục hỗn độn ảm đạm Hắc Đồng lần đầu tiên có ánh sáng.
"Lần này đi Dao Nam Quốc...... cô muốn đi cùng với các ngươi."
Nghe Đoạn Càn Mục chém đinh chặt sắt nói ra lời này, Lâm Vân hơi hơi cúi đầu, khóe môi gợi lên không dễ bị phát hiện độ cung.
Như vậy mới đối......
Nếu Đoạn Càn Mục nghe nói bọn họ muốn đi Dao Nam Quốc đều không hề phản ứng nói, vậy không phải hắn nhận thức Đoạn Càn Mục.
"Nhưng mà điện hạ, người quý vì Hoàng Thái Tử, không thể tự tiện rời khỏi Dực Bắc Quốc, huống chi...... Hiện tại ngươi còn bị giam cầm ở trong cung."
"Cô mặc kệ!" Đoạn Càn Mục vung trường tụ lên, cảm xúc kích động, "Cô quản không được nhiều như vậy...... cô nhất định phải đi."
Đi tìm Tô Khanh Hàn!
Nghĩ đến hắn sắp được gặp lại Tô Khanh Hàn ở Dao Nam Quốc, tim Đoạn Càn Mục đập bịch bịch.
Nhìn vẻ mặt Đoạn Càn Mục Lâm Vân liền biết Đoạn Càn Mục có bao nhiêu để ý Tô Khanh Hàn.
"Ti chức...... theo ý điện hạ."
Lâm Vân ôm quyền Đoạn Càn Mục.
Muốn đồ vật nhất định phải dựa vào mình tranh thủ, đây mới là tác phong hành sự của Đoạn Càn Mục.
Từ trước hắn luôn rất thưởng thức điểm này ở Đoạn Càn Mục, mặc kệ Đoạn Càn Mục kiêu ngạo tự mãn tùy hứng cỡ nào làm bậy cỡ nào, vẫn dũng cảm tiến tới sức mạnh luôn phi thường hấp dẫn hắn.
Nhưng mà sau khi Đoạn Càn Mục yêu Tô Khanh Hàn, mất đi Tô Khanh Hàn, giống như thay đổi thành một người khác, không còn dáng vẻ kiêu ngạo ngày trước nữa.
Tiếp tục như vậy, Đoạn Càn Mục chỉ biết chôn vùi bản thân vào bùn lầy.
Lâm Vân là phụ tá Đoạn Càn Mục, hy vọng một ngày kia Đoạn Càn Mục có thể kế thừa đại thống.
Mặc kệ vì giang sơn xã tắc, hay vì chính Đoạn Càn Mục, về công về tư Lâm Vân đều phải giúp Đoạn Càn Mục giải quyết chuyện giữa hắn và Tô Khanh Hàn.
Cứ như vậy, Lâm Vân, Đoạn Càn Thuần, Đoạn Càn Lân ba người cùng nhau cầu tình, rốt cuộc Hoàng đế cũng giải trừ cấm túc của Đoạn Càn Mục.
Nhưng Đoạn Càn Mục quý vì Hoàng Thái Tử, tuyệt đối không thể tùy tiện rời khỏi Dực Bắc Quốc, cho dù là đến Dao Nam Quốc cầu học cũng không được.
Vì thế, Đoạn Càn Mục quỳ gối ngoài Vị Ương Cung, quỳ suốt ba ngày ba đêm.
Cuối cùng Phạm Thừa Ngọc đưa ra chủ ý: "Chỉ cần Thái Tử điện hạ chủ động từ bỏ chi vị Thái Tử, tự nhiên có thể giống các hoàng tử khác rời khỏi Dực Bắc Quốc xuất ngoại du lịch."
Lời vừa nói ra, cả triều ồ lên.
Không có người nào sẽ vì một lần ra ngoài mà từ bỏ chi vị Thái Tử đã tới tay, huống chi chi vị Thái Tử có bao nhiêu người chảy nước dãi ba thước, Đoạn Càn Mục lại không phải người không phân rõ trắng đen, một khi từ bỏ hậu quả không dám tưởng tượng.
Lâm Vân tuy rằng muốn giúp Đoạn Càn Mục, nhưng nếu Đoạn Càn Mục vì Tô Khanh Hàn mà từ bỏ chi vị Thái Tử, chẳng phải lẫn lộn đầu đuôi, mất nhiều hơn được?
Trong triều đình, Đoạn Càn Thuần, Đoạn Càn Lân, Lâm Vân, cùng với đủ loại quan lại hết mực khuyên răn.
Không khí như bị ngưng động, khiến người hít thở không thông.
Đoạn Càn Mục cung kính quỳ gối trước mặt hoàng đế Dực Bắc Quốc, gương mặt tuấn mỹ vô trù trắng bệch, nhưng đôi mắt như minh châu lộng lẫy sáng ngời.
"Đại ca nhưng ngàn vạn đừng làm việc ngốc!" Đoạn Càn Thuần nhỏ giọng nói thầm.
Chỉ thấy Đoạn Càn Mục đột nhiên cúi người dập đầu, thong thả ngẩng đầu, nhấp môi, kiên định không mang theo một tia do dự nói:
"Nhi thần...... Nguyện ý từ bỏ chi vị Thái Tử."