Tô Khanh Hàn nhún nhún vai, không chút để ý mà hỏi lại: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta giúp ngươi?"
Đoạn Càn Mục lập tức vươn tay, chỉ vào hai mắt, "Hai con mắt này."
"......"
Mấp máy môi, Tô Khanh Hàn không còn lời gì để nói, chỉ cảm thấy Đoạn Càn Mục quá trẻ con.
Trên thực tế, nếu có lựa chọn khác hắn sẽ không bao giờ muốn giúp Đoạn Càn Mục.
Nhưng nói lại tuy rằng hắn căm thù Đoạn Càn Mục, nhưng so sánh Đoạn Càn Mục và Đoạn Càn Phi, hắn vẫn căm thù Đoạn Càn Phi hơn.
Đoạn Càn Mục không phải là vật trưng bày, tốt xấu gì cũng từng ở trên chiến trường rơi đầu chảy máu, thân là Hoàng Thái Tử, nhiều lần thân chinh, lập hạ vô số chiến công.
Đồng dạng thân là tướng sĩ ở trên chiến trường tắm máu chiến đấu hăng hái, nếu Tô Khanh Hàn vứt bỏ lập trường, đối với thực lực lãnh binh đánh giặc của Đoạn Càn Mục phải nói câu cảm thán.
Trái lại Đoạn Càn Phi, chính là tên thích đùa bỡn quyền mưu ăn chơi trác táng, luận võ công võ - công không được, luận trị quốc - trị quốc không an, cùng lắm Tô Khanh Hàn nghe nói Đoạn Càn Phi tài đại khí thô, dựa vào quan hệ trong triều đứng vững gót chân, hơn nữa cái miệng ngọt xớt, bởi vậy được hoàng đế ân sủng.
"Ta chỉ muốn đòi lại công đạo cho bản thân mà thôi, không liên quan đến ngươi."
Lãnh nhạt trả lời, Tô Khanh Hàn xoay người đưa lưng về phía Đoạn Càn Mục, khoát tay với Đoạn Càn Mục, "Ngươi trở về đi!"
"Tô Khanh Hàn......"
Rõ ràng bị Tô Khanh Hàn hạ lệnh trục khách, nhưng Đoạn Càn Mục không những không đi, ngược lại tiến gần hơn đến tấm lưng mảnh khảnh của Tô Khanh Hàn, hạ giọng, "Ngươi sẽ không...... yêu cô phải không?"
Hàng mi dài đột nhiên dựng lên, Tô Khanh Hàn vừa quay đầu đã bị Đoạn Càn Mục hôn một cái.
"Thật ra cô cũng không phải người vô tình như vậy, chỉ cần từ nay về sau ngươi ngoan ngoãn nghe lời cô nói, hầu hạ cô cho tốt, cô cũng sẽ yêu thương ngươi như yêu thương nam sủng vậy."
"Phi!"
Tô Khanh Hàn phun một ngụm nước bọt lên mặt Đoạn Càn Mục, ý cười trên khóe môi Đoạn Càn Mục giảm bớt đi vài phần.
"Đoạn Càn Mục, ngươi có phải tự mình đa tình quá không? Ta khuyên ngươi vẫn nên tự tiểu một bãi đánh giá lại mình rồi hãy nói ta yêu ngươi, ta Tô Khanh Hàn đời này yêu ai cũng tuyệt đối không thể yêu ngươi!"
Nghe Tô Khanh Hàn nói những lời đinh tai nhức óc, trán Đoạn Càn Mục lập tức nổi gân xanh.
Không khí ái muội trong phòng trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, Đoạn Càn Mục ba đầu ngón tay hất nước bọt Tô Khanh Hàn phun trên mặt hắn.
"Được...... được Tô Khanh Hàn."
Đột nhiên, Đoạn Càn Mục giữ chặt lấy cánh tay Tô Khanh Hàn, ấn Tô Khanh Hàn ngã vào trên giường.
"Đoạn Càn Mục!"
"Vốn dĩ hôm nay tâm tình cô không tồi còn nghĩ đối với ngươi nhẹ nhàng một chút, có điều nếu ngươi rượu mời không uống thích uống rượu phạt, vậy đừng trách cô không khách khí."
Dứt lời, Đoạn Càn Mục xé rách y phục Tô Khanh Hàn.
Sắc Mặt Tô Khanh Hàn trắng bệch.
"Hừ, Tô Khanh Hàn, giá trị duy nhất của ngươi chính là thân thể của ngươi...... Mặc kệ ngươi yêu hay không yêu cô, ở trên giường ngươi đều phải hầu hạ cô, hầu hạ cô thoải mái...... Đây là nghĩa vụ của Thái Tử Phi."
Hai cánh tay bị Đoạn Càn Mục hung hăng bắt lấy, Tô Khanh Hàn không thể phản kháng, chỉ có thể thống khổ mà nhắm hai mắt.
Sáng sớm, trời sáng.
Những tia nắng ấm ban mai chiếu xuống ngói lưu ly của Hãn Hiên Điện, phản chiếu ánh sáng lóa mắt.
Trong Hãn hiên điện, Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân đang chơi cờ.
"Lâm Vân, sắc mặt em không được tốt cho lắm!"
Quân cờ màu trắng kẹp trong tay dừng lại, dừng ở giữa không trung, Lâm Vân cau mày không vui mà liếc Đoạn Càn Thuần, "Cũng không biết là do ai hại......"
"Hả?" Đoạn Càn Thuần nghiêng đầu, "Ý em là ta là người hại em sao? Nhưng mà......"
Vừa nói, Đoạn Càn Thuần vừa đứng lên, đi đến bên người Lâm Vân, "Tối hôm qua rõ ràng là chính em vẫn luôn nói chưa đủ......"
"Ngài câm miệng."
Lâm Vân lập tức che miệng Đoạn Càn Thuần lại, gương mặt phiếm hồng.
Đoạn Càn Thuần chẳng hề để ý mà đẩy tay Lâm Vân, thuận thế nắm tay hắn, "Ta nói Lâm Vân...... em vẫn nên chọn thời điểm chấm dứt với hoàng huynh đi. Hoàng huynh hắn sẽ không thích ngươi, chính em cũng rõ ràng, người trong lòng Hoàng huynh chính là Phạm Thừa Ngọc, mà hiện tại, mặc kệ là vì nhục nhã hay vì hả giận, người bồi Hoàng huynh hàng đêm đêm xuân là Tô Khanh Hàn...... bất kể là tâm hay thân thể Hoàng huynh, đều không có phần của em, sao phải khổ vậy chứ!"