"Chuyện của ti chức...... Không cần Nhị hoàng tử ngài quản."
Không đối diện với Đoạn Càn Thuần, Lâm Vân khẽ nói, giọng nói lãnh đạm, đặt quân cờ màu trắng ở trên bàn cờ.
"Một nước cờ ổn nhưng không phải quá xuất sắc." Đoạn Càn Thuần lắc đầu, "Lâm Vân, em có tâm sự! Em bị mất tập trung."
"......"
Nhấp môi, Lâm Vân trầm mặc không lên tiếng.
"Để ta đoán xem......" Đoạn Càn Thuần đỡ lấy bả vai Lâm Vân, một tay khác vẽ vòng ở giữa không trung, "Em đang lo lắng lần này Hoàng huynh và Đoạn Càn Phi kết thù lớn như vậy, Đoạn Càn Phi nhất định sẽ không thiện bãi cam hưu, nhưng em lại không đoán được Đoạn Càn Phi sẽ làm chuyện xấu gì ở sau lưng, cho nên mới lo lắng sốt ruột, đúng không?"
Tâm sự của mình bị Đoạn Càn Thuần chọc trúng, Lâm Vân nặng nề mà thở dài, "Nếu Nhị hoàng tử biết cũng đừng quấn lấy ti chức, để ti chức đi tìm hiểu tìm hiểu tin tức......"
"Không chuẩn."
Đoạn Càn Thuần cự tuyệt dứt khoát đến lưu loát.
Lâm Vân định mở miệng, muốn mắng Đoạn Càn Thuần một câu nhưng lại ý thức được mình không có tư cách kia.
Nhìn thấy Lâm Vân lộ vẻ khó xử, Đoạn Càn Thuần lạnh lùng cong khóe môi, nở nụ cười đầy trào phúng, "Lâm Vân, em nghĩ lại mà xem, ta dựa vào cái gì mà thả em đi ra ngoài tìm hiểu tin tức? Muốn an bài thám tử em chỉ cần phân phó một tiếng với hạ nhân là được, vì sao đến nỗi mọi việc đều tự tay làm lấy vì Hoàng huynh?"
"Ngài không hiểu!"
Lâm Vân nhịn không được nâng âm lượng lên.
Đoạn Càn Thuần thay đổi sắc mặt.
Hắn không hiểu?
Hắn sao có thể không hiểu!
Còn không phải bởi vì Lâm Vân thích Hoàng huynh sao?
Cho nên bất kể công việc lớn nhỏ, chỉ cần liên quan đến Hoàng huynh, Lâm Vân liền hận không thể cống hiến cả linh hồn lẫn thể xác.
Đoạn Càn Thuần càng nghĩ càng bực mình.
Cúi đầu, hắn lộ vẻ giận hờn ánh mắt hướng lên bàn cờ.
Ván cờ này không cần tiếp tục đánh nữa, hắn cũng biết là hắn thắng.
Không phải Lâm Vân cố ý nhường hắn, mà căn bản tâm tư của Lâm Vân không đặt ở trên ván cờ.
Trong lòng Đoạn Càn Thuần càng ngày càng không thoải mái, như vướng gì đó ở trong họng.
Mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết ruồi bọ, hắn trầm mặc thật lâu sau, môi mỏng khẽ mở: "Lâm Vân, em có phải em thật sự lo lắng Hoàng huynh hay không?"
"Đương nhiên." Lâm Vân không cần nghĩ ngợi mà trả lời: "Nhị hoàng tử biết rõ cần gì phải cố hỏi."
"Vậy được." Đoạn Càn Thuần một tay kéo Lâm Vân lên, "Từ giờ trở đi, ta muốn em dùng thủ đoạn câu dẫn cả người ta, phục vụ ta, chỉ cần làm ta vừa lòng, ta sẽ giúp em tìm hiểu có phải Đoạn Càn Phi sau lưng chúng ta thực sự có động tác nhỏ hay không."
"Cái gì?!" Lâm Vân hoảng sợ.
Nơi này chính là chính điện của Hãn Hiên Điện, không biết khi nào sẽ có quan viên hoặc hạ nhân có việc bẩm báo đi đến bái phỏng, thế mà Đoạn Càn Thuần muốn hắn ở chỗ này......
"Không...... Nhị hoàng tử ngài không thể đối xử với ti chức như vậy?!"
Biết Lâm Vân nhất định sẽ từ chối, hai tay Đoạn Càn Thuần ôm ngực, nhoẻn miệng cười, "Vậy thì...... Nếu em không muốn, từ hôm nay trở đi trong vòng một tháng ta sẽ không cho phép em trở về bên người Hoàng huynh, em ngoan ngoãn ở lại nơi này hầu hạ ta đi!"
"Đoạn Càn Thuần!" Lâm Vân dưới sự tức giận nói thẳng tên Đoạn Càn Thuần.
"Quyền lựa chọn là do em, em cũng đừng nói ta khi dễ em."
Nhìn vẻ mặt bất cần đời Đoạn Càn Thuần cười xấu xa, Lâm Vân dùng sức cắn môi, đến mức bật máu.
Biết bản thân hơi quá đáng với Lâm Vân, trong lòng Đoạn Càn Thuần cũng không biết loại tư vị gì.
Có điều, Lâm Vân căn bản không biết, mỗi khi Lâm Vân ở trước mặt hắn tâm tâm niệm niệm tất cả đều là Hoàng huynh hắn, hắn cũng đã chịu đựng rất nhiều.
Chính điện to như vậy lại lặng ngắt như tờ, Lâm Vân biết Đoạn Càn Thuần đang chờ đợi hắn ra quyết định.
Một hồi trầm mặc qua đi, Đoạn Càn Thuần nhìn Lâm Vân, đột nhiên quỳ gối trước mặt hắn.
"Cầu xin ngài...... Cầu xin ngài Nhị hoàng tử...... Tha ti chức đi! Ti chức...... Ti chức đã sớm hiến thân thể của mình cho Nhị hoàng tử, ti chức không rõ...... rốt cuộc Nhị hoàng tử ngài đối với ti chức còn có cái gì không hài lòng? Đối xử với ti chức như vậy...... Nếu Nhị hoàng tử thật sự chán ghét ti chức, căm hận ti chức, vậy xin Nhị hoàng tử đuổi ti chức đi đi!"
"Em nghĩ như vậy có thể thoát khỏi ta?!"
Đoạn Càn Thuần nhéo vạt áo Lâm Vân, hai tròng mắt trừng lớn kịch liệt run rẩy.
"Ta nói cho em Lâm Vân, hiệp nghị hai người em-ta sẽ kéo dài đến khi Hoàng huynh đăng cơ, chỉ cần một ngày Hoàng huynh không đăng cơ, dù một ngày em cũng không thể thoát khỏi bên người ta...... Em thuộc về ta, không phải Đoạn Càn Mục hắn, nghe hiểu chưa?!"
Rất ít nhìn thấy Đoạn Càn Thuần tức giận như thế, Lâm Vân cúi đầu, hèn mọn mà trả lời: "Ti chức...... đã hiểu......"
Cửa lớn chính điện Hãn Hiên Điện đóng lại, miễn bất luận kẻ nào đến thăm.