Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 57

Tí tách! Tí tách!

Khi Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân ở xe ngựa trộm đuổi theo xe ngựa Chu Bồi Lộ, ấp ủ hồi lâu mưa to chợt tới.

Nơi này là ẩn hương cư, biệt viện của Tam hoàng tử Đoạn Càn Phi

Lúc này, mưa to tầm tã, mưa bụi tinh mịn, trên mặt đất phảng phất làn khói nhè nhẹ.

Tránh ở trên xe ngựa Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân mơ hồ nhìn thấy Chu Bồi Lộ sai sử thủ hạ nâng người ra khỏi xe ngựa, người này bị bao tải che kín người, khiến người không phân biệt rõ thân phận.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Lâm Vân chau mày, nội tâm có dự cảm xấu.

"Chu Bồi Lộ hao hết tâm tư cải trang giả dạng chỉ vì muốn đưa người đến biệt viện Đoạn Càn Phi?" Vuốt cằm, Đoạn Càn Thuần vắt hết óc suy tư.

"Nhị hoàng tử, nếu không...... Chúng ta đến Cảnh Dương Cung báo tin?"

Nghe được ba chữ "Cảnh Dương Cung" này, Đoạn Càn Thuần sắc mặt khẽ biến.

Hắn không thích Lâm Vân và hắn ở bên nhau mà còn nghĩ hoàng huynh.

Có điều, trước mắt cũng không phải thời điểm hắn tranh giành tình cảm.

"Được." Đoạn Càn Thuần gật gật đầu, "Tuy rằng không biết chuyện này và hoàng huynh rốt cuộc có quan hệ hay không, nhưng nếu bị chúng ta gặp được, đi báo cho hoàng huynh cũng không mất mát gì."

Cứ như vậy, Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân lên xe ngựa rời đi, biến mất ở bên trong làn mưa giàn giụa.

Ẩn hương cư.

Một chậu nước lạnh xối xuống, khiến Tô Khanh Hàn lạnh thấu tim.

Rốt cuộc, Tô Khanh Hàn cũng tỉnh.

Chớp đôi mi còn đọng nước, Tô Khanh Hàn mơ hồ dần trở nên rõ ràng.

"Nơi này là......"

Mở miệng, hắn phát giác giọng nói của mình trở nên nghẹn lại.

Ngay sau đó, hắn ý thức được mình bị trói chặt.

Hai tay bị trói tay sau lưng, toàn thân ướt sũng, một chút sức lực cũng không có, không hiểu được có phải khói mê còn hiệu lực hay không.

"Ha hả, ngươi tỉnh rồi!"

Tìm theo tiếng ngẩng đầu lên, lúc này Tô Khanh Hàn mới thấy rõ người đứng trước mặt ở mình.

Không phải một người, mà là rất nhiều người.

Những người này đều là nam tử, nhưng tuổi khác nhau.

Bọn họ đều đeo một mảnh vải đen che kín mặt, nhưng từ y phục trên người có thể xác định mỗi người đều là công tử quyền quý, một thân lăng la y phục tơ lụa ít cũng phải trên trăm lượng bạc.

"Các ngươi là......"

"Chúng ta là ai cũng không quan trọng......"

Nam tử dẫn đầu một bên cong lưng, nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn con ngươi hơi nhíu lại, dáng vẻ không có ý tốt gì.

"Quan trọng là ngươi hiện tại đã ở trong tay ta, ngươi có biết chúng ta được phân phó làm gì ngươi?"

Nam tử vừa mới nói xong câu đó, những người khác đứng ở hắn phía sau không nhịn được phát ra tiếng cười tà ác.

Tô Khanh Hàn nhíu chặt mày, trong lòng có điềm xấu.

Hắn muốn thoát khỏi đây, nhưng đôi tay bị trói chặt, hơn nữa hiện tại hắn đã không còn võ công cũng không có sức lực, căn bản tránh không thoát khỏi gông cùm xiềng xích.

"Ngươi cũng đừng uổng phí sức lực."

Lúc này, nam tử cầm đầu lại mở miệng, thuận thế từ trong tay nam tử bên cạnh nhận lấy một cái roi da.

Chát! chát!

Nam tử dùng roi da nhẹ nhàng gõ hai phát trong lòng bàn tay, mặc dù bị miếng vải đen che mặt, xuyên thấu qua hai con mắt cũng có thể nhìn ra gương mặt bây giờ của hắn, "Nếu con mồi đã tới rồi, chúng ta đây còn chờ gì? Hiện tại bắt đầu đi!"

Câu này của hắn tùy tiện không chút dè chừng, Tô Khanh Hàn nằm trên mặt đất nhìn thấy trong phòng hơn mười người không hẹn mà bắt đầu cởi y phục.

"Các ngươi......"

Thấy sắc mặt Tô Khanh Hàn trắng bệch, nam tử tay cầm roi da tức khắc phát ra tiếng cười dương dương tự đắc, "Hahaha! Tô Khanh Hàn, hóa ra ngươi cũng biết sợ! Đáng tiếc...... Đáng tiếc......"

Ngồi xổm ở trước mặt Tô Khanh Hàn, nam tử dùng roi da chụp đánh hai phát vào gương mặt Tô Khanh Hàn, "Ngươi muốn khóc lóc cầu xin chúng ta cũng đã muộn, hôm nay mấy người chúng ta phải hưởng thụ thật tốt thân thể của Thái Tử Phi."
Bình Luận (0)
Comment