Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 58

Trái tim lộp bộp trùng xuống, Tô Khanh Hàn trừng mắt

Lúc này, hơn mười người trước mặt có mấy người đã thoát chỉ còn lại một thân trung y.

"Các ngươi biết rõ ta là Thái Tử Phi còn dám làm loại sự tình này, chẳng lẽ sẽ không sợ rơi đầu sao?!"

Đột nhiên bị Tô Khanh Hàn gầm lên, bọn nam tử còn ở cởi y phục lập tức dừng lại.

"Rơi đầu?"

Người lên tiếng đầu tiên vẫn là tên cầm đầu lúc nãy.

Hắn cũng là người ăn mặc nhất đẹp đẽ quý giá nhất nhóm này.

"Chúng ta dựa vào gì mà phải rơi đầu? ngay cả gương mặt bọn ta như thế nào người cũng không biết...."

"Đoạn Càn Phi!"

Tô Khanh Hàn nghiến răng nghiến lợi mà hét tên, mọi người ở đây tức khắc cứng đờ.

Đoạn Càn Phi cũng trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn rõ ràng trúng mê hương lại bị cột lấy, hơn nữa võ công mất hết, như vậy Tô Khanh Hàn căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng mà trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Đoạn Càn Phi vẫn từ đáy lòng không rét mà run.

Phảng phất giờ này khắc này giằng co với hắn vẫn là Đại tướng quân Cung Quốc đánh trận nào thắng trận đó.

"Ngươi...... Ngươi sao có thể......"

"Đoạn Càn Phi, ngươi thật cho rằng bản thân ngụy trang rất khá sao?" hai mắt Tô Khanh Hàn mà trừng mắt với Đoạn Càn Phi, "Kim quan trên đỉnh đầu ngươi ở Dực Bắc Quốc chỉ có người được phong làm vương hoàng tử mới có tư cách đeo, còn thuý ngọc bên hông ngươi là cống phẩm Cung Quốc lướt bội tiến cống cho Dực Bắc Quốc......"

Theo lời nói chắc như đinh đóng cột của Tô Khanh Hàn, vết nhăn giữa mày Đoạn Càn Phi càng ngày càng thâm, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn cũng càng ngày càng hung ác.

"Còn có những người khác......" ánh mắt Tô Khanh Hàn nhanh chóng đảo qua giày nam tử ở đây sở hữu, "Các ngươi mặc đều là quan ủng, nếu ta đoán không lầm, lúc ấy các ngươi đều ở Thúy Hà Viên thưởng hoa ngồi ở bên người Tam hoàng tử, chỉ cần cùng quân hầu phủ đối chiếu danh sách khách khứa, ta cũng không tin tra không ra thân phận các ngươi...... Như vậy, thân là trọng thần triều đình các vị đại nhân còn dám xằng bậy sao?"

Mặc dù thân hãm nhà tù, Tô Khanh Hàn vẫn như cũ trấn định tự nhiên.

Ít nhất hắn cần thiết biểu hiện ra hắn rất trấn định, mới có thể chuyển bại thành thắng một đường sinh cơ.

"Chỉ cần các vị đại nhân rời đi, ta sẽ không so đo việc này, xin các vị đại nhân cân nhắc lợi hại, không cần chờ đến khi sự việc đã bại lộ mới hối tiếc không kịp."

Vừa nghe Tô Khanh Hàn nói như vậy, hơn mười người nam tử có người đã luống cuống, y phục thoát một nửa bắt đầu vội vã mặc lại như cũ, ý muốn trốn thoát.

"Phế vật các ngươi!"

Đoạn Càn Phi gầm lên giận dữ, khiến vài tên quan viên đang chuẩn bị trốn chạy dọa trở về.

Tô Khanh Hàn thấy thế cảm thấy không ổn, âm thầm cắn răng.

"Bổn vương không sợ, các ngươi sợ cái gì? Hả? Các ngươi sợ cái gì!"

Bị Đoạn Càn Phi quở trách, vài tên quan viên kia tức khắc gục đầu xuống, không dám thở mạnh.

"Ý của điện hạ là, có Cảnh Vương điện hạ chống lưng cho chúng ta, chúng ta hà tất nghe theo một tên địch quốc tặc tử ở chỗ này yêu ngôn hoặc chúng!"

Giọng nói già nua từ trong đám người truyền đến, Tô Khanh Hàn chỉ thấy một người trên mặt che miếng vải đen, tóc râu hoa râm từ giữa đi ra.

Hắn chủ động gỡ miếng vải đen xuống, lộ ra bộ mặt thật.

Không ngoài sở liệu của Tô Khanh Hàn, người này đúng là Hộ Bộ thượng thư, Hàn Thù.

Đã bị nhận ra tới Đoạn Càn Phi đơn giản cũng kéo miếng vải đen xuống.

Hàn Thù âm hiểm cười, đối với Tô Khanh Hàn mà nói, hắn so với Đoạn Càn Phi càng khó đối phó hơn.

"Thái Tử Phi, những lời người vừa mới nói đều có đạo lý, nhưng người đã xem nhẹ......"
Bình Luận (0)
Comment