Khó chịu nhíu mày, Đoạn Càn Thuần bất ngờ, "Lời này của ngươi là có ý gì?!"
"Ý trên mặt chữ." Lâm Vân nhẹ nhàng đẩy Đoạn Càn Thuần ra, cúi đầu hành lễ, "Nhị hoàng tử, ti chức còn có chuyện quan trọng, ti chức cáo lui."
"Lâm Vân!"
Nhìn bóng dáng Lâm Vân vội vàng rời đi, Đoạn Càn Thuần hô to: "Không sai, em chính là đồ chơi của ta, định sẵn bị ta chơi cả đời!"
Bước chậm dần rồi dừng lại, Lâm Vân âm thầm cắn răng, thở dài một hoie, quay đầu hung tợn trừng mắt liếc Đoạn Càn Thuần.
Hắn không tức giận khi Đoạn Càn Thuần nói hắn là đồ chơi, trong lòng hắn cũng biết rõ, đối với Đoạn Càn Thuần quyền cao chức trọng mà nói, hắn chính là đồ chơi không hơn không kém.
Bởi vì hắn không nghĩ ra ngoạn trừ đồ chơi hắn còn có thể là gì.
Hắn tức giận là vì Đoạn Càn Thuần ở cửa phòng Đoạn Càn Mục hét to như vậy, nếu bị Đoạn Càn Mục nghe xong mà khiến Đoạn Càn Mục hiểu lầm, hắn nên làm thế nào cho phải.
Kết quả, Đoạn Càn Thuần chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Vân rời đi, mang theo một cổ oán khí.
"Ngươi muốn làm cái gì!"
Mệt mỏi ngồi xuống, Đoạn Càn Thuần một tay chống cằm, cười khểnh, tâm phiền ý loạn.
Trong phòng, Đoạn Càn Mục đang đút thuốc cho Tô Khanh Hàn.
Lúc này, Tô Khanh Hàn nằm ở trên giường, mặt tái nhợt, thoạt nhìn rất đáng thương.
"Người nhìn cái thân thể bạc nhược này, nào điểm giống võ tướng?"
Bị Đoạn Càn Mục chế nhạo, Tô Khanh Hàn không khỏi nhíu mày, phản bác: "Cũng không biết là ai hại, biết rõ ta bị thương còn......"
"Còn thế nào?" Đoạn Càn Mục lộ vẻ cười xấu xa.
Gò má trắng nõn nhiễm nhàn nhạt ửng đỏ, Tô Khanh Hàn cắn môi, không muốn nói chuyện vô nghĩa với Đoạn Càn Mục.
Nếu không phải võ công hắn bị phong ấn, bản thân sao có thể giống hiện tại bạc nhược như vậy?
Hơn nữa Tô Khanh Hàn vô luận như thế nào cũng không thể nghĩ được Đoạn Càn Mục biết rõ hắn bị thương, dưới tình huống đó còn dày vò hắn nhiều lần như vậy, không biết còn tưởng rằng Đoạn Càn Mục muốn giết hắn.
"Được rồi, uống thuốc đi!"
Múc một muỗng thuốc, Đoạn Càn Mục nhẹ nhàng thổi thổi, đưa đến bên miệng Tô Khanh Hàn.
"Tự ta uống thuốc là được."
Không ngờ bị Đoạn Càn Mục chăm sóc như vậy, Tô Khanh Hàn đến bên vươn tay Đoạn Càn Mục, muốn từ trong tay Đoạn Càn Mục nhận lấy chén thuốc.
"Hoặc ngươi ngoan ngoãn nghe lời cô, hoặc là...... Cô sẽ dùng miêng đút cho ngươi."
Đầu ngón tay cứng đờ, Tô Khanh Hàn vội rút tay về, thành thành thật thật hé miệng.
Hắn biết Đoạn Càn Mục không phải hù dọa hắn.
Chỉ cần Đoạn Càn Mục nghĩ, chuyện gì cũng dám làm.
Thấy Tô Khanh Hàn trở nên thành thật, Đoạn Càn Mục cười nhẹ, đút Tô Khanh Hàn uống thuốc.
Vị thuốc đắng nghét chảy vào trong miệng, Tô Khanh Hàn nhíu mi.
"Sao vậy, ngươi sợ đắng?" Đoạn Càn Mục rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn.
"Không phải." Tô Khanh Hàn lắc đầu.
Cảm giác Tô Khanh Hàn thật sự rất thích cậy mạnh, Đoạn Càn Mục tiếp tục đút thuốc, một bên nói: "Chờ ngươi uống thuốc xong, cô sẽ ban thưởng cho ngươi."
Nghe được từ "Ban thưởng" trong miệng Đoạn Càn Mục, ngược lại Tô Khanh Hàn có dự cảm không ổn.
Rất nhanh, hắn đã uống hết nửa chén thuốc còn lại.
"Đúng rồi......"
Hàng mi dài nhẹ cong, Tô Khanh Hàn không chút để ý hỏi Đoạn Càn Mục, "Sao ngươi biết ta bị giam ở biệt viện tam hoàng tử?"
Vấn đề này, Tô Khanh Hàn bối rối rất lâu.
"Cô tự nhiên có cách của cô, những việc này ngươi không cần nghĩ nhiều, ngươi chỉ cần tịnh dưỡng cơ thể tốt lên là được."
Hắn cảm thấy Đoạn Càn Mục quan tâm mình, ánh mắt Tô Khanh Hàn nghi hoặc, quay sang hướng khác, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
"Ngươi...... Không cần làm như vậy."
Bàn tay cầm muỗng hơi khựng lại, Đoạn Càn Mục cười cười, "Sao? Chẳng lẽ cô đối xử với ngươi quá tốt, ngươi cảm động muốn lấy thân báo đáp?"
Nháy mắt Tô Khanh Hàn trợn to hai mắt, giận trừng Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục tuấn dật phi phàm lúc này cười lên, nụ cười này quá mức tự tin hơn hết là ngạo mạn, lại khiến Tô Khanh Hàn cảm thấy phiền chán thậm chí hoảng hốt.
"Ta đã là Thái Tử Phi của ngươi, còn nói lấy thân báo đáp cái gì......"
Nghe được Tô Khanh Hàn lầu bầu, Đoạn Càn Mục cười lạnh, "Không sai, ngươi hiểu vậy thì tốt. Tô Khanh Hàn, đừng tưởng rằng cô chiếu cố ngươi là bởi vì đau lòng cho ngươi, cô cứu ngươi trở về đút thuốc cho ngươi đều là bởi vì ngươi vẫn còn có giá trị......"
Nói xong, Đoạn Càn Mục dùng cái muỗng tì lên ngực của Tô Khanh Hàn, "Thân thể này...... Cô vẫn chưa chơi chán đâu! Có lẽ ngươi chưa quên những lời lúc trước cô nói với ngươi chứ?"
"......" Tô Khanh Hàn nhăn mày.
"Cô đã từng nói, sẽ từ từ dạy dỗ ngươi, từng điểm từng điểm, chậm rãi phá hủy ngươi, khiến ngươi đắm mình trụy lạc, sống không bằng chết......"
Theo lời nói lãnh khốc tàn nhẫn đó, đôi tay giấu trong chăn bông không ngừng nắm chặt.
"Cho nên ngươi phải sống sót cho cô, sống sót...... Mới có thể hầu hạ cô, hoàn thành nghĩa vụ của thê tử."
Rầm!
Dưới sự tức giận Tô Khanh Hàn hất đổ chén thuốc trong tay Đoạn Càn Mục.
Chén thuốc vỡ tan trên mặt đất, nước thước còn sót lại theo đó mà loang lỗ dưới sàn.
"Ha hả!" Đoạn Càn Mục không giận mà cười, hai tay ôm ngực, "Nhìn dáng vẻ này của ngươi có lẽ khỏe hơn không ít rồi!"
Cằm bị Đoạn Càn Mục nắm chặt, Tô Khanh Hàn hoảng sợ trừng mắt, "Ngươi muốn...... Làm gì?"
"Ngươi đoán đi?"
Nụ cười trên mặt Đoạn Càn Mục càng thêm tà tứ, mang lại cho Tô Khanh Hàn một loại cảm giác không ổn.
"Cô vừa mới nói, phải ban thưởng cho ngươi......"
Không chờ Tô Khanh Hàn thắc mắc, Đoạn Càn Mục hôn lấy môi Tô Khanh Hàn.
Nụ hôn mang tính chiếm hữu mãnh liệt, thậm chí có thể nói là hung ác.
Tô Khanh Hàn cảm giác như miệng lưỡi đều bị Đoạn Càn Mục chiếm lấy.
"Đoạn...... Càn Mục, ngươi...... Buông ra...... Ta......"
Tô Khanh Hàn ra sức giãy giụa, nhưng mà càng giãy giụa, Đoạn Càn Mục càng thô bạo.
Hôn đến khi Tô Khanh Hàn không thể thở nổi, lúc này Đoạn Càn Mục mới lưu luyến mà buông tay ra.
Nếu là ngày thường, hắn thật sự rất muốn thuận thế làm nhiều chuyện hơn nữa.
Nhưng trên người Tô Khanh Hàn đang có thương tích lại sinh bệnh, hắn không thể không kiềm chế dục vọng lại.
"Tô Khanh Hàn, nhanh chóng khỏe lên đi!" Tùy tay lau sợi chỉ bạc trên môi, Đoạn Càn Mục nhếch môi tươi cười dữ tợn, "Cô không cho phép ngươi chết nhanh như vậy, cho nên nhanh chóng tịnh dưỡng thân thể, chỉ có khi ngươi khỏe lên, cô mới có thể thỏa thích vui vẻ với ngươi......"
Nói xong lời này, Đoạn Càn Mục với tay lấy lọ thuốc kim sa, "Nào, ngoan ngoãn cởi y phục ra."
"Ta......"
"Nếu ngươi dám nói " không cần ", cô sẽ " ban thưởng " cho ngươi vài lần, ý ngươi muốn thế nào?"
"Ngươi!"
Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục tức giận cắn đầu lưỡi.
Hắn tự biết không thể phản kháng Đoạn Càn Mục, đành phải cưỡng chế bản thân thả lỏng thể xác và tinh thần, để Đoạn Càn Mục thoa thuốc cho hắn.
Trung y tuyết trắng bị Đoạn Càn Mục cởi bỏ, cởi ra, vết roi trên người Tô Khanh Hàn bị thu vào mắt Đoạn Càn Mục, nhìn thấy ghê người.
Đoạn Càn Mục nhìn ra vết roi trên người Tô Khanh Hàn là do Đoạn Càn Phi dùng roi da đặc chế quất đánh, sẽ không da tróc thịt bong, nhưng lại đau đến xuyên tim.
Hắn nhăn mặt, nháy mắt đáy mắt Đoạn Càn Mục nổi lên một trận cuồng phong.
"Thoa thuốc xong ngươi ngoan ngoan ngủ một lát đi, cô ra lệnh cho ngươi ngày mai phải khỏe lên, nếu không......"
Đột nhiên, hắn duỗi tay nắm lấy cằm Tô Khanh Hàn, đôi mắt cong lên phát ra uy lực đáng sợ.
"Nếu không cô sẽ khiến cho ngươi sau này vĩnh viễn không thể xuống khỏi giường."
Trái tim như ai bóp ngặt, bị bắt đối diện với Đoạn Càn Mục, từ đôi mắt Đoạn Càn Mục kia có thể thấy dục vọng hắn đang trỗi dậy.
Hắn cảm tưởng càng ngày hắn càng không hiểu Đoạn Càn Mục người này.
Đoạn Càn Mục nói câu ấy, rốt cuộc là uy hiếp hắn, hay đang quan tâm hắn?
Chờ đến khi Đoạn Càn Mục thoa thuốc xong, Tô Khanh Hàn nằm thẳng ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Hôm nay trời đã quang hẳn, ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, chiếu vào đôi lông mi dài của Tô Khanh Hàn, mang đến một tia ấm áp không thể tưởng tượng.
Lúc này Đoạn Càn Mục chưa đi khỏi, ngồi ở mép giường, nhưng Tô Khanh Hàn rất nhanh đã ngủ lại, ngủ đến phá lệ thơm ngọt.
Ngày hôm sau, Tô Khanh Hàn thật sự đã khỏe hơn.
Không biết là thái y bốc thuốc quá hữu hiệu, hay ốm đau cũng sợ hãi lời uy hiếp của Đoạn Càn Mục, nói ngắn lại thân thể Tô Khanh Hàn đã hoàn toàn khôi phục.
Một giấc ngủ dậy, Tô Khanh Hàn thần thanh khí sảng, thay đổi thân y phục mới bước vào sân viện bắt đầu đánh quyền.
Mặc dù không có nội lực, vẫn có thể luyện quyền cước.
Có điều Tô Khanh Hàn không luyện bao lâu, đã bị thái giám tổng quản gọi vào sảnh ngoài.
Sảnh ngoài không chỉ có Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn ngẩng đầu lên, trông thấy Đoạn Càn Mục cao cao tại thượng mặc một thân trường bào hắc kim tú long, bên ngoài khoác áo choàng đỏ thêo họa tiết trang trọng, cả người thoạt nhìn quý không thể nói, không giận tự uy.
Mà ở dưới này, ngoại trừ bọn hạ nhân hèn mòn, còn có một người nam tử cực kỳ bắt mắt.
Tên nam tử này mặc áo dài màu xanh ngọc cuộn sóng ám văn, từ đầu đến chân tản ra một cổ văn nhã lại không mất khí chất quý giá.
Tên nam tử này xuất hiện khiến Tô Khanh Hàn thầm giật mình.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn tựa hồ không nên cảm thấy giật mình.
"Cậu là...... Lại Bộ thị lang Phạm Thừa Ngọc......"
Nghe được lời nói của Tô Khanh Hàn, Phạm Thừa Ngọc xoay người khiêm cung có lễ mà chắp tay với Tô Khanh Hàn, "Vi thần tham kiến Thái Tử Phi."
Lúc này đây, Đoạn Càn Mục không giúp Phạm Thừa Ngọc nói chuyện, cũng không miễn lễ bình thân cho Phạm Thừa Ngọc.
Cho tới bây giờ, Tô Khanh Hàn vẫn chưa thể quen bị người coi như Thái Tử Phi mà đối đãi.
Hắn đỡ Phạm Thừa Ngọc xua xua tay, nói Phạm Thừa Ngọc miễn lễ, ngay sau đó đi về phía bên cạnh Đoạn Càn Mục ngồi xuống.
Trên mặt Đoạn Càn Mục so với Tô Khanh Hàn càng nghiêm túc hơn, cổ nghiêm túc này lan tràn bên trong sảnh ngoài, khiến tất cả mọi người ở đây cảm thấy mạc danh áp lực.
"Điện hạ......"
Tô Khanh Hàn vừa mới mở miệng, chỉ thấy Đoạn Càn Mục vung lên, "Dẫn người lên cho ta."
Theo tiếng ra lệnh của Đoạn Càn Mục, thái giám tổng quản dẫn Tống Lân, Chu Đồng, Thúy Bích, Xuân Đào bốn người đi vào.
Nhìn thấy bốn người này, sắc mặt Phạm Thừa Ngọc rõ ràng thay đổi, tuy rằng chỉ thoáng qua, lại khó thoát khỏi đôi mắt Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục.
Hơn nữa Tô Khanh Hàn phát giác, bốn người ở đây, ngoại trừ Thúy Bích, còn lại tất cả ba người đều như đã chịu nghiêm hình tra tấn, ngay cả Tống Lân và Chu Đồng cũng không thể may mắn thoát khỏi.
"Điện hạ......"
Tống Lân và Chu Đồng vừa nhìn thấy Đoạn Càn Mục đã không nhịn được khóc lóc thảm thiết, vành mắt đỏ bừng sưng thành hạch đào.
Nhưng mà trong mắt Đoạn Càn Mục lại không thấy một tia ôn tồn, thương tiếc nào.
"Thừa Ngọc......"
Đột nhiên bị Đoạn Càn Mục điểm tên, cả người Phạm Thừa Ngọc cả kinh.
"...... Thừa Ngọc à."
"Ba người bọn họ...... em quen ai không?" Đoạn Càn Mục vươn ngón tay chỉ đến Xuân Đào, Tống Lân, Chu Đồng.
Phạm Thừa Ngọc quay đầu liếc mắt một cái, lắc đầu, "Em chỉ biết hai người này là nam sủng, một người khác là cung nữ điện hạ...... Em và bọn họ không tính là quen biết."
"Đại nhân!"
Phạm Thừa Ngọc vừa dứt lời, chỉ thấy Xuân Đào bùm một tiếng quỳ xuống, nhìn Phạm Thừa Ngọc vươn đôi tay xin giúp đỡ, "Đại nhân sao ngài có thể nói như vậy? Nô tỳ không phải là người của đại nhân sao? Là đại nhân sai nô tỳ đem lá thư kia giao cho Tống Lân và Chu Đồng......"
"Cô nói hươu nói vượn cái gì đó!" Phạm Thừa Ngọc quay đầu hung hăng răn dạy Xuân Đào, vẻ mặt nghiêm khắc, nghĩa chính từ nghiêm, "Ta và cô xưa nay không quen biết, lúc nào đưa thư cho cô giao cho hai gã nam sủng kia? Cô đừng ở chỗ này ba hoa chích choè, ngậm máu phun người, châm ngòi ly gián quan hệ của ta và điện hạ......"
Vừa nói, Phạm Thừa Ngọc lại xoay người hướng mắt về Đoạn Càn Mục, nắm chặt hai tay khom lưng thật thấp, "Điện hạ, mỗi người trong triều đều biết quan hệ cá nhân của em và điện hạ rất tốt, điện hạ và em thân như thủ túc, em tuyệt đối không bao giờ mưu hại điện hạ!"
Tô Khanh Hàn đứng ở một bên nhìn hốc mắt Phạm Thừa Ngọc phiếm hồng, lời nói khẩn thiết, nội tâm không cấm vẽ ra ngàn dấu chấm hỏi.
Vì sao chuyện này lại dính dáng đến Phạm Thừa Ngọc?
Chẳng lẽ Phạm Thừa Ngọc là người của Đoạn Càn Phi?
Nếu vậy......
Nhìn Phạm Thừa Ngọc, Tô Khanh Hàn lại nhìn Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục đối xử với Phạm Thừa Ngọc tốt như vậy, Phạm Thừa Ngọc không lý do kết bè với Đoạn Càn Phi mới đúng!
"Thừa Ngọc......"
Trầm mặc thật lâu sau, Đoạn Càn Mục rốt cuộc đã mở miệng, giọng nói trầm thấp hữu lực, "Cô tin tưởng, Thừa Ngọc là tuyệt đối sẽ không hại cô."
"Điện hạ......"
Trên mặt Phạm Thừa Ngọc nở rộ vẻ cảm kích tươi cười.
"Có điều cái này...... Là chữ viết của em đúng chứ?"
Một phong thơ bị Đoạn Càn Mục ném tới trước mặt Phạm Thừa Ngọc, Phạm Thừa Ngọc thấy rõ nội dung trong phong thư "Tống Lân, Chu Đồng thân mến..." Đọc những dòng sau này, khóe môi tươi cười đột nhiên cứng đờ.