Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 64

Theo bản năng, Phạm Thừa Ngọc quay đầu trợn trắng mắt liếc nhìn Tống Lân và Chu Đồng, ánh mắt âm lãnh, mang theo sự oán hận.

Bất luận như thế nào hắn chưa vào giờ nghĩ tới, Tống Lân và Chu Đồng biết tiêu hủy thư tay hắn viết, nhưng mà lại quên đốt phong thư bên ngoài.

Thật là hai thùng rỗng kêu to!

Âm thầm cắn răng, Phạm Thừa Ngọc không cấm trong lòng oán giận, có điều người ngoài thấy hắn bình tĩnh, hắn vẫn cứ duy trì nét mặt thong dong, mặt không đổi sắc.

"Chữ viết này...... quả thật là chữ của thần."

Nghe được Phạm Thừa Ngọc chính miệng thừa nhận, Đoạn Càn Mục tức giận trừng mắt.

Hắn hy vọng mọi chuyện không như hắn nghĩ, quả nhiên hắn nghĩ sai rồi.

Sau khi hắn hồi cung, Thúy Bích chạy đến bên hắn, nói tận mắt nhìn thấy Xuân Đào lén lút giao cho một phong thư Tống Lân và Chu Đồng, sau đó Tống Lân và Chu Đồng liền dẫn Tô Khanh Hàn rời khỏi Cảnh Dương Cung.

Mới đầu Tống Lân và Chu Đồng còn thề thốt phủ nhận, bọn họ chỉ thừa nhận bản thân dẫn Tô Khanh Hàn ra cung nghe diễn, nhưng cũng không thừa nhận chuyện Tô Khanh Hàn m·ất t·ích và chuyện bọn họ có liên quan.

Sau Đoạn Càn Mục tự mình điều tra phòng Tống Lân và Chu Đồng, tuy không còn thư tay, nhưng chữ viết trên phong thư khiến hắn chấn động.

Sau hắn nhanh chóng thẩm vấn Xuân Đào, nghiêm hình tr·a t·ấn, Xuân Đào, Tống Lân, Chu Đồng cũng khai nhận, nhưng ba người cũng không biết Tô Khanh Hàn bị đưa đến chỗ nào.

Cũng may Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân đuổi tới, chỉ đường cho hắn, đến Ẩn Hương Cư, cứu Tô Khanh Hàn ra ngoài.

Tuy nói Đoạn Càn Mục đoán được việc Tô Khanh Hàn m·ất t·ích, Đoạn Càn Phi nhất định không thoát khỏi liên gián, nhưng dù như thế nào hắn cũng không ngờ tới, việc này lại liên quan đến Phạm Thừa Ngọc.

Hắn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong cơn giận giữ, Đoạn Càn Mục bóp nát tay ghế gỗ.

Phạm Thừa Ngọc...... Chính là người hắn tín nhiệm nhất!

"Thừa Ngọc......"

Hắn mở miệng, giọng khàn khàn phát run.

"Điện hạ."

Bịch, Phạm Thừa Ngọc quỳ xuống trước mặt Đoạn Càn Mục, "Điện hạ, phong thư này đúng là nét chữ của thần, nhưng tuyệt đối không phải do thần viết, kính mong điện hạ minh xét!"

Trong sảnh lớn như vậy chỉ có tiếng của Phạm Thừa Ngọc minh oan, thần sắc Phạm Thừa Ngọc trấn định, ánh mắt kiên nghị, giọng nói kiên định, khiến người ta không khỏi hoài nghi về tính chân thực của câu chuyện.

Mặc dù là Tô Khanh Hàn, nhìn Phạm Thừa Ngọc như vậy cũng nhịn không được nghĩ có thể Đoạn Càn Mục đoán sai rồi hay không.

Nhưng mà, trực giác nói cho Tô Khanh Hàn, sự kiện này nhất định có liên quan đến Phạm Thừa Ngọc.

Đoạn Càn Mục mời Phạm Thừa Ngọc đến đây, hẳn không phải chỉ vì chữ viết trong phong thư này.

"Điện hạ, Hộ Bộ thượng thư Hàn đại nhân là người của tam hoàng tử, am hiểu việc mạo danh thư từ, chắc là tam hoàng tử cố ý mượn việc này châm ngòi ly gián quan hệ của thần, điện hạ và cả thái tử phi......" Giọng nói hùng hồn, Phạm Thừa Ngọc giận dữ chỉ vào mặt Xuân Đào, "Còn tên nô tỳ này, chắc chắn là người của tam hoàng tử, bọn họ thông đồng hãm hại thần với tội bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, chỉ cần diệt trừ thần, đồng nghĩa diệt trừ cánh tay đắc lực của điện hạ, điện hạ không thể bị kẻ xấu lợi dụng."

"Thừa Ngọc......"

Đoạn Càn Mục nhíu mày thật chặt.

"Điện hạ......" ngẩng đầu nhìn Đoạn Càn Mục, Phạm Thừa Ngọc đỏ mắt, nước mắt tinh oánh dịch thấu* chảy xuống, giọng nói trở nên nghẹn ngào, "Từ nhỏ Thừa Ngọc với điện hạ tình như thủ túc, điện hạ niệm tình Thừa Ngọc từng có ân cứu mạng, vẫn luôn quan tâm săn sóc cho Thừa Ngọc, điện hạ đại ân đại đức, Thừa Ngọc không dám quên...... Tuy rằng Thừa Ngọc không thể giúp gì nhiều cho điện hạ, nhưng cũng toàn tâm toàn ý nguyện trung thành với điện hạ, hôm nay bị tiểu nhân vu oan hãm hại, Thừa Ngọc không cam lòng, cầu xin điện hạ phải cho Thừa Ngọc một công đạo!"

Những lời nói ra đều hùng hồn khí phách, Phạm Thừa Ngọc quỳ xuống dập đầu với Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Mục hít sâu một hơi, hơi khép mi mắt.

Lời nói của Phạm Thừa Ngọc không phải không có lý, cho tới nay trong triều trên dưới mọi người đều biết, Phạm Thừa Ngọc và Lại Bộ đều là phạm vi thế lực của hắn, nếu châm ngòi ly gián quan hệ giữa hắn và Phạm Thừa Ngọc, cũng chi rẽ quan hệ với Lại Bộ, loại kỹ xảo này, Đoạn Càn Phi và Hàn Thù thường sử dụng.

Chỉ có điều.....

Vuốt cằm, Đoạn Càn Mục càng nhăn mày sâu hơn.

Chỉ có điều trước khi Tô Khanh Hàn b·ị b·ắt cóc, biểu hiện Phạm Thừa Ngọc ít nhiều có chút khác thường, rõ ràng sấm sét dọa người, lại không ngừng lôi kéo hắn đi thưởng hồ.

Mới đầu hắn không nghi ngờ gì, nhưng sau khi hồi cung phát hiện Tô Khanh Hàn đã biến mất, hơn nữa chữ viết trên phong thư là chữ Phạm Thừa Ngọc, không thể không khiến hắn nghi ngờ——

Có lẽ ngày đó, Phạm Thừa Ngọc cố ý cuốn lấy hắn kéo dài thời gian.

Từ từ ngẩng đầu, Phạm Thừa Ngọc thấy Đoạn Càn Mục vẫn còn do dự, đột nhiên hô lớn: "Vi thần có tội!"

Lực chú ý của Đoạn Càn Mục lại lần nữa tập trung lên trên người Phạm Thừa Ngọc, chỉ thấy Phạm Thừa Ngọc dùng sức dập đầu ba cái.

"Vi thần vốn là trợ thủ đắc lực của Thái Tử điện hạ, nhưng hôm nay không thể khiến cho điện hạ toàn tâm toàn ý tín nhiệm, tất cả do vi thần sai, vi thần có tội, khẩn cầu điện hạ trách phạt!"

"Thừa Ngọc......"

Nhìn thấy Phạm Thừa Ngọc không ngừng dập đầu, dập đầu đến nỗi trầy cả trán, Đoạn Càn Mục chung quy vẫn không đành lòng, vội vàng lao xuống, đi đến trước người Phạm Thừa Ngọc.

"Thừa Ngọc, cô không có ý này......"

Đoạn Càn Mục đỡ Phạm Thừa Ngọc lên, động tác vô cùng ôn nhu.

Tô Khanh Hàn đứng một bên không biết nên làm gì, ngực có chút nhói đau, theo bản năng nắm chặt nắm tay.

"Điện hạ......"

Phạm Thừa Ngọc khóc, khóc như hoa lê đái vũ, nhìn thấy mà thương.

Đoạn Càn Mục không thể chịu nổi cảnh Phạm Thừa Ngọc rơi nước mắt, lập tức lấy khăn tay tơ tằm giúp Phạm Thừa Ngọc lau khô nước mắt, "Thừa Ngọc, đều do cô không tốt, khiến em chịu ủy khuất."

Cả người dựa vào lòng ngực Đoạn Càn Mục, Phạm Thừa Ngọc một bên khóc nức nở một bên lắc đầu, "Không, là do thần sai, thần có tội......"

"Em có tội gì, do cô nghe lời tiểu nhân châm ngòi, hiểu lầm em." Ôm đầu Phạm Thừa Ngọc, Đoạn Càn Mục nhẹ giọng trấn an Phạm Thừa Ngọc, ng·ay sau đó lạnh lùng bễ nghễ nhìn Xuân Đào, Tống Lân và Chu Đồng, vẻ mặt nghiêm khắc, "Người đâu! Áp giải ba người bọn họ xuống, đày đến biên cương làm nô lệ."

"Điện hạ!"

Tống Lân quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, Chu Đồng cũng ngây ra như phỗng.

Hai người khóc la ôm lấy đùi Đoạn Càn Mục đau khổ cầu xin, nhưng mà lại bị Đoạn Càn Mục một chân đá ra khỏi.

"Dẫn đi!"

Theo lời Đoạn Càn Mục, Xuân Đào, Tống Lân, Chu Đồng đều bị dẫn đi, thẳng đến khi thân ảnh biến mất, Tô Khanh Hàn chỉ có thể nghe thấy Tống Lân và Chu Đồng khóc kêu tê tâm liệt phế.

Thúy Bích quỳ gối bên chân Đoạn Càn Mục cũng đang run bần bật, cả không gian rộng lớn nhưng không ai dám thở mạnh.

Thật lâu sau, Đoạn Càn Mục an ủi Phạm Thừa Ngọc, lúc này mới chú ý tới Thúy Bích.

"Ngươi cứu Thái Tử Phi có công, cô th·ưởng ngươi trăm lượng hoàng kim, tơ lụa mười thất, khôi phục ngươi chức vị nữ quan...... Đi xuống đi!"

"Nô tỳ...... Tạ điện hạ." Thúy Bích vội vàng dập đầu tạ ơn Đoạn Càn Mục.

Chờ đến khi Thúy Bích lui ra, Đoạn Càn Mục buông Phạm Thừa Ngọc ra, còn đem hồ lô phong thủy bên hông tử ban thưởng cho Phạm Thừa Ngọc, "Thừa Ngọc, em cũng hồi phủ đi thôi, về sau cô rảnh lại tìm em thưởng hồ."

"Đúng vậy." Phạm Thừa Ngọc hành lễ với Đoạn Càn Mục, mặt ngọt ngào mỉm cười, "Bất cứ lúc nào, Thừa Ngọc đều nguyện ý bồi điện hạ."

Sảnh ngoài ầm ĩ dần dần an tĩnh lại, lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn.

Đoạn Càn Mục thấy Tô Khanh Hàn tựa như đầu gỗ đứng im tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, một lời chưa nói, không cấm buồn bực, "Ngươi làm sao vậy?"

Nghe được lời nhắc, lúc này Tô Khanh Hàn mới phục hồi tinh thần.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Khanh Hàn thoáng đè thấp mi mắt, nội tâm ngũ vị tạp trần.

Vọn vẹn một chén trà ngắn ngủi, Tống Lân và Chu Đồng liền từ nam sủng cẩm y ngọc thực vinh hoa phú quý biến thành tội nô, tuy rằng nói gieo gió gặt bão, nhưng Tô Khanh Hàn vẫn là có chút cảm khái Đoạn Càn Mục vô tình lãnh khốc.

Có lẽ đây là hoàng quyền!

Trong giây lát, đã có thể khiến một người xuống dốc không phanh, lại có thể nâng một người một bước lên trời.

Tô Khanh Hàn không khỏi nghĩ đến chính hắn.

Nếu không phải hắn đắc tội hoàng đế Cung Quốc, cũng sẽ không từ một đại tướng quân kim qua thiết mã, gả đến địch quốc biến thành Thái Tử Phi nhận hết khuất nhục.

"Ai!"

Nghe thấy Tô Khanh Hàn thở dài, Đoạn Càn Mục oai oai đầu, "Tô Khanh Hàn, cô thay ngươi lấy lại công đạo, sao còn thở ngắn than dài? Chẳng lẽ là......"

Cằm đột nhiên bị Đoạn Càn Mục nắm, Tô Khanh Hàn giật mình, chỉ thấy Đoạn Càn Mục lộ ra vẻ cười mạt tà.

"Chẳng lẽ là ngươi nhìn thấy cô đối tốt với Thừa Ngọc, ngươi ghen tị?"

"Ghen" chữ này làm Tô Khanh Hàn không khỏi hồi tưởng cảm giác ngực không thoải mái vừa rồi.

"Ngươi thật đúng là nhàm chán vô cùng." Tô Khanh Hàn lập tức hất tay Đoạn Càn Mục, "Không có việc gì thì ta về trước."

"Ai nói cô không có việc gì?"

Phần eo bị Đoạn Càn Mục ôm lấy, cả người Tô Khanh Hàn nháy mắt bị thân thể Đoạn Càn Mục dính sát vào nhau.

"Ngươi làm gì?!" Tô Khanh Hàn trừng mắt với Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Mục nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn sau một lúc lâu, đột nhiên nhún vai cười, "Tô Khanh Hàn, sao hung dữ với cô như vậy? Cô lần này cứu ngươi, còn chiếu cố khi ngươi sinh bệnh, lại lấy lại công đạo cho ngươi...... Ngươi không cho rằng bản thân nên cảm tạ cô sao?"

Hai mảnh môi mỏng nhấp chặt, trong lúc nhất thời Tô Khanh Hàn không thể phản bác.

Lần này hắn có thể được cứu, đích xác ít nhiều nhờ Đoạn Càn Mục.

"...... Cảm ơn."

Giằng co thật lâu sau, Đoạn Càn Mục mới nghe được Tô Khanh Hàn không tình nguyện nói lời cảm tạ.

"Ha!" Đoạn Càn Mục buồn cười, "Thế này là xong? Tô Khanh Hàn, ngươi coi cô là đứa trẻ ba tuổi mà lừa gạc?"

"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Tô Khanh Hàn nhíu mày, ngữ khí dồn dập.

Xem ra, Đoạn Càn Mục thật sự quá nguy hiểm, một khắc hắn đều không muốn ở bên người Đoạn Càn Mục.

"Cô muốn......" Tròng mắt nhanh chóng quét quanh thân thể Tô Khanh Hàn, khóe môi cười xấu xa càng ngày càng tà mị, "Cô muốn đêm nay ngươi tự mình xuống bếp xào vài món thức ăn cho  cô, lấy vài bầu rượu, sau đó ăn mặc nữ trang ca hát khiêu vũ trợ hứng, hầu hạ cô...... Đây mới là trách nhiệm và nghĩa vụ người thân là Thái Tử Phi."

"Ngươi nghĩ thật đẹp." Tô Khanh Hàn giận dữ đẩy Đoạn Càn Mục ra, nhấc chân muốn đi.

"Tô Khanh Hàn......"

Phía sau truyền đến giọng nói ý vị thâm trường của Đoạn Càn Mục, "Ngươi có biết các ngươi gần đây có một vài châu ở Cung Quốc đang có ôn dịch hay không......"

Bước chân nháy mắt cứng đờ, Tô Khanh Hàn quay đầu nhìn về phía Đoạn Càn Mục, nhìn thấy trên mặt Đoạn Càn Mục cười đắc ý.

"Hôn quân Cung Quốc các ngươi thế nhưng chẳng biết xấu hổ mượn dược liệu của Dực Bắc Quốc chúng ta, đó là tiên thảo chỉ sinh trưởng ở cảnh nội Dực Bắc Quốc chúng ta, chủng loại cực kỳ trân quý, số lượng cũng rất thưa thớt......"

Đoạn Càn Mục thản nhiên nói, đôi tay Tô Khanh Hàn nắm tay, cắn chặt răng.

"Phụ hoàng đã đem việc này toàn quyền giao cho cô xử lý, muốn hay không muốn...... bằng một câu của cô."

"......"

"Vốn Dực Bắc Quốc và Cung Quốc đã liên hôn phân thượng, cô hẳn phải thi lấy viện thủ, chỉ có điều...... Nếu Thái Tử Phi bản lĩnh giữ nhà cũng không biết, có lẽ cô cũng không nhất thiết phải giảng tình nghĩa......"

"Đoạn Càn Mục."

Tô Khanh Hàn bỗng chốc cắt ngang lời nói của Đoạn Càn Mục, xoay người.

Mặt đối mặt, Đoạn Càn Mục nhìn Tô Khanh Hàn mặt lộ vẻ giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại liều mạng áp chế.

Tô Khanh Hàn càng như vậy, hắn càng cảm thấy thú vị, hưng phấn.

"Như thế nào? Ngươi có chuyện muốn nói cho cô?"

Hít sâu một hơi, Tô Khanh Hàn cưỡng ép bản thân bình tĩnh, gợn sóng bất kinh mà mở miệng: "Đêm nay...... Ngươi muốn ta hầu hạ ngươi như thế nào, ta đều sẽ làm theo."

- --------------------

*Tinh oánh dịch thấu: trong suốt
Bình Luận (0)
Comment