Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 65

Khóe môi cong lên, tay Đoạn Càn Mục đặt lên eo Tô Khánh Hàn bước đi, từng bước vững vàng.

"Tô Khánh Hàn, như vậy mới đúng, đừng làm phật ý cô...... Người là Thái Tử Phi của cô, sau này phải học thật nhiều cách hầu hạ cô, giúp cô vui vẻ, đã hiểu chưa?"

Năm ngón tay siết chặt, Đoạn Càn Mục dùng sức bóp vai Tô Khánh Hàn.

Tô Khánh Hàn có loại ảo giác xương bả vai đã bị Đoạn Càn bẻ gãy, nhíu mày, "Ta sẽ hầu hạ tốt...... Cho nên, hy vọng điện hạ không làm khó bá tánh Cung Quốc."

"HAY!" Đoạn Càn Mục nghiêng con mắt bễ nghễ nhìn Tô Khánh Hàn, phát ra một tiếng châm biếm, "Tên hôn quân Cung Quốc không thẹn mà bán ngươi, ngươi còn suy nghĩ cho chúng làm gì?"

"Ta từ trước đến nay không hề nghĩ cho bệ hạ." Tô Khánh Hàn nhẹ giọng phản xạ.

Cung Quốc có dịch, tử thương sẽ chỉ là bá tánh bình dân vô tội, Tô Khánh Hàn tự biết căn bản không thể phản kháng Đoạn Càn Mục, thân ở Dực Bắc Quốc, thân là Thái Tử Phi Đoạn Càn Mục, không có tư cách để cầu xin quyền lực trong tay.

Nếu như thế, nếu hắn vẫn như xưa có thể làm giao dịch với hắn, nhưng bây giờ không thể!

"Được." Đoạn Càn Mục gật đầu, sảng khoái đáp ứng, "Cô sẽ sai người vận chuyển tiên thảo đi, nhưng từ nay việc của Cung quốc không liên quan đến nước ta nữa."

"Tạ điện hạ ban ân." Tô Khánh Hàn cung kính hành lễ với Đoạn Càn Mục, nội tâm hận không thể giết chết Đoạn Càn Mục.

Cảm nhận được sát khí trên người Tô Khánh Hàn, Đoạn Càn Mục cười càng man rợ.

Hắn chăm chú quan sát từng cử chỉ của Tô Khánh Hàn nhưng không giống như trong tưởng tượng của hắn.

Tô Khánh Hàn, là một món đồ chơi nguy hiểm, giờ phải hạ mình hầu hạ, đến khi nào hắn chơi chán mới thôi.

Nhìn theo bóng Tô Khánh Hàn dần khuất, trên mặt Đoạn Càn Mục hiện lên vẻ tà mị như thú dữ.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Tô Khánh Hàn dưới sự hỗ trợ của Thúy Bích cùng các cung nữ thay một thân nữ trang màu hồng phấn, trông thư giãn nhẹ nhàng, trang điểm phủ phấn, thoại nhìn mười phần tiên khí.

Sau khi đánh phấn, giữa trán điểm thêm một nốt chu sa rất đẹp, dung mạo rất khó phân biệt, so với nữ nhân càng thêm vẻ quyến rũ yểu điệu, câu dẫn mê người.

Đừng nói nam tử thấy, ngay cả thân nữ tử như Thúy Bích cũng cảm thấy Tô Khánh Hàn đẹp đến khuynh quốc nghiêng thành, không thể chạm vào.

"Thái Tử Phi, người thật sự...... rất đẹp mà!"

Thúy Bích nhìn chằm chằm Tô Khánh Hàn không rời mắt.

Tô Khánh Hàn hiểu Thúy Bích thật lòng khen ngợi, nhưng nghe những lời khen như thế này không thể vui nổi.

Gương mặt được phản chiếu trong gương, kết quả thực sự không thể phân biệt nam nữ.

Một khuôn mặt như vậy, ai co thể tin người này đã từng vào sinh ra tử chém giết hàng trăm người trên chiến trường cơ chứ?!

Tô Khánh Hàn im lặng thầm nhíu mày, dạ dày sôi lên từng hồi.

Đối mặt với hình ảnh lúc này của mình, Tô Khánh Hàn chỉ cảm thấy buồn nôn.

Thúy Bích còn muốn nói với Tô Khánh Hàn cái gì đó, nhưng nhìn sắc mặt Tô Khánh Hàn rất khó coi, vì thế nàng liền im miệng.

Cho tới bây giờ, nàng cũng không biết bây giờ mình có còn hận Tô Khánh Hàn hay không.

Nàng chỉ biết, Tô Khánh Hàn không phải là một người xấu.

Bây giờ nàng càng hy vọng Tô Khánh Hàn có thể hạnh phúc sống với Đoạn Càn Mục, có thể tồn tại ở Cảnh Dương Cung.

Rượu và thức ăn đã được dâng lên, Tô Khánh Hàn đi theo đám cung nữ vào phòng Đoạn Càn Mục, rượu và thức ăn ở trên bàn, đứng ở trước cửa gian phòng, hít thở sâu.

Trong phòng, Đoạn Càn Mục không chút mong chờ suy nghĩ.

Hắn kỳ thật cũng không trông cậy vào Tô Khanh Hàn có thể làm được cái gì thú vị, chỉ muốn nhân cơ hội đùa bỡn Tô Khanh Hàn một chút.

Không ngờ Tô Khanh Hàn làm vài món ăn không tồi khiến hắn bất ngờ.

Hương rượu thơm ngon, Đoạn Càn Mục giật giật chóp mũi, cúi người nhìn về phía mấy món ngon trên bàn cơm.

Mấy món này tuy chỉ là cơm canh đạm bạc, nhưng mùi hương lan tỏa khắp gian phòng, không giống sơn hào hải vị nhưng đủ khiến Đoạn Càn Mục cảm thấy mới mẻ.

"Cái này Tô Khanh Hàn...... Không ngờ ngươi có thể mang đến bất ngờ lớn như vậy!"

Đoạn Càn Mục không cầm lòng thầm hối hận sao hắn không sai Tô Khanh Hàn hầu hạ hắn sớm hơn chứ!

"Thái Tử Phi nương nương đến!"

Nghe thấy thái giám tổng quản thông báo, Đoạn Càn Mục ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Khanh Hàn bước thong thả đi đến.

"Tham kiến điện hạ."

Tô Khanh Hàn cung kính hành lễ với Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Mục nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn, cả người mắt choáng váng.

Tuy nói đây không phải lần đầu thấy Tô Khanh Hàn mặc nữ trang, nhưng giờ khắc này so với lúc trước rất khác biệt.

Tô Khanh Hàn trước mắt, tựa như tiên nữ từ trên trời giáng xuống, đẹp đến không gì sánh được, Chúa sáng thế phảng phất cho toàn bộ tài nghệ đều dùng ở trên người Tô Khanh Hàn, ng·ay cả từ ngữ tốt đẹp nhất ở thế gian không thể so sánh với Tô Khanh Hàn, trước mặt đều có vẻ tái nhợt, ảm đạm thất sắc.

Bị Đoạn Càn Mục lẳng lặng mà nhìn chằm chằm, Tô Khanh Hàn cảm thấy cả người không khoẻ, từng cây lông tơ dựng thẳng lên.

"Điện hạ......"

Nhẹ nhàng gọi một tiếng, Đoạn Càn Mục không có một chút phản ứng.

Tô Khanh Hàn nhíu mày, liên tiếp gọi Đoạn Càn Mục ba tiếng, lúc này Đoạn Càn Mục mới hoàn hồn trở lại.

"Khụ...... Khụ khụ!"

Đoạn Càn Mục dùng sức thanh giọng nói.

"Không hổ là Thái Tử Phi của cô...... Tô Khanh Hàn, sao trước đây cô không phát hiện ra ngươi rất thích hợp với nữ trang nhỉ? Nếu không...... Từ nay về sau ngươi cứ mặc nữ trang vậy đi!"

Nghiến chặt răng, Tô Khanh Hàn nhịn không được liếc Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Mục ngẩn ra một chút, cất tiếng cười to, "Ha ha ha! Ngươi nói đêm nay sẽ khiến cô vui lòng, vậy còn dám trừng cô, Tô Khanh Hàn, ngươi quả nhiên lớn mật làm bậy, ngươi có tin cô sẽ móc mắt ngươi ra?"

Cắn môi đến bật máu, Tô Khanh Hàn cố nén xúc động muốn tranh luận với Đoạn Càn Mục.

"Không biết điện hạ muốn thưởng thức loại ca múa gì......"

Thấy Tô Khanh Hàn ngoan ngoãn, Đoạn Càn Mục nhướng mày, tươi cười tà tứ, "Cái này sao......"

Xọec!

Rút kiếm ra khỏi vỏ, lời Đoạn Càn Mục còn chưa dứt đã ném bội kiếm cho Tô Khanh Hàn.

"Dùng cái này đi...... Múa kiếm cho cô xem!"

Nhặt bảo kiếm từ dưới đất lên, Tô Khanh Hàn âm thầm cắn răng.

Đây là nhục nhã Đoạn Càn Mục ban cho hắn.

Hắn đã từng, tay cầm lợi kiếm* ra trận gi·ết địch tinh trung báo quốc.

*Lợi kiếm có nghĩa là: Một thanh kiếm sắc bén

Nhưng mà hiện giờ, hắn lần nữa cầm kiếm chỉ có thể múa kiếm trợ hứng cho địch thủ.

Gương mặt nóng lên, Tô Khanh Hàn cảm thấy xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.

"Ngươi còn chờ cái gì? Nhanh lên cho cô thưởng thức tài nghệ kiếm thuật của đại tướng quân Cung Quốc!"

Một bên châm chọc mỉa mai Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục một bên bưng chén rượu nhấp từng ngụm, cười khoái chí.

Hơi khép mi mắt hít sâu một hơi, Tô Khanh Hàn bắt đầu múa kiếm.

Hiện tại võ công hắn bị phong ấn, một tia nội lực cũng không có, chỉ có thể khoa chân múa tay.

"Ừm...... ừ, không tồi, không tồi!"

Ăn mỹ thực uống rượu ngon, Đoạn Càn Mục rất có hứng thú thưởng thức Tô Khanh Hàn biểu diễn múa kiếm.

"Tô Khanh Hàn, chẳng lẽ ngươi chỉ có chút bản lĩnh này? Múa kiếm mà mềm như bông? Chẳng lẽ cô nhìn lầm ngươi? Ngươi kỳ thật càng thích hợp múa thoát y!"

Vút!

Đoạn Càn Mục vừa dứt lời, chỉ thấy Tô Khanh Hàn sắc mặt sầm xuống, một kiếm chỉ vào giữa trán, kiếm phong sắc bén.

"Điện hạ!"

Lâm Vân vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Tô Khanh Hàn tay cầm lợi kiếm phi về phía Đoạn Càn Mục.

Không cần nghĩ ngợi, hắn thả người nhảy qua che ở trước người Đoạn Càn Mục, rút bội đao bên hông ném thẳng vào Tô Khanh Hàn đang đi đến.

Xoát!

Một cổ nội lực từ lưỡi đao bắn ra, khiến kiếm trong tay Tô Khanh Hàn bị đánh rơi trên mặt đất.

Phụt!

Tô Khanh Hàn che ngực, phun ra một ngụm máu tươi.

"Lâm Vân!"

Đoạn Càn Mục đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, Lâm Vân sợ tới mức lập tức quỳ một gối xuống đất, "Điện hạ, ti chức......"

"Ai cho phép ngươi vào đây?!"

Đoạn Càn Mục tự tin mười phần răn dạy đinh tai nhức óc, Lâm Vân nháy mắt ý thức được bản thân phạm vào sai lầm nghiêm trọng.

"Ti chức thấy Thái Tử Phi tay cầm v·ũ kh·í sắc bén, còn tưởng rằng......"

"Cho rằng cái gì?" Đoạn Càn Mục sắc mặt âm trầm, mày kiếm trói chặt, "Cho rằng Tô Khanh Hàn muốn hành thích cô?"

"Này......"

"Là cô sai Tô Khanh Hàn múa kiếm cho cô xem, vẫn là ngươi Lâm Vân...... Ngươi cho rằng một tên phế vật không có võ công có thể đả thương đến cô?!"

"Phế vật không có võ công" mấy chữ này thốt ra ghim thẳng vào thần kinh Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn nghiến răng nghiến lợi.

"Ti chức biết tội, ti chức chỉ là......"

"Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi đi xuống đi!"

Ý thức được Đoạn Càn Mục thật sự tức giận, hơn nữa vì Tô Khanh Hàn mà tức giận, Lâm Vân cảm thấy trong ngực như bị ai bóp nghẹt.

"Điện hạ......"

"Đi xuống!"

Đón nhận con mắt hình viên đạn lạnh như băng của Đoạn Càn Mục, Lâm Vân không dám lắm miệng.

"...... Là, ti chức cáo lui."

Trước khi cáo lui, Lâm Vân lơ đãng dùng dư quang liếc qua Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn mặc một thân nữ trang hồng phấn, hóa trang tinh xảo, giữa trán tô thêm nốt đỏ càng thêm dụ hoặc.

Lâm Vân đến bây giờ mới ý thức được, đây là tình thú giường chiếu của Tô Khanh Hàn và Mục Đoạn Càn, ngược lại hắn ở chỗ này càng giống người dưng cực kì dư thừa.

Kẽo kẹt một tiếng, Lâm Vân đóng cửa phòng lại, khóa cửa kín kẽ.

Lưng dựa vào ván cửa, hắn nặng nề thở ra một hơi, gương mặt hiện lên vẻ nặng nề...... Ghen ghét.

Nhớ trước đây, hắn bị Đoạn Càn Thuần theo dõi, trước khi Đoạn Càn Mục cưới Tô Khanh Hàn, cơ hồ mỗi buổi tối, đều là hắn bồi bên người Đoạn Càn Mục.

Bọn họ cùng nhau phê duyệt tấu chương, cùng nhau thảo luận đại sự trong triều, cùng nhau chơi cờ, cùng nhau ngắm hoa, cùng nhau đọc binh thư, cùng nhau xem diễn nghe khúc......

Cho dù lúc ấy cảm nhận người Đoạn Càn Mục coi trọng nhất vẫn là Phạm Thừa Ngọc như cũ, nhưng có thể thời thời khắc khắc bồi ở bên người Đoạn Càn Mục, người cùng Đoạn Càn Mục như hình với bóng, là hắn.

Chỉ có hắn.

Lâm Vân nắm chặt tay, hai mảnh môi run nhẹ, hít thở từng ngụm không khí.

"Điện hạ, đã có Thái Tử Phi......"

Âm cuối tiêu tán ở trong trời đêm, thân ảnh Lâm Vân ở cửa phòng Đoạn Càn Mục biến mất.

Trong phòng, Đoạn Càn Mục giúp Tô Khanh Hàn trị liệu, lại nhặt bảo kiếm dưới sàn lần nữa nhét vào trong tay Tô Khanh Hàn.

"May thay Lâm Vân ra tay không nặng, ngươi cũng không cần lo ngại."

"Ta biết." Tô Khanh Hàn nhẹ giọng trả lời, lông mày nhăn lại không cách nào giãn ra.

"Sao? Không ngờ ngay cả chiêu nhẹ nhất của hắn ngươi cũng không tiếp được?" Đoạn Càn Mục quan sát Tô Khanh Hàn liền đoán được Tô Khanh Hàn suy nghĩ cái gì, "Tô Khanh Hàn, chấp nhận hiện thực đi! Hiện tại ngươi...... Hiện tại đôi tay này của ngươi......"

Đoạn Càn Mục nắm tay Tô Khanh Hàn, cố ý thong thả lại nhu thuận mà vuốt ve mu bàn tay Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn cắn chặt môi, lộ ra vẻ ghét bỏ không thôi.

"Ha!" Đoạn Càn Mục cười lạnh, "Đôi tay này không bao giờ xứng để giơ đao múa kiếm, nó chỉ xứng múa kiếm cho cô, lấy lòng cô......"

Nắm lấy tay Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục giúp Tô Khanh Hàn nắm chặt kiếm trong tay.

"Tới, tiếp tục múa kiếm đi, đừng phá rối hứng thú của cô."

Đoạn Càn Mục dứt lời, Tô Khanh Hàn đành phải căng da đầu tiếp tục múa kiếm.

Chỉ có điều lần này, Đoạn Càn Mục không nhàn rỗi, cũng tùy tay rút ra một thanh kiếm khác.

"Để cô dạy ngươi, múa kiếm như thế nào mới đẹp."

Bất giác run lên, Đoạn Càn Mục nhanh chóng lấy lại tinh chuẩn mà dùng kiếm hướng về Tô Khanh Hàn.

Xoạc!

Mũi kiếm sắc bén cắt qua đơn bạc màu hồng phấn, da thịt trắng nõn nà nháy mắt bại lộ trong mắt Đoạn Càn Mục.

"Cái gì?!" Tô Khanh Hàn đại kinh thất sắc.

"Ha hả!" Đoạn Càn Mục chăm chú, tuấn mỹ vô trù nở nụ cười tà ác, nhìn ánh mắt Khanh Hàn đỏ đô hắn không kiềm lòng được như dã thú gấp không chờ nổi mà vồ lấy con mồi trước mặt.

"Hoảng hốt làm gì? Ngươi mau khiêu vũ một đoạn cho cô xem!" Đoạn Càn Mục huy kiếm bức bách ép Tô Khánh Hàn khiêu vũ.

Tô Khánh Hàn liên tiếp muốn né tránh kiếm Đoạn Càn Mục, nhưng không thể.

Từng đường kiếm một, y phục trên người Tô Khánh Hàn trong chớp mắt đã bị Đoạn Càn Mục dùng kiếm chém rách tung toé, áo rách quần manh.

"Nhìn cái gì? Lúc này mới gọi là múa kiếm."

Một chút, mũi kiếm sắc nhọn thẳng vào yết hầu Tô Khánh Hàn, Tô Khánh Hàn không thể cử động.

Không khí trong phòng chớp mắt sét kết, chỉ có hình ảnh Đoạn Càn Mục cười trong thoáng chống.

Mồ hôi Tô Khánh Hàn theo đường cong duyên dáng chảy xuống, rơi vào thân kiếm Đoạn Càn Mục.

"Tô Khánh Hàn, ngươi đã nói đêm nay sẽ hầu hạ cô thật tốt...... Kế tiếp, ngươi nên biểu lộ một chút thành ý đi!"

Mũi kiếm chậm rãi di chuyển xuống, Đoạn Càn Mục không nhanh không chậm mà dùng kiếm cắt sạch thân áo Tô Khánh Hàn.

Hàng mi dài run nhẹ, Tô Khánh Hàn cảm giác da thịt từng nơi một trở nên lạnh lẽo, váy dài hồng phấn nhũ rơi xuống mặt đất.

- --------------------
Bình Luận (0)
Comment