Đêm khuya tĩnh lặng, trăng sáng sao thưa.
Lâm Vân trở về phủ bước vào phòng xử lí công vụ, nhưng mãi không thể tập trung tinh thần làm việc, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện ra cảnh Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn ở bên nhau, càng thêm tâm phiền ý loạn.
"Ai, mình đúng là vô dụng."
Buông bút, Lâm Vân đứng lên, đi ra ngoài hít thở không khí, bất tri bất giác lại đi tới cổng lớn hãn hiên điện.
"Nơi này là......"
Ngửa đầu nhìn Hãn Hiên Điện, Lâm Vân hơi hơi nhíu mày, đúng lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân.
"Nhị hoàng tử thế thế này, sau này vi thần có thể hoàn toàn dựa vào ngài!"
Tìm theo tiếng động, Lâm Vân nhìn thấy một quan viên nhỏ đang nịnh bợ Đoạn Càn Thuần, mà trong lòng ngực Đoạn Càn Thuần là hai thiếu niên lớn lên như hoa như ngọc, đứng nhìn một hồi lâu đoán rằng, hai gã đàn ông này hẳn là tiểu quan*.
"Lâm Vân?"
Đột nhiên bị Lâm Vân bắt gặp, Đoạn Càn Thuần hơi ngẩn ra một chút, chưa kịp nói chuyện Lâm Vân đã xoay người đi, chuẩn bị trở về.
"Lâm Vân!"
Ném hai gã tiểu quan kia cho tên quan viên đang nịnh nọt, Đoạn Càn Thuần chạy như bay đuổi theo Lâm Vân.
"Em chờ một chút."
Chạy trốn bị Đoạn Càn Thuần bắt được, Lâm Vân b·ị b·ắt xoay người, mặt mày khẩn trương.
"Ti chức...... Tham kiến nhị hoàng tử."
Theo bản năng liếc quan viên với tiểu quan cách đó không xa, Đoạn Càn Thuần nhẹ nhàng nói, khoát tay với bọn họ, "Các ngươi đi về trước đi! Ta đêm nay cùng Lâm đại nhân có chuyện quan trọng cần thương lượng."
"Ách......" Quan viên vừa nghe Đoạn Càn Thuần nói như vậy, giật giật khoé miệng, "Vậy...... hai đứa nhỏ này......"
"Ngày mai đưa đến cung cho ta."
Theo lời nói của Đoạn Càn Thuần, Lâm Vân lơ đãng nhăn nhăn mày.
Quan viên đành dẫn theo hai tên tiểu quan rời khỏi, tiền chỉ Hãn Hiên Điện chỉ còn lại Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân.
"Lâm Vân, sao em lại ở đây?"
Lâm Vân cung kính hành lễ với Đoạn Càn Mục, "Là ti chức không tốt, ti chức làm hỏng chuyện tốt của nhị hoàng tử rồi."
Nghe vậy, Đoạn Càn Thuần cười mỉa mai, "Em... đang ghen sao?"
"Sao có thể......" Lâm Vân lắc đầu, "Ti chức trong mắt nhị hoàng tử mà nói, không chừng địa vị còn thấp kém hơn hai vị tiểu quan kia."
"Em......" Mím chặt môi, Đoạn Càn Thuần hít hà một hơi.
Hai tên tiểu quan vừa nãy là do viên ngoại lang Lễ Bộ mới nhậm chức tặng cho hắn.
Hiện giờ trong triều đang chia thành hai phái, một phái là Hoàng Thái Tử, một phái là tam hoàng tử, vị viên ngoại lang Lễ Bộ mới được bổ nhiệm đã vội vã nịnh bợ hắn thượng vị, Đoạn Càn Thuần tự nhiên sẽ không từ chối, mặc dù hắn chẳng có hứng thú gì với hai tiểu quan.
"Lâm Vân, em rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao lại đến đây tìm ta?"
"Ti chức...... Không phải đến đây tìm nhị hoàng tử." Lâm Vân lại lần nữa lắc đầu, hành xử lễ độ khiến người ta cảm thấy khoảng cách, "Ti chức chỉ vừa khéo đi ngang qua nơi đây."
"Thời gian này? Vừa khéo đi ngang qua?" Đoạn Càn Thuần nhún nhún vai, "Bao giờ em mới học được cách tìm lí do hợp lí hơn đây?"
Bị Đoạn Càn Thuần chế nhạo, Lâm Vân cúi đầu thật sâu, cắn môi.
Hắn cũng không biết sao hắn lại đến Hãn Hiên Điện, càng không ngờ sẽ thấy một màn vừa rồi.
"Ti chức xin cáo lui."
"Đứng lại!"
Không chờ Lâm Vân xoay người, hắn đã nghe thấy mệnh lệnh của Đoạn Càn Thuần.
"Tới cũng tới rồi, vừa lúc đỡ phải ta lại đi tìm ngươi...... Cùng ta vào đi!"
Đoạn Càn Thuần nói, lắc lắc ống tay áo, bước vững vàng bước chân đi vào hãn hiên trong điện.
Nhưng mà Lâm Vân vẫn đứng ở tại chỗ, toàn thân cứng đờ, hai chân như bị đinh đóng chặt.
"Ha?"
Thấy Lâm Vân không đi tiếp, Đoạn Càn Thuần nghỉ chân quay đầu, "Em còn đợi cái gì?"
"Nhị hoàng tử......"
Vội cúi đầu nhìn vào bàn chân, Lâm Vân yếu ớt mở miệng: "Ti chức không biết sao lại đến đây...... Cầu xin Nhị hoàng tử buông tha cho ti chức."
"Em không có tư cách từ chối, nhanh vào đây, hay là muốn...... em muốn ta ôm em vào?" Đoạn Càn Thuần nhìn Lâm Vân, trên mặt lộ ra vẻ cợt nhả, "Có lẽ em cũng không muốn chơi mấy trò kích thích, ở ngay trước cửa cung chơi?"
"Nhị hoàng tử!" Lâm Vân đỏ mặt gào to, ngoan ngoãn bước chân, đi theo Đoạn Càn Thuần vào Hãn Hiên Điện.
Vốn tưởng rằng Đoạn Càn Thuần sẽ đi thẳng vào tẩm phòng, Lâm Vân cúi đầu bước đến gian phòng quen thuộc, kết quả vừa ngẩng đầu, lại không thấy Đoạn Càn Thuần đâu.
"Lâm Vân, em muốn làm gì đây?"
Đoạn Càn Thuần nhẹ giọng nói với người đang bước đi trước mắt, Lâm Vân xoay người, kinh ngạc chớp chớp mắt.
"Ồ, hóa ra em gấp không chờ nổi rồi! Nhìn dáng vẻ này của em đúng là đêm khuya tĩnh mịnh không chịu được đến đây tìm ta?"
"Không... không phải như vậy." Lâm Vân cúi đầu, gương mặt nóng lên, tim đập loạn.
Trong suốt hai năm, mỗi lần hắn bị Đoạn Càn Thuần gọi vào Hãn Hiên Điện, đều làm chuyện hoan lạc, hắn đã sớm tập mãi thành thói quen.
Kết quả lúc này, Đoạn Càn Thuần lại dẫn hắn đến đình viện, sai hạ nhân chuẩn bị một vài vò rượu thơm nhất, và vài món điểm tâm.
"Ngài làm gì vậy?" Lâm Vân tò mò hỏi.
"Bồi ngươi uống rượu nói chuyện phiếm!" Đoạn Càn Thuần một tay chống cằm, rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm Lâm Vân.
Lâm Vân đoán được phân nửa hắn mời cậu đến đây để làm gì.
"Ta cũng không cần nhị hoàng tử ngài bồi ta."
"Vậy trái lại, em bồi ta ăn bữa ăn khuya, rồi rời khỏi đây được không?"
"......"
Mở khé môi, nhưng Lâm Vân không nói gì.
Đoạn Càn Thuần là hoàng tử, mà hắn là thần tử, huống chi giữa hai người bọn họ còn có giao dịch, vô luận ai bồi ai, hắn không có tư cách cự tuyệt Đoạn Càn Thuần.
"Được rồi......" Lâm Vân than nhẹ một hơi, chủ động rót ly rượu cho Đoạn Càn Thuần, "Nhị hoàng tử mời dùng."
"Ngươi cãi nhau với đại ca?"
Choang!
Lâm Vân không cẩn thận chạm vào phiên chính mình chén rượu, vừa mới khen ngược rượu ngon liền như vậy sái ra tới.
"Thực xin lỗi nhị hoàng tử, là ti chức không cẩn thận......"
Lâm Vân móc ra khăn tay sát cái bàn, lại bị Đoạn Càn Thuần cầm tay.
Đoạn Càn Thuần lòng bàn tay thực nhiệt, này cổ nhiệt lượng nháy mắt lan tràn đến hắn khắp người.
Lâm Vân tưởng rút ra bản thân tay, nhưng không có động.
"Nhìn dáng vẻ ngươi thật cùng ta đại ca cãi nhau a! Sao lại thế này? Vì cái gì?"
Hai mảnh môi mỏng nhấp chặt, Lâm Vân một lời chưa phát.
Thấy Lâm Vân b·iểu t·ình sầu khổ uể oải, Đoạn Càn Thuần một đôi con mắt sáng ở hốc mắt trung đánh hai chuyển, "Nên sẽ không...... Là bởi vì cái kia Tô Khanh Hàn đi?"
Đoạn Càn Thuần vừa dứt lời liền nhìn đến Lâm Vân Song Mâu Viên trừng.
"Bị ta đoán trúng?"
"...... Không phải." Lâm Vân lắc đầu, "Là ti chức không tốt, ti chức...... Quấy rầy Thái Tử điện hạ cùng Thái Tử Phi hai người thế giới......"
"Nga?" Nghe Lâm Vân nói như vậy, Đoạn Càn Thuần càng là hứng thú dạt dào, "Cùng ta nói nói xem a, cụ thể đã xảy ra cái gì? Chẳng lẽ nói ngươi gặp được ta đại ca cùng Tô Khanh Hàn ở trên giường......"
"Nhị hoàng tử!" Lâm Vân kịp thời đánh gãy Đoạn Càn Thuần nói, cau mày, "Ngươi có thể hay không không cần tam câu nói không rời giường a?"
"Có quan hệ gì?" Đoạn Càn Thuần phát ra vui sướng tiếng cười, "Nhìn đến ngươi, ta không liên tưởng đến giường còn có thể liên tưởng cái gì a?"
"Ngươi......" Lâm Vân bị Đoạn Càn Thuần tức giận đến không lời gì để nói.
Đoạn Càn Thuần cấp Lâm Vân đổ ly rượu, đưa đến Lâm Vân bên miệng, "Tới, uống ly rượu xin bớt giận, cho ta nói một chút ngươi cùng ta đại ca còn có Tô Khanh Hàn làm sao vậy?"
Tiếp nhận Đoạn Càn Thuần trong tay rượu, Lâm Vân một ngưỡng cổ đem ly trung rượu uống một hơi cạn sạch.
Rượu mạnh lướt qua yết hầu, mang đến một trận nóng bỏng.
Tuy rằng chuyện này hắn không nghĩ nói, nhưng nếu Đoạn Càn Thuần hỏi, hắn liền không thể không trả lời.
Đem sự tình trải qua giảng cấp Đoạn Càn Thuần nghe, Lâm Vân nặng nề mà than ra một hơi, "Sự tình chính là như vậy, hiện tại...... Nhị hoàng tử ngươi vừa lòng đi?"
"Vừa lòng...... Sao......"
Ý cười trên khóe môi Đoạn Càn Thuần dần tắt.
Nghe Lâm Vân nói, hắn vừa lòng sao?
"Ta nói có sao, nếu em ở trong phủ không bị đại ca chạm vào vảy ngược,sao có thể chủ động tới tìm ta?"
Trái tim nhue bị ai bóp ngạt, Lâm Vân kinh ngạc nhìn về phía Đoạn Càn Thuần.
Đoạn Càn Thuần lời này...... Là có ý gì?
Không tự giác mà thầm quan sát sắc mặt Đoạn Càn Thuần, giờ này khắc này Lâm Vân cảm thấy vẻ mặt Đoạn Càn Thuần như bị tổn thương.
"Nhị hoàng tử......"
Lời còn chưa dứt, Lâm Vân thấy Đoạn Càn Thuần giơ tay, nhấc bầu rượu ùng ục ùng ục một hơi cạn sạch.
Rượu này rất nặng, một hơi uống hết, Lâm Vân lo Đoạn Càn Thuần sẽ say.
Đoạn Càn Thuần đánh mắt, thân hình bắt đầu lung lay.
"Lâm Vân......"
"Nhị hoàng tử, ta đỡ ngài về phòng nghỉ ngơi!"
Lâm Vân mới đỡ lấy Đoạn Càn Thuần, chỉ nghe xoẹc một tiếng, vạt áo hắn bị Đoạn Càn Thuần lập tức kéo ra.
"Ta say......"
Nhìn chằm chằm cơ ngực Lâm Vân cùng trắng bệch mặt sau một lúc lâu, Đoạn Càn Thuần đột nhiên nhếch miệng cười, "Ta say...... Cho nên muốn ở chỗ này...... uống rượu loạn tình."
Bùm một tiếng, Lâm Vân bị Đoạn Càn Thuần đẩy ngã trên mặt đất, trừng mắt nhìn hắn, đại kinh thất sắc.
Thân thể nặng nề đè lên người, tựa như một khối bàn thạch.
Con ngươi Đoạn Càn Thuần dày đặc mùi rượu, Lâm Vân biết Đoạn Càn Thuần say rồi, nhưng cũng không đến nỗi say không biết mình đang làm chuyện gì.
"Nhị hoàng tử, thỉnh ngài tha cho ti chức, ti chức......"
"Em không muốn sao?"
Đoạn Càn Thuần một bên xé rách y phục Lâm Vân một bên hỏi, mùi rượu nồng đậm áp lên mặt Lâm Vân.
"Ti chức......"
Lâm Vân khẽ cắn môi, hầu kết lăn lộn, nuốt nước bọt chua xót, phát ra âm thanh mỏng manh nỉ non: "Ti chức...... Nguyện ý."
"Ha, ha hả...... vậy mới đúng, Lâm Vân, em là của ta, là của Đoạn Càn Thuần ta, ai cũng đừng hòng cướp em đi."
Cùng với tiếng hô hấp dồn dập, lời nói Đoạn Càn Thuần như chém đinh chặt sắt chui vào lỗ tai Lâm Vân.
Lâm Vân nhắm mắt lại, giữa mày lộ ra vẻ thống khổ.
Thái Tử...... Điện hạ......
Lâm Vân trong đầu hiện ra thân ảnh Đoạn Càn Mục.
Giờ này khắc này Đoạn Càn Mục, hẳn là đang ở cùng Tô Khanh Hàn củi khô lửa bốc, điên loan đảo phượng đúng không?
Cảm giác đau đớn như bị xé rách, Lâm Vân dùng sức cắn môi.
Hắn rất hâm mộ Tô Khanh Hàn!
Vì sao Tô Khanh Hàn có thể trở thành người bên gối của Đoạn Càn Mục, mà hắn...... Lại chỉ có thể bị nam nhân hắn không yêu một lần lại một lần mà chiếm đoạt thân thể?
Thân thể không ngừng truyền đến cơn đau nhức, Lâm Vân không chỉ cảm giác đau họng mà sâu trong nội tâm còn rất đau, cuối cùng cả thân lẫn tâm Lâm Vân thống khổ dần dần mất đi ý thức.
......
Hôm nay là một ngày đẹp trời, trời trong như ngọc, đất sạch như lau.
Tô Khanh Hàn tỉnh lại khi mặt trời đã lên cao, Thúy Bích và cung nữ tiến vào hầu hạ, vừa thấy trang phục trên người Tô Khanh Hàn không đoan chính, tức khắc đỏ mặt.
Cúi đầu nhìn nửa thân trên, trên người tràn đầy vệt xanh vệt đỏ, tức khắc Tô Khanh Hàn hồi tưởng từng màn điên cuồng tối hôm qua trải qua với Đoạn Càn Mục lại cảm thấy thẹn thùng, lập tức dùng chăn che thân thể của mình.
"Các người đều lui xuống đi, ta không cần người hầu hạ."
Nhìn Tô Khanh Hàn mặt đỏ tía tai, Thúy Bích buồn cười, cảm thấy Tô Khanh Hàn như vậy có vài phần đáng yêu.
Nàng quay lại bảo cung nữ lui xuống trước, còn mình lưu tại trong phòng Tô Khanh Hàn.
"Thái Tử Phi, nô tỳ có tin vui muốn nói với Thái Tử Phi."
———————
*Tiểu quan: trai bao