Thay xong một thân y phục sạch sẽ, Tô Khánh Hàn một mình một người đi dạo quanh viện, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cho tới bây giờ, hắn mới bình tĩnh nhớ lại những lời Thúy Bích đã nói.
Thúy Bích nói cho hắn biết, Đoạn Càn Mục muốn giúp hắn báo thù.
Tuy nói lúc trước tin Đoạn Càn Phi bị bắt khá chấn động nhưng cũng không đến mức tạo nên sóng gió to lớn gì, nhưng trong Cảnh Dương Cung vẫn có không ít người cảm khái vui mừng, Thúy Bích chính là một trong số đó, đương nhiên, Thúy Bích ghét Đoạn Càn Phi vì đó là kẻ thù của Tô Khánh Hàn.
Vốn dĩ Tô Khánh Hàn cũng không trông chờ gì Đoạn Càn Phi sẽ bởi vì chuyện này sẽ nhận được sự trừng phạt xứng đáng.
Rốt cuộc, Đoạn Càn Phi trong triều cảm tay là tam hoàng tử, thế lực không phải là nhỏ, lại là nhi tử được hoàng đế Dực Bắc Quốc sủng ái.
Hắn thân là người Cung Quốc, có chuyện gì xảy ra cũng không có tư cách được Bắc Quốc che chở.
Tô Khánh Hàn cũng chưa bao giờ trông cậy vào ai đó có thể giúp mình lấy lại công đạo.
Có điều Thúy Bích lại nói cho hắn biết, hôm nay, trợ thủ đắc lực nhất của Đoạn Càn Phi đều bị xử tử, bị Đoạn Càn Mục chính tay gi·ết ch·ết, hai người bị chém đầu, trực tiếp đưa thủ cấp đến phủ Đoạn Càn Phi, Đoạn Càn Phi tức giận đến mức té xỉu, bệnh không dậy nổi.
Nghe nói hai người kia ỷ vào có Đoạn Càn Phi chống lưng, nơi nơi khinh nam bá nữ, phi dương ương ngạnh, làm hại một phương, trên người không biết nhuốm bao nhiêu máu của người vô tội, nhưng mà bá tánh trong thành đều bất lực.
Không ngờ tới lần này Đoạn Càn Mục lại tự mình ra tay, hình ảnh hai người bị giết chết cứ quanh quẩn trong đầu.
Tô Khánh Hàn nhiều ít có chút ngoài ý muốn, Đoạn Càn Mục bứt dây động rừng sẽ khiến phe cánh trong triều nhốn nháo.
Mấy ngày tiếp theo, Thúy Kiều lại nói cho hắn biết, trò cười của Đoạn Càn Phi, Vương phi hắn cưới hỏi đàng hoàng lại cắm sừng hắn lén vụng trộm bên ngoài, còn bị Đoạn Càn Phi và bọn thị vệ vừa vặn đụng phải, Đoạn Càn Phi bệnh nặng mới khỏi bị tức giận đến hộc máu, hơn nữa chuyện này còn truyền khắp toàn bộ Hàm Phong, hiện tại Đoạn Càn Phi đã trở thành đề tài để bá tánh Hàm Phong uống trà lấy ra làm trò cười.
Tuy nói chuyện này "Phía sau màn độc thủ" không dễ bị tra ra, nhưng Tô Khanh Hàn phỏng đoán, việc này nhất định có quan hệ với Đoạn Càn Mục.
Mấy ngày ngắn ngủi, trong phủ Đoạn Càn Phi nháo đến ồn ào huyên náo, gà chó không yên.
Đoạn Càn Phi tự biết mất mặt nên trốn đến nhà ngoại, mấy ngày nay cũng thèm thượng triều.
Hôm nay là một ngày mưa, mưa bụi tí tách đến buổi chiều thì càng ngày càng nặng hạt, giống như những sợi tơ không ngừng cắt qua từng tán cây.
Đình viện Giang Bắc, Phạm Thừa Ngọc cầm ô, một mình sáng sớm đi gặp mặt Đoạn Càn Phi.
Vừa thấy Phạm Thừa Ngọc, Đoạn Càn Phi không nói hai lời rút bội kiếm bên hông, mũi kiếm chỉ thẳng Phạm Thừa Ngọc.
"Phạm Thừa Ngọc, ngươi làm tốt lắm, chuẩn bị tinh thần chịu tội chưa?!"
Nhìn thấy Đoạn Càn Phi thật sự động sát tâm, Phạm Thừa Ngọc lại không chút hoang mang mà từ tốn gấp ô lại, nhẹ nhàng bước đến gần Đoạn Càn Phi, đối với kiếm trong tay Đoạn Càn Phi không hề sợ hãi.
"Tam hoàng tử, nghiệp lớn chưa thành bây giờ giết hại mệnh quan triều đình, không phải cử chỉ sáng suốt."
"Nói lời vô nghĩa!" Đoạn Phi tức giận hai mắt đỏ bừng, "Nếu không phải do ngươi, Vương gia ta sao có thể thành trò cười trong ngoài triều đình?!"
"Ta?" Phạm Thừa Ngọc cười lạnh, "Tam hoàng tử chính ngài không biết tận dụng cơ hội tự lấy đá buộc chân, đâu có quan hệ gì với vi thần?"
"Phạm Thừa Ngọc, ngươi thật to gan!" Đoạn Càn Phi tức giận múa may trường kiếm lung tung, "Nếu không phải ngươi cho bổn vương cái chủ ý ngu ngốc kia, bổn vương sao có thể mất đi hai trợ thủ đắc lực, còn nháo ra cái loại chuyện gièm pha này...... Đều tại ngươi, đều là ngươi sai!"
Mũi kiếm sắc bén điên cuồng cắt không khí, nhưng Phạm Thừa Ngọc không trốn tránh hay sợ hãi.
Mà kiếm Đoạn Càn Phi cũng không chạm vào người Phạm Thừa Ngọc.
"Tam hoàng tử, ngài nói như vậy là không đúng." Phạm Thừa Ngọc không kiêu ngạo không siểm nịnh mà hành lễ với Đoạn Càn Phi, "Lúc trước thần ra chủ ý, tam hoàng tử cũng tán thành, hơn nữa nếu không phải tam hoàng tử và chư vị đại nhân bất lương ham mê quá nhiều, xuống tay với Tô Khanh Hàn sớm chút, chờ đến lúc Thái Tử điện hạ chạy tới, Tô Khanh Hàn hẳn đã bị hủy danh dự mới đúng."
"......" Cắn chặt môi, Đoạn Càn Phi không có lời gì để nói.
Giơ tay đẩy lưỡi kiếm ra một bên, Phạm Thừa Ngọc hận sắt không thành thép mà thở dài, "Vốn dĩ dựa theo kế hoạch của thần, tam hoàng tử nhất định phải được...... Đã có thể chiếm hữu Tô Khanh Hàn, lại có thể mượn này nhục nhã Thái Tử điện hạ, đáng tiếc! Người định không bằng trời định......"
Phạm Thừa Ngọc bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Hơn nữa bởi vì việc này bị tổn thất làm sao ngăn tam hoàng tử? Ta cũng bị Thái Tử điện hạ nghi kỵ, mấy ngày này, Thái Tử điện hạ nhìn thấy thần, cũng xa cách rất nhiều, không còn thận thiết với thần, thần còn không tìm tam hoàng tử tính sổ, ngài ngược lại trả đũa, trách tội thần?!"
"Ngươi......"
Đoạn Càn Phi bị Phạm Thừa Ngọc nói đến nghẹn không nói được lời phản bác nào.
Ng·ay từ đầu Phạm Thừa Ngọc đúng đã nhắc nhở hắn, sau khi bắt được Tô Khanh Hàn, nhất định phải nhanh chóng chiếm Tô Khanh Hàn cho riêng mình, không thể bỏ lỡ cơ hội tối.
Nhưng Ẩn Hương Cư chính là biệt viện hắn, hắn vốn tưởng rằng bất luận kẻ nào cũng không thể dễ dàng xông vào, cho nên muốn chậm rãi đùa bỡn Tô Khanh Hàn, ai mà ngờ......
"Hừ!"
Đoạn Càn Phi giận dữ thu kiếm vào vỏ kiếm bên hông, "Phạm Thừa Ngọc, bổn vương thật nhìn không thấu ngươi, ngươi rõ ràng ngoài mặt ủng hộ hoàng huynh, sau lưng lại......"
Bất động thanh sắc mà nhếch lên khóe môi, Phạm Thừa Ngọc đặt ngón tay vào giữa môi, "Tam hoàng tử nói gì Thừa Ngọc nghe không hiểu, khi nào Thừa Ngọc ở sau lưng làm chuyện gì?"
Khóe môi giật giật, Đoạn Càn Phi hít hà một hơi, "Ngươi...... không phải sợ Tô Khanh Hàn c·ướp hoàng huynh đi, cho nên mới hao hết tâm tư muốn huỷ hoại Tô Khanh Hàn?"
Phạm Thừa Ngọc nghe vậy chỉ cười không nói, bật ô lên, quay đầu bước đi, "Nếu tam hoàng tử không có chuyện gì, vậy Thừa Ngọc xin cáo từ."
Làn mưa nặng hạt rơi trên chiếc ô giấy, phát ra tiếng vang châu lạc mâm ngọc.
"Tam hoàng tử......"
Đi được vài bước, Phạm Thừa Ngọc quay đầu nhìn về phía Đoạn Càn Phi, nhoẻn miệng cười, "Thừa Ngọc hy vọng tam hoàng tử hiểu rõ, Thừa Ngọc không phải kẻ thù của tam hoàng tử, về sau...... Tam hoàng tử chắc chắn sẽ cần đến Thừa Ngọc giúp đỡ."
Phạm Thừa Ngọc nhoẻn miệng cười lanh lảnh khiến Đoạn Càn Phi có vài phần lạnh lẽo, Đoạn Càn Phi không tự giác mà rùng mình.
"Phạm Thừa Ngọc......"
Mặc dù bị Đoạn Càn Phi gọi tên, Phạm Thừa Ngọc mặc kệ không nghe, tản bộ sân vắng trong mưa.
"Tên ác độc...... Rốt cuộc sao lại thế này?"
Gãi gãi cái ót, Đoạn Càn Phi chợt nhận ra Phạm Thừa Ngọc ngày càng thâm hiểm âm trầm không thể hiểu thấu.
Mưa to ào ào trút xuống, tưới lên toàn bộ Cảnh Dương Cung như một bức họa kiều diễm trong mưa.
Thời tiết tuy kém, nhưng Tô Khanh Hàn lại nghe được từ trong miệng Thúy Bích một tin tức tốt —— cứ xem như tin tức tốt.
"Vì cảm tạ Dực Bắc Quốc cung cấp dược liệu quý giá, Cung Quốc quyết định phái sứ thần đến triều tiến cống......"
Sát cửa sổ mà ngồi, Tô Khanh Hàn vuốt cằm lẩm bẩm tự nói.
Hắn...... Có lẽ có thể mượn cơ hội này gặp hại bạn bè cố quốc, cũng có thể mượn cơ hội này biết được hiện trạng của Cung Quốc.
Chỉ cần Cung Quốc quốc thái dân an, bá tánh an cư lạc nghiệp, cũng không uổng phí hắn ngàn dặm xa xôi gả đến Dực Bắc Quốc.
"Có điều......"
Mày ngày càng nhíu thật chặt, gương mặt Tô Khanh Hàn tuấn tú xuất hiện thêm một tầng sương mù, giống như bầu trời ngoài cửa sổ.
Có điều, nếu sứ thần là kẻ thù của hắn, nếu xảy ra chuyện không tốt chỉ biết tự rước lấy nhục.
"Thấy mình lưu lạc vào chốn hoang đường này...... có lẽ cảm thấy buồn cười nhỉ?"
Tô Khanh Hàn thở dài trầm trọng.
"Ngươi đang làm gì?"
Đoạn Càn Mục cất tiếng khiến Tô Khanh Hàn cảm giác như thủng màng nhĩ, Tô Khanh Hàn quay đầu, không ngoài sở liệu nhìn thấy Đoạn Càn Mục từ ngoài sân đi vào phòng.
Đoạn Càn Mục vừa mới hạ triều xử lý xong chính vụ, đầu vai còn bị lệch.
Đoạn Càn Mục và hắn hai ánh mắt giao nhau, Tô Khanh Hàn ngoảnh mặt qua một bên.
Thấy Tô Khanh Hàn thái độ Đoạn Càn Mục cười cười.
"Ngươi thân là Thái Tử Phi của cô, không chủ động nghênh đón cô một chút sao?"
Khẽ cắn môi, Tô Khanh Hàn đứng lên, đi đến trước mặt Đoạn Càn Mục, hành lễ cho có lệ.
"Tô Khanh Hàn."
Đoạn Càn Mục nắm lấy tay Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn muốn tay rút về, năm ngón tay Đoạn Càn Mục càng siết chặt.
"Ngươi muốn làm gì?" Tô Khanh Hàn đè thấp mi mắt, sắc mặt nghiêm túc.
Đoạn Càn Mục nhếch môi tươi sáng cười, "Cô chỉ suy nghĩ...... ngươi biết rồi đúng không? Cung Quốc các ngươi phái sứ thần đến, hai mươi ngày nữa đến nơi."
"Ta biết." Tô Khanh Hàn nói xong, dùng sức hất tay Đoạn Càn Mục ra.
Đoạn Càn Mục nắm chặt ngón tay, hừ lạnh một tiếng, "Sao, nhà mẹ đẻ muốn tới đây, ngươi lại cậy chủ làm càn!"
"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" Tô Khanh Hàn xoa xoa đôi tay bị hắn siết chặt, trực tiếp hỏi Đoạn Càn Mục.
"Cô muốn nhắc nhở ngươi...... Đến lúc đó thấy sứ thần Cung Quốc, đừng quên thân phận của ngươi."
Một bên nói, Đoạn Càn Mục một bên tới gần Tô Khanh Hàn, đẩy Tô Khanh Hàn đến mép giường, "Tô Khanh Hàn, ngươi là Thái Tử Phi của cô, nếu ngươi dám giởi trò với sứ thần Cung Quốc khiến cô mất mặt, cô bảo đảm ngươi cũng vậy Cung Quốc cũng vậy, sau này sẽ không còn ngày tốt đẹp."
Biết Đoạn Càn Mục uy h·iếp không phải nói đùa, Tô Khanh Hàn trầm hạ một hơi, gật đầu, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy hoà bình an bình của Cung Quốc mạo hiểm."
"Biết là được."
Đoạn Càn Mục vừa dứt lời, giơ tay vỗ vỗ hai cái, "Mang đồ lên."
Các cung nữ lập tức bưng đồ vật chuẩn bị trước đó lên, xếp hàng trước mặt Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn vừa thấy mấy thứ này, lập tức thay đổi sắc mặt, "Đoạn Càn Mục...... Ngươi nhất định phải nhục nhã ta như vậy sao?"
Đẩy đến trước mặt Tô Khanh Hàn, là nguyên bộ mũ phượng khăn quàng.
"Đây là bộ y phục ta tự tay sai người chuẩn bị cho ngươi, kiểu dáng và vải dệt đều được cải tiến, ngươi mặc nó đi đón sứ thần hay nói nhà mẹ đẻ của ngươi.
Trên dưới hàm răng cắn đến kẽo kẹt rung động, Tô Khanh Hàn giận trừng Đoạn Càn Mục, đột nhiên nắm tay.
Phịch!
Đoạn Càn Mục mở tay, vững vàng tiếp được một quyền của Tô Khanh Hàn.
"Ha ha, sức cũng khá lớn, đến lúc đó thấy sứ thần Cung Quốc, cô không hy vọng loại sự tình này lại phát sinh lần nữa." Đoạn Càn Mục không chút để ý mà nói, sức lực trên tay dần dần tăng.
Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục nắm lấy nắm tay càng ngày càng đau, đau nhức vô cùng.
Nhìn thấy Tô Khánh Hàn đau đớn, Đoạn Càn Khôn cười khúc khích, tiến đến bên tai Tô Khánh Hàn nói nhỏ, "Nếu còn không ngoan ngoãn hầu hạ cô như một Thái Tử Phi chân chính, vậy thì trên giường dùng những tư thế đó, làm trò trước mặt sứ thần kia của ngươi, dùng xuân cung đồ cho nhà mẹ đẻ ngươi thấy những gì ngươi đã học được."
"Đoạn Càn Mục!"
Tô Khánh Hàn quá thành giận dữ, một chân đá ngã Đoạn Càn Mục chuẩn bị một thân nữ phục kia.
"Nhìn dáng vẻ thật sự tức giận rồi."
Vẻ mặt tươi cười trở nên hung ác tàn nhẫn, Đoạn Càn Mục khom lưng nhiễm trùng rơi xuống trên mặt đất một viên đại trân châu, đặt ở trong lòng bàn tay ước lượng.
"Tô Khánh Hàn, trước khi sứ thần Cung Quốc đến nơi, thời gian này cô sẽ dạy ngươi,...... từ bây giờ trở đi!"