Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 68

Hai mươi ngày trôi qua như nước, hôm nay, là ngày sứ thần Cung Quốc đi vào cửa thành Dực Bắc Quốc.

Lần này đi sứ Dực Bắc Quốc, Cung Quốc phái ra đội ngũ hai trăm người theo, thanh thế to lớn, cũng đầy đủ bày ra đi ngoài quốc đối Dực Bắc Quốc coi trọng cùng cung kính.

Đội ngũ sứ thần đầu tiên tiến vào Càn Khôn Cung bái kiến hoàng đế Dực Bắc Quốc, theo sau từ thân là Hoàng Thái Tử Đoạn Càn Mục ở Thanh Loan điện làm sứ thần đón gió tẩy trần.

"Sứ thần Cung Quốc Bạch Mạnh, tham kiến Thái Tử điện hạ."

Trong điện Thanh Loan, Bạch Mạnh tay cầm tiết trượng sứ thần tất cung tất kính mà hành lễ Đoạn Càn Mục.

"Sứ thần không cần đa lễ." Đoạn Càn Mục vẫy vẫy tay với Bạch Mạnh, "Sứ thần đi đường xa mệt nhọc, chính là khách quý của Dực Bắc Quốc ta, xin mời ngồi."

Tuy rằng Đoạn Càn Mục thái độ khách khí, nhưng từ đầu đến chân tản ra một vẻ tôn quý không giận tự uy khí thế vẫn khiến Bạch Mạnh cảm thấy áp lực.

Trước kia, Dực Bắc Quốc và Cung Quốc giao chiến hàng trăm năm, hai nước như nước với lửa.

Lúc ấy Bạch Mạnh căn bản không thể nào tưởng tượng được sẽ có ngày Cung Quốc và Dực Bắc Quốc ký kết hiệp nghị hoà bình.

Từ trên chỗ ngồi nhìn xuống, Bạch Mạnh thấy bọn hạ nhân lục tục bưng mỹ vị món ngon lên, đàn sáo quản huyền cũng bắt đầu diễn tấu.

Ca cơ mặc một bộ lụa màu đào hồng nhạt bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển đi lên đài, khiêu vũ trợ hứng.

Theo làn nhạc, tinh thần và thể xác Bạch Mạnh khẩn trương dần được thả lỏng lại, theo bản năng quay đầu nhìn mọi người xung quanh.

"Sứ thần đang tìm cái gì vậy?"

Tay nâng chén rượu hoàng kim, Đoạn Càn Mục nhẹ giọng dò hỏi.

"Hả, tại hạ thất lễ......" Bạch Mạnh chấp tay, kính cẩn cúi đầu với Đoạn Càn Mục, "Thái Tử điện hạ, tại hạ...... Có một yêu cầu quá đáng, mong Thái Tử điện hạ thành toàn."

"Ồ!" Nhếch môi, Đoạn Càn Mục cười lạnh, "Có phải sứ thần muốn gặp đại tướng quân gả đến Dực Bắc Quốc ta Tô Khanh Hàn?"

Nghe Đoạn Càn Mục cố ý nhắc tới danh hiệu "Đại tướng quân", Bạch Mạnh khó chịu nhăn mày, hai tay nắm chặt không kìm được dùng sức siết chặt, khớp xương càng lộ rõ.

"Tô Khanh Hàn...... Tuy đã là Thái Tử Phi của điện hạ, nhưng nói gì ngài ấy cũng xuất thân từ Cung Quốc, tại hạ thân là sứ thần Cung Quốc, nếu đi sứ Dực Bắc Quốc, nếu có chuyện gì khó nói tại hạ có thể đưa ra lời khuyên cho Thái Tử Phi?"

"Ngươi nói rất đúng." Đoạn Càn Mục dứt khoát lưu loát khoát tay, "Người đâu, mời Thái Tử Phi vào điện."

Theo tiếng Đoạn Càn Mục ra lệnh, đoàn ca cơ đang khiêu vũ chủ động ngừng lại lùi qua hai bên, nhường ra một chỗ trống.

Ng·ay sau đó, Bạch Mạnh thấy một người mặc "nữ trang" từ ngoài bước vào trong chính điện.

Vị "Nữ tử" đầu đội mũ phượng hoàng kim châu ngọc bát bảo, trang dung tinh xảo, váy đỏ cắt ngắn xẻ ngực lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tất cả đường cong thân thể đều bị bại lộ bên ngoài, tản ra hơi thở gợi cảm, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng, mỏng tới nỗi như trong suốt, bả vai và cánh tay như ẩn như hiện, mà chiều dài váy chỉ ngàng bằng đầu gối, tầng ngoài cùng phủ một lớp tua rua, cặp đùi thon dài trắng nõn như ngọc bị tua bao vây, mỗi một bước đi đều khiến người ta không nhịn được mà suy nghĩ miên man.

Nhìn vẻ ngoài bị tô điểm quá mức khoa trương, khiến Bạch Mạnh nghẹn họng nhìn trân trối.

Hắn biết rõ tất cả phục sức trên người Khanh Hàn đều là chính trang của Thái Tử Phi Dực Bắc Quốc, thậm chí nữ tử bình thường của Dực Bắc Quốc cũng không mặc thành như vậy.

"Này......"

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bạch Mạnh, Tô Khanh Hàn theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh bất giác cứng đờ.

Hình ảnh ngay bây giờ, và trong ấn tượng hoàn toàn khác nhau, không còn một thân chiến giáp kiên cố như ngày xưa, càng không còn hình ảnh tay cầm trường kiếm, còn hắn bây giờ mặc quan văn xanh đen, thêm vài phần nho nhã, lại thiếu vài phần khí phách. (Chỉ Bạch Mạnh nha)

Hoang mang r·ối l·oạn, Tô Khanh Hàn cúi đầu, bước chân nặng nề không thể bước thêm bước nào nữa.

Nhìn thấy Tô Khanh Hàn phản ứng như vậy, Đoạn Càn Mục ngồi trên cao cong cong khóe môi, nụ cười tràn ngập đắc ý càng thêm thoả mãn.

Toàn bộ Thanh Loan điện đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, không khí dường như đọng lại.

Một giọt mồ hôi theo thái dương Tô Khanh Hàn chảy xuống, rồi rơi xuống cằm.

Hắn tuy rằng có nghĩ đến lần này Cung Quốc đi sứ Dực Bắc Quốc, hắn sẽ gặp lại cố nhân, nhưng dù có như thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được, người Cung Quốc phái tới sứ thần lại là Bạch Mạnh.

Không tự giác, Tô Khanh Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua bộ dạng ngay bây giờ của mình.

Một thân nữ trang, là Đoạn Càn Mục cố tình đặt làm cho hắn, chính vì ngày hôm nay, chính vì giờ này khắc này.

Hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền, Tô Khanh Hàn hận đến ngứa răng.

"Thái Tử Phi sao vậy? gặp lại "người nhà" không thấy vui sao?"

Đột nhiên nghe được giọng nói của Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn bất giác ngẩng đầu, mắt sáng như đèn.

Đoạn Càn Mục cố ý.

Cố ý ép hắn mặc loại y phục diêm dúa đến trước mặt Bạch Mạnh, muốn hắn mất hết mặt mũi, xấu hổ và giận dữ không thể kiềm chế được.

Bởi vì, Bạch Mạnh là huynh đệ duy nhất hắn thân thiết khi còn ở Cung Quốc, đồng thời cũng là chiến hữu cùng hắn vào sinh ra tử ở trên chiến trường.

Tô Khanh Hàn tuyệt vọng mà nhắm chặt mắt.

Bạch Mạnh, là tướng quân Cung Quốc, chiến công và chức vị chỉ ở sau hắn là đại tướng quân.

Hai người bọn họ khi ở Cung Quốc cơ hồ như hình với bóng, không phân biệt lao tới chiến đấu trên chiến trường, khi chiến thắng trở về cũng sẽ mang về một chiến lợi phẩm nào đó tặng cho đối phương.

Bọn họ uống rượu ngôn hoan, không có gì giấu nhau.

Bọn họ đã từng ước định, muốn cùng nhau dẫn dắt Cung Quốc đi lên thắng lợi, phồn vinh chi lộ.

Toàn bộ quá khứ trong hồi cứ ào ào xuất hiện, Tô Khanh Hàn cảm giác trong lòng ngực đau nhói.

Vì sao?

Vì sao người đến đây lại là Bạch Mạnh?

Vì sao lại là Bạch Mạnh nhìn thấy dáng vẻ mất mặt này của hắn?

Tô Khanh Hàn không thể chịu đựng được tầm mắt đến từ Bạch Mạnh, không dám ngẩng đầu.

Nhìn Tô Khanh Hàn thống khổ không thôi, Bạch Mạnh cũng tức giận như lá gan muốn nứt ra.

Mới đầu, hắn cũng không nhận ra người đó Tô Khanh Hàn, cho đến khi chạm mắt với Tô Khanh Hàn...

Răng rắc!

Bạch Mạnh trong lúc nhất thời không kiềm chế nổi, chén rượu trong tay cứ thế vỡ ra từng mảnh.

"Bạch đại nhân có ý gì? Ngại rượu cô chuẩn bị cho ngươi không thể uống?"

Ngẩng đầu lên căm tức nhìn Đoạn Càn Mục, sát khí trên người Bạch Mạnh căn bản không hề che giấu.

Tên chó má Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc, lại dám đối xử như vậy với Khanh Hàn!

"Ha hả!"

Đoạn Càn Mục cười lớn khi thấy người gặp họa.

Phản ứng của Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh đều ở trong dự kiến, bởi vậy hắn mới cảm thấy sung sướng.

"Thái Tử Phi, nàng còn sững sờ ở đó làm gì? Qua mời Bạch đại nhân uống ly rượu đi! Nàng xem không có nàng ở đây, rượu ngon tốt nhất cô chuẩn bị đều không lọt vào mắt của Bạch đại nhân đây!"

Lời này của Đoạn Càn Mục quả thực là xem Tô Khanh Hàn như nữ tử bồi rượu, Bạch Mạnh thiếu chút nữa xông lên giết tên khốn kia, lại bị Tô Khanh Hàn lập tức đè bả vai lại.

Quay đầu nhìn về phía Tô Khanh Hàn, Bạch Mạnh nhìn thấy Tô Khanh Hàn không tiếng động mà lắc đầu.

Nháy mắt, sát khí trên người Bạch Mạnh giảm đi phân nửa.

Chính mắt thấy một màn này, nụ cười trên mặt của Đoạn Càn Mục đột nhiên đọng lại.

Rõ ràng Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh không nói lời nào với nhau, nhưng hắn không thể hiểu được cảm giác không thoải mái trong lòng.

"Bạch đại nhân, ta thay Thái Tử điện hạ, kính ngài một ly."

Hạ nhân mang chén rượu mới lên, Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh nhìn nhau nâng ly uống cạn.

Mặc kệ ăn mặc thành bộ dáng gì, Tô Khanh Hàn giơ tay nhấc chân vẫn một vẻ như trước kia kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất bình tĩnh.

Uống rượu xong, Tô Khanh Hàn bước về phía Đoạn Càn Mục, ngồi xuống ở bên người Đoạn Càn Mục.

Ngiêng mắt liếc qua người Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục nhận ra Tô Khanh Hàn không còn cảm xúc gì, dáng vẻ chật vật lúc nãy đã biến mất không sót chút gì.

Ồ, có ý tứ.

Bàn tay vươn qua, Đoạn Càn Mục ôm bả vai Tô Khanh Hàn, còn làm bộ lơ đãng mà kéo lớp vải trên vai Tô Khanh Hàn xuống.

Một bên bả vai hoàn toàn lỏa lồ, giữa mày Tô Khanh Hàn nhíu lại.

Bạch Mạnh ngồi ở phía dưới thấy một màn như vậy, nháy mắt thay đổi sắc mặt.

Hắn biết Đoạn Càn Mục cố ý nhục nhã Tô Khanh Hàn, kích thích hắn.

"Thái Tử điện hạ, tại hạ cảm thấy không khoẻ, xin Thái Tử điện hạ cho phép tại hạ trở về sứ quán nghỉ ngơi."

Chắp tay hành lễ, Bạch Mạnh xoay người muốn đi.

"Bạch đại nhân......"

Phía sau truyền đến tiếng nói của Đoạn Càn Mục, Bạch Mạnh bị ép dừng chân.

"Bạch đại nhân bây giờ trở về chẳng phải nói cô không tiếp đón chu đáo? Hơn nữa, là Bạch đại nhân tự mình nói, muốn gặp Thái Tử Phi một lần, hiện tại Thái Tử Phi vừa đến, vậy mà Bạch đại nhân lại vội vã đi đâu!"

Vừa dứt lời, Đoạn Càn Mục giơ tay, bọn thị vệ thân khoác chiến giáp lập tức phong bế cửa lớn Thanh Loan điện.

"Bạch đại nhân vẫn nên ngồi xuống ôn chuyện với Thái Tử Phi đi!"

Ý thức được mình không thể đi, Bạch Mạnh đành phải căng da đầu ngồi xuống, một ly lại một ly mà rót rượu.

"Tuy rằng trước kia cô nghe nói, nhân tài Cung Quốc xuất hiện lớp lớp, nhưng tai nghe không bằng mắt thấy......" Một bên phẩm rượu, Đoạn Càn Mục một bên thong thả ung dung mà nói: "Từ ikhi Thái Tử Phi gả đến đây, cô mới biết được Cung Quốc đối với việc bồi dưỡng nhân tài có bao nhiêu coi trọng...... không giống như Dực Bắc Quốc, các tướng quân mang binh đánh giặc đều là nam nhân có chút lỗ mãn, ngoại trừ gi·ết địch thì không biết......"

Đoạn Càn Mục một bên nói một bên quay đầu nhìn về phía Tô Khanh Hàn, ánh mắt ám chỉ, "Không giống như Thái Tử Phi, thân là Cung Quốc đại tướng quân, lại như một nữ tử khuê các nhu mì tận tâm tận lực hầu hạ cô, khiến cô rất vừa lòng...... Bạch đại nhân ngươi xem, Thái Tử Phi mặc nữ trang còn hợp hơn mặc mấy bộ nam trang phải không?"

"......"

Bạch Mạnh cố nén lửa giận, suýt nữa lại bóp nát ly rượu trong tay.

"Bạch đại nhân khả năng không biết, Thái Tử Phi rất có tài nấu nướng, khả nặng ủ rượu phải nói đệ nhất, lại còn giỏi ca múa, ng·ay cả trong phòng việc......"

"Đủ rồi!"

Bạch Mạnh chống bàn đứng lên, vừa chắp tay, "Thái Tử điện hạ, tại hạ cáo từ."

Làm lơ sắc mặt càng thêm âm trầm của Đoạn Càn Mục, Bạch Mạnh nhanh chóng đi đến phía cửa lớn Thanh Loan điện.

Thị vệ Đoạn Càn Mục che kín cửa, bọn họ vừa thấy Bạch Mạnh phải đi, lập tức rút bội kiếm bên hông.

"Thái Tử điện hạ muốn gì?"

Bạch Mạnh quay đầu, giận trừng Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Mục không nhanh không chậm, chẳng hề để ý mà uống rượu, chậm rì rì mà mở miệng: "Cô còn chưa nói xong, Bạch đại nhân chỉ sợ tạm thời không được đi."

"Vậy?" Bạch Mạnh xoay người nhìn Đoạn Càn Mục, mày kiếm một dựng, "Thái Tử điện hạ, hai nước giao binh còn chưa rút quân, Cung Quốc ta đến Dực Bắc Quốc ký kết hiệp nghị hoà bình, lần này tại hạ đi sứ cũng từ Cung Quốc mang lễ vật đến triều cống...... Dù vậy Thái Tử điện hạ không nên làm khó tại hạ, tại hạ cho dù ch·ết, cũng nhất định cá ch·ết lưới rách với điện hạ."

Trong nháy mắt, từ trên người Bạch Mạnh tản ra sát khí khiến người sởn tóc gáy, cổ sát khí này là nội lực cường đại thể hiện.

lớn bọn thị vệ Trông coi cửa Thanh Loan điện không chịu nổi áp lực quỳ một gối xuống đất, trên vai như gánh tạ ngàn cân.

Thật là lợi hại......

Đoạn Càn Mục nhíu mày.

Hắn tuy biết Bạch Mạnh trước mắt là tướng quân chiến lực mạnh nhất Cung Quốc, nhưng cũng không ngờ thực lực Bạch Mạnh lại sâu không lường được.

Theo bản năng, Đoạn Càn Mục nhìn thoáng qua Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ tin tưởng sức chiến đấu Bạch Mạnh có mười phần nắm chắc.

"Ngươi không sợ...... Cô gi·ết hắn sao?"

Nghe Đoạn Càn Mục bên tai nói nhỏ, Tô Khanh Hàn nhoẻn miệng cười, "Điện hạ sẽ không."

Đoạn Càn Mục tức giận.

"Trừ phi sứ thần phạm phải tội lỗi không thể tha thứ, nếu không Dực Bắc Quốc chém gi·ết sứ thần, chỉ khiến quốc gia trở thành trò cười, quan hệ với các quốc gia khác cũng bị phá hủy, điện hạ chuyên quyền độc đoán như thế, chẳng khác gì tự mình bôi đen lên mặt phụ hoàng ngươi, đến lúc đó tam hoàng tử mượn việc này làm to chuyện, điện hạ không những vô lợi mà còn bị cắn, ngược lại có khả năng bị cắt mất chức vị thái tử......"

Nói xong, Tô Khanh Hàn quay đầu đối diện với Đoạn Càn Mục, cố ý tiến đến bên tai Đoạn Càn Mục, "Đoạn Càn Mục, ngươi muốn nhục nhã ta sao cũng được, ta chắc rằng ngươi cũng không dám giết Bạch Mạnh, trừ phi ngươi là đồ điên."

"Tô Khanh Hàn......"

"Cho nên người nhát gan là đồ điên, chính ngươi tự nói!"

"Ngươi!"

Khi Đoạn Càn Mục trừng mắt với Tô Khanh Hàn, Bạch Mạnh đã rời khỏi Thanh Loan điện.

Đứng ở kim bích huy hoàng ở ngoài đại điện, Bạch Mạnh hít sâu, theo bản năng quay đầu, nhưng lại không thể nhìn thấy bóng dáng Tô Khanh Hàn.

Hắn tiếp tục ở tại nơi đó, Đoạn Càn Mục sẽ càng nhục nhã Tô Khanh Hàn nhiều hơn nữa.

"Khanh Hàn......"

Dưới chân nền gạch răng rắc vỡ vụn, Bạch Mạnh hùng hổ bước đi, rõ ràng không khoác chiến giáp, lại vẫn một thân võ tướng chi phong.

Màn đêm buông xuống, bóng đêm bao phủ toàn bộ Hàm Phong.

Đình viện, Tô Khanh Hàn ngửa đầu nhìn trăng, đột nhiên một đạo hắc từ trong mây cao ngất nhảy xuống tường viện, đi đến trước mặt hắn.

"Bạch đại ca, huynh không nên đến đây."

Đứng ở trước mặt Tô Khanh Hàn, đúng là Bạch Mạnh.

Giờ này khắc này, Tô Khanh Hàn đã đổi về nam trang, giống như trong trí nhớ Bạch Mạnh là một Tô Khanh Hàn ngọc thụ lâm phong khí phách hăng hái.

"Khanh Hàn......"

Gọi tên cố nhân, Bạch Mạnh nghẹn ngào mở miệng, hốc mắt cũng đã ươn ướt.
Bình Luận (0)
Comment