Hôm nay trời đầy mây, mây đen giăng đầy không trung, nhưng lại không có trời mưa.
Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn đến muộn, hai người khoan thai đi vào Thúy Vân cung, lúc này, hoàng thân quốc thích vương công quý tộc đã sớm chờ ở nơi đó.
Khách khứa đều do Đoạn Càn Mục mời đến, vì muốn thưởng thức cống phẩm Bạch Mạnh từ mang đến Cung Quốc.
Lần này Cung Quốc vì biểu đạt lòng biết ơn đối với Dực Bắc Quốc, sai Bạch Mạnh mang đến hai khối quang thạch Huyễn Thải linh.
Quang thạch Huyễn Thải linh là đặc sản của Cung Quốc, cực kỳ hi hữu hiếm thấy, một loại đá quý giá trị liên thành vô cùng trân quý.
Loại đá quý này sau khi trải qua quá trình tạo hình mài giũa có thể phát ra ánh sáng, đồng thời còn có thể chiết xạ thất thải mang quang, thần kỳ nhất chính là, nghe nói viên ngọc có ý niệm tinh thần của ký túc thần thú long phượng, thể tích viên ngọc càng lớn, thủ công càng hoàn mỹ, càng có khả năng triệu hồi ra ký túc thần thú trong đó, đến lúc đó sẽ có kim long hỏa phượng từ viên ngọc bay vút lên cao, xông thẳng tận trời, bởi vậy quang thạch Huyễn Thải linh ngụ ý long phượng trình tường, chính là điềm lành hiện ra.
Hoàng đế Cung Quốc đem Cung Quốc hai khối quang thạch Huyễn Thải linh lớn nhất tiến cống cho Dực Bắc Quốc, trong đó một khối lớn đưa cho hoàng đế Dực Bắc Quốc, một khối nhỏ hơn đưa cho Hoàng Thái Tử, cũng chính là Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục tạm thời cất khối quang thạch Huyễn Thải linh của mình ở trong cung Thúy Vân, bởi vì nghe nói Thúy Vân cung là nơi thích hợp nhất để quang thạch Huyễn Thải linh xuất hiện kỳ tích, hơn nữa hôm nay trời đầy mây, thời tiết kém, ngược lại có thể xuất hiện quang thạch Huyễn Thải linh không giống người thường.
"Đại ca, ca có chuyện gì sao, đến muộn như vậy?"
Đoạn Càn Thuần đi đến bên cạnh Đoạn Càn Mục, lơ đãng liếc qua Tô Khanh Hàn phía sau Đoạn Càn Mục.
Hôm nay, Tô Khanh Hàn vẫn mặc nữ trang, diễm lệ đào hồng càng tôn lên thân hình của Tô Khanh Hàn, da thịt nõn nà cứ thế bại lộ bên ngoài, nhịn không được khiến người suy nghĩ bậy bạ.
Đoạn Càn Thuần nhìn Tô Khanh Hàn như vậy, không khỏi nhấc khóe miệng, nghĩ thầm: Đại ca cũng thật đủ tàn nhẫn.
Hắn trong lòng biết rõ, Tô Khanh Hàn mặc thành như vậy nhất định do Đoạn Càn Mục ban tặng.
Mà sở dĩ Đoạn Càn Mục làm như vậy, tám phần là bởi vì sứ thần Cung Quốc Bạch Mạnh cũng ở đây.
"Lâm Vân em xem, từ trước đến nay ta chưa từng đối xử với em như vậy......"
Đoạn Càn Thuần làm trò trước mặt Đoạn Càn Mục, tiến đến bên tai Lâm Vân nhỏ giọng nói, "Như vậy xem ra, ta có phải ôn nhu hơn nhiều so với đại ca hay không?"
Đoạn Càn Thuần khinh phiêu phiêu thì thầm, Lâm Vân nhăn mày càng khó coi.
Hắn cũng không để ý Đoạn Càn Thuần đối đãi hắn ôn nhu hay không, hắn chỉ để ý Đoạn Càn Mục có thể hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Đoạn Càn Thuần hay không.
"Hắt xì!"
Đột nhiên nghe Đoạn Càn Mục hắt xì, Lâm Vân lập tức phủ thêm áo choàng chuẩn bị trước đó cho Đoạn Càn Mục.
"Điện hạ, cẩn thận cảm lạnh."
Nhìn Lâm Vân xum xoe với Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Thuần giấu ý cười trên khóe môi, hai tay nắm ở sau lưng thầm siết chặt.
"Cô không sao." Đoạn Càn Mục xua xua tay với Lâm Vân, "Đại khái do tối hôm qua cùng Thái Tử Phi làm quá mức......"
Đoạn Càn Mục vung tay, dùng sức ôm Tô Khanh Hàn, khóa Tô Khanh Hàn ở bên trong khuỷu tay, "Nhưng thật ra Thái Tử Phi không sao chứ? Cả một đêm đều hầu hạ cô, sáng nay thiếu chút nữa không dậy nổi, cô rất đau lòng đó!"
Lời này, Đoạn Càn Mục cố ý nói rất lớn, Tô Khanh Hàn tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Mạnh đứng ở cách đó không xa, một chữ không rơi xuống đất nghe những lời này vào lỗ tai.
Ánh mắt hắn không tự giác mà rơi xuống trên người Tô Khanh Hàn, mặc dù Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục ôm, nhưng hắn vẫn thấy được cổ và trên ngực Tô Khanh Hàn thâm thâm thiển thiển vệt đỏ.
"Khanh Hàn......"
Bạch Mạnh mới vừa nỉ non tên Tô Khanh Hàn, chỉ thấy Đoạn Càn Mục ôm Tô Khanh Hàn đi đến trước mặt hắn.
"Bạch đại nhân......" Đoạn Càn Mục tươi cười, tiếu lý tàng đao*, "Tối hôm qua công lớn là do Bạch đại nhân đó!"
"Thái Tử điện hạ, lời này...... Tại hạ nghe không hiểu." Bạch Mạnh giả bộ hồ đồ.
Đoạn Càn Mục cười lạnh, "Không sao, Bạch đại nhân nói không hiểu vậy là không hiểu, có điều cô vẫn muốn cảm tạ Bạch đại nhân, tối hôm qua nếu không có Bạch đại nhân, cô cũng không ân ái cùng Thái Tử Phi được như thế."
"Đoạn Càn Mục, ngươi nói đủ rồi đi!"
Tô Khanh Hàn nhịn không được hạ giọng kháng nghị.
Thấy Tô Khanh Hàn còn có sức phản kháng mình, Đoạn Càn Mục không giận mà cười, "Nhìn dáng vẻ Thái Tử Phi đêm nay cũng tưởng tượng nổi tối hôm qua ra sức hầu hạ cô như vậy! Cô làm không biết mệt!"
"Ngươi!" Tô Khanh Hàn vừa thẹn vừa bực, gương mặt phiếm hồng.
Ý thức được bởi vì tối hôm qua hắn nửa đêm xông vào hoàng cung mà Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục trừng phạt, Bạch Mạnh không thể không tự trách.
Lúc này, hạ nhân đã đẩy khối quang thạch Huyễn Thải linh ra.
Bạch Mạnh đưa khối quang thạch Huyễn Thải linh cho Đoạn Càn Mục tuy rằng không kịp đưa cho hoàng đế Dực Bắc Quốc, nhưng viên ngọc này cũng cao hơn nửa người, rất lớn, đồ sộ, vừa xuất hiện đã thu hút tất cả sự chú ý của quan khách.
"Đẹp quá!"
"Trước kia nghe qua đại danh của quang thạch Huyễn Thải linh, không ngờ hôm nay may mắn có thể thấy tận mắt!"
Bá quan văn võ không tiếc lời ca thán, ng·ay cả Đoạn Càn Mục đã quen kỳ trân dị bảo cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi.
"Nếu có thể dùng quang thạch Huyễn Thải linh làm trang sức, chắc chắn hoa nhường nguyệt thẹn."
Vuốt cằm, Đoạn Càn Thuần một bên nói một bên liếc Lâm Vân.
Nếu hắn có quang thạch Huyễn Thải linh, nhất định sẽ làm thành một manh ngọc bội tặng cho Lâm Vân.
Khi tất cả tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía quang thạch Huyễn Thải linh, Bạch Mạnh lấy từ trong túi áo ra một lễ vật.
Đó là một cái túi thơm, không phải dùng vải dệt làm thành, mà là dùng một loại ngọc tinh điêu tế trác mà thành.
Viên ngọc kia, chính là quang thạch Huyễn Thải linh trân quý vô cùng.
Nhìn xung quanh một vòng, Bạch Mạnh lại thở dài.
Ở đây khách khứa đông đảo, hắn căn bản không có cơ hội tặng thứ này cho Tô Khanh Hàn.
Mọi người im lặng nhìn chăm chú quang thạch Huyễn Thải linh kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này, Phạm Thừa Ngọc vừa mới xử lý xong công vụ, tự nhiên ngồi bên cạnh Đoạn Càn Mục.
Bên còn lại của Đoạn Càn Mục, là chỗ ngồi của Tô Khanh Hàn.
Thái Tử Phi Đoạn Càn Mục là Tô Khanh Hàn, ngồi yên chờ quang thạch Huyễn Thải linh hiển linh, người bưng trà rói nước cho Đoạn Càn Mục lại là Phạm Thừa Ngọc.
"Vẫn là Thừa Ngọc tốt nhất, ôn nhu săn sóc, chăm chút cô tỉ mỉ từng chút một."
Đoạn Càn Mục một bên khích lệ Phạm Thừa Ngọc, một bên lạnh lùng quét qua người Tô Khanh Hàn, "Ngược lại là Thái Tử Phi, ngồi ở bên người cô như một khúc gỗ."
Nghe thấy Đoạn Càn Mục nói như vậy, Tô Khanh Hàn dùng dư quang thoáng nhìn Đoạn Càn Mục ném chén rượu tới trước mặt hắn.
"Thái Tử Phi, mau rót rượu cho cô!"
Tô Khanh Hàn chau mày, bất mãn mà trừng mắt nhìn Đoạn Càn Mục.
Hắn không hiểu Đoạn Càn Mục rõ đã có Phạm Thừa Ngọc ôn nhu săn sóc, làm gì còn muốn hắn đến cản đường?
"Phạm đại nhân......"
Tô Khanh Hàn vươn tay với Phạm Thừa Ngọc, muốn Phạm Thừa Ngọc đưa bầu rượu trong tay.
Phạm Thừa Ngọc đang tươi cười đột nhiên hơi sượng, có chút không tình nguyện đưa bầu rượu cho Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn lạnh mặt rót rượu cho Đoạn Càn Mục, "Điện hạ mời dùng."
Leng cheng!
Đoạn Càn Mục hất tay làm đổ chén rượu.
"Một lần nữa."
Tô Khanh Hàn mếu máo, đành phải căng da đầu nhặt lại chén rượu rơi dưới đất, rót đầy lần nữa.
Kết quả, chén rượu lại lần nữa bị hất xuống.
Tới tới lui lui hơn ba mươi lần, Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục chơi xoay mòng mòng.
Bạch Mạnh bên cạnh trơ mắt mà nhìn một màn này, trong cơn giận dữ.
"Thái Tử Phi cũng thật là, sao ngay cả chuyện rót rượu cũng không biết? Chẳng lẽ trước khi Cung Quốc gả ngươi cho cô, cũng chỉ dạy ngươi cách hầu hạ nam nhân trên giường thôi sao?"
"Thái Tử điện hạ không nên nói nặng lời như vậy!"
Xoạt một tiếng, Bạch Mạnh giận dữ đứng lên, mới vừa tới gần Đoạn Càn Mục, thị vệ Đoạn Càn Mục nhanh chóng giương kiếm, động tác nhất trí nắm lấy chuôi kiếm ngăn trước người Bạch Mạnh.
"Bạch Mạnh, không được vô lễ." Tô Khanh Hàn nhàn nhạt mở miệng, lạnh mặt lắc đầu nhìn Bạch Mạnh.
Sát khí trên người Bạch Mạnh dần biến mất, nhưng không trở về chỗ ngồi.
Sắc mặt Đoạn Càn Mục khẽ biến, "Có lẽ trong lòng của Bạch đại nhân lời của Hoàng Thái Tử ta đây, không bằng một lời của Thái Tử Phi!"
"Điện hạ không cần lo lắng." Tô Khanh Hàn đang muốn thay Bạch Mạnh giải thích, chỉ thấy Đoạn Càn Mục tức giận trừng mắt.
"Cô nói chuyện không đến lượt ngươi xem mồm!"
"......"
Tô Khanh Hàn không còn lời gì để nói, chỉ có thể hèn mọn mà cúi đầu.
Đỉnh đầu mây đen giăng đầy, ám lưu dũng động, không khí toàn bộ Thúy Vân cung lắng đọng.
Bạch Mạnh không chịu trở lại trên chỗ ngồi ngẩng đầu trừng mắt với Đoạn Càn Mục.
Hắn rất tức giận.
Thật sự rất tức giận.
Tuy nói Tô Khanh Hàn không có võ công, không có chức quan, không có binh quyền, nhưng theo cảm nhận của Bạch Mạnh, Tô Khanh Hàn mãi mãi là người mạnh mẽ không ai có thể khuất phục.
Nhưng mà ngay lúc này, ở bên người Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn bị áp chế tứ phía, ai cũng có thể khinh thường.
Từ trong đáy lòng Bạch Mạnh cảm thấy bực bội thay Tô Khanh Hàn, không cam lòng càng thêm đau lòng.
Nhưng mà hắn bất lực.
Không thể giúp gì cho Tô Khanh Hàn.
Thật muốn...... Gi·ết hắn!
Nhìn vẻ mặt của Bạch Mạnh, Tô Khanh Hàn biết Bạch Mạnh động sát tâm ——
Bạch Mạnh muốn gi·ết Đoạn Càn Mục, nhưng vào giờ phút này.
Không được......
Tô Khanh Hàn trừng mắt cảnh cáo Bạch Mạnh.
Bạch đại ca, không được, tuyệt đối không thể xúc động!
Nơi này là Dực Bắc Quốc, là địa bàn Đoạn Càn Mục, nếu Bạch Mạnh làm gì không đúng, tất nhiên không thể toàn mạng.
"A!"
Đột nhiên, tiếng hét khiến mọi người chú ý.
Người hét là thất hoàng tử —— Duệ Vương Đoạn Càn Lân.
Đừng nhìn Đoạn Càn Lân năm nay đã 16 tuổi, nhưng vẫn như một đứa trẻ, không rành thế sự.
Vóc dáng hắn không cao, giọng nói non nớt, gương mặt búng ra sữa, thoạt nhìn tựa như cô nương môi hồng răng trắng, đặc biệt đôi mắt to ngập nước đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Đoạn Càn Lân là hoàng đệ ruột của Đoạn Càn Phi được sinh ra sau khi được phong vương, cũng là vị hoàng tử nhỏ nhất, quan hệ với đám hoàng tử công chúa cũng không tồi.
"Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, không nhanh cứu giá!"
Đoạn Càn Lân chỉ vào quang thạch Huyễn Thải linh hưng phấn ồn ào.
Giây tiếp theo, từ quang thạch Huyễn Thải linh tỏa ra ánh sáng màu đỏ kì diệu, một bước bay lên trời.
"Là kim long hỏa phượng!"
Theo tiếng la của Đoạn Càn Lân, mọi người nhìn chằm chằm cặp kim long hỏa phượng sánh vai nhau bay lên trời, trong chớp mắt, mây đen tản ra, rẽ mây nhìn thấy mặt trời, bầu trời trở nên trong vắt.
< rẽ mây để nhìn thấy mặt trời. Đó là một phép ẩn dụ phá vỡ bóng tối và nhìn thấy ánh sáng. >
Khi tất cả mọi người đều nhìn về phía kim long hỏa phượng bay lượn, Tô Khanh Hàn nhìn Bạch Mạnh ra hiệu, hai người nhìn nhau hồi lâu, hắn lấy cớ đi vệ sinh rời khỏi chỗ ngồi.
Sau khi Tô Khanh Hàn rời khỏi, Bạch Mạnh cũng nhanh chóng rời đi, Phạm Thừa Ngọc phát hiện ra điểm bất thường, tròng mắt đảo qua hai người, thản nhiên đứng dậy.
Hậu hoa viên Thúy Vân cung.
Tô Khanh Hàn, Bạch Mạnh một trước một sau đi đến, vòng qua núi giả rồi dừng lại nhìn nhau.
"Bạch đại ca......"
Tô Khanh Hàn xoay người đối mặt với Bạch Mạnh, vẻ mặt nghiêm túc, "Huynh thân là sứ thần Cung Quốc, nhiệm vụ đi sứ lần này đã hoàn thành đúng không?"
"Khanh Hàn......"
"Cho nên đệ xin huynh, mau rời khỏi Dực Bắc Quốc, nơi này thật sự quá nguy hiểm."
Biết Tô Khanh Hàn lo lắng cho mình, nhưng Bạch Mạnh vẫn không cam lòng.
"Khanh Hàn, huynh đi rồi...... đệ làm sao bây giờ?"
"Huynh ở đây có tác dụng gì?!"
Ngữ khí của Tô Khanh Hàn có chút nghiêm trọng, nói xong hắn mới thấy Bạch Mạnh cắn chặt môi, vẻ mặt ảm đạm.
"Huynh xin lỗi......"
Than nhẹ một hơi, Tô Khanh Hàn xin lỗi Bạch Mạnh.
Hắn không nên nói như vậy.
Hắn biết Bạch Mạnh quan tâm hắn, nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể nhận mệnh.
Tô Khanh Hàn hiểu, Bạch Mạnh nếu còn ở Dực Bắc Quốc một ngày, càng có nhiều nguy hiểm.
Tuy nói hai nước ước định không giao chiến, nhưng đối phương là Đoạn Càn Mục, ai biết Đoạn Càn Mục phát điên rồi sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì.
"Bạch đại ca, nếu huynh thật sự lo cho đệ, thì nhanh chóng trở về! Trở lại Cung Quốc, thay huynh...... Thực hiện ước mơ năm đó của chúng ta."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bạch Mạnh thấy trong mắt Tô Khanh Hàn tràn đầy nỗi tuyệt vọng.
Hắn biết, ước mơ của Tô Khanh Hàn vĩnh viễn không thể thực hiện —— ra trận gi·ết địch, tinh trung báo quốc, dùng đôi tay của mình khai sáng Cung Quốc phồn vinh hưng thịnh.
Hít sâu một hơi, Bạch Mạnh cảm giác như bị ai bóp nghẹt.
Hắn trầm mặc thật lâu, từ ống tay áo lấy ra món đồ chuẩn bị cho Tô Khanh Hàn.
"Khanh Hàn, thứ này...... Tặng cho đệ."
"Đây là......"
Tô Khanh Hàn thoáng chần chờ, cầm lấy món đồ.
"Đây là túi thơm, dùng quang thạch Huyễn Thải linh làm thành, huynh hy vọng...... Nó có thể thay thế huynh, bảo vệ đệ, mang lại vận may cho đệ."
"Bạch đại ca......"
Không ngờ Bạch Mạnh lại quan tâm hắn như thế, Tô Khanh Hàn rơi nước mắt, chóp mũi lên men, hai tay thật cẩn thận nắm lấy, nắm túi thơm làm bằng quang thạch Huyễn Thải linh lòng bàn tay.
"Cảm ơn huynh Bạch đại ca, đệ sẽ quý trọng."
Nhìn Tô Khanh Hàn hạnh phúc tươi cười, niềm hy vọng của Bạch Mạnh giờ khắc này biến thành cái túi thơm, vĩnh viễn làm bạn ở bên người Tô Khanh Hàn.
"Khanh Hàn, huynh......"
"Bạch đại ca, chúng ta trở về đi!"
Giấu túi thơm trong người, Tô Khanh Hàn xoay người.
Nếu hắn rời đi quá lâu, Đoạn Càn Mục chắc chắn nghi ngờ, hắn không hy vọng vì hắn mà liên lụy đến Bạch Mạnh.
Nhìn bóng dáng Tô Khanh Hàn càng lúc càng xa, Bạch Mạnh nặng nề thở dài, đeo túi thơm còn lại vào bên hông.
Túi thơm này, là một cặp với túi thơm Tô Khanh Hàn đều dùng quang thạch Huyễn Thải linh làm thành, hai túi thơm là một đôi tín vật đính ước do hắn tổ tiên truyền xuống.
"Khanh Hàn, đệ biết không? Huynh đối với đệ......"
Giọng nói càng thêm mỏng manh, chua xót, Bạch Mạnh nói không được nữa.
Bởi vì hắn nói cũng vô dụng, hắn hy vọng câu nói này Khanh Hàn có thể nghe, nhưng không thể.
Hậu hoa viên Thúy Vân cung an tĩnh lại, Bạch Mạnh cũng rời đi.
Chờ đến khi Bạch Mạnh đi rồi, Phạm Thừa Ngọc mới từ trong tán cây đi ra, hít sâu một hơi.
Hắn không dám đến gần quá, sợ bị Bạch Mạnh phát hiện.
"Ha ha, ngày càng thú vị!"
Nhấc khóe môi, Phạm Thừa Ngọc bắt đầu suy nghĩ.
- -------
*Tiếu lý tàng đao (笑裡藏刀): Nụ cười giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết