Mới từ hậu hoa viên Thúy Vân cung trở về, Bạch Mạnh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Đoạn Càn Lân đuổi theo kim long hỏa phượng chạy loạn, giống như đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi mới.
"Cẩn thận!"
Đột nhiên, hắn nhìn thấy Đoạn Càn Lân bước hụt, thân hình nhỏ bé mất đà mà lao về phía hồ.
Những người khác đang quan sát kim long hỏa phượng vì thế mà sợ hãi.
Nhưng khoảng cách của bọn hắn với Đoạn Càn Lân khá xa, chỉ có mình Bạch Mạnh ở gần đó, chỉ thấy Bạch Mạnh thả người nhảy xuống, thân ảnh xanh đen trong chớp mắt nhảy đến bên người Đoạn Càn Lân.
"A!"
Đoạn Càn Lân cứ như vậy bị Bạch Mạnh ôm lấy.
Xoát!
Bạch Mạnh sử dụng khinh công, đứng trên mặt hồ xoay vài vòng, mũi chân trước sau chưa chạm vào mặt hồ, bình tĩnh mà bay đến bên bờ.
Thấy thất hoàng tử thoát nạn, văn võ bá quan không hẹn đều thở phào một hơi.
"Người không sao chứ?"
Nghe giọng nói Bạch Mạnh từ trên đỉnh đầu mình, Đoạn Càn Lân nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, gương mặt đẫm nước mắt nhìn Bạch Mạnh.
Hoàng thất Dực Bắc Quốc từ trước đến nay đều có tài mạo song toàn, gia tộc họ Đoạn là nổi bật nhất, đặc biệt là Đoạn Càn Mục, dung tư tuấn tú không ai sánh bằng.
Đoạn Càn Lân tuy cùng cha khác mẹ với Đoạn Càn Mục, nhưng sinh ra cực kỳ đẹp, ngày thường không thiếu người ca ngợi vẻ đẹp ấy.
Bởi vậy Bạch Mạnh không tính là nhiều xuất chúng ngũ quan nguyên bản hẳn là hấp dẫn không được Đoạn Càn Lân ánh mắt.
Nhưng mà không biết vì sao, giờ này khắc này Đoạn Càn Lân nhìn chăm chú Bạch Mạnh, không thể hiểu được cảm thấy Bạch Mạnh lớn lên rất anh tuấn.
Đặc biệt là khi Bạch Mạnh thả người nhảy lên ôm lấy hắn, vậy mà khiến tim Đoạn Càn Lân đập loạn nhịp.
Bị Đoạn Càn Lân nhìn chằm chằm, Bạch Mạnh không hiểu sao, gãi gãi ót, "Duệ Vương điện hạ, người bị làm sao vậy?"
"A......"
Đoạn Càn Lân lúc này mới phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ ửng, "Ngài...... Trực tiếp gọi tên của ta là được."
"Cái gì?" Bạch Mạnh trong lúc nhất thời có điểm không rõ nguyên do.
"Bởi vì ngài là ân nhân cứu mạng của ta!" Càng nói, khuôn mặt Đoạn Càn Lân càng đỏ, "Ân nhân cứu mạng...... Nên ngài là người đặc biệt, cho nên ta cho phép ngài trực tiếp gọi tên của ta."
"Ách......" khóe miệng Bạch Mạnh hơi run rẩy, mặt lộ vẻ khó xử, "Duệ Vương điện hạ thân phận tôn quý, tại hạ chỉ là một sứ thần nho nhỏ, tại hạ không dám đi quá giới hạn."
"Tôn quý hay không tôn quý thì sao!" Đoạn Càn Lân vừa nghe Bạch Mạnh nhắc đến danh phận tự nhiên cảm thấy bực bội, hắn cảm giác Bạch Mạnh đang phân rõ giới hạn với hắn, "Ta mặc kệ, dù sao ngài cũng phải gọi tên ta mới được."
Bị Đoạn Càn Lân túm ống tay áo lắc qua lắc lại, Bạch Mạnh chỉ cảm thấy xấu hổ, không biết nên xử lý như thế nào cho phải.
Mọi người ở Dực Bắc Quốc thấy thế cũng dở khóc dở cười.
"Nhìn dáng vẻ này, có lẽ thất đệ thích Bạch đại ca của ngươi rồi!"
Nghe Đoạn Càn Mục nhắc ba chữ "Bạch đại ca" còn đặc biệt nhấn mạnh, Tô Khanh Hàn nhíu mày.
Bạch Mạnh không lay chuyển được Đoạn Càn Lân, đành phải giơ tay đầu hàng, "Được được, tại hạ gọi tên người là được chứ gì? Ách...... Đoạn Càn Lân."
"Ừ!" Đoạn Càn Lân lập tức cười tươi thỏa mãn.
Bạch Mạnh tuy rằng đối với Dực Bắc Quốc, đối với gia tộc họ Đoạn không có gì ấn tượng tốt, nhưng vị Đoạn Càn Lân lại cho hắn một loại cảm giác khác biệt với bọn họ.
Đoạn Càn Lân tuổi còn nhỏ, thiệp thế chưa thâm, cười lên càng thuần khiết, ngây thơ hồn nhiên, Bạch Mạnh không ngừng nghỉ, nếu Đoạn Càn Lân không phải người hoàng thất Dực Bắc Quốc, hắn có thể nhận Đoạn Càn Lân làm đệ đệ.
"Về sau đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa."
Bạch Mạnh theo bản năng vươn tay sờ đầu Đoạn Càn Lân.
Đoạn Càn Lân sửng sốt, Bạch Mạnh cũng sửng sốt.
"A...... chuyện này......"
Bạch Mạnh ý thức bản thân làm vậy với hoàng tử thật sự lễ nghĩa không chu toàn, đang muốn bỏ tay xuống, kết quả tay hắn lại bị Đoạn Càn Lân nắm lấy.
"Không cho phép ngài nhúc nhích." Đoạn Càn Lân hung dữ, thái độ phá lệ nghiệm túc.
Bạch Mạnh đành phải bất động, tùy ý Đoạn Càn Lân đặt tay hắn ở trên đỉnh đầu.
"Hắc hắc, ta rất thích cảm giác này......" Đoạn Càn Lân nhe răng cười, tươi cười tươi đẹp, "Khiến ta nhớ tới mẫu phi."
"Ách......" Bạch Mạnh giật giật khóe miệng, dở khóc dở cười.
Hắn là một đại nam nhân, bị Đoạn Càn Lân nói hắn giống mẫu phi hơi không ổn?
Nhìn Đoạn Càn Lân cười ngọt ngào, Bạch Mạnh đột nhiên cảm thấy vấn đề này không sao cả.
Lúc này, kim long hỏa phượng đáp xuống, bay vào trong quang thạch Huyễn Thải linh.
Trên đỉnh đầu trời sáng trong lại lần nữa trở nên âm u.
"Đúng rồi Bạch Mạnh......"
Đoạn Càn Lân vươn ngón tay chỉ chỉ quang thạch Huyễn Thải linh, "Viên ngọc này, ngài cho ta một viên được không?"
Bạch Mạnh lắc đầu, "Quang thạch Huyễn Thải linh chính là bảo vật của Cung Quốc, tại hạ cùng lắm chỉ là một sứ thần, tặng không nổi lễ vật trân quý đến vậy."
"...... Xí, keo kiệt." Đoạn Càn Lân lập tức phồng má, miệng dẩu lão cao.
Bạch Mạnh vươn tay vừa định sờ đầu Đoạn Càn Lân an ủi, chỉ nghe Phạm Thừa Ngọc đột nhiên mở miệng:
"Bạch đại nhân không nên tự coi nhẹ mình...... Bạch đại nhân chính là Tướng Môn Hổ Tử, quân công hiển hách, thần còn nghe nói Bạch đại nhân sắp được phong thành đại tướng quân, đó từng là chức quan của Thái Tử Phi......" Nói xong, Phạm Thừa Ngọc quay đầu liếc Tô Khanh Hàn, sau đó chắp tay nhìn Bạch Mạnh, "Thần xin chúc mừng Bạch đại nhân trước."
Văn võ bá quan Dực Bắc Quốc vừa nghe Phạm Thừa Ngọc nói, nhịn không được châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.
Nhưng mà sắc mặt Bạch Mạnh lại càng ngày càng khó coi.
Cái vị trí đại tướng quân này, hắn vốn dĩ không muốn.
Theo bản năng, Bạch Mạnh quay đầu nhìn về phía Tô Khanh Hàn, lại nhìn thây Tô Khanh Hàn cúi đầu, như suy tư gì chăm chú nhìn vào chén rượu.
Là hắn...... Đoạt đi vị trí thuộc về Tô Khanh Hàn.
Bạch Mạnh dùng sức cắn răng.
"Ngài thế mà là đại tướng quân? Lợi hại như vậy!"
Lúc này, lời nói của Đoạn Càn Lân gọi tinh thần Bạch Mạnh trở về.
"Vậy chắc chắn ngài rất có quyền đúng khônng?" Đôi tay chặt chẽ bắt lấy bàn tay Bạch Mạnh, Đoạn Càn Lân dụ dỗ nhìn Bạch Mạnh làm nũng, "Ngài cho ta một viên ngọc như vậy nha, được không được không? Ta rất thích."
"Thật sự không được." Bạch Mạnh đoan chính giải thích, "Không phải tại hạ không muốn tặng cho người, mà quang thạch Huyễn Thải linh thật sự cực kỳ trân quý, mặc dù ở Cung Quốc cũng rất hiếm thấy......"
"Thất hoàng tử......"
Phạm Thừa Ngọc từ chỗ ngồi đứng lên, bước nhã nhặn đi về phía Bạch Mạnh, "Người đừng khiến Bạch đại nhân khó xử, nếu Bạch đại nhân thực sự có quang thạch Huyễn Thải linh, chỉ sợ cũng sẽ không tặng cho người."
"Cái gì?" đôi mắt Đoạn Càn Lân ngập nước trừng lớn khiến vài giọi nước mắt chảy xuống, nhìn Phạm Thừa Ngọc lại nhìn Bạch Mạnh, vểnh miệng lên, "Ngài...... Chẳng lẽ ghét ta sao?"
Nhìn Đoạn Càn Lân ủy khuất ba ba, Bạch Mạnh không khỏi thở dài, ngược lại nhìn về phía Phạm Thừa Ngọc, "Phạm đại nhân nói vậy là sao?"
Phạm Thừa Ngọc nhoẻn miệng cười, vươn ngón tay về phía bên hông Bạch Mạnh, "Đương nhiên bởi vì túi thơm bên hông Bạch đại nhân."
Theo bản năng sờ soạng bên hông mình, Bạch Mạnh mày kiếm trói chặt.
Nghe thấy hai chữ "Túi thơm", Tô Khanh Hàn híp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Mạnh.
"Bạch đại nhân, có thể cho tại hạ mượn túi thơm quan sát một chút được không?"
Tay Phạm Thừa Ngọc đã duỗi đến trước mặt, Bạch Mạnh không thể từ chối, chỉ có thể gỡ túi thơm xuống đưa qua.
"Thật là tinh xảo!"
Phạm Thừa Ngọc tỉ mỉ quan sát một vòng túi thơm của Bạch Mạnh, "Túi thơm này...... dùng quang thạch Huyễn Thải linh làm thành đúng không?"
"Phạm đại nhân thật tinh mắt." Bạch Mạnh đè thấp mi mắt, giọng nói thêm vài phần uy hiếp.
Biết Bạch Mạnh cảnh giác mình, Phạm Thừa Ngọc chỉ cười khẽ, "Bạch đại nhân quá khen, bởi vì túi thơm này quá mức xuất chúng, tại hạ đã từng thấy ở trong một quyển sách cổ...... Nếu tại hạ nói không sai, này túi thơm tên là " Huyễn Thải uyên ương ", chính là một đôi."
Lộp bộp!
Trái tim Bạch Mạnh như rơi xuống, cùng lúc đó, Tô Khanh Hàn cũng thay đổi sắc mặt.
Huyễn Thải Uyên ương......
Một đôi túi thơm......
Bạch đại ca vậy mà đưa nó cho hắn?
Nội tâm không thể hiểu được mà thêm phần hoảng loạn, Tô Khanh Hàn càng cúi xuống thấp hơn, ánh mắt lập loè, không thể nhìn thẳng Bạch Mạnh.
Cảm giác Tô Khanh Hàn bên người hơi khác thường, Đoạn Càn Mục quay đầu, con ngươi chim ưng nhìn chằm chằm sườn mặt Tô Khanh Hàn, tầm mắt nóng rực như hòa tan Tô Khanh Hàn.
Vì sao Tô Khanh Hàn vừa nghe thấy túi thơm của Bạch Mạnh là một đôi liền chột dạ?
Đoạn Càn Mục nhăn mày, tâm sinh nghi hoặc.
Chẳng lẽ nói......
Một tay nắm chén rượu, khớp xương Đoạn Càn Mục căng thẳng, suýt nữa bóp nát chén rượu.
Phía sau, Đoạn Càn Thuần duỗi dài cổ nhìn phía túi thơm trong tay Phạm Thừa Ngọc, đáy mắt toát ra vẻ hâm mộ.
"Thật đẹp......"
Nếu hắn cũng có thể có một đôi túi thơm "Uyên ương Huyễn Thải" như vậy, hắn nhất định đưa một chiếc cho Lâm Vân, như vậy hắn và Lâm Vân có thể có tín vật đính ước thành đôi.
Bạch Mạnh mới từ trong tay Phạm Thừa Ngọc lấy lại túi thơm của mình, đã thấy Đoạn Càn Lân một bên dậm chân một bên ồn ào.
"Ta cũng phải nhìn, ta cũng phải nhìn nó!"
"......"
Mấp máy môi, Bạch Mạnh vốn định từ chối Đoạn Càn Lân, nhưng không biết vì sao, khi nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Đoạn Càn Lân, hắn không kiềm lòng được.
Kết quả, Bạch Mạnh vẫn đem túi thơm cho Đoạn Càn Lân, Đoạn Càn Lân dùng lòng bàn tay cẩn thận nâng niu túi thơm kia, đôi mắt ngập nước như sáng lên.
"Oa...... Cái này thật là đẹp mắt gia......"
Đoạn Càn Lân nhìn đăm đăm túi thơm trước mắt.
Bạch Mạnh nhịn không được cười khổ, "Có thể trả lại cho ta không?"
"...... Nhưng......" Đoạn Càn Lân lưu luyến trả túi thơm cho Bạch Mạnh, "Đúng rồi Bạch Mạnh, Phạm Thừa Ngọc nói túi thơm này là một đôi, vậy...... Một cái khác đâu? Ngài tặng túi thơm còn lại cho ta đi!"
"Chuyện này......" Bạch Mạnh khó xử.
Phạm Thừa Ngọc gợi khóe môi, cười ý vị thâm trường, "Thất hoàng tử, từ xưa " Huyễn Thải uyên ương " này chính là tín vật đính ước, Bạch đại nhân phải tặng lễ vật cho người mình thương chứ!"
"Hả, tín vật đính ước?!" khuôn mặt nhỏ trắng nõn đằng vội đỏ ửng, vội vàng xua tay với Bạch Mạnh, "Kia kia kia...... Ta đây không thèm nữa."
Hắn và Bạch Mạnh cũng không phải loại quan hệ này, sao có thể lấy tín vật đính ước gia truyền nhà hắn!
Trái tim không biết tại sao đập mạnh từng hồi, Đoạn Càn Lân che gương mặt nóng ran lại, lén lút trộm ngắm Bạch Mạnh.
Lúc này Bạch Mạnh đã đeo túi thơm lại vào bên hong, thoạt nhìn có vài vội vàng.
Cái túi thơm thật sự đẹp nhìn......
Trong lòng Đoạn Càn Lân không khỏi hiện ra một ý niệm kỳ quái: Nếu ta trở thành người Bạch Mạnh thích, có phải ta sẽ có được cái túi thơm kia không?
"Trời ạ, ta đang suy nghĩ cái quái gì vậy! thật đáng ghét......" Gương mặt càng ngày càng nóng, Đoạn Càn Lân liều mạng lắc đầu.
Cùng lúc đó, ánh mắt Đoạn Càn Mục vẫn ở trên người Tô Khanh Hàn.
Hắn trơ mắt nhìn sắc mặt Tô Khanh Hàn ngày càng khó coi, vẻ mặt cũng càng ngày càng bất an, gương mặt còn hơi đỏ lên.
"Thái Tử Phi......"
"Cái gì?!"
Tô Khanh Hàn quay đầu, không cẩn thận làm đổ chén rượu trong tay.
Rất ít khi thấy Tô Khanh Hàn khác thường như thế, sắc mặt Đoạn Càn Mục trầm xuống, đột nhiên duỗi tay bóp lấy cổ Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn trừng lớn hai mắt, chỉ thấy Đoạn Càn Mục đột nhiên tới gần bên tai hắn, giọng nói từ tính của hắn như có thêm một con dao, khiến hắn đau màng nhĩ, "Túi thơm còn lại của Bạch Mạnh...... chắc không phải ở trên người ngươi chứ?"