Cảm giác như thanh quản bị Đoạn Càn Mục cắt đứt, Tô Khanh Hàn nhịn không được há miệng, thống khổ thở hổn hển, không thể nói ra bất kì câu nói nào.
"Thái Tử điện hạ!"
Đột nhiên, giọng nói của Bạch Mạnh từ phía sau truyền đến, Đoạn Càn Mục lúc này mới thoáng giảm bớt lực ngón tay, quay đầu nhìn, "Gì?"
"Thái Tử điện hạ...... Tại hạ...... Ngày mai phải khởi hành trở lại Cung Quốc."
Đôi tay ôm quyền, Bạch Mạnh thoáng khom người, cung kính với Đoạn Càn Mục.
Nhưng mà trên thực tế, nội tâm hắn hận không thể băm thây vạn đoạn Đoạn Càn Mục.
Biết Bạch Mạnh cố ý giải vây cho Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục nhún vai cười lạnh, "Không ngờ Bạch đại nhân phải trở về sớm như vậy? Cô còn tưởng rằng Bạch đại nhân luyến tiếc Thái Tử Phi!"
Biết Đoạn Càn Mục ám chỉ điều gì, Bạch Mạnh âm thầm cắn răng, cố gắng đè ép lửa giận, "Điện hạ nói đùa, nếu nói luyến tiếc...... Tại hạ luyến tiếc điện hạ đã nhiều ngày thịnh tình khoản đãi."
"Ha ha!" Đoạn Càn Mục bắt chéo tay, "Cô vậy mà không nhớ mình thịnh tình khoản đãi ngươi, chẳng lẽ...... Là Thái Tử Phi thay thế cô dùng phương thức nào đó chiêu đãi ngươi?"
"Đoạn Càn Mục!" Tô Khanh Hàn không chịu nổi nữa nhỏ giọng phản bác.
Đúng lúc này, Đoạn Càn Lân đột nhiên dùng sức vỗ tay, vang dội mà hô lên: "Ta có chủ ý!"
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung ở trên người Đoạn Càn Lân, chỉ thấy Đoạn Càn Lân nhích lại gần Bạch Mạnh, nhéo Bạch Mạnh ống tay áo, "Ngươi đừng vội đi, trong cung ta lớn lắm, ngươi có thể đến cung ta chơi mấy ngày cũng được!"
"Này......" Bạch Mạnh xấu hổ, nhẹ nhàng đẩy tay Đoạn Càn Lân, "Tại hạ phụng hoàng mệnh đi sứ, hiện tại lý nên về nước."
"Vậy không bằng đêm nay...... thất hoàng tử mở tiệc trong cung tiễn đưa Bạch đại nhân đi!"
Phạm Thừa Ngọc đột nhiên đưa ra kiến nghị, lập tức được giúp Đoạn Càn Lân đạt được ý định.
"Được được!" Đoạn Càn Lân vui sướng vỗ tay, "Một lời đã định!"
Nói rồi, hắn nhìn chằm chằm Bạch Mạnh khó xử, lđúng lý lời nói hợp tình, "Ngài là ân nhân cứu mạng của ta, ta mở tiệc tiễn đưa ngài, cũng coi như báo đáp ân tình cứu mạng, ngài không được từ chối đó!"
"Ta......" Bạch Mạnh tiện từ chối, chỉ có thể bị động chấp nhận an bài, với chắp tay Đoạn Càn Lân, "...... Vậy làm phiền."
Sau giờ ngọ, thời tiết vẫn không có dấu hiệu tốt.
Mọi người lục tục rời Thúy Vân cung, Đoạn Càn Lân đang định hồi cung chuẩn bị, lại bị Phạm Thừa Ngọc gọi lại, kéo sang một bên không biết bàn bạc chuyện gì.
Bạch Mạnh vốn định giải thích về chuyện túi thơm cho Tô Khanh Hàn, nhưng Đoạn Càn Mục vẫn luôn đi theo bên người Tô Khanh Hàn, hắn không có cơ hội, đành phải một mình một người đi về sứ quán.
Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục trở về Cảnh Dương Cung, dọc theo đường đi Đoạn Càn Mục không nói một lời.
Không tiếng động nhưng áp lực đè nặng trên đỉnh đầu Tô Khanh Hàn, khiến Tô Khanh Hàn không dám ngẩng đầu.
Trở lại Cảnh Dương Cung, Tô Khanh Hàn vốn tưởng rằng Đoạn Càn Mục sẽ tìm hắn hưng sư vấn tội, đặc biệt là chuyện túi thơm, nhưng bởi vì Đoạn Càn Thuần đến gặp khiến Đoạn Càn Mục không cách nào phân thân, một buổi trưa hai người vẫn luôn ngốc trong thư phòng thương thảo quốc sự.
Tô Khanh Hàn thở phào một hơi, khi thay nam trang trở lại lấy ra Bạch Mạnh túi thơm đưa cho hắn.
Túi thơm này cực kì tinh xảo lả lướt, không chỉ có có quang thạch Huyễn Thải linh được trời ưu ái sáng rọi, đồng thời công nghệ chế tác cũng xảo đoạt thiên công.
"Đây là...... Huyễn Thải uyên ương......"
Ngồi ở mép giường, Tô Khanh Hàn nhìn chằm chằm túi thơm trong lòng bàn tay lẩm bẩm tự nói, trong đầu hồi tưởng chuyện Phạm Thừa Ngọc nói khi ở Thúy Vân cung: " " Huyễn Thải uyên ương " này từ xưa đến nay chính là tín vật đính ước, Bạch đại nhân tất nhiên sẽ tặng túi thơm còn lại cho người mình thích!"
Năm ngón tay dùng sức nắm chặt, vẻ mặt Tô Khanh Hàn ngưng trọng, nặng nề thở dài.
"Là...... Ta suy nghĩ nhiều quá?"
Có lẽ Bạch Mạnh cũng không biết này túi thơm là "Huyễn Thải uyên ương", có ý đính ước, hắn đưa túi thơm khác cho hắn, bởi vì quang thạch Huyễn Thải linh đại biểu cho điềm lành, truyền thuyết có thể mang vận may cho người.
"Đúng, nhất định là thế."
Tô Khanh Hàn vừa định cất túi thơm đi, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.
"Ai?"
Nếu là Đoạn Càn Mục, nhất định sẽ không lễ phép mà gõ cửa, đã sớm trực tiếp đẩy cửa mà vào.
"Là ta, Lâm Vân."
Vừa nghe đối phương là Lâm Vân, Tô Khanh Hàn đứng lên, tự mình mở cửa ra.
Người đứng ở ngoài cửa đích xác là Lâm Vân, trong tay Lâm Vân bưng một cái mâm vuông vức, vật trong mâm Tô Khanh Hàn vừa thấy đã biết.
"Lại là nữ trang?"
Tô Khanh Hàn nhíu mày.
Đoạn Càn Mục đúng là chơi không chán.
"Nhưng mà, sao ngươi phải tự mình đưa tới?"
Lâm Vân giao nữ trang cho Tô Khanh Hàn, đóng cửa lại.
"Y phục này...... Là điện hạ nhắc ngươi mặc vào bữa tiệc tối nay."
"Được, ta đã biết." Tô Khanh Hàn ngoài miệng đáp ứng đến sảng khoái, nhưng nhịn không được mắt trợn trắng.
Một thân nữ trang màu vàng nhạt vẫn là kiểu xẻ vai, vải dệt mỏng kinh người, hơn nữa không có áo khoác mỏng ở ngoài, chỉ còn một dải lụa cam đào khoác lên.
Tô Khanh Hàn quả thực bị bộ y phục này tức đến hộc máu.
Hắn đường đường là nam tử, bị ép mặc nữ trang thì thôi đi, không ngờ nữ trang ngày càng lộ da lộ thịt, ngay cả nữ chi, tiểu quan trong lầu xanh ca xướng cũng không ai dám mặc như này.
"Đoạn Càn Mục......"
Tô Khanh Hàn gằn giọng thốt từng chữ tên Đoạn Càn Mục.
"Thái Tử Phi, lần này ta đích thân mang y phục cho ngươi, là có chuyện muốn hỏi ngươi."
Lực chú ý bị lời nói Lâm Vân hấp dẫn, Tô Khanh Hàn quay đầu, "Chuyện gì?"
Thoạt nhìn vẻ mặt Lâm Vân cực kì nghiêm túc, ánh mắt kiên định thậm chí khiến Tô Khanh Hàn cảm thấy Lâm Vân đang trách cứ hắn.
"Ngươi và vị sứ thần đến từ Cung Quốc kia...... Đến cuối cùng là loại quan hệ gì?"
Ngẩng đầu nâng mí mắt lên, Tô Khanh Hàn nhìn Lâm Vân thêm một tia cảnh giác và dò hỏi.
"Ta không hiểu...... Việc này và Lâm đại nhân có can hệ gì?"
"Không liên quan đến ta."
Lâm Vân chậm rì rì cúi người, trong lời nói lộ ra một tia thở dài, "Ta chỉ là...... Không hy vọng Thái Tử điện hạ phải chịu tổn thương."
"Xin ngươi chỉ giáo?" Tô Khanh Hàn nhướng mày.
Lâm Vân nhẹ liếc Tô Khanh Hàn liếc mắt một cái, lắc đầu, "Ngươi thật đúng là...... Thân là Thái Tử Phi điện hạ, chưa từng một lần suy nghĩ cho điện hạ sao!"
Những lời của Lâm Vân chạm vào thần kinh Tô Khanh Hàn, nhưng Tô Khanh Hàn lại bất giác hổ thẹn.
"Ngươi hẳn nên biết, ta tới hòa thân, vốn là không phải chủ ý của ta...... Trên đời này lại có nam nhân bảy thước nào đồng ý lấy một nam nhân khác làm phu quân? Càng đừng nói tên nam tử cùng ta còn có nợ nước thù nhà!"
Tô Khanh Hàn chém đinh chặt sắt, sắc mặt Lâm Vân bình tĩnh sinh ra một tia dao động.
"Cũng đúng, ngươi nói có lý." Lâm Vân thở dài, "Có điều ngươi đừng quên, cho dù ngươi không muốn, ngươi cũng đã là người của điện hạ."
Lâm Vân nhắc nhở khiến Tô Khanh Hàn nghĩ đến lúc hắn bị Đoạn Càn Mục chiếm đoạt.
Nhìn Tô Khanh Hàn nghiến răng nghiến lợi, đôi tay nắm chặt quyền, giữa mày Lâm Vân càng nhăn chặt.
"Ta lần này tới, chỉ muốn nhắc nhở ngươi...... Không được làm mất mặt Thái tử điện hạ, nếu ngươi chán ghét điện hạ, cũng không thể đội nón xanh cho điện hạ......"
"Ta và Bạch Mạnh thật sự chỉ là quen biết cũ thôi!" vẻ mặt Tô Khanh Hàn nghiêm túc.
"Như vậy tốt nhất." Lâm Vân nhún vai, một tay nắm lấy trường kiếm bên hông, "Nếu ngươi làm điện hạ trở thành trò cười trong mắt mọi người, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt Tô Khanh Hàn hiểu vì sao Lâm Vân đến uy hiếp hắn, thì ra Lâm Vân quan tâm đến Đoạn Càn Mục.
"Ngươi...... Không hổ là phụ tá đắc lực của Đoạn Càn Mục."
Tô Khanh Hàn lâm thời sửa miệng, vốn hắn muốn nói với Lâm Vân: "Ngươi thích Đoạn Càn Mục phải không".
Hít sâu một hơi, Lâm Vân thong thả ung dung mở miệng: "Ta từ nhỏ đã lớn lên với điện hạ, như hình với bóng, phụ tá điện hạ là mục tiêu suốt đời ta theo đuổi, cũng là sứ mệnh...... Hiện giờ, ta đã là thư đồng cho điện hạ, cũng là thống lĩnh thị vệ của Cảnh Dương Cung, ta tuyệt đối...... Không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương điện hạ."
Khi câu nói cuối cùng được thốt ra, Lâm Vân quay đầu đối diện với Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn không biết thế nào, từ trên người Lâm Vân đã cảm thấy địch ý với hắn.
Hai mảnh môi khẽ mở, Tô Khanh Hàn hít hà một hơi.
Lâm Vân muốn hắn bảo đảm tuyệt đối không tổn thương Đoạn Càn Mục, hắn làm không được.
Trong phòng im ắng, giống như thời tiết âm u bên ngoài, làm người cảm thấy áp lực.
Tô Khanh Hàn và Lâm Vân đứng đối diện lẫn nhau, không ai lên tiếng, sau một lúc lâu, Lâm Vân bước chân ra ngoài, rời khỏi phòng Tô Khanh Hàn.
Thở phào một hơi, Tô Khanh Hàn lấy túi thơm Bạch Mạnh đưa cho hắn ra, do dự hồi lâu, vẫn nên mang túi thơm ở trên người.
"Đêm nay vẫn nên tìm cơ hội trả túi thơm lại cho Bạch đại ca mới được!"
Tuy nói đây là ý tốt của Bạch Mạnh, nhưng Tô Khanh Hàn cho rằng nếu hắn giữ túi thơm này nữa, đối với hắn đối với Bạch Mạnh trăm hại mà không một lợi.
"Đệ xin lỗi, Bạch đại ca."
Lẩm bẩm tự nói, năm ngón tay Tô Khanh Hàn dùng sức, nắm chặt túi thơm ở lòng bàn tay.
Sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống.
Đoạn Càn Mục và Đoạn Càn Thuần nói chuyện tới khuya mới từ trong thư phòng đi ra, sau khi ra ngoài, ánh mắt đầu tiên Đoạn Càn Mục va vào Tô Khanh Hàn đang mặc nữ trang.
Tuy nói mấy bộ y phục đều làm cho Tô Khanh Hàn xấu hổ, hắn vốn dĩ không cho rằng Tô Khanh Hàn sẽ ngoan ngoãn mặc vào.
"Làm sao? Bởi vì Bạch đại ca của ngươi, cho nên dù mặc cái gì ngươi cũng không sợ mất mặt?"
Liền biết Đoạn Càn Mục một khi mở miệng nhất định là châm chọc mình, sắc mặt Tô Khanh Hàn khẽ biến, "Không phải ngươi nói ta mặc như vậy sao!"
Đoạn Càn Mục nhướng mày, "Cô vậy mà không nhớ Thái Tử Phi nghe lời cô như vậy!"
Dứt lời, hắn kéo tay, ôm lấy eo mảnh khảnh của Tô Khanh Hàn.
Hai người ở trước mắt Đoạn Càn Thuần ôm ôm ấp ấp, Đoạn Càn Thuần bất đắc dĩ mà đỡ trán, nhỏ giọng lầu bầu: "Theo ta chúng mình không nên ở đây tránh vương bận."
Quay người lại, hắn nhìn thấy Lâm Vân xuyên qua hành lang.
"Lâm Vân, từ từ đợi ta."
Đoạn Càn Thuần bước đi như bay chạy về phía Lâm Vân, một phen ôm lấy bả vai Lâm Vân.
"Chúng ta đi đến chỗ thất đệ đi!"
"Nhưng mà......"
Lâm Vân muốn nói lại thôi.
Hắn tới tìm Đoạn Càn Mục, tính đi đến cung Đoạn Càn Lân, nên hắn bồi Đoạn Càn Mục cùng đi.
"Không có gì không được, không thấy được đại ca đang cùng Thái Tử Phi tình nồng ý mật sao?"
Theo ánh mắt Đoạn Càn Thuần, Lâm Vân thấy Đoạn Càn Mục đang ôm ấp Tô Khanh Hàn.
Nháy mắt, trên mặt Lâm Vân lộ ra ánh mắt bi thương.
Đoạn Càn Thuần nhíu mi, có chút bất đắc dĩ mà thở dài, "Em theo ta đi đi, đừng tự ngược bản thân nữa."
"......"
Khóe miệng giật giật, Lâm Vân gật đầu, "Ti chức tuân mệnh."
Mặc kệ hắn nguyện ý hay không muốn, hắn không thể làm trái mệnh lệnh hoàng tử, huống chi tên hoàng tử này là Đoạn Càn Thuần.
Cứ như vậy, Lâm Vân bị Đoạn Càn Thuần ôm bả vai dẫn đi.
Bên kia, Tô Khanh Hàn giãy giụa vài cái, nhưng không thể tránh thoát khỏi cái ôm của Đoạn Càn Mục.
"Mặc như thế này, ngươi muốn đi câu dẫn ai?"
Bị tùy ý Đoạn Càn Mục giở trò đùa bỡn, Tô Khanh Hàn giận dữ.
"Ngươi sờ đủ rồi chưa?!"
"Không sờ đủ." Đoạn Càn Mục phủ định dứt khoát lưu loát, "Tô Khanh Hàn, cô muốn cho vị Bạch đại ca của ngươi kia tận mắt nhìn thấy vừa thấy, đại tướng quân Cung Quốc hắn tâm tâm niệm niệm hiện tại sa đọa đến tình trạng gì......"
"Đoạn Càn Mục, ngươi không bằng cầm thú!" Tô Khanh Hàn nghiến răng nghiến lợi.
"Ha ha!" Đoạn Càn Mục cười lạnh, "Cô không bằng cầm thú thì thế nào? Bạch đại ca của ngươi không phải cũng là tên phế vật sao?"
"Ngươi nói cái gì!"
Nhìn khóe mắt Tô Khanh Hàn tẫn nứt, Đoạn Càn Mục nhịn không được mắt trợn trắng, "Cô nói sai chỗ nào? Hắn ở Cung Quốc diễu võ dương oai, tới Dực Bắc Quốc ta không phải như chuột nhắt không dám làm gì? Chỉ có thể trơ mắt mà nhìn người trong lòng nhận hết khuất nhục......"
Đoạn Càn Mục một bên nói một bên luồn tay vào váy Tô Khanh Hàn.