"Đoạn Càn Mục!" Tô Khanh Hàn giãy giụa không có kết quả, giận dữ đập đầu vào người Đoạn Càn Mục.
Cuối cùng Đoạn Càn Mục cũng thanh tĩnh đôi chút.
Che cái trán sưng đỏ lại, Đoạn Càn Mục nhịn không được bật cười, "Ngươi là người hay là nhím vậy, chỗ nào trên người cũng có gai."
Tô Khanh Hàn đỏ mặt sửa sang lại vạt áo nhăn nhúm, tức giận không thèm nói chuyện với Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục khi dễ Tô Khanh Hàn không sai biệt lắm, câu tay với Tô Khanh Hàn, "Đi thôi, đi cùng cô đến chỗ thất đệ...... cho ngươi và vị Bạch đại ca yêu quý của ngươi tiễn biệt nhau lần cuối."
Tô Khanh Hàn theo bản năng tìm kiếm vật giấu bên hông, túi thơm Bạch Mạnh đưa cho hắn đã bị hắn giấu ở đai lưng.
"Có chuyện gì vậy, ngươi suy nghĩ cái gì?"
Nhận thấy Tô Khanh Hàn như suy tư gì, Đoạn Càn Mục nghiêm túc chất vấn.
"Không nghĩ gì cả." Tô Khanh Hàn lắc đầu, nhìn thẳng Đoạn Càn Mục, ánh mắt bằng phẳng, "Ta và Bạch đại ca...... Chỉ là quen biết cũ thôi, quan hệ thật sự trong sạch, ngươi đừng chụp mũ cho ta."
"Ồ?" Đoạn Càn Mục cười xấu xa nhướng mày, "Ngươi nói là thật sự?"
"Tất cả đều là thật." Tô Khanh Hàn cương quyết trả lời.
Hắn cảm thấy Tô Khanh Hàn không giống đang nói dối, Đoạn Càn Mục nhún vai cười, "Được, cô sẽ tin ngươi một lần...... có điều Tô Khanh Hàn, đừng trách cô không nhắc nhở ngươi, nếu ngươi dám can đảm làm ra hành động gì phản bội cô, cô nhất định sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn ch·ết không xong."
Tuy rằng Đoạn Càn Mục cười cười nói chuyện, nhưng Đoạn Càn Mục càng cười, Tô Khanh Hàn càng cảm thấy không rét mà run.
Bóng đêm tiệm thâm, đèn cung Tân Nguyệt tỏa sáng bốn phía, kim bích huy hoàng.
Đừng nhìn Đoạn Càn Lân chỉ là thất hoàng tử, tuổi nhỏ, nhưng là người hoàng đế Dực Bắc Quốc sủng ái, còn tuổi nhỏ đã được phong vương, bởi vậy khí thế Tân Nguyệt Cung rộng rãi không thua gì Cảnh Dương Cung của Đoạn Càn Mục.
Vì chuẩn bị tiệc tiễn đưa cho Bạch Mạnh, Đoạn Càn Lân bỏ rất nhiều tâm huyết, mở tiệc ở chính điện lớn nhất trong Tân Nguyệt Cung, món ngon mỹ vị ống sáo dây đàn đầy đủ mọi thứ.
Bạch Mạnh vốn không thích cảm giác xa hoa dâm dật, nhưng suy xét đối phương là Đoạn Càn Lân, tựa như không có ác ý, vì thế hắn vẫn vui vẻ đến nơi.
Khách mời liên tục đi vào cung, thoáng chút đã đến đầy đủ, nhập tiệc.
Ngồi vào chỗ ngồi được sắp xếp, Bạch Mạnh quay đầu nhìn mọi người xung quanh, rốt cuộc trong nhóm khách khứa nối tiếp nhau đi vào cũng thấy Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn đi theo bên người Đoạn Càn Mục, một thân váy mỏng vàng nhạt xẻ ngực trông rất diễm lệ pha chút sắc tình.
"Khanh Hàn......"
Nhìn trên người Tô Khanh Hàn chỉ được khoác một dải lụa mỏng tang, Bạch Mạnh híp mắt, nắm chặt tay.
Đoạn Càn Mục ôm bả vai Tô Khanh Hàn, khi đi qua trước mặt Bạch Mạnh cố tình quay đầu liếc qua Bạch Mạnh, ánh mắt ngậm cười, ý cười bén nhọn.
Bạch Mạnh ngồi không yên, do dự một lát rồi đứng lên.
Đúng lúc này, Phạm Thừa Ngọc ngồi bên cạnh đứng dậy hành lễ.
"Vi thần tham kiến Thái Tử điện hạ, Thái Tử Phi nương nương......"
"Miễn lễ bình thân, Thừa Ngọc."
Đoạn Càn Mục tự mình nâng Phạm Thừa Ngọc dậy.
"Tạ điện hạ."
Phạm Thừa Ngọc đứng thẳng người, khi gặp thoáng qua Tô Khanh Hàn làm bộ không cẩn thận mà đụng phải Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn bị đẩy cho lảo đảo, túi thơ được giấu bên trong người không cẩn thận bị rơi xuống đất.
"A!"
Trừng mắt, Tô Khanh Hàn vừa định xoay người lại nhặt túi thơm rơi xuống trên mặt đất đã bị một người khác nhặt lên.
Nâng mí mắt lên, Tô Khanh Hàn thấy người nhặt túi thơm lên ——
Phạm Thừa Ngọc.
Phạm Thừa Ngọc ôn tồn lễ độ mỉm cười, nhưng Tô Khanh Hàn thấy thế lại cảm thấy một trận da đầu tê dại.
"Ui, Thái Tử Phi túi thơm này...... chính là một đôi với Bạch đại nhân?"
Trái tim bị giật thót, Tô Khanh Hàn quay đầu nhìn về phía Đoạn Càn Mục, không ngoài sở liệu Đoạn Càn Mục lạnh như băng nhìn hắn với con mắt hình viên đạn.
Một khắc trước đó, hắn không biết Phạm Thừa Ngọc xảo diệu đã sớm đánh tráo túi thơm thành túi thơm khác, đổi thành một túi thơm khác giống với " Huyễn Thải Uyên ương ".
"Phạm đại nhân ngươi nhìn lầm rồi."
Tô Khanh Hàn lấy lại túi thơm, đeo vào bên hông.
Bạch Mạnh bị Phạm Thừa Ngọc che tầm nhìn, căn bản không thấy chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn cảm giác rõ ràng hơi thở thay đổi trên người Đoạn Càn Mục, trở nên âm lãnh túc sát, khiến người sởn tóc gáy.
Ngồi xuống ở bên người Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn run rẫy, trán chảy một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn cảm thấy cổ mình cứng đờ, không có cách nào ngoảnh mặt nhìn Đoạn Càn Mục.
Trên thực tế, không cần nhìn lại, hắn cũng đoán được giờ này khắc này Đoạn Càn Mục có vẻ mặt như thế nào.
Đoạn Càn Mục sẽ nghĩ như thế nào?
Đoạn Càn Mục sẽ cho rằng giữa hắn và Bạch Mạnh có loại quan hệ không thể cho ai biết sao?
Hầu kết lăn lộn, Tô Khanh Hàn nuốt nước bọt, trong lòng càng ngày càng loạn.
Hắn cảm thấy cơ thể như rơi vào vực thẳm, hắn không thể liên lụy Bạch Mạnh rơi vào hiểm cảnh như hắn được.
Mặc kệ Đoạn Càn Mục muốn làm gì, hắn dù đánh đổi như thế nào Bạch Mạnh cũng phải bình yên vô sự trở lại Cung Quốc.
Tô Khanh Hàn không tiếng động hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.
Lâm Vân ngồi ở bên cạnh Đoạn Càn Thuần, tuy rằng khá xa với chỗ Đoạn Càn Mục, nhưng cũng nhìn ra tâm trạng Đoạn Càn Mục trở nên không tốt.
"Điện hạ......"
Mới vừa nhỏ giọng nói khẽ, cằm Lâm Vân đã bị Đoạn Càn Thuần nắm lấy.
Bị ép quay đầu, Lâm Vân và Đoạn Càn Thuần nhìn nhau.
"Em ngồi bên cạnh ta, nhưng không thể quay đầu nhìn ta sao?"
"...... Cái gì?" Lâm Vân trong lúc nhất thời không thể hiểu nổi ý của Đoạn Càn Thuần.
Đoạn Càn Thuần buông tay ra, nặng nề mà thở dài, "Không có gì...... Dù sao ta không bao giờ so được với đại ca."
Lâm Vân ngẩn ra, "Ti chức...... Chưa từng nói như vậy."
"Nhưng bản thân ta hiểu như vậy." Đoạn Càn Thuần ngửa cổ nâng chén rượu một hơi cạn sạch.
"Oa...... Chén rượu này? Sao đắng cay đến thế!"
Cúi đầu không nhìn chén rượu, Đoạn Càn Thuần buồn bực không hiểu Đoạn Càn Lân nghĩ gì mà chuẩn bị rượu mạnh như thế trong yến hội.
"Em đừng uống quá nhiều, nếu không dạ dày sẽ đau."
Bàn tay nâng chén rượu khẽ động, Lâm Vân nhìn về phía Đoạn Càn Thuần, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc.
Dạ dày hắn vẫn luôn không tốt lắm, không dám uống rượu quá mạnh.
Cho nên...... Đoạn Càn Thuần biết chuyện này?
Vì cái gì?
Trong lòng Lâm Vân nói thầm.
"Rượu mạnh thật......"
Quơ quơ chén rượu trong không trung, thật ra hắn cho rằng Đoạn Càn Thuần sẽ mượn cơ hội tốt này chuốc say hắn!
Lâm Vân cười khổ lắc đầu.
Không cần......
Đoạn Càn Thuần căn bản không cần chuốc say hắn, mặc kệ hắn say không say, cũng không có tư cách phản kháng Đoạn Càn Thuần.
Trầm hạ một hơi, Lâm Vân ngửa đầu, uống hết một hơi.
Rượu mạnh nóng bỏng, nháy mắt khiến cho hắn cảm thấy yết hầu và cả lòng ngực như bị đốt cháy.
"Rượu này đúng là lợi hại......"
Nhẹ giọng nỉ non, ánh mắt Lâm Vân lại lần nữa nhìn xa, ánh mắt đặt lên người Đoạn Càn Mục.
Giờ này khắc này, Đoạn Càn Mục đang liều mạng uống rượu một chén lại một chén, như muốn chuốc say bản thân.
Điện hạ đây là...... mượn rượu giải sầu sao?
Theo bản năng, Lâm Vân lại nhìn Tô Khanh Hàn ngồi ở bên người Đoạn Càn Mục.
Sắc mặt Đoạn Càn Mục khó coi, sắc mặt Tô Khanh Hàn càng thêm khó coi.
Không biết tại sao, trong lòng Lâm Vân có dự cảm xấu.
Yến hội vẫn đang tiếp tục, ống sáo dây đàn dễ nghe êm tai, ca cơ hoa hòe lộng lẫy nhanh nhẹn nhảy trên sàn, toàn bộ Tân Nguyệt Cung tựa như nhân gian tiên cảnh.
"Bạch Mạnh, chén rượu này ta kính ngài, cảm ơn ngài lúc trước đã cứu ta."
Đoạn Càn Lân đứng lên nhìn Bạch Mạnh, tràn đầy tự tin nâng chén rượu.
Nhưng mà nếu Bạch Mạnh nhớ không lầm, vị thất hoàng tử Dực Bắc Quốc này chưa thành niên.
"Người...... Có thể uống rượu?"
Nghe Bạch Mạnh hỏi như vậy, Đoạn Càn Lân đỏ mặt, bực bội nói: "Ngài xem thường ta có phải hay không?!"
"Không không không, ta cũng không phải có ý này." Bạch Mạnh vội vàng xua tay, "Ta chỉ là...... Cảm thấy rượu này rất mạnh, nếu lỡ người uống say, ngày hôm sau sẽ đau đầu."
Đôi mắt to ngập nước chớp chớp, nhìn Bạch Mạnh nhếch miệng cười, cười lộ hàm răng trắng tinh.
Hóa ra...... Bạch Mạnh đang quan tâm ta!
Hắn đúng là chưa đến tuổi uống rượu, có điều hắn không ngờ bị Bạch Mạnh coi hắn là một đứa trẻ, cho nên mới cố ý kính rượu Bạch Mạnh.
Ở trong ấn tượng Đoạn Càn Lân, ngoại trừ mẫu phi đã mất của hắn, chưa từng có người quan tâm hắn.
Những người khác quan tâm hắn bởi vì hắn là hoàng tử, là chủ tử, miễn cưỡng nói quan tâm, không bằng nói là lấy lòng, mấy loại nịnh nọt hắn nghe đã thấy phiền.
Đôi tay chống cằm, Đoạn Càn Lân không chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Mạnh ngây ngô cười.
Bị Đoạn Càn Lân nhìn chằm chằm như vậy, Bạch Mạnh gãi gãi ót, vẻ mặt trở nên xấu hổ.
Bên kia, Phạm Thừa Ngọc nhấp rượu, trong lòng tính toán thời gian.
Bây giờ có lẽ thuốc đã phát tác rồi?
mặt mày hẹp dài nheo lại, Phạm Thừa Ngọc không thay đổi sắc mặt liếc Tô Khanh Hàn ngồi ở bên người Đoạn Càn Mục.
Tô Khanh Hàn trán, cánh mũi, thái dương cả cổ tất cả đều là mồ hôi, trang dung tinh xảo khó nén sắc mặt khó chịu.
"Điện hạ......"
Phạm Thừa Ngọc đứng lên, hành lễ với Đoạn Càn Mục, "Vi thần thấy Thái Tử Phi hình như không quá thoải mái, có lẽ là rượu này mạnh quá, Thái Tử Phi uống say rồi, vi thần chi thấy, không bằng người đưa Thái Tử Phi hồi cung nghỉ ngơi sớm đi!"
Theo lời Phạm Thừa Ngọc nói, Đoạn Càn Mục lúc này mới buông chén rượu trong tay, quay đầu liếc Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn thoạt nhìn không tốt lắm, gương mặt phiếm hồng, đổ mồ hôi đầm đìa, cả người mơ mơ hồ hồ.
"Hừ!"
Đoạn Càn Mục hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không thoải mái.
Bấy giờ trong đầu hắn chỉ có chuyện túi thơm của Tô Khanh Hàn là một đôi với Bạch Mạnh, nếu không phải hắn đang ở trong cung điện Đoạn Càn Lân, chỉ sợ hắn đã sớm xé nát Tô Khanh Hàn.
Không muốn nhìn Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục lạnh lùng mở miệng: "Được, cô nghe Thừa Ngọc...... Người đâu, dẫn Thái Tử Phi hồi cung!"
Nhìn Tô Khanh Hàn lung lay đứng lên, trên mặt Đoạn Càn Mục càng thêm dữ tợn, ánh mắt cũng trở nên tàn nhẫn.
Tô Khanh Hàn, chờ sau khi hồi cung, xem cô thu thập ngươi như thế nào!
"Khanh Hàn......"
Thấy Tô Khanh Hàn đỡ trán cau mày, bước chân không xong, Bạch Mạnh lập tức đứng lên.
"Sao? Bạch đại nhân muốn tự mình hộ tống Thái Tử Phi hồi cung sao?"
Tìm theo tiếng nhìn về phía Đoạn Càn Mục, ánh mắt Bạch Mạnh trở nên không cam lòng.
Đoạn Càn Mục cũng bất động thanh sắc mà đối diện với Bạch Mạnh, tầm mắt sắc bén như đao.
Một khắc trước đại điện ca vũ thăng bình giờ phút này trở nên giương cung bạt kiếm.
Sau một lúc lâu, Bạch Mạnh vẫn ngồi xuống, ủ rũ cụp đuôi.
Lấy hắn thân phận hiện tại, hắn có thể làm cái gì?
Thấy Bạch Mạnh một mực lo lắng cho Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Lân cho rằng bản thân nên làm gì cho ngài ấy, rốt cuộc hắn là chủ nhà, đối với khách nhân phải có trách nhiệm.
"Vậy để ta chuẩn bị xe ngựa! Rốt cuộc ta là chủ tiệc......"
Đoạn Càn Lân an bài nhân thủ chuẩn bị xe ngựa hộ tống Tô Khanh Hàn trở về Cảnh Dương Cung.
Tô Khanh Hàn cứ như vậy mơ mơ màng màng bị người nâng đưa vào trong xe ngựa.
Đêm, sương mù giăng kín khắp nơi.
Ngồi ở trong xe ngựa, Tô Khanh Hàn bất tri bất giác ngủ rồi, mơ một mộng cảnh rất đẹp.
Hắn mơ thấy hắn không gả đến Dực Bắc Quốc, vẫn là đại tướng quân Cung Quốc, suất lĩnh thiên quân vạn mã chống đỡ ngoại địch xâm lấn, bảo vệ bá tánh Cung Quốc an cư lạc nghiệp.
Ầm vang!
Đột nhiên, một đạo tiếng sấm khiến Tô Khanh Hàn bừng tỉnh, Tô Khanh Hàn vừa mở mắt, nhìn thấy hạ nhân Tân Nguyệt Cung.
Bị kéo về hiện thực, Tô Khanh Hàn nháy mắt cảm giác nội tâm như bị đào rỗng.
"Á...... Khó chịu......"
Hắn không hiểu vì sao cơ thể hắn cảm giác không thoải mái, rõ ràng hắn chỉ uống hai chén rượu, nhưng lại có loại cảm giác như hắn đã uống ba ngày ba đêm không nghỉ.
Bước chân lảo đảo, Tô Khanh Hàn được hạ nhân Tân Nguyệt Cung dìu vào trong phòng, tầm nhìn mơ hồ, đầu cũng mơ màng hồ đồ.
Bùm!
Rốt cuộc, cả người hắn ngã quỵ ở trên giường, nhưng khi nằm trên giường lại cảm giác rất xa lạ không giống ngày thường.
"Nơi này là......"
Híp mắt, Tô Khanh Hàn không thấy rõ bên trong căn phòng.
"Nơi này......"
Đây là Cảnh Dương Cung? Thật là phòng hắn sao?
Dạ dày sông cuộn biển gầm, Tô Khanh Hàn muốn nôn nhưng không thể nôn, hắn chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, ý thức mơ hồ, thân thể nóng bừng không giảm.
"Ư......"
Trên người đổ toàn mồ hôi, Tô Khanh Hàn tùy tay cởi dải lụa vứt trên mặt đất, bắt đầu cởi y phục.
Hắn sớm đã quen với việc mặc nữ trang nên không xa lạ, dễ dàng cởi sạch ném đầy đất, chỉ có túi thơm Bạch Mạnh đưa cho hắn, hắn thật cẩn thận mà đặt trên tủ đầu giường.
Cởi đai lưng ra, Tô Khanh Hàn rốt cuộc cũng thoải mái một ít, ngưỡng mặt nằm ở trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Nhưng mà đúng lúc này, tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên.
Có người bước hỗn độn đi đến, dần dần tới gần giường hắn, mùi rượu nồng nặc khiến Tô Khanh Hàn khó chịu nhíu mày.
Hắn không muốn trong tình trạng khó chịu thế này hầu hạ Đoạn Càn Mục.
"Đoạn......"
Nháy mắt mở to mắt, Tô Khanh Hàn ngây ra như phỗng.
Nhìn cả người Tô Khanh Hàn chỉ còn lại miếng vải che thân dưới, Bạch Mạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.