Trong đầu ong ong, Tô Khanh Hàn như sét đánh giữa trời quang, sắc mặt trắng bệch.
Bạch Mạnh, Lâm Vân cùng với bọn thị vệ của Đoạn Càn đều trợn mắt há mồm.
"Không, không được...... Không được!"
Nghe Bạch Mạnh hét tê tâm liệt phế, Đoạn Càn Mục cực kì nhức đầu, cười tà tứ mà lạnh băng, "Không được? Ngươi tư cách gì nói không được với cô."
Vừa dứt lời, hắn ra lệnh với bọn thị vệ, "Dẫn tên tử tù này đi!"
"Đoạn Càn Mục!"
Bạch Mạnh giãy giụa gân cổ lên hét lớn với Đoạn Càn Mục: "Ta và Khanh Hàn oan uổng, giữa chúng ta không có chuyện gì, ngươi đối đãi với Khanh Hàn như vậy nhất định sẽ hối hận!!"
"Hối hận?" Đoạn Càn Mục trợn trắng mắt, vẻ mặt nghiêm khắc, "Cô sống đến bây giờ chuyện hối hận nhất chính là cưới tiện nhân Tô Khanh Hàn ăn cây táo rào cây sung! Căn cứ vào quốc pháp Dực Bắc Quốc, không giữ phụ đạo nên bị tròng lồng heo, là chính hắn gieo gió gặt bão, trách không được cô."
Tình hình bây giờ hắn hiểu dù có trăm cái miệng cũng không giải thích được, Bạch Mạnh ngược lại xin tha Đoạn Càn Mục.
"Đoạn Càn Mục ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, buông tha Khanh Hàn đi! Nếu ngươi dừng chuyện này lại, muốn trừng phạt ta thế nào thì trừng phạt, muốn giết muốn xẻo tự nhiên muốn làm gì cũng được!"
"Ha ha!"
Bạch Mạnh không xin tha Tô Khanh Hàn còn tốt, bây giờ xin tha, Đoạn Càn Mục càng giận dữ hơn.
"Ngươi vậy mà đủ thâm tình......" Đoạn Càn Mục nhìn Bạch Mạnh lạnh hơn vài phần, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, "Chỉ tiếc, cô chỉ muốn nhìn Tô Khanh Hàn bị tròng lồng heo dạo phố thị chúng...... Dẫn đi!"
"Đoạn Càn Mục! Đoạn Càn Mục ngươi không thể làm như vậy! Đoạn Càn Mục ——!"
Theo tiếng Đoạn Càn Mục ra lệnh, Bạch Mạnh cứ như vậy bị áp giải xuống.
Trong nháy mắt toàn bộ sứ quán lâm vào tĩnh mịch.
Lâm Vân năm lần bảy lượt muốn mở miệng, nhưng lời đến bên miệng lại bị nuốt xuống.
Đoạn Càn Mục hiển nhiên đang nổi nóng, với tình hình lúc này, hắn nói gì đi nữa cũng biến thành châm dầu vào lửa.
Cúi đầu thật sâu, Lâm Vân không dám nhìn thẳng vào Tô Khanh Hàn trần truồng bị trói gô trong miệng bị nhét khăn chỉ có thể phát ra tiếng "Ưm ưm".
"Tô Khanh Hàn, hết thảy đều do ngươi tự tìm."
Đoạn Càn Mục cong lưng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt Tô Khanh Hàn, đôi mắt híp lại vài phần phủ thêm một tầng sương lạnh.
"Dẫn hắn đi, để cho hắn hiểu nếu không giữ phụ đạo sẽ có kết quả như thế nào!"
Bọn thị vệ lĩnh mệnh đang muốn kéo Tô Khanh Hàn đi, đột nhiên một tiếng sét đánh xuống, tùy theo là tiếng sấm đinh tai nhức óc, cộng thêm giọng nói Đoạn Càn Mục quen thuộc lại chán ghét đến cực điểm.
"Đại ca nên thủ hạ lưu tình!"
Theo tiếng xoay người, Đoạn Càn Mục nhìn Đoạn Càn Phi một thân hoa phục vênh mặt hất hàm sai khiến, không ít thị vệ theo sát Đoạn Càn Phi chạy đến, hùng hổ, vừa thấy chính là có chuẩn bị mà đến.
"Tam đệ đến thật đúng lúc!"
Đoạn Càn Mục mặt lạnh trào phúng.
Ung dung nhã bước, Đoạn Càn Phi đến trước mặt Đoạn Càn Mục, cười vui sướng khi người gặp họa, "Chuyện bắt gian trên giường thú vị như vậy sao có thể thiếu mặt bổn vương!"
Một bên nói, hắn một bên cong lưng vuốt cằm nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn quỳ rạp trên mặt đất.
"Ai ôi, đại ca đúng là người nhẫn tâm, nhìn Thái Tử Phi này bị đại ca biến thành cái dạng gì nè?" đến
"Tam đệ có chuyện gì mau nói."
Đoạn Càn Mục giọng nói trầm thấp, từ đầu đến chân tản ra lệ khí khiến Đoạn Càn Phi thình lình rùng mình.
"Khụ, bổn vương chỉ suy nghĩ...... Thái Tử Phi thông gian sứ thần địch quốc, chuyện này truyền ra ngoài chỉ sợ đại ca mất hết mặt mũi không dám ra ngoài, cũng mất hết mặt mũi Dực Bắc Quốc chúng ta, cho nên bổn vương cho rằng, chuyện này không nên làm lớn chuyện...... Không bằng đại ca đưa Thái Tử Phi cho bổn vương thế nào?"
Nói rồi, Đoạn Càn Phi cười xấu xa tiến đến bên tai Đoạn Càn Mục, nhỏ giọng nói, nhưng thực tế âm thanh vừa đủ để mọi người trong đây nghe thấy, "Đại ca yên tâm, bổn vương nhất định sẽ dựa theo ý đại ca, " chiêu đãi " Thái Tử Phi tận lực."
hai chữ "Chiêu đãi" đặc biệt nhất mạnh, lời Đoạn Càn Phi nói có ý tứ gì, Đoạn Càn Mục hiểu rõ hơn ai hết.
"Ư...... ưm ưm!"
Tô Khanh Hàn liều mạng lắc đầu, hai tròng mắt trừng lớn kịch liệt run rẩy.
Hắn vẫn nhớ rõ ngày trước suýt nữa rơi vào tay Đoạn Càn Phi sẽ có kết cục gì, đối với Tô Khanh Hàn mà nói, Đoạn Càn Mục giao hắn cho Đoạn Càn Phi, còn không bằng tròng lồng heo hắn đi.
Nhận thấy Tô Khanh Hàn có rất nhiều lời nói muốn nói, Đoạn Càn Mục chỉ khoang tay trước ngực, lạnh lùng cười, "Được thôi!"
Hai chữ nhẹ nhàng bâng quơ, lại như chiếc chuông ngàn cân đánh xuống đầu Tô Khanh Hàn.
Xọec!
Tiếng sấm sét lần nữa giáng xuống sứ quán.
Mưa to tầm tã, tiếng mưa rơi ào ào che lấp tiếng rên rỉ thống khổ của Tô Khanh Hàn.
"Nếu tam đệ muốn loại ngay cả súc vật cũng không bằng, thì cứ lấy đi, cô cầu mà không được."
"Ưm——!"
Đoạn Càn Mục vừa dứt lời, Tô Khanh Hàn phẫn nộ gào thét.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy Tô Khanh Hàn đập mạnh đầu xuống đất, tựa như muốn đập đầu tự sát.
"Tưởng bở!"
Đoạn Càn Mục trực tiếp dùng lực hất tay ngăn cản Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn muốn cử động cũng không được, mặt lộ vẻ thống khổ.
"Tô Khanh Hàn, ngươi không thể chết được...... Đừng quên trên người ngươi còn mang trọng trách hòa thân, Cung Quốc có thể thái bình hay không phải xem biểu hiện của ngươi ở trên giường......"
Ngồi xổm trước người Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục cười dữ tợn gằn từng chữ.
Cau mày chịu đựng Đoạn Càn Mục dùng nội lực áp chế, trong mắt Tô Khanh Hàn là hình ảnh Đoạn Càn Mục tràn đầy căm phẫn.
Ngũ quan Đoạn Càn Mục vẫn như cũ đoan chính anh tuấn, nhưng vẻ mặt lại tựa như Tu La dạ xoa.
Đặc biệt là con ngươi đen nháy đang nhìn chằm chằm hắn, hận không thể băm thây vạn đoạn hắn.
Tâm Tô Khanh Hàn chợt lạnh, tựa như bị ném vào đông đêm dài không thấy ánh sáng.
Ta...... Không phản bội ngươi......
Ta trước nay chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi.
Đoạn Càn Mục, ngươi phải tin tưởng ta!
Tia máu trong mắt Tô Khanh Hàn dần dần dày đặc, khóe mắt tẫn nứt.
Đoạn Càn Mục ngẩn ra, phảng phất nghe thấy được đáy lòng Tô Khanh Hàn rít gào hò hét.
Nhưng mà......
Hắn không tin.
Phải tin tưởng, hắn cũng chỉ tin tưởng thứ hắn tận mắt nhìn thấy.
Ánh mắt đảo qua thân thể Tô Khanh Hàn tầng tầng lớp lớp dấu hôn, trong đầu Đoạn Càn Mục hiện ra hình ảnh Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh trần truồng ôm nhau ân ái, lửa giận trong lồng ngực lại lần nữa như dung nham quay cuồng sôi trào.
"Hừ!"
Thu hồi nội lực, Đoạn Càn Mục giận dữ đứng lên, trên cao nhìn xuống Tô Khanh Hàn, ánh mắt bén nhọn đến phảng phất có thể chọc Tô Khanh Hàn thành từng lỗ thủng.
"Dù sao ngươi cũng là kẻ ai cũng có thể bò lên giường hành sự, không bằng từ nay về sau ngoan ngoãn hầu hạ tam đệ, dù sao tam đệ cũng là người có kinh nghiệm phong phú, khẳng định sẽ không để ngươi tịch mịch......"
Hắn quay đầu liếc Đoạn Càn Phi, ngoắc ngoắc khóe môi, "Đúng không, tam đệ?"
"Đại ca nói không tồi." Đoạn Càn Phi lộ ra nụ cười hồ ly, liếc mắt ra hiệu cho đám thủ vệ, "Đại ca đã nói vậy rồi, bổn vương đã có thể mang Thái Tử Phi đi."
"Mau mang đi đi, kẻo ở chỗ này chướng mắt." Đoạn Càn Mục chẳng hề để ý mà khoát tay, "Từ nay về sau hắn trên danh nghĩa là Thái Tử Phi, nhưng sẽ là người hầu hạ cho tam đệ trên giường."
"Đa tạ đại ca thành toàn."
Đoạn Càn Phi âm hiểm cười gian, Tô Khanh Hàn bị nhóm thủ hạ Đoạn Càn Phi ba chân bốn cẳng khiêng lên.
Đầu đau muốn nứt ra, trước khi Tô Khanh Hàn hôn mê, mơ hồ xoay người nhìn Đoạn Càn Mục, đưa lưng về phía hắn, bóng dáng cao gầy lạnh như băng sương.
Bên ngoài, mưa to tầm tã, sấm sét ầm ầm.
Sứ quán lâm ầm ĩ ồn ào vào một mảnh yên lặng, lặng im tựa như mộ địa.
Tô Khanh Hàn đã bị Đoạn Càn Phi mang đi, giờ này khắc này, sứ quán chỉ còn lại Đoạn Càn Mục và thủ hạ của hắn.
Tiếng mưa rơi, tiếng gió, tiếng sấm, lần lượt lọt vào tai, nhiễu loạn khiến Đoạn Càn Mục không cách nào tĩnh tâm.
Đồng thời xoay người, dư quang liếc đến trên túi thơm đặt ở tủ đầu giường, nháy mắt Đoạn Càn Mục nhấc mắt lên.
Túi thơm này chính là tín vật đính ước giữa Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh.
Trái tim như bị ai bóp nghẹt, Đoạn Càn Mục giận không thể át, bàn tay to giương lên, cầm lấy túi thơm, chỉ nghe răng rắc một tiếng, Đoạn Càn Mục đã bóp nát túi thơm thành từng vụn.
"Hừ!"
Phất tay, Đoạn Càn Mục bước đi, hậm hực rời sứ quán.
bọn thị vệ Đoạn Càn Mục không hẹn cùng lui đi, chỉ có Lâm Vân đứng ở giữa sứ quán, đứng trong phòng Bạch Mạnh.
Cuồng phong nổi lên, mưa không ngừng rơi, như muốn bao phủ toàn bộ Hàm Phong.
Trên trời sấm sét ầm ầm, Lâm Vân cũng rời khỏi đây, đi được vài bước, sau đó ngồi xổm xuống xuống đất, nhặt từng chút một hương thảo bên trong túi thơm bị Đoạn Càn Mục bóp nát.
Đêm khuya, mây đen che khuất mặt trăng.
Sau khi Đoạn Càn Mục trở lại Cảnh Dương Cung lập tức bước vào thư phòng đóng chặt cửa.
Ầm!
Chồng tấu chương chồng chất trên bàn bị Đoạn Càn Mục đạp đổ, chỉ như vậy chưa đủ, hắn lại nổi điên xé nát từng bức tranh trên tường, đập hết những món đồ cổ trong phòng có giá trị liên thành.
"Đáng chết! Khốn kiếp!! A a a a a!"
Tức giận đến mức ngực phập phồng, Đoạn Càn Mục phát tiết một đoạn thời gian thật dài, nhưng hỏa khí trong lòng không thể tiêu mất.
Hắn không chấp nhận được!
Hắn không chấp nhận được việc Tô Khanh Hàn lén lút sau lưng hắn vụng trộm với người khác.
"Rốt cuộc cô thua kém hơn tên Bạch Mạnh chỗ nào! Ngươi nói đi Tô Khanh Hàn! Ngươi nói!"
Đoạn Càn Mục nhịn không được rống giận, vầng trán giờ đây chảy đầy mồ hôi.
"Dám đội nón xanh cho cô...... Ngươi dám......"
Đoạn Càn Mục càng nghĩ càng giận, cảm thấy bộ mặt của hắn đã bị Tô Khanh Hàn ném hết.
"Tô Khanh Hàn......"
Hung tợn nhe răng phùng má hét lên từng chữ, trong đầu Đoạn Càn Mục hiện ra gương mặt Tô Khanh Hàn, nháy mắt trái tim như bị dẫm đạp.
Giây tiếp theo, chỉ nghe ầm vang một tiếng, thư phòng tinh xảo khí phái bị Đoạn Càn Mục dùng nội lực đánh sụp.
Chờ đến khi mưa nhỏ hơn, Lâm Vân mới khoan thai trở lại trong phủ, trong phủ đã có người đang chờ hắn.
"Lâm Vân!"
Đoạn Càn Thuần đứng ở cửa phòng Lâm Vân, vừa thấy Lâm Vân đã trở lại, lập tức chào đón.
"Ta vừa mới nghe nói tên Tô Khanh Hàn sau lưng đại ca thông gian với sứ thần Cung Quốc, chuyện có phải như vậy không?"
Cảm giác Đoạn Càn Thuần chỉ sợ thiên hạ không loạn, Lâm Vân thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
"Ti chức cũng không biết."
Lâm Vân đẩy cửa phòng ra đi vào phòng, Đoạn Càn Thuần cũng theo đi vào.
"Có điều tên Tô Khanh Hàn lớn mật thật, không biết trước kia hắn và vị sứ thần kia ở Cung Quốc có chuyện gì, nhưng hiện tại hắn cũng là Thái Tử Phi đại ca cưới hỏi đàng hoàng! Sao có thể làm ra loại chuyện bại hoại như vậy, thật là khiến người khó có thể tin."
Đoạn Càn Thuần một bên nói, một bên lắc đầu thở dài, cảm thấy không đáng giá thay Đoạn Càn Mục.
Vốn dĩ ấn tượng của hắn với Tô Khanh Hàn cũng không tệ lắm, nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Tô Khanh Hàn thế mà là người không biết liêm sỉ như thế này.
"Nhị hoàng tử, đêm nay người tới tìm ti chức, chỉ muốn hỏi ta chuyện Thái Tử Phi thông gian?"
Nghe Lâm Vân hỏi như vậy, Đoạn Càn Thuần lập tức ý thức được Lâm Vân đang muốn đuổi hắn đi.
Ở trước mặt Lâm Vân hai tay ôm ngực, Đoạn Càn Thuần tươi sáng cười, tươi cười có vẻ tính sẵn trong lòng, "Tuy rằng ta rất tò mò chuyện đại ca và Tô Khanh Hàn, có điều ta đến chỗ của em muộn như vậy, em còn không biết ta có ý gì?"
"Người......" khóe miệng Lâm Vân giật giật, hít hà một hơi.
Ngay sau đó, hắn thấy Đoạn Càn Thuần vươn tay với hắn, không nhanh không chậm thành thạo kéo vạt áo hắn ra.
Gò má trắng nõn phiếm hồng, Lâm Vân dùng sức cắn môi.
Cực kì thích thú với vẻ mặt ẩn nhẫn này của Lâm Vân, Đoạn Càn Thuần cố ý trong lúc thoát y phục Lâm Vân, dùng đầu ngón tay không nhẹ không nặng mà cọ xát da thịt tinh tế của Lâm Vân.
"Nhị hoàng tử......"
Đột nhiên, Lâm Vân không hẹn quỳ gối trước mặt hắn.