Cái này hành động diễn ra giai đoạn kinh hãi.Chuyện đột ngột xảy ra khiến Đoạn Càn Thuần hoảng sợ.
"Em làm gì vậy?"
Hai con mắt mở lớn, Đoạn Càn Thuần không hiểu gì nhìn chằm chằm Lâm Vân.
Lâm Vân cúi đầu thật sâu, như đưa trẻ làm chuyện gì sai trái hối hận cúi đầu.
"Đêm nay...... Xin nhị hoàng tử giơ cao đánh khẽ......"
Trầm mặc một lát, Lâm Vân hèn mọn thỉnh cầu.
Đoạn Càn Thuần nhíu nhíu mi.
Kỳ thật ngay từ đầu hắn cũng không muốn làm gì Lâm Vân, chỉ nghe nói chuyện Tô Khanh Hàn thông gian, muốn tìm Lâm Vân hỏi chuyện rõ ràng.
Có điều vừa thấy Lâm Vân, hắn liền nhịn không được, đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng chỉ có hai người hắn và Lâm Vân, nếu nói hắn không muốn làm chuyện khó nói với Lâm Vân, tuyệt đối là gạt người.
"Chỉ đêm nay sao?" Đoạn Càn Thuần ray trán, "Lâm Vân...... em ngày thường sẽ không làm như vậy?"
Bởi vì trước khi Lâm Vân đưa ra giao dịch, sẽ cho hắn lâm hạnh, Lâm Vân nếu không tình nguyện cũng chưa từng cự tuyệt lấy một lần.
Nhưng mà lúc này đây, Đoạn Càn Thuần lại nhận thấy Lâm Vân đang rất nghiêm túc, chuyện này làm cho hắn rất khó hiểu.
"Chỉ đêm nay......" Lâm Vân nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Đoạn Càn Thuần cực kì nghiêm túc, "Ti chức khẩn cầu nhị hoàng tử, đêm nay tha cho ti chức."
"Ư......" Mím chặt môi, Đoạn Càn Thuần dùng sức vuốt môi Lâm Vân, vẫn cảm thấy hắn có chuyện gì gạt hắn.
"Muốn cho ta buông tha em cũng không phải không được, nhưng mà em phải nói cho ta biết, đêm nay có chuyện gì quan trọng, nhất định phải làm không thể hầu hạ ta?"
Đoạn Càn Thuần một bên hỏi một bên nâng Lâm Vân dậy.
Lâm Vân thoáng chần chờ, từ trong tay áo lấy ra thứ gì đó được khăn tay bọc lại, sau đó mở ra.
"Đây là...... Cái gì?" Đoạn Càn Thuần hoang mang chớp chớp mắt.
"Đây là túi thơm trên người Tô Khanh Hàn, bị Thái Tử điện hạ dưới sự giận dữ bóp nát."
Đoạn Càn Thuần giựt giựt khóe miệng, "Đụng tới loại sự tình này, đại ca chắc chắn rất giận giữ? Cho nên...... em nhặt mấy cái này làm gì?"
Nhẹ rũ mi mắt, ánh mắt Lâm Vân nhìn chằm chằm hương liệu trong khăn tay, "Ti chức cho rằng...... Tô Khanh Hàn có lẽ bị hãm hại."
"Cái gì?" Đoạn Càn Thuần chấn động, vươn tay sờ sờ trán Lâm Vân, "Em không bị sốt chứ? Tô Khanh Hàn bị bắt gian trên giường đó! Dựa vào tính tình của đại ca, ta khuyên em ngàn vạn lần đừng nói trước mặt đại ca chuyện Tô Khanh Hàn bị hãm hại, nếu không dưới sự giận dữ của đại ca ngay cả em cũng bị trừng phạt."
Lời này Đoạn Càn Thuần nói không phải không có lý, Lâm Vân tự nhiên cũng hiểu tính tình và thủ đoạn của Đoạn Càn Mục, nhưng mà, hắn vẫn lắc đầu.
"Ti chức là trợ thủ đắc lực của Thái Tử điện hạ, giúp điện hạ điều tra rõ chân tướng là chức trách của ti chức."
Thấy Lâm Vân cực kì nghiêm túc khi nói, Đoạn Càn Thuần ngẩn ra một chút, không khỏi cười khổ búng trán Lâm Vân.
"Em đó, thật đúng là......"
Hắn không biết nên nói Lâm Vân nghiêm túc hay bị mù nữa.
"Lại nói tiếp, em không phải thích đại ca sao?"
Đột nhiên nghe Đoạn Càn Thuần nhắc tới chuyện này, Lâm Vân mở to mắt, nội tâm hoảng loạn không thôi.
"Em thích đại ca không phải chuyện bí mật gì." Đoạn Càn Thuần có chút bất đắc dĩ buông thõng tay, "Cho nên nói, Tô Khanh Hàn không phải cướp đại ca từ tay em sao? Nếu hiện tại tên kia đắc tội đại ca, em chẳng lẽ không nên cảm thấy may mắn?"
Theo lời Đoạn Càn Thuần nói, Lâm Vân nhíu, lộ vẻ tức giận.
"Ở trong mắt nhị hoàng tử, ti chức chính là tiểu nhân đê tiện ích kỷ như thế sao?"
"Ta......"
Đoạn Càn Thuần bị Lâm Vân chất vấn đến túng quẫn, "Ta không phải có ý này!"
"Được." Lâm Vân khoát tay với Đoạn Càn Thuần, than nhẹ một hơi, "Tô Khanh Hàn nếu thật sự phản bội điện hạ, khiến điện hạ hổ thẹn, vậy người đầu tiên không bỏ qua hắn chính là ti chức, nhưng mà...... Ti chức không hy vọng điện hạ che giấu cho kẻ xấu, bị lợi dụng, phạm phải sai lầm không thể bù đắp được, càng không hi vọng điện hạ trở thành một người bất nhân bất nghĩa."
Nói đến cùng, tất cả những gì Lâm Vân làm đều vì Đoạn Càn Mục, trong lòng Đoạn Càn Thuần nhịn không được nén giận.
"Em nói nhiều như vậy căn bản ta nghe không hiểu...... chuyện này và Tô Khanh Hàn lại có quan hệ gì?"
"Ti chức hiện tại cũng chỉ suy đoán......" Lâm Vân đi đến trước tủ sách làm bằng gỗ tinh xảo, từ giữa rút ra một quyển điển tịch cũ kỹ, "Tô Khanh Hàn ở trong yến hội đầu váng mắt hoa mồ hôi ướt đẫm tựa như say rượu...... Lúc sau trên người lại hiện ra từng đốm đỏ......"
Nghe Lâm Vân lời nói, Đoạn Càn Thuần không khỏi ở trong lòng phạm nói thầm: Đốm đỏ? Không phải dấu hôn sao?
"Tình trạng bệnh...... Ti chức đã từng đọc trong quyển điển tịch này." Nói, Lâm Vân đưa điển tịch trong tay cho Đoạn Càn Thuần.
"Tình trạng bệnh?" Đoạn Càn Thuần hơi hơi nhíu mày, ánh mắt tự nhiên quét qua vụn hương liệu trong khăn tay, giây tiếp theo, hắn bừng tỉnh đại ngộ, "Chẳng lẽ nói......"
Lâm Vân nhìn chăm chú vào Đoạn Càn Thuần, nghiêm túc gật gật đầu.
Mưa to tầm tã cuối cùng cũng tạnh, nhưng trời đêm vẫn một màu u tối không có dấu hiệu tan mây.
Phạm Thừa Ngọc ngồi ở trong phủ đình viện của hắn, ngón tay mân mê đồ vật gì đó vốn không thuộc về hắn—— túi thơm " Huyễn Thải Uyên ương ".
"Kế hoạch tiến hành thật sự rất thuận lợi!"
Phạm Thừa Ngọc khóe môi ngậm cười, thâm thúy không ai nhìn thấu.
Nếu đêm nay Tô Khanh Hàn không mang túi thơm trên người, hắn vẫn có kế hoạch khác—— hắn sẽ đánh tráo túi thơm của Bạch Mạnh, đến lúc đó người cảm thấy không thoải mái sẽ biến thành Bạch Mạnh, mà Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh khi ở Cung Quốc từng là chiến hữu, tình như thủ túc, nhất định sẽ đi vấn an Bạch Mạnh, đến lúc đó vẫn như cũ sẽ bị Đoạn Càn Mục bắt gian trên giường.
"Ha ha!" Phạm Thừa Ngọc nhịn không được bật cười, " Cung Quốc đánh đâu thắng đó cái gì, đại tướng quân không gì cản nổi...... Tô Khanh Hàn, Bạch Mạnh, chỉ là phế vật thôi."
Nói rồi, hắn buông túi thơm trong tay, cầm lấy một thứ khác.
Vật ấy giống đông trùng hạ thảo, nhưng có màu đỏ tím, mùi hương thơm nhàn nhạt.
"Chỉ cần một ít cây hương thảo* đã bị thu phục, dễ dàng quá mức!"
Phạm Thừa Ngọc lầm bầm lầu bầu, đốt bấc lửa, thiêu sạch sẽ cây hương thảo.
Cây hương thảo, là một loại độc dược cực kỳ hiếm thấy, độc tính tuy không lớn, nhưng dấu hiệu nhiễm độc cực kì rõ rệt.
Phạm Thừa Ngọc mới đầu chỉ nhìn thoáng qua túi thơm Bạch Mạnh, đã nhớ kỹ hình dạng cùng chi tiết của " Huyễn Thải Uyên ương ", vì thế sai người bằng tốc độ nhanh nhất chế tạo ra một vật mô phỏng, sau đó lại nghiền cây hương thảo làm hương liệu bỏ vào.
Một khi ngửi mùi hương của cây hương thảo, không đến một chén trà sẽ có cảm giác say rượu, đầu váng mắt hoa, ý thức không rõ, cả người nóng lên, một lát sau các triệu chứng trên sẽ lần lượt biến mất, nhưng trên thân thể sẽ lưu lại di chứng —— đốm đỏ.
Cái gọi là " hạ nhân Tân Nguyệt cung " cũng là hắn an bài, bởi vì Đoạn Càn Lân không có kinh nghiệm chuẩn bị yến hội, bởi vậy hắn tự động xin ra trận, trên danh nghĩa là trợ giúp Đoạn Càn Lân hoàn toàn tiệc tiễn đưa cho Bạch Mạnh, trên thực tế hắn nhân cơ hội xếp thủ hạ hắn vào.
Chờ đến khi Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục bắt gian trên giường, thu xếp Đoạn Càn Phi mang người đi, cứ như vậy hắn cũng coi như giúp hoàn thành tâm nguyện không thể chiếm hữu Tô Khanh Hàn của Đoạn Càn Phi.
Sau đó nếu Đoạn Càn Mục biết hắn trách lầm Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục sẽ kết thâm thù đại hận với Đoạn Càn Phi.
"Đây gọi là trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi......"
Phạm Thừa Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời đêm.
Trên bầu trời không có ngôi sao, càng không có ánh trăng, thoạt nhìn thanh tịnh tựa như băng.
Ý cười trên khóe môi dần dần biến mất, Phạm Thừa Ngọc xoa hai huyệt thái dương, lộ vẻ mệt mỏi.
"Ta vì ngài làm tất cả chuyện này...... Ngài biết không?"
Âm cuối tiêu tán ở trong trời đêm, Phạm Thừa Ngọc cười khổ lắc đầu, "Không, ngươi không cần biết...... lúc trước ta đã đồng ý với ngài, chuyện đã hứa hẹn, ta nhất định làm được."
Đột nhiên đứng lên, Phạm Thừa Ngọc bước đi, thân ảnh mảnh khảnh phiêu dật dần dung hòa với bóng đêm vô tận.
Sáng sớm, Đoạn Càn Mục một đêm chưa ngủ một mình cưỡi ngựa rời khỏi Cảnh Dương Cung.
Cả một đêm hắn phẫn nộ với Tô Khanh Hàn đội nón xanh cho hắn, lại lo lắng Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Phi hành hạ dã man, lại trách cứ bản thân vậy mà không thể vứt được một tên kỹ nam.
Đoạn Càn Mục cảm thấy cả người nặng nề, đầu óc một khắc cũng không thể thanh tĩnh.
Vì thế hắn chịu không nổi, một mình một người chạy vào rừng săn thú hoàng gia ở ngoại ô.
Trời tờ mờ sáng.
Tô Khanh Hàn mơ màng hồ đồ mở hai mắt, trước mắt một mảnh mơ hồ.
"A......"
Hai mảnh môi khô khốc lơ đãng mở ra, Tô Khanh Hàn hít một hơi không khí vẫn đục.
"Khụ! Khụ khụ......"
Xoa xoa cái trán đau nhức, thần chí Tô Khanh Hàn dần dần trở nên thanh tỉnh.
"Điện hạ nhìn xem, hắn tỉnh lại rồi!"
"Ngươi rất giống mấy đại tiểu thư sống trong nhung lụa từ bé, xảy ra chuyện như vậy vẫn có thể ngủ được? Ha ha ha!"
Giọng nói nam tính khiến thần kinh Tô Khanh Hàn đau nhói, Tô Khanh Hàn trừng mắt, tròng mắt đen nháy phản chiếu hình ảnh hai người——
Đoạn Càn Phi và Hàn Thù.
"Nơi này là......"
Quay đầu nhìn mọi thứ xung quanh, Tô Khanh Hàn phát hiện bản thân đang bị nhốt trong một chiếc lồng sắt cao lớn.
Cúi đầu nhìn thân mình, tuy rằng được thay một thân nam trang sạch sẽ, nhưng hai chân lại bị trói bằng hai dây xích sắt.
Đoạn Càn Phi và Hàn Thù vai sát vai đứng ở ngoài lồng sắt, trên mặt hai người lộ vẻ cười gian vui sướng khi người gặp họa.
"Tô Khanh Hàn, ngươi cuối cùng cũng rơi vào tay bổn vương?"
Đoạn Càn Phi cười lạnh.
Tô Khanh Hàn giận trừng Đoạn Càn Phi, muốn đứng lên nhưng không thể.
"Làm sao, ngươi vẫn muốn đập đầu chết?" Đoạn Càn Phi khoát tay với Tô Khanh Hàn, "Đừng uổng phí sức lực."
"Thái Tử Phi là người thông minh, tự nhiên biết ngươi chết Cung Quốc sẽ có cái kết cục gì...... Huống chi lão thần đã sớm cho ngươi ăn nhuyễn cốt tán, trong vòng 3 ngày ngươi sẽ không thể khôi phục sức lực." Hàn Thù vuốt bộ râu hoa râm, thành thạo mà nói.
Tô Khanh Hàn vẻ mặt trắng bệch không hề có huyết sắc, hắn không muốn tin những gì Đoạn Càn Phi và Hàn Thù nói, nhưng cái cơ thể không có sức lực nhắc nhở hắn không thể không tin.
"Các ngươi...... Rốt cuộc muốn thế nào?"
Nghe Tô Khanh Hàn nghiến răng nghiến lợi hỏi như vậy, Đoạn Càn Phi nhịn không được chống hông cất tiếng cười to, "Ha ha ha, ngươi nghĩ xem ngươi bị chúng ta nhốt trong lồng giam, có thể muốn thế nào?"
"......" Tô Khanh Hàn dùng sức cắn môi, một lòng khẩn trương tim đập bịch bịch.
Tô Khanh Hàn càng sợ hãi, Đoạn Càn Phi càng hứng thú bừng bừng.
"Hàn đại nhân ngài nói...... bổn vương và ngài nếm thử hương vị hắn trước? hay là chờ những người khác tới cùng nhau chơi?"
- ----