Hoàng hôn như máu.
Cảnh Dương Cung, Đoạn Càn Mục đứng ở ngoài cửa phòng đi qua đi lại, hai tay nắm chặt đông đưa qua lại, căng thẳng đến mức hoảng loạn.
Trong phòng, Tô Khánh Hàn hôn mê bất tỉnh được các thái y cật lực chữa trị, đi qua đi lại đã hơn hai canh giờ.
"Vẫn chưa xong sao?"
Đoạn Càn Mục lam bẩm tự nói, nôn nóng không biết nên làm thế nào cho phải.
Đúng lúc này, có tiếng động phát ra, cửa phòng cuối cùng cũng được mở ra, các thái y lần lượt ra ngoài.
"Thái Tử điện hạ......."
"Các ngươi là một đám lang băm sao? Sao mà lâu như vậy!"
Đoạn Càn Mục tàn nhẫn thoá mạ, các thái y sợ hãi sôi nổi quỳ trên mặt đất không ai dám thở mạnh.
Trầm hạ một hơi, Đoạn Càn Mục tiết chế hỏa khí trong lòng, nhìn rồi kéo tên thái y cầm đầu lên hỏi: "Cho nên, tình hình Thái Tử Phi thế nào?"
"Hồi bẩm điện hạ, Thái Tử Phi trúng nhuyễn cân tán, cả người mệt mỏi, có điều chúng lão thần đã giải độc cho Thái Tử Phi rồi ạ, nhưng mà ngoại thương trên người Thái Tử Phi......"
Thấy thái y ấp a ấp úng, lời nói lập loè, Đoạn Càn Mục không chịu được nữa gầm lên, "Ngoại thương làm sao mau nói!"
"Ách, ngoại thương của Thái Tử Phi...... Là do hung thú làm, nước bọt và răng nanh của hung thú có tính ăn mòn nguy hiểm, cho nên dẫn tới làn da của Thái Tử Phi bị bỏng, lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn thương nặng........."
Theo lời thái y khai báo, tâm Đoạn Càn Mục lập tức lạnh nửa thanh.
"Vậy rốt cuộc có thể trị hay không thể trị? Không thể trị được thì cô đành lấy đầu của các ngươi!"
"Điện hạ thỉnh bớt giận." Trưởng thái y sợ run người, nhanh chóng giải thích: "Thái Tử Phi cát nhân tự có thiên tướng, tuy rằng thương thế nghiêm trọng, có điều các lão thần đã kê phương thuốc, sai hạ nhân đi sắc thuốc, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, chắc chắn không quá ba tháng, Thái Tử Phi nhất định có thể khỏi hẳn."
Nghe thế, thần kinh căng thẳng của Đoạn Càn Mục rốt cuộc cũng được thả lỏng lại.
"Tốt, nơi này không có chuyện của các ngươi, đều đi xuống đi!"
"Thần xin cáo lui." Các thái y vội vàng nhanh chóng rời khỏi Cảnh Dương Cung, sợ bị Đoạn Càn Mục giận chó đánh mèo.
Đoạn Càn Mục vốn định ra lệnh cho thái giám tổng quản giám sát chúng hạ nhân có sắc thuốc đàng hoàng cho Tô Khanh Hàn hay không, nhưng tư tiền tưởng hậu, hắn vẫn không yên tâm, vì thế tự mình đi đến phòng bếp, nghiêm túc phân phó một phen, theo sau mới trở lại trong phòng Tô Khanh Hàn.
Tới gần mép giường, Đoạn Càn Mục mỗi bước đi đều cảm thấy như có ngàn cân giữ lấy chân hắn, khiến hắn bước đi ngày càng gian nan.
Không khí đông lại như bị đóng băng.
Ngực Đoạn Càn Mục phập phồng, dùng sức thở dốc, nếu không sẽ cảm thấy đại não thiếu oxy.
Khoảng cách đến mép giường cách hai bước xa, nhưng Đoạn Càn Mục lại dừng lại.
Hắn sợ nhìn thấy Tô Khanh Hàn.
Nhìn mặt Tô Khanh Hàn, hắn sẽ cảm thấy ngực giống như vạn tiễn xuyên tâm.
Hai mảnh môi mỏng hơi nhấp, Đoạn Càn Mục nhẹ nhàng cầm lấy chiếc ghế dựa, ngồi xuống gần giường Tô Khanh Hàn.
Ngồi ở chỗ này, hắn vẫn như cũ có thể nhìn thấy mặt Tô Khanh Hàn nằm ở trên giường.
Sắc mặt Tô Khanh Hàn trắng bệch, dường như bệnh nguy kịch mất máu quá nhiều, trên người đắp thuốc, quấn từng vòng băng gạc.
Đột nhiên, Đoạn Càn Mục ý thức được, từ khi Tô Khanh Hàn gả cho hắn, không khi nào không bị thương.
Hàng mi dài chớp chớp, ánh mắt Đoạn Càn Mục lập loè, trên mặt tuấn mỹ vô trù tràn ngập sự chột dạ.
Là hắn sai rồi.
Lúc này đây, hắn biết hắn hoàn toàn sai.
Nâng bàn tay, Đoạn Càn Mục dùng sức ray ray thái dương, đau đầu như muốn nổ tung.
Trong đầu hiện ra, hình ảnh Tô Khanh Hàn bị nhốt trong tầng hầm Lam Hách.
Lúc ấy, y phục Tô Khanh Hàn bất chỉnh, cả người đang bị hung thú áp đảo gặm cắn, toàn thân máu tươi đầm đìa.
Đoạn Càn Mục không có cách nào tưởng tưởng nổi nếu hắn đến chậm một bước sẽ phát sinh cái gì.
Hai tay dùng sức ôm lấy đầu, đầu ngón tay Đoạn Càn Mục run rẩy.
Ít nhiều nhờ Lâm Vân và Đoạn Càn Thuần, nếu không hắn sẽ chẳng hay biết gì!
Lúc ấy ở rừng săn thú hoàng gia, Đoạn Càn Thuần trước hắn một bước đánh chết con bích thủy lân xà phía Tây Nam, bởi vậy, hắn đành phải nghe Lâm Vân nói xong.
Vốn dĩ hắn cho rằng Lâm Vân chỉ muốn cầu tình cho Tô Khanh Hàn, không ngờ đến......
Đoạn Càn Mục thở dài trầm trọng.
"Là cô quá xúc động......"
Hắn trăm triệu lần không ngờ đến túi thơm Tô Khanh Hàn bị hắn bóp nát vậy mà đã sớm bị người nào động qua tay chân, túi thơm căn bản là không phải dùng quang thạch Huyễn Thải linh chế tác, bên trong tự nhiên cũng không phải hương liệu vốn có, mà lại có cây hương thảo.
Lúc ấy, Lâm Vân đưa tịch điển ghi lại tác dụng cây hương thảo cho hắn xem, thời gian bệnh trạng độc phát hoàn toàn ăn khớp với tình trạng của Tô Khanh Hàn.
Lâm Vân và Đoạn Càn Thuần còn đến Tân Nguyệt cung nhờ Đoạn Càn Lân cho phép chất vấn toàn bộ hạ nhân —— đêm đó người đưa Tô Khanh Hàn rời đi căn bản không phải là người Tân Nguyệt cung, qua một đêm, những hạ nhân đó tất cả đều mất tích không thấy.
"Cho là những chuyện này không có chứng cứ, bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, Thái Tử Phi cũng không có khả năng thông gian với sứ thần Cung Quốc, hắn chính là đại tướng quân Cung Quốc, hắn lẻ loi sống đến nay, đều lấy tiền đề vì bảo hộ Cung Quốc."
Lâm Vân một câu đánh thức người trong mộng.
Không sai, chẳng sợ Tô Khanh Hàn với Bạch Mạnh thật sự tình đầu ý hợp, cũng quả quyết không dám ở sứ quán Dực Bắc Quốc làm việc cẩu thả, một khi sự việc bị bại lộ, người đầu tiên hứng chịu tai ương, đó là bá tánh Cung Quốc vô tội.
Đoạn Càn Mục sớm nên ý thức được điểm này.
Cái gọi là Tô Khanh Hàn thông gian với sứ thần Cung Quốc chuyện này, từ đầu tới đuôi chính là âm mưu trăm phương ngàn kế.
Lâm Vân và Đoạn Càn Thuần đều phát hiện, nếu hắn không phải bị phẫn nộ làm mờ lí trí, tại sao ngay từ đầu hắn không nghĩ đến?
Đoạn Càn Mục nghiến răng nghiến lợi, giận không thể át.
Hắn tức giận, khi tức giận tại sao không có đầu óc như vậy, thế nhưng trúng gian kế của người khác!
Lúc Đoạn Càn Mục đang tự giằn vặt, giọng nói thái giám tổng quản từ ngoài cửa truyền đến.
"Thái Tử điện hạ......"
"Tiến vào."
Thái giám tổng quản nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến trước mặt Đoạn Càn Mục, cung kính mà thi lễ, "Điện hạ, sứ thần Cung Quốc Bạch Mạnh Bạch đại nhân đang ở ngoài cung......"
Đoạn Càn Mục bỗng chốc nhướng mày, "Bạch Mạnh? Hắn tới làm cái gì?"
"Nô tài cũng không biết." Thái giám tổng quản lắc đầu, "Bạch đại nhân chỉ đứng ở ngoài cung, cũng không cầu kiến điện hạ, nô tài không biết có nên hay không......"
"Được, cô đã biết, ngươi lui xuống đi!" Đoạn Càn Mục phất tay với thái giám tổng quản, đứng lên, trước khi rời đi không nhịn được quay đầu nhìn Tô Khanh Hàn vài cái.
Sắc trời dần tối, ngoài Cảnh Dương Cung, Bạch Mạnh chắp tay sau lưng, đứng ở tại chỗ, tắm gội bóng đêm rã rời.
"Bạch Mạnh, vậy mà ngươi còn dám xuất hiện ở chỗ này......"
Đột nhiên nghe thấy Đoạn Càn Mục quát lớn, Bạch Mạnh ngẩng đầu, nhìn Đoạn Càn Mục hùng hổ đi ra ngoài cung, đi đến trước mặt hắn.
"Tham kiến Thái Tử điện hạ."
Chẳng sợ Đoạn Càn Mục tức giận phát điên, nhưng Bạch Mạnh thân là sứ thần Cung Quốc, vẫn phải cung kính thỉnh an Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục lạnh lùng hừ một tiếng.
Nếu không phải Bạch Mạnh từ Cung Quốc chạy đến Dực Bắc Quốc bọn họ, Tô Khanh Hàn cũng sẽ không bị hắn hiểu lầm.
Trong lòng biết rõ bản thân giận chó đánh mèo với Bạch Mạnh, nhưng Đoạn Càn Mục vẫn nhịn không được bực bội, nhìn Bạch Mạnh cảm thấy không vừa mắt.
"Ngươi tới chỗ của cô là có chuyện gì?"
Biết Đoạn Càn Mục không muốn nhìn thấy hắn, Bạch Mạnh khe khẽ thở dài, "Ta...... Sáng mai phải khởi hành trở lại Cung Quốc, cho nên......"
Cho nên hắn muốn đến gặp Tô Khanh Hàn một lần.
Lần gặp mặt này, có lẽ đây là hắn lần cuối hắn gặp được Tô Khanh Hàn.
Nhìn Bạch Mạnh muốn nói lại thôi, Đoạn Càn Mục cũng đoán được Bạch Mạnh suy nghĩ cái gì.
"Tô Khanh Hàn hôn mê, ngươi vẫn muốn gặp hắn sao?"
Nghe Đoạn Càn Mục nói như vậy, Bạch Mạnh lập tức ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Điện hạ ngươi......"
Bạch Mạnh vốn tưởng rằng Đoạn Càn Mục nhất định sẽ châm chọc mỉa mai hắn, hoặc là trực tiếp ném hắn ra ngoài!
Khoanh tay trước ngực, Đoạn Càn Mục ngoảnh đầu sang một bên, không hé răng.
Hắn nhìn không vừa mắt Bạch Mạnh, nếu muốn nói, hắn ước gì Bạch Mạnh nhanh nhóng cút Cung Quốc đi, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt hắn.
Có điều, hắn có thể kịp thời cứu Tô Khanh Hàn, ít nhiều có công của Bạch Mạnh.
Sau khi biết Tô Khanh Hàn bị hãm hại, trước tiên Đoạn Càn Mục đi tìm Đoạn Càn Phi muốn người, kết quả Đoạn Càn Phi nói cho hắn, Tô Khanh Hàn bị đưa cho Lam Hách làm lễ vật chiến thắng trở về.
Lam Hách là Lôi Đình tướng quân tay cầm trọng binh Dực Bắc Quốc, xưa nay bất hòa với hắn, bởi vậy cũng là đối tượng Đoạn Càn Phi mượn sức.
Đoạn Càn Mục hiểu Đoạn Càn Phi không nói dối, vì thế bằng tốc độ nhanh nhất đến phủ Lôi Đình tướng quân, không ngờ Lam Hách một mực chắc chắn đưa Tô Khanh Hàn đến quân doanh khao thưởng các tướng sĩ.
Liên tiếp tìm hai nơi đóng quân đều không có, Đoạn Càn Mục sợ hắn không kịp cứu Tô Khanh Hàn, giục ngựa chạy đến cửa thành Hàm Phong, kết quả nửa đường gặp được Bạch Mạnh.
Bạch Mạnh cho rằng Tô Khanh Hàn ở trong tay hắn, Đoạn Càn Mục không rảnh giải thích, chỉ nói Bạch Mạnh rằng Tô Khanh Hàn bị đưa đến quân doanh của Lôi Đình tướng quân.
Nhưng mà Bạch Mạnh không tin, bởi vì Bạch Mạnh biết rõ Lam Hách, ngày thường Lam Hách đối đãi với tướng sĩ dưới trướng cực kì thô bạo hà khắc, làm người ích kỷ, hơn nữa oán hận vô cùng với Tô Khanh Hàn, không có khả năng buông tha cơ hội tốt tự mình tra tấn Tô Khanh Hàn như vậy.
Huống chi, nơi quân doanh Lôi Đình đóng quân ở phía bắc, cách xa Hàm Phong vạn dặm, lại nói Tô Khanh Hàn phạm vào sai lầm lớn nhất, nhưng chưa bị phế bỏ thân phận Thái Tử Phi, Lam Hách sao có thể đưa Tô Khanh Hàn đến nơi xa xôi như vậy.
Nghe Bạch Mạnh vừa nói như vậy, Đoạn Càn Mục hiểu ra mình bị lừa, muốn giết bằng được tìm Lam Hách, kết quả mới đến nơi đã nhận thấy hơi thở hung thú truyền đến ở dưới thư phòng Lam Hách, bấy giờ mới cứu được Tô Khanh Hàn.
"Nếu ngươi thật sự muốn gặp Tô Khanh Hàn, cô có thể cho phép ngươi đi gặp một mặt, có điều gặp xong rồi......" Đoạn Càn Mục quay đầu hung tợn mà trừng mắt nhìn Bạch Mạnh, cố tình nâng cao cảm giác áp bách phảng phất vặn vẹo cả không khí, "...... Thì cút cho cô, cút về Cung Quốc ngươi đi, không bao giờ liên quan đến Tô Khanh Hàn...... Nhớ kỹ, Tô Khanh Hàn là Thái Tử Phi của cô, hắn đã thuộc về cô!"
"......"
Hơi mở miệng, Bạch Mạnh muốn phản bác, nhưng không tìm được lời phản bác.
Giờ khắc này, hắn vậy mà có điểm hâm mộ Đoạn Càn Mục.
Bởi vì Đoạn Càn Mục là có thể đúng lý hợp tình mà nói Tô Khanh Hàn thuộc về mình, nhưng mà hắn lại làm không được.
Lúc trước khi Tô Khanh Hàn còn ở Cung Quốc, cũng không thuộc về hắn, hiện tại gả đến Dực Bắc Quốc, càng không có chuyện gì với hắn.
Bạch Mạnh thật sâu mà cúi đầu.
Chẳng sợ hắn lên làm đại tướng quân Cung Quốc có thể thế nào, không phải không cứu được người quan trọng nhất đối với hắn hay sao?
Hai tay nắm chặt một cách run rẩy, Bạch Mạnh nắm tay chặt đến mức bật máu.
"Chuyện này...... được."
Trầm mặc thật lâu, Bạch Mạnh lắc đầu, "Chỉ cần Khanh Hàn không sao ta có thể yên tâm về nước."
Dứt lời, hắn đột nhiên xoay người, bước từng bước nặng nề.
Nhìn theo bóng dáng Bạch Mạnh đi xa, Đoạn Càn Mục thoáng đè thấp mi mắt, tâm tình phức tạp.
Tuy nói Bạch Mạnh với Tô Khanh Hàn không thông gian, nhưng, Bạch Mạnh xác thật đưa " Huyễn Thải Uyên ương " đính ước tượng trưng cho Tô Khanh Hàn.
Đoạn Càn Mục nhịn không được khẽ cắn môi.
"Điện hạ......"
Bước chân khựng lại, Bạch Mạnh quay đầu nhìn về phía Đoạn Càn Mục cách hắn đã xa, "Ngươi mới vừa rồi đã thừa nhận Khanh Hàn là Thái Tử Phi của ngươi, như vậy xin ngươi sau này đối xử với Khanh Hàn tốt một chút. Hắn chưa làm chuyện gì có lỗi vơi ngươi, ta hy vọng ngươi thật sự xin lỗi hắn......"
Giọng nói Bạch Mạnh rõ ràng không lớn, nhưng từng câu từng chữ Đoạn Càn Mục nghe được rõ ràng.
Quay đầu lại, lúc này đây Bạch Mạnh thật sự đã rời đi, thân ảnh cao lớn đĩnh bạt càng lúc càng xa.
Đoạn Càn Mục, sớm hay muộn cũng có một ngày, ta nhất định sẽ cướp Khanh Hàn về!
Bạch Mạnh âm thầm thề ở trong lòng.
Bầu trời, hoàn toàn mịt mù.
Thẳng đến khi thân ảnh Bạch Mạnh hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn, Đoạn Càn Mục mới xoay người trở lại Cảnh Dương Cung, trở lại trong phòng Tô Khanh Hàn.
Tay chân nhẹ nhàng mà tới gần mép giường, Đoạn Càn Mục mới ngẩng đầu, cứ như vậy giao mắt với Tô Khanh Hàn nằm ở trên giường.
"Ngươi...... Tỉnh?"
Đoạn Càn Mục sửng sốt, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Tô Khanh Hàn cũng hoảng sợ cả kinh.