Nhìn sắc mặt Tô Khanh Hàn nháy mắt trở nên cực kì khó coi, hầu kết Đoạn Càn Mục lăn lộn, nuốt một ngụm nước miếng, trái tim đập liên hồi.
Hắn cực kì khẩn trương.
Từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ khẩn trương như thế.
Trong lúc nhất thời, Đoạn Càn Mục vậy mà không dám tiến gần thêm một bước với Tô Khanh Hàn.
Nhìn dáng vẻ Đoạn Càn Mục chần chừ do dự, Tô Khanh Hàn khe khẽ thở dài, cổ vặn vẹo cứng đờ, nhìn về phía trần nhà, phảng phất Đoạn Càn Mục chỉ là mây khói.
Bị Tô Khanh Hàn làm lơ, ngực Đoạn Càn Mục đau đớn như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, mi tâm không vui nhăn lại, cũng dần dần giãn ra.
"Tô Khanh Hàn......"
Đoạn Càn Mục thăm dò mở miệng: "Ngươi...... Không nhìn thấy cô ư?"
"Thấy." môi Tô Khanh Hàn khẽ mở, giọng nói thanh lãnh.
Gãi gãi ót, Đoạn Càn Mục ngượng ngùng.
Thấy còn không chủ động thỉnh an cô, thấy còn ăn nói vô tình với cô, hắn không thể nói gì được.
Lần đầu tiên nhấm nháp tư vị đuối lý như thế nào, Đoạn Càn Mục tâm phiền ý loạn, đi lại mép giường Tô Khanh Hàn.
Hắn muốn xin lỗi Tô Khanh Hàn.
Câu xin lỗi hắn tâm tình ấp ủ thật lâu, nhưng không nói nên lời.
Thân là Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc dưới một người trên vạn người, Đoạn Càn Mục cho rằng nếu mình có làm sai cũng không thể xin lỗi, càng không cần xin lỗi Tô Khanh Hàn thân phận thấp hơn bản thân gấp nhiều lần.
Cuối cùng không thể nói xin lỗi......
Trong lòng Đoạn Càn Mục băn khoăn, trên đầu giống như có vài con ruồi vo ve bay qua bay lại.
"Đúng rồi, ngươi...... Cảm thấy thế nào? Thân thể khá hơn chút nào không?"
"Đa tạ Thái Tử điện hạ quan tâm, ta cảm thấy không tốt." Tô Khanh Hàn trả lời dứt khoát lưu loát.
Đoạn Càn Mục há hốc miệng, hụt hơi không nói nên lời.
Trong tình huống bình thường không phải phải nói "Đa tạ quan tâm, ta cảm thấy khá hơn nhiều rồi" sao!
Hai tay ôm ngực, Đoạn Càn Mục nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn, nhịn không được mắt trợn trắng.
Tên Tô Khanh Hàn...... Tuyệt đối là cố ý!
Trong phòng trở nên an tĩnh lại, không khí xấu hổ khiến cả người Đoạn Càn Mục không thoải mái.
Tô Khanh Hàn nằm ở trên giường ngơ ngác mà nhìn trần nhà.
Nhìn Tô Khanh Hàn như vậy, Đoạn Càn Mục càng giận sôi máu.
Cô không tin trần nhà có thể đẹp mắt hơn cô?
Đoạn Càn Mục thiếu chút nữa buột miệng thốt ra những lời trên.
"Tô Khanh Hàn, ngươi không có lời gì muốn nói với cô à?"
Lấy hết can đảm bước tới gần Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục chỉ thấy Tô Khanh Hàn quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt đen láy tràn ngập phẫn uất, đầy vẻ mỏi mệt.
Trong nháy mắt, Đoạn Càn Mục có loại cảm giác đau lòng.
"Ta có chuyện muốn hỏi ngươi......"
Tô Khanh Hàn yếu ớt mở miệng, Đoạn Càn Mục lập tức dựng lỗ tai nghiêm túc mà nghe.
"Ta muốn hỏi ngươi...... Bạch Mạnh sao rồi?"
Ầm!
Đoạn Càn Mục cảm giác huyệt Thái Dương như bị người dùng lực đánh một quyền.
"Bạch Mạnh Bạch Mạnh...... Ngươi chỉ muốn hỏi cô chuyện này thôi sao?"
Nhịn không được nâng cao giọng, Đoạn Càn Mục khó có thể tự khống chế lửa giận trong lòng.
Tô Khanh Hàn gật gật đầu.
"Ngươi......"
Đoạn Càn Mục nghiến răng nghiến lợi, muốn đổ ập xuống mà thoá mạ Tô Khanh Hàn một trận, nhưng vẫn nhịn xuống.
Ngươi bị biến thành như vậy mà trong lòng chỉ nghĩ được thế thôi sao? Thế mà vẫn nhớ thương Bạch Mạnh......
Đoạn Càn Mục biện bạch, lần này Tô Khanh Hàn xét đến cùng không phải do hắn hại, mà do Bạch Mạnh hại, nếu Bạch Mạnh không chạy đến Dực Bắc Quốc, cũng sẽ không phát sinh những việc này.
Hơi mở miệng, Đoạn Càn Mục nặng nề thở ra một hơi, như tiết khí ngồi xuống mép giường Tô Khanh Hàn, "Vị Bạch đại ca kia của ngươi có quý nhân tương trợ, căn bản không cần ngươi phải nhọc lòng."
Quý nhân tương trợ?
Tô Khanh Hàn hơi hơi nhíu mày.
Nếu khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc Đoạn Càn Mục có thể tới cứu hắn, cũng đã làm sáng tỏ chuyện giữa hắn và Bạch Mạnh, bởi vậy hắn vốn tưởng rằng Đoạn Càn Mục thả Bạch Mạnh ra.
Nhưng mà sự thật lại không phải như thế.
Tô Khanh Hàn nhịn không được suy tư, quý nhân giúp Bạch Mạnh đến tột cùng là ai?
"Ngươi đang nghĩ cái gì?"
Đột nhiên, bả vai Tô Khanh Hàn bị bàn tay Đoạn Càn Mục đè lại, "Cô không cho phép ngươi nhớ tới Bạch Mạnh!"
Đón nhận ánh mắt sắc bén Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Ta không suy đến hắn."
"Ngươi muốn cũng vô dụng." Đoạn Càn Mục rút tay lại, sợ lại chạm vào vết thương của Tô Khanh Hàn, " Bạch đại ca của ngươi sáng mai phải trở về Cung Quốc, hơn nữa hắn không muốn gặp ngươi lần cuối."
"Đó là bởi vì Bạch Mạnh sợ liên lụy đến ta."
"Ngươi thật biết giúp hắn nói chuyện?"
Bị Đoạn Càn Mục hùng hổ chất vấn, Tô Khanh Hàn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Đoạn Càn Mục.
"Ta không giúp hắn nói chuyện, chẳng lẽ giúp ngươi sao? Đừng quên là ai đã hại ta thành dáng vẻ này."
"Ngươi......"
Đoạn Càn Mục khẩn trương tự cắn vào lưỡi của mình.
Không khí trong phòng lại lần nữa trở nên xấu hổ, Đoạn Càn Mục dùng sức nhấp môi, trực giác nói cho hắn, đề tài không thể tiếp tục bàn luận nữa, vì thế hắn vắt hết óc dời đề tài khác.
"Đúng rồi Tô Khanh Hàn......"
Mặc dù hắn gọi tên Tô Khanh Hàn, lông mi Tô Khanh Hàn cũng không thèm chớp một chút.
Trên mặt Đoạn Càn Mục càng thêm xấu hổ, "Ngươi...... muốn ban thưởng cái gì? Lần này xem như cô xúc động, không thể kịp thời nhận ra ngươi bị người khác hãm hại...... Cho nên ngươi muốn bồi thường cái gì cô cũng có thể cho ngươi."
Một bên nói, một bên Đoạn Càn Mục thật cẩn thận quan sát vẻ mặt Tô Khanh Hàn.
"Ngươi muốn cái gì cũng được, chỉ cần cô có cô có thể cho, vàng bạc châu báu tơ lụa vải vóc...... Thậm chí có thể tu sửa một tòa hành cung cho ngươi......"
"Không cần."
Tô Khanh Hàn khoát tay với Đoạn Càn Mục, lãnh đạm mà đánh gãy lời nói hứng thú của Đoạn Càn Mục.
Nâng mi mắt, Tô Khanh Hàn đối diện với Đoạn Càn Mục.
Con ngươi Tô Khanh Hàn sâu thẳm, Đoạn Càn Mục không thể hiểu được mà cảm thấy chột dạ, trán thậm chí chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Ngươi không sai, cũng không cần cảm thấy có lỗi với ta."
Nhìn thẳng vào đôi mắt Đoạn Càn Mục, môi Tô Khanh Hàn khẽ mở.
Giọng nói thanh lãnh cứ như vậy đánh vào đáy lòng Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Mục vốn tưởng rằng Tô Khanh Hàn sẽ mắng hắn, sẽ oán giận hắn, nhưng mà Tô Khanh Hàn nói như vậy, hắn ngược lại không tự giác mà khẩn trương.
"Giữa ngươi và ta, vốn không có sự tín nhiệm...... Ta là Thái Tử Phi của ngươi, bởi vì hoàng mệnh, vì Cung Quốc...... mà ngươi cưới ta, chỉ muốn nhục nhã ta trả thù ta......"
"Tô Khanh Hàn......" giọng nói Đoạn Càn Mục run rẩy.
"Là ta sai, không nên ôm ảo tưởng đối với ngươi, ngươi tin ta không phản bội ngươi, vốn si tâm vọng tưởng với ngươi."
"Không......"
"Ta rơi vào hố sâu không đáy, đều do ta không đủ sức lực, cho nên ngươi không cần bồi thường cho ta bất cứ cái gì, hơn nữa thứ ta chân chính muốn, ngươi cũng không cho được."
Lời nói không chút gợn sóng, tựa như một chậu nước lạnh rót vào tim Đoạn Càn Mục lạnh thấu xương.
Đoạn Càn Mục cảm giác mỗi sợi lông tơ đều dựng đứng lên, trái tim như bị vài lỗ thủng to lớn, đau đớn khiến hắn hô hấp khó khăn.
Không......
Không phải......
Không phải như thế!
Hơi mở miệng, Đoạn Càn Mục rất muốn đúng lý hợp tình mà phản bác lời Tô Khanh Hàn, từng câu từng chữ Tô Khanh Hàn nói, hắn đều muốn phủ định toàn bộ.
Nhưng mà, dùng sức thở dốc, hắn không thốt ra được một chữ phản bác.
Những lời Tô Khanh Hàn nói không ngừng xoay quanh trong đầu hắn, quanh quẩn, hắn dần dần nhận ra, Tô Khanh Hàn nói đều là sự thật, là lời nói thật.
Hắn...... Không tin Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn là kẻ địch của hắn, cho dù hiện tại thành Thái Tử Phi của hắn, giữa hắn và Tô Khanh Hàn không có cảm tình, chỉ có thù hận.
Đoạn Càn Mục thừa nhận thân thể Tô Khanh Hàn có sự hấp dẫn đối với hắn, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, hắn chỉ sợ không thể tin tưởng Tô Khanh Hàn trước.
Đoạn Càn Mục không nhịn được nhíu mày cắn răng.
Vì sao đụng tới chuyện liên quan đến Tô Khanh Hàn, hắn không có cách nào bình tĩnh xử lý được?
Nhìn Đoạn Càn Mục lộ ra vẻ mặt ảo não không thôi, Tô Khanh Hàn thở dài không tiếng động, xoay người, đưa lưng về phía Đoạn Càn Mục.
Hắn mệt mỏi.
Hắn thật sự mệt mỏi.
"Tô Khanh Hàn......"
Nhìn Tô Khanh Hàn đưa lưng đối diện với mình, ngực Đoạn Càn Mục nghẹn muốn chết.
Hắn muốn nhìn mặt Tô Khanh Hàn một chút, nhưng sợ nhìn thấy sắc mặt Tô Khanh Hàn khó coi, vẻ mặt lãnh đạm;
Hắn muốn trò chuyện với Tô Khanh Hàn nhiều hơn, nhưng sợ Tô Khanh Hàn nói ra chuyện hắn không muốn nghe, nghe xong sẽ cảm thấy khó chịu.
Đoạn Càn Mục chưa bao giờ từng có tâm tình mâu thuẫn như thế, mâu thuẫn này khiến hắn hoang mang, khiến hắn bực bội, khiến nội tâm hắn nôn nóng vạn phần.
"Ta muốn ngủ."
Trầm mặc một lúc lâu, giọng nói Tô Khanh Hàn mỏng manh.
Biết hắn muốn xua đuổi mình, Đoạn Càn Mục thở dài.
Kỳ thật hiện tại thể xác và tinh thần hắn mệt mỏi, thời điểm Tô Khanh Hàn chịu khổ, hắn thức trắng đêm.
Hiện tại Tô Khanh Hàn không sao nữa, cả người hắn rốt cuộc thả lỏng, mệt mỏi trước đỏ lần lượt ập đến.
Đoạn Càn Mục muốn lưu tại bên người Tô Khanh Hàn nghỉ ngơi, chung chăn gối với Tô Khanh Hàn, tựa như ngày thường, vì thế hắn thử mở miệng:
"Vậy cô......"
"Điện hạ mời trở về đi!"
Lời nói mới vừa thốt ra đã bị Tô Khanh Hàn trực tiếp đánh gãy, Đoạn Càn Mục ỉu xìu buồn bã.
Tô Khanh Hàn từ chối hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn chịu tương đối đả kích.
Xoay người, Đoạn Càn Mục ủ rũ cụp đuôi.
"Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ."
Lúc Đoạn Càn Mục đi tới cửa, đột nhiên nghe thấy Tô Khanh Hàn nói lời cảm tạ.
Đối với Tô Khanh Hàn mà nói, mặc kệ nói như thế nào Đoạn Càn Mục kịp thời ra tay giúp hắn hóa giải nguy cơ, theo lý hắn nên nói lời cảm tạ.
Nhưng mà lời này rơi vào lỗ tai Đoạn Càn Mục, hắn lại nghe Tô Khanh Hàn muốn phân rõ ranh giới với hắn, xa lạ, lạnh nhạt lại xa cách.
"......"
Hơi mở miệng, Đoạn Càn Mục rõ ràng hít một hơi không khí lạnh, nhưng trong lồng ngực lại nghẹn một bụng lửa.
Hắn rốt cuộc giận cái gì, chính hắn cũng nói không rõ.
"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
Phảng phất có thiên ngôn vạn ngữ đối với Tô Khanh Hàn mà nói, nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành năm chữ đơn bạc, Đoạn Càn Mục nói xong câu đó, nhanh chóng ra khỏi phòng Tô Khanh Hàn.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, một mảnh đen nhánh.
Một mình một người nằm ở trên giường, Tô Khanh Hàn mở to đôi mắt dại ra, theo bản năng rụt rụt bả vai.
Hắn...... Lại "bị" Đoạn Càn Mục cứu.
Trên mặt dần dần hiện ra vẻ mặt không cam lòng và thống khổ, Tô Khanh Hàn dùng sức cắn môi đến chảy máu.
"Vì sao......"
Vì sao hắn trở nên mềm yếu như thế?
Vì sao hắn phải dựa vào Đoạn Càn Mục mới có thể hóa nguy thành an?!
Tô Khanh Hàn phẫn nộ thống khổ mà nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy.
Trước mắt, là gương mặt Đoạn Càn Phi, Hàn Thù khiến người khác buồn nôn, Lam Hách từng bước ép sát, hung thú giương nanh múa vuốt đè hắn trên mặt đất......
Nghĩ ngợi một hồi, Tô Khanh Hàn trừng mắt, tròng mắt kịch liệt run rẩy.
Không được......
Tô Khanh Hàn ôm lấy đầu, hai mắt mở lớn.
Hắn không dám nhắm mắt lại.
Hắn sợ hãi!
Tô Khanh Hàn cắn chặt răng, cảm thấy tức giận bởi sự vô năng của hắn.
"...... A...... Ha ha......"
Sau một lúc lâu, Tô Khanh Hàn nghiến răng nghiến lợi lạnh như băng tự giễu, "Tại sao đại tướng quân Cung Quốc...... Ta lại nhu nhược đến thế!"
Nhắm mắt lại cảm thấy sợ hãi, hắn như vậy, căn bản không xứng làm đại tướng quân.
Tô Khanh Hàn cúi đầu thật sâu, thở dốc thống khổ.
......
Đêm đến, yên tĩnh khiến người có loại dự cảm xấu.
Đoạn Càn Mục bước chân nặng nề trở lại phòng, đứng ở cửa phòng chần chờ thật lâu sau không quyết, ma xui quỷ khiến trở về, trở lại cửa phòng Tô Khanh Hàn.
Không biết Tô Khanh Hàn ngủ thật không?
Vươn tay, Đoạn Càn Mục muốn đẩy cửa phòng ra, nhưng bàn tay chạm vào trước ván cửa, lại thu trở về.
Vạn nhất Tô Khanh Hàn mới vừa ngủ, lại bị hắn đánh thức thì sao?
Vạn nhất Tô Khanh Hàn không ngủ, hắn và Tô Khanh Hàn mặt đối mặt chẳng phải xấu hổ?
Đoạn Càn Mục bĩu môi, trong lúc nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể ôm ngực xoay vòng vòng trước cửa phòng Tô Khanh Hàn.
Bóng đêm bao phủ cảnh vật xung quanh, Lâm Vân một mình một người tới trong điện Hãn Hiên của Đoạn Càn Thuần, hạ nhân dẫn hắn đến trước phòng Đoạn Càn Thuần.
Hắn biết Đoạn Càn Thuần đang ở bên trong chờ hắn.
Hít sâu một hơi, Lâm Vân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào.