Đoạn Càn Thuần nhìn Lâm Vân, đuôi mắt cong cong nở một nụ cười thật tươi.
Nhưng mà Lâm Vân thấy hắn, lại hơi nhíu mày.
Thấy phản ứng này Đoạn Càn Thuần vốn đang vui vẻ lập tức đông cứng lại, vẻ mặt lộ ra vài phần mất mát.
"Đến cung ta khiến cho em khó xử như vậy sao?"
Nghe Đoạn Càn Thuần oán khí nói vậy, Lâm Vân có chút kinh ngạc chớp chớp mắt, "Ti chức...... Ti chức không phải lần nào cũng đến đây sao?"
"Nhưng vẻ mặt em nói cho ta, em không tình nguyện."
Nói như vậy, Đoạn Càn Thuần chủ động đi về phía Lâm Vân, vươn tay véo véo khuôn mặt Lâm Vân.
Lâm Vân xoa gương mặt mếu máo của mình.
Trong lòng hắn biết rõ Đoạn Càn Thuần đã trễ thế này còn triệu hắn vào cung là muốn làm gì, vậy mà hắn vẫn vui vẻ chấp nhận đến đây!
"Thật là." Đoạn Càn Thuần khoanh tay trước ngực, cười nhiếc mép, "Chuyện của Tô Khanh Hàn đã được giải quyết, em còn có tâm sự gì nữa?"
"Cái này......" Lâm Vân mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Tuy nói Đoạn Càn Mục đã giải quyết hiểu lầm với Tô Khanh Hàn, nhưng mà người đứng sau màn vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, hắn không thể không phòng.
"Được rồi, đừng mang vẻ mặt u chau mày dột nữa." Đoạn Càn Thuần vươn tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng gương mặt nhăn nhó của Lâm Vân, "Nếu tới cung ta rồi, thì phải ngoan ngoãn nghe lời ta nói...... cười trước một cái đi!"
Vẫn cảm thấy lời này Đoạn Càn Thuần thốt ra khá buồn cười, Lâm Vân cong môi, cười như khóc, "Ti chức mặc kệ như thế nào, luôn luôn nghe lời nhị hoàng tử!"
"Em biết như thế là được." Đoạn Càn Thuần tùy tay eo ôm Lâm Vân, kéo Lâm Vân vào trong lòng ngực hắn.
Khoảng cách kéo gần, Lâm Vân phảng phất ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt trên người Đoạn Càn Thuần.
"Chuyện lần này của Tô Khanh Hàn, ta cũng coi như cho em một ân tình, nếu không phải ta giết dã thú trước đại ca, đại ca chưa chắc nghe em giải thích."
"Đúng vậy! Nhờ ơn nhị hoàng tử." Lâm Vân gật gật đầu, trong đầu không khỏi hiện ra khung cảnh Đoạn Càn Thuần ở rừng săn thú hoàng gia giết dã thú.
Luận võ công, Đoạn Càn Thuần tuyệt đối không bằng Đoạn Càn Mục.
Nhưng đánh chết dã thú trong nháy mắt, Đoạn Càn Thuần lại bộc phát sức mạnh to lớn vượt qua tưởng tượng của Lâm Vân.
Không chỉ có hắn giật mình, Đoạn Càn Mục lúc ấy cũng cực kỳ kinh sợ.
Nhị hoàng tử......
Lâm Vân nhìn chăm chú sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Đoạn Càn Thuần.
May mắn nhị hoàng tử không có mơ ước ngồi lên chi vị trữ quân......
Nghĩ đến đây, Lâm Vân lắc đầu.
Đoạn Càn Thuần không phải không muốn làm Hoàng Thái Tử, cũng không phải không muốn ngôi vị hoàng đế, mà bởi vì có giao dịch với hắn.
Nói cách khác, theo suy nghĩ của Đoạn Càn Thuần, so với ngôi vị hoàng đế hắn quan trọng hơn?
Trái tim đập từng đợt liên hồi, mặt Lâm Vân đỏ bừng.
Không không không......
Lâm Vân liều mạng đập tan suy nghĩ viễn vong trong đầu.
Loại người thấp cổ bé họng như hắn, trong mắt hoàng thất họ Đoạn Càn một tay che trời cùng lắm chỉ là một món đồ chơi, hiện tại Đoạn Càn Thuần có hứng thú với hắn, nhưng nói không chừng khi nào Đoạn Càn Thuần sẽ chơi chán hắn.
Lâm Vân bất đắc dĩ mà thở dài.
"Lâm Vân, em xem ta......"
Tay nắm lấy mặt Lâm Vân, Đoạn Càn Thuần ép Lâm Vân quay đầu nhìn thẳng hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Vân cảm giác gương mặt càng thêm nóng.
Đoạn Càn Thuần như muốn hôn hắn, gương mặt tuấn dật phi phàm càng ngày càng gần hắn, chóp mũi hai người chỉ cách một xíu là chạm đến, hơi thở ấm áp đều dưa bên nhau.
Cảm nhận trái tim trong lòng đang đập thình tình, Lâm Vân nhịn không được nuốt nước bọt.
"Em thẹn thùng à!" Đoạn Càn Thuần tươi sáng cười, buông tay ra.
Xoay người đưa lưng về phía Đoạn Càn Thuần, Lâm Vân hít sâu ba cái, ép bản thân trấn tĩnh.
Hắn và Đoạn Càn Thuần giữ vững quan hệ thân xác đã được hai năm, bị bắt hôn môi số lần cũng vô số kể, hắn căn bản không nên cảm thấy thẹn thùng.
Lâm Vân không biết tại sao nội tâm lại xao động bất an, cảm thấy Đoạn Càn Thuần cho hắn cảm giác so với trước kia không quá giống nhau.
Đoạn Càn Thuần từ sau người Lâm Vân đè lên người nhìn lén Lâm Vân, đôi mắt trong veo như chứa đựng những ngôi sao nhỏ, "Lâm Vân, nếu lần này ta giúp em chuyện lớn, em nên làm gì đó cho ta?"
"Nhị hoàng tử muốn ti chức làm gì?" Lâm Vân nhíu mày.
"Em đoán xem?" Đoạn Càn Thuần tươi cười giảo hoạt.
Nhớ lại buổi đêm trước đó, hắn bởi vì muốn điều tra chuyện túi thơm mà khẩn cầu Đoạn Càn Thuần buông tha hắn, Lâm Vân thở ra một hơi trầm trọng.
Kết quả, Đoạn Càn Thuần muốn vẫn là cái này......
Có lẽ hắn đối với Đoạn Càn Thuần mà nói, cơ thể này vẫn có giá trị?
Nghĩ đến đây, Lâm Vân hết hy vọng, nhìn Đoạn Càn Thuần bắt đầu cởi đai lưng.
Kết quả lại dọa Đoạn Càn Thuần nhảy dựng.
"Em...... em làm gì vậy?"
Cho rằng Đoạn Càn Thuần cố ý hỏi như vậy, Lâm Vân càng nhăn mặt, "Nhị hoàng tử không phải muốn ti chức báo đáp sao?"
Đang muốn cởi nốt lớp trung y bên trong, tay Lâm Vân đột nhiên bị Đoạn Càn Thuần đè lại một phen.
Bại lộ trước mặt chính là cơ ngực rắn chắc của Lâm Vân, Đoạn Càn Thuần cảm thấy cổ họng khô khóc.
"Chờ một chút......"
Hắn giúp Lâm Vân cầm y phục mặc vào, lại cẩn thận gài đai lưng vào.
Một loạt động tác này Lâm Vân ngơ ngác không hiểu ra sao.
"Em câu dẫn ta như vậy ta sợ ta không nhịn được nữa."
"Ti chức không câu dẫn nhị hoàng tử." Lâm Vân biện giải.
Mỗi một lần, mặc kệ hắn nói cái gì làm cái gì, đến cuối cùng vẫn bị Đoạn Càn Thuần lâm hạnh, hắn không cho rằng Đoạn Càn Thuần triệu hắn vào cung tâm tư không có cái này.
"Ai nói?" Đoạn Càn Thuần chỉ vào Lâm Vân đúng lý hợp tình mà nói: "Em mặc y phục chỉnh tề cũng đang câu dẫn ta."
"Nhị hoàng tử......" Lâm Vân nhíu mày, giọng nói lộ ra vài phần oán giận.
Đoạn Càn Thuần dắt tay Lâm Vân, lôi kéo Lâm Vân đi đến trước bàn lùn, trên bàn lùn sớm đã dọn xong bàn cờ cờ vây.
"Em bồi ta chơi cờ trước, không chuẩn có lệ ta, thắng ta đêm nay ta sẽ tận tâm hầu hạ em."
"Vậy nếu ti chức thua thì sao?"
"Thì đương nhiên đổi thành em tận tâm hầu hạ ta!" Đoạn Càn Thuần nhếch miệng cười.
Hai chuyện này có cái gì khác nhau sao?
Lâm Vân bất đắc dĩ mà đỡ trán.
"Nhị hoàng tử người...... hình như đặc biệt thích chơi cờ với ti chức...... tại sao?"
Ở trước bàn cờ ngồi xuống, Đoạn Càn Thuần ngửa đầu nhìn về phía Lâm Vân, một tay chống cằm, cười mà không nói.
Bị Đoạn Càn Thuần nhìn chằm chằm, gương mặt Lâm Vân hơi phiếm hồng, quay đầu hướng sang một bên.
Một màn này, khiến Đoạn Càn Thuần nhớ lại bốn năm trước.
Lần đầu tiên chú ý tới Lâm Vân, đúng là bốn năm trước, khi đó hắn chỉ có 18 tuổi.
Lâm Vân là phụ tá đắc lực của Đoạn Càn Mục, như hình với bóng với Đoạn Càn Mục, ở trong hoàng cung mọi người đều biết.
Mới đầu Đoạn Càn Thuần trong mắt Lâm Vân, giống như trùng theo đuôi Đoạn Càn Mục, chỉ có diện mạo rất vừa ý hắn.
Cơ hội lau mắt mà nhìn Lâm Vân, đúng là một lần chơi cờ.
Đoạn Càn Thuần từ tám tuổi bắt đầu chơi cờ vây, thắng không ít đại sư cờ vây, từ nhỏ đến lớn người duy nhất miễn cưỡng thắng hắn chính là Đoạn Càn Mục.
18 tuổi năm ấy, vừa vặn trong cung tổ chức đại tái cờ vây, Đoạn Càn Mục không tham gia, phần thắng chắc chắn thuộc về hắn.
Mà Đoạn Càn Thuần một đường vượt mọi chông gai, cuối cùng gặp gỡ đối thủ đó là Lâm Vân.
Ngay từ đầu, Đoạn Càn Thuần không để Lâm Vân vào mắt, kết quả cờ đi chưa được mấy bước, Lâm Vân đã thắng, Đoạn Càn Thuần thua không hiểu tại sao.
Nghĩ thầm lần đó chỉ là nhất thời sơ suất, lúc sau Đoạn Càn Thuần lại năm lần bảy lượt tìm Lâm Vân chơi cờ, mỗi một lần đều là Lâm Vân thắng, hơn nữa mỗi một lần Lâm Vân đều thắng được nhẹ nhàng đến cực điểm.
Dần dà, Đoạn Càn Thuần thật sự chịu phục.
Nhưng hắn nghe nói Lâm Vân cờ nghệ lại cao siêu, cũng giống như hắn nhau đều bại dưới tay Đoạn Càn Mục, thẳng đến một ngày hắn đến Cảnh Dương Cung tìm Đoạn Càn Mục, trong lúc vô tình nhìn thấy Lâm Vân bồi Đoạn Càn Mục chơi cờ.
Ước chừng hạ được năm nước cờ, cuối cùng Lâm Vân bại trận.
Nhưng mà thông qua bàn cờ, Đoạn Càn Thuần rốt cuộc cũng hiểu —— kỳ thật Lâm Vân rõ ràng có thể thắng Đoạn Càn Mục, lại cố ý bại dưới tay Đoạn Càn Mục, còn thật cẩn thận không cho Đoạn Càn Mục nhận thấy được.
Cũng đúng là trong nháy mắt kia, Đoạn Càn Thuần đối với Lâm Vân người này sinh ra một tia hứng thú.
Hắn cảm thấy Lâm Vân không chân thực, có chút không giống người thường.
Thấp thoáng qua hai năm, ánh mắt trước sau Đoạn Càn Thuần vây quanh Lâm Vân, chờ đến khi hắn phát hiện tâm ý của mình đối với Lâm Vân, hắn cũng phát hiện Lâm Vân khuynh mộ với Đoạn Càn Mục.
"Ai!" Đoạn Càn Thuần thở dài, lúc này mới hậu tri hậu giác mà nghe thấy Lâm Vân đang gọi hắn.
"Nhị hoàng tử? Người làm sao vậy?"
"À...... Không có việc gì không có việc gì." Đoạn Càn Thuần lắc đầu, ý bảo Lâm Vân ngồi xuống.
Ở trước bàn cờ Lâm Vân ngồi xuống nghiêm chỉnh, vẫn cảm thấy Đoạn Càn Thuần khác hơn mọi ngày, Đoạn Càn Thuần cảm thấy cờ vây và Lâm Vân có khí chất đặc biệt, tay Lâm Vân cầm quân cờ đen, phảng phất có thể đang nói cười gian chỉ điểm giang sơn.
"Đúng rồi Lâm Vân, chúng ta chơi một trò chơi thú vị đi!"
"Trò chơi gì?" Lâm Vân cảnh giác mà nhìn Đoạn Càn Thuần, cảm thấy Đoạn Càn Thuần không có ý tốt.
Quả nhiên, Đoạn Càn Thuần nở ra một cười xấu xa, "Như vậy đi, chúng ta chơi thêm mấy ván, em thắng ta thì em cởi một lớp y phục, ta thắng thì đổi thành em cởi cho ta, thế nào?"
"Trò chơi đê tiện quái gì vậy!" Lâm Vân vẻ mặt ghét bỏ, nhỏ giọng lầu bầu, nhưng mà nhìn Đoạn Càn Thuần ra vẻ nóng lòng muốn thử, hắn ý thức được hắn căn bản không thể từ chối.
"Được thôi!"
Căng da đầu đồng ý, Lâm Vân nghe thấy tiếng Đoạn Càn Thuần khe khẽ cười trộm.
Kết quả, không đến thời gian một nén nhang, hắn đã bị Đoạn Càn Thuần cởi đến trần như nhộng.
"Nhị hoàng tử, ti chức đã......" Đối mặt với Đoạn Càn Thuần giống như sói đói nhìn chằm chằm hắn, gương mặt Lâm Vân đỏ ửng, hận không thể tìm cái khe đất chui vào, "Ti chức không còn chỗ nào có thể cởi."
Chơi cờ xong cảm thấy mỹ mãn, nhìn Lâm Vân cởi y phục cũng nhìn đến cảm thấy mỹ mãn, Đoạn Càn Thuần cười đứng lên, ngoắc ngón tay với Lâm Vân, "Vậy như lời trước đó, em thắng ta, cho nên đêm nay ta sẽ hầu hạ em thật tốt."
Dứt lời, hắn trực tiếp chặn ngang Lâm Vân ôm lên.
Lâm Vân đỏ bừng mặt, như thẹn thùng, chôn mặt thật sâu vào ngực hắn.
Đoạn Càn Thuần tức khắc cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Kỳ thật, nếu Lâm Vân không muốn bị hắn cởi sạch, chỉ cần lúc hạ cờ cố ý sơ suất, để hắn thắng là được.
Nhưng mà Lâm Vân lại không làm như vậy.
Đối với Lâm Vân mà nói, mỗi một bàn cờ đều cần nghiêm túc đối đãi, cũng là tôn trọng đối thủ, cũng là tôn trọng đối với bản thân.
Đoạn Càn Thuần không nhịn được cười khổ.
Hắn hiểu rõ tính cách Lâm Vân không chút cẩu thả, cho nên mới cố tình đưa ra như vậy trò chơi. quy tắc
Có điều, trên đời này cũng không phải không ai có thể làm Lâm Vân đánh vỡ nguyên tắc —— Đoạn Càn Mục chính là ngoại lệ đó.
Mặc kệ Lâm Vân xuất phát từ nguyên nhân nào, nhiều năm như vậy, khi hạ cờ Lâm Vân trước nay đều sẽ nhường Đoạn Càn Mục thắng, còn không bị Đoạn Càn Mục phát hiện.
Nghĩ như thế, Đoạn Càn Thuần không thể không thừa nhận đối với Lâm Vân mà nói, Đoạn Càn Mục là tồn tại đặc biệt.
Ý cười trên khóe môi đột nhiên lạnh đi, sắc mặt Đoạn Càn Thuần khẽ biến, khi đặt Lâm Vân ở trên giường thậm chí động tác trở nên không hề ôn nhu.
Đêm khuya, đêm đen gió lớn.
Đoạn Càn Mục ở trước cửa phòng Tô Khanh Hàn chần chừ thật lâu sau, rốt cuộc vẫn không nhịn được, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh trăng mông lung nương theo hắn le lỏi.
"Không......"
Đột nhiên, hắn nghe thấy âm thanh.
Âm thanh này là giọng nói của Tô Khanh Hàn, mỏng manh, lại bất lực.
"Không...... Không...... Không được......"
Tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, như đã chịu đè ép nào đó, tiếng kêu không cần nói cũng biết đang hoảng sợ.
"Tô Khanh Hàn?"
Đoạn Càn Mục vội vàng bước nhanh tới gần mép giường Tô Khanh Hàn, kết quả Tô Khanh Hàn ở trên giường không tỉnh giấc.
Tô Khanh Hàn hai mắt nhắm chặt, hàng mi dài kịch liệt run rẩy, đôi môi khô khốc nứt rẻ ren lên từng tiếng.
"Không được...... Đừng tới đây...... Các ngươi...... Các ngươi không được qua đây......"
Tựa như bị bóng đè, Tô Khanh Hàn thống khổ mà giãy giụa, trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Uy Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn ngươi tỉnh tỉnh!"
Đoạn Càn Mục ngồi xuống bên mép giường, muốn đánh thức Tô Khanh Hàn.
Nhưng mà Tô Khanh Hàn không chỉ có không tỉnh lại, ngược lại lâm vào ác mộng càng sâu, hai tay duỗi lên cao, tựa như đang liều mạng phản kháng.
"Không được lại đây...... Đừng chạm vào ta...... Các ngươi đừng chạm vào ta!"
Tô Khanh Hàn đột nhiên hoảng hồn ngồi dựng lên, tròng mắt đen láy phản chiếu gương mặt Đoạn Càn Mục lo lắng sốt ruột, giây tiếp theo, hắn phát hiện cổ tay của hắn đang bị Đoạn Càn Mục nắm trong lòng bàn tay.
"Đừng chạm vào ta!"
Tô Khanh Hàn gầm lên giận dữ, dùng sức hất tay Đoạn Càn Mục ra.
Vẻ mặt Đoạn Càn Mục biến đổi, khẽ cắn môi, hai bàn tay to đột nhiên bắt lấy tay Tô Khanh Hàn mềm yếu vô lực, kéo một phát hung hăng ấn ngã Tô Khanh Hàn lên trên giường.