Trong tay Đoạn Càn Mục bưng chén thuốc, chén thượng còn tỏa nhiệt.
"Bạch đại ca của ngươi đã đi rồi, trở về Cung Quốc, hắn không nhớ thương ngươi giống ngươi nhớ thương hắn, lúc gần đi cũng không thèm tạm biệt......"
Âm dương quái khí mà nói, Đoạn Càn Mục tới gần mép giường Tô Khanh Hàn, "Tô Khanh Hàn, sau này chỉ sợ ngươi sẽ không gặp mặt Bạch đại ca của ngươi, thành thật ngu ngốc ở Dực Bắc Quốc, ngoan ngoãn làm Thái Tử Phi của cô."
Nghe Đoạn Càn Mục vênh mặt hất hàm sai khiến, trong lòng Tô Khanh Hàn không tiếng động thở dài.
Hắn không gặp mặt với Bạch Mạnh có lẽ đối với hai người bọn họ nói đều là kết quả tốt nhất.
"Tới đây, uống thuốc."
Ngồi xuống bên mép giường, Đoạn Càn Mục nhìn Tô Khanh Hàn như suy tư gì, tâm sự nặng nề, nhíu chặt mày.
"Không nhọc điện hạ lo lắng, ta tự mình uống là được."
Tô Khanh Hàn muốn tiếp nhận chén thuốc trong tay Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục đang cầm muỗng múc chén thuốc ngày càng nhăn mày, sắc mặt cũng trở nên càng thêm khó coi.
"Như thế nào? Không muốn cô đút thuốc cho ngươi?"
"Không muốn." Tô Khanh Hàn trả lời chém đinh chặt sắt.
"Ngươi!" Đoạn Càn Mục tức khắc cắn môi.
Hắn biết, cho tới bây giờ Tô Khanh Hàn vẫn như cũ trách hắn, bởi vì lúc trước hắn hiểu lầm Tô Khanh Hàn.
"chuyện kia cô không phải đã thừa nhận là cô xúc động sao!"
Đoạn Càn Mục âm điệu nâng lên, lời nói nhanh hơn, nhưng mà khó nén vẻ mặt lộ ra chột dạ và hoảng loạn.
Đối lập, thần sắc Tô Khanh Hàn trước sau như một lãnh đạm, im lặng như nước.
"Điện hạ đang nói gì, ta nghe không rõ."
Trực tiếp từ trong tay Đoạn Càn Mục đoạt lấy chén thuốc, Tô Khanh Hàn ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch chén thuốc chua xót.
"....."
Hơi há mồm, Đoạn Càn Mục không lời nào để nói.
Hắn vốn định từ từ cho Tô Khanh Hàn uống thuốc, bởi vì chén thuốc không chỉ đặc biệt khổ, hơn nữa còn cực kì đắng.
Kết quả, Tô Khanh Hàn căn bản chưa cho hắn cơ hội này, Đoạn Càn Mục cảm thấy trong lòng nén giận.
Không khí trong phòng như bị đông cứng lại, quấn quanh giữa hai người, khiến người hô hấp khó khăn, tức ngực khó thở.
Dài dòng trầm mặc làm cả người Đoạn Càn Mục không thoải mái, khi hắn đang định mở miệng tìm đề tài tâm sự với Tô Khanh Hàn, giọng nói Tô Khanh Hàn vang lên.
"Điện hạ, ta có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi."
"Nhưng ngươi không phải mới vừa tỉnh ngủ sao!" Đoạn Càn Mục buột miệng thốt ra.
Con ngươi đen láy ánh lên vẻ mặt bất mãn của Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn rũ bả vai, than nhẹ một hơi, "Hiện tại ta hơi mệt mỏi."
"Bởi vì cô ở đây, cho nên ngươi mới cảm thấy mệt?"
Hai tay ôm ngực, vẻ mặt Đoạn Càn Mục nghiêm khắc.
Tô Khanh Hàn làm bộ lơ đãng mà liếc Đoạn Càn Mục, im miệng không nói.
Loại phản ứng này với cách nói cam chịu của hắn, Đoạn Càn Mục tức khắc nổi trận lôi đình.
"Được...... được." Đoạn Càn Mục nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi không muốn nhìn thấy cô, ngươi cho rằng cô muốn gặp ngươi?"
Vừa dứt lời, chỉ thấy Đoạn Càn Mục từ ống tay to rộng lấy ra một bình thuốc nhỏ, hung hăng ném vào trong lòng ngực Tô Khanh Hàn, "Đây là phương thuốc thái y cho ngươi, mỗi ngày sắc hai lần, ngươi tự động thủ đi!"
Dứt lời, Đoạn Càn Mục phất tay, rời khỏi phòng Tô Khanh Hàn.
Đoạn Càn Mục rất rõ ràng, không có hạ nhân giúp hắn, hắn muốn tự uống thì tự mình sắc thuốc.
Nhưng mà Tô Khanh Hàn cũng không để ý, chỉ không tiếng động gật đầu, nói một tiếng "Được".
"Ngươi......"
Đi đến cửa phòng Đoạn Càn Mục quay đầu, mếu máo, vẻ mặt như ngáp phải ruồi.
Tô Khanh Hàn sao lại thế này?
Đoạn Càn Mục một bên trợn trắng mắt một bên xoa ót.
Hắn rõ ràng đã buông bỏ Hoàng Thái Tử uy nghiêm với cái giá tự mình chạy tới quan tâm chiếu cố Tô Khanh Hàn, nhưng Tô Khanh Hàn thế mà không cảm kích!
Càng nghĩ càng giận, Đoạn Càn Mục nhanh chóng vượt qua ngạch cửa.
Cách đó không xa, Thúy Bích nhìn thấy Đoạn Càn Mục nổi giận đùng đùng, nơm nớp lo sợ đi qua.
"Điện hạ, nô tỳ......"
"Ngươi đi nói cho hạ nhân khác, gọi bọn hắn không được tới gần phòng Thái Tử Phi, ai cũng không được đi giúp Thái Tử Phi."
Đoạn Càn Mục ra lệnh một tiếng, chém đinh chặt sắt.
Thúy Bích hoảng sợ, hít hà một hơi, đành phải cung kính gật đầu, "Dạ, nô tỳ tuân mệnh."
Kỳ thật, nàng bởi vì biết Tô Khanh Hàn bị thương, cho nên cố tình xin chỉ thị với Đoạn Càn Mục, muốn đi vào hầu hạ Tô Khanh Hàn.
Nhưng mà Đoạn Càn Mục vừa hạ lệnh, đừng nói là nàng, bất luận là nô tỳ cũng không được đi giúp Tô Khanh Hàn sắc thuốc.
Chẳng lẽ nói Thái Tử điện hạ muốn cho Thái Tử Phi ở trong phòng tự sinh tự diệt?
Thật sâu mà cúi đầu, Thúy Bích sắc mặt khó coi, lo lắng sốt ruột.
Trong phòng Tô Khanh Hàn nồng nặc mùi thuốc.
Làn da bị hung thú gặm nhắm không dễ dàng khép lại, Tô Khanh Hàn phải tốn rất nhiều sức mới miễn cưỡng thoa thuốc, nhưng vết thương trên lưng hắn khó lòng chạm đến.
Nếu lúc này có thể có hạ nhân tới giúp giúp hắn thì tốt rồi.
Tô Khanh Hàn nhịn không được nghĩ như vậy, chợt lắc đầu.
Ở Dực Bắc Quốc, ở Cảnh Dương Cung, đơn côi lẽ bóng không nơi nương tựa.
Ngồi ở trên giường, Tô Khanh Hàn vạn phần cố hết sức mà bôi thuốc mỡ vào sau miệng vết thương, cánh tay và thân mình vặn đến độ cắt đứt.
"Khụ khụ!"
Đúng lúc này, hắn nghe được tiếng ho khan, thanh âm thuộc về Đoạn Càn Mục.
Giơ cao mi mắt, quả nhiên tầm nhìn xuất hiện thân ảnh Đoạn Càn Mục.
Tô Khanh Hàn hơi hơi nhíu mày, không hiểu Đoạn Càn Mục sao tự nhiên quay lại, tới cười nhạo hắn?
Đi đến vài bước, Đoạn Càn Mục tới trước mặt Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn phát hiện Đoạn trong tay Càn Mục bưng một cái mâm.
"Cho ngươi."
"...... Cái gì?" Tô Khanh Hàn không gì hết.
"Bánh bò trắng." Đoạn Càn Mục nói, kẹp một miếng bánh bò trắng tinh xảo mềm mại đưa đến bên miệng Tô Khanh Hàn, "A......"
Tô Khanh Hàn chớp chớp mắt, càng thêm khó hiểu.
Thấy Tô Khanh Hàn không phản ứng, Đoạn Càn Mục nhấp môi, có chút không kiên nhẫn, "Mau há miệng!"
"Ta không muốn ăn." Tô Khanh Hàn ngảnh đầu sang một bên.
"Ngươi!"
Đoạn Càn Mục bị Tô Khanh Hàn tức giận trừng lớn hai mắt, nhìn Tô Khanh Hàn, lại nhìn bánh bò trắng bị hắn kẹp trong tay.
Đây chính là điểm tâm ngọt ngày thường hắn thích ăn nhất.
"Cô sợ ngươi uống thuốc cảm thấy đắng, mới đặc biệt ra lệnh ngự trù làm cho ngươi ăn."
Theo lời nói Đoạn Càn Mục có chút nghẹn khuất, Tô Khanh Hàn nâng mi mắt, lộ ra chi sắc kinh ngạc, tựa hồ cảm thấy ngoài ý muốn cách làm đối với của Đoạn Càn Mục.
"Đa tạ điện hạ, nhưng ta thật sự không muốn ăn, ta cũng không sợ đắng."
Tô Khanh Hàn lạnh như băng cự tuyệt khiến Đoạn Càn Mục xuống đài không được, tức khắc thẹn quá thành giận.
"Ngươi thật đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Ngực lửa trong lồng giận không chỗ phát tiết, Đoạn Càn Mục ăn hết một mâm bánh bò trắng ngay trước mặt.
"Khụ...... Khụ khụ......"
Ngọt đến giọng nói khó chịu, Đoạn Càn Mục lại ho khan cái không ngừng.
Tô Khanh Hàn cứ như vậy ngồi ở trên giường an tĩnh mà nhìn Đoạn Càn Mục biểu diễn.
Đoạn Càn Mục có chút buồn cười, ngược lại Tô Khanh Hàn không cảm xúc, thậm chí một khuôn mặt lãnh đến có thể tạo ra một tầng sương.
Uống thêm một chén nước trà, Đoạn Càn Mục mới sống lại, quay đầu với Tô Khanh Hàn ánh mắt không hẹn mà gặp.
Tô Khanh Hàn lạnh nhạt, ánh mắt không mang theo một tia ấm, thình lình cả người Đoạn Càn Mục run lập cập.
Hắn vốn không nên để ý cảm xúc Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn không vui thì liên quan quái gì đến hắn?
Còn nữa, Tô Khanh Hàn ở bên người hắn không như ý mới là mục đích vốn dĩ của hắn.
Nhưng mà......
Đoạn Càn Mục quay mặt đi, ánh mắt càng ngày càng chột dạ, tâm hoảng ý loạn.
Hắn cảm thấy muốn xin lỗi Tô Khanh Hàn, bởi vì lúc trước hiểu lầm, khiến trong lòng hắn sinh ra áy náy mãnh liệt đối với Tô Khanh Hàn.
Chẳng sợ hắn đối với phần áy náy làm như không thấy, kết quả là, phần áy náy ở sâu trong nội tâm hắn không giải thích được.
"Tô Khanh Hàn, cô giúp ngươi bôi thuốc!"
Trầm mặc thật lâu sau, môi Đoạn Càn Mục khẽ mở, giọng nói từ tính khó trở nên ôn nhu vài phần.
Cảm giác được trái tim hơi nhảy lên một chút, Tô Khanh Hàn lắc đầu, "Không nhọc điện hạ lo lắng."
"Ngươi cũng đừng cậy mạnh!" Đoạn Càn Mục nhịn không được lớn tiếng ồn ào.
Hắn chịu không nổi thái độ Tô Khanh Hàn này, đổi lại ngày thường, Tô Khanh Hàn dám can đảm phản kháng hắn như vậy, hắn không hung hăng lăng ngược Tô Khanh Hàn một đốn mới là lạ.
Nhưng mà hiện tại......
Đoạn Càn Mục trừng mắt với Tô Khanh Hàn, thật lâu sau, chỉ có thể nặng nề mà trầm hạ một hơi.
"Nói cho ngươi biết cô đã hạ lệnh, hạ nhân trong cung sẽ không giúp ngươi, nếu ngươi muốn sớm ngày dưỡng thương, ngoan ngoãn nghe cô nói, nếu không dựa vào một người, tuyệt đối không có cách nào thoa thuốc cho mình...... Nếu ngươi dưỡng thương không tốt, chú định sống không lâu, ngươi chết rồi, hiệp nghị hoà bình giữa Dực Bắc Quốc với Cung Quốc giống như rỗng tuếch, đây...... Chính là kết quả ngươi muốn sao?"
Đoạn Càn Mục thao thao bất tuyệt nhưng Tô Khanh Hàn không lời gì để nói.
Thật sâu mà cúi đầu, Tô Khanh Hàn trầm mặc một lát, rốt cuộc thuận theo mà giao thuốc mỡ cho Đoạn Càn Mục.
"Ừ, vậy mới đúng."
Có loại cảm giác cực kỳ đắc thắng, Đoạn Càn Mục nhếch môi cười thỏa thuê đắc ý.
Nhưng mà đúng lúc này, hắn nghe được Tô Khanh Hàn mỏng manh nỉ non: "Ngươi vĩnh viễn...... Đều chỉ biết dùng thủ đoạn uy hiếp khiến ta khuất phục."
Lộp bộp!
Đoạn Càn Mục trái tim đột nhiên bị đánh vào, hoảng loạn mà chớp mắt.
Tô Khanh Hàn lí nhí, trong lúc nhất thời khiến hắn sinh ra ảo giác —— có phải hắn nghe lầm hay không, Tô Khanh Hàn kỳ thật không mở miệng nói chuyện?
Đoạn Càn Mục nhẹ rũ mi mắt, nhìn thuốc mỡ trong tay, đắc ý trong lòng không còn sót lại chút gì.
Lúc chạng vạng, Lâm Vân đi tới duyệt tường tiệm rượu.
Lúc đi lên lầu hai, bước chân hắn thoáng có chút chần chờ, nhưng vẫn như cũ đi tới, đi vào tên nhã gian "Cúc hạ".
"Lâm đại nhân......"
Phạm Thừa Ngọc sáng sớm đã chờ bên trong đứng lên, mặt tươi cười ôn tồn lễ độ, khiêm cung có lễ hành lễ với Lâm Vân.
Lâm Vân cũng đáp lễ, nhưng vẻ mặt trên mặt không vui sướng như Phạm Thừa Ngọc, rõ ràng mang theo cảnh giác mãnh liệt.
Phạm Thừa Ngọc một thân Bạch y, trước sau như một cho người ta một loại ấn tượng quân tử.
"Lâm đại nhân mời ngồi."
Lâm Vân đối diện ngồi xuống trước mặt Phạm Thừa Ngọc, từ đầu đến cuối trên mặt không thấy vẻ tươi cười.
Đêm nay một bàn rượu và thức ăn, là Phạm Thừa Ngọc chủ động mời hắn, nhưng mà ở trong mắt Lâm Vân, chỉ sợ sẽ là Hồng Môn Yến.
"Ta cũng không biết Lâm đại nhân thích ăn cái gì, cửa hàng này xào thịt rất có danh......" Một bên nói, Phạm Thừa Ngọc một bên đưa thực đơn cho Lâm Vân, trên mặt tươi cười giống như mang thêm một lớp mặt nạ.
Nhưng mà Lâm Vân lại khoát tay với Phạm Thừa Ngọc, trực tiếp đẩy thực đơn trở về.
"Vẫn đi thẳng vào vấn đề mà nói đi, Phạm đại nhân lần này thịnh tình mời tại hạ, chính là vì chuyện túi thơm?"