Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 84

Đang định rót một ly rượu cho Lâm Vân, bàn tay cầm bình rượu chợt khựng lại, Phạm Thừa Ngọc cứng đờ.

"Lâm đại nhân lời này là có ý gì? Ta nghe không hiểu?"

Âm thanh rót rượu vang vọng khắp nhã gian, nghe rất rõ ràng.

Lâm Vân cũng không muốn tốn nhiều môi lưỡi với Phạm Thừa Ngọc, trực tiếp lấy ra từ ống tay áo một đốm khăn tay, làm trò mở ra trước mặt Phạm Thừa Ngọc.

Trong chiếc khăn tay là từng mảnh nhỏ túi thơm bị Đoạn Càn Mục ném vỡ, mặc dù Đoạn Càn Mục đã giải quyết hiểu lầm đối với Tô Khanh Hàn, nhưng chứng cứ Lâm Vân vẫn giữ lại toàn vẹn.

"Phạm đại nhân, đây là túi thơm của Thái Tử Phi, ngài có thể nhận ra chứ?"

"Có chút ấn tượng!" Phạm Thừa Ngọc thuận miệng trả lời.

"Không sai." Lâm Vân gật gật đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt Phạm Thừa Ngọc tựa như châm bén nhọn, "Ngài không thể không có ấn tượng, bởi vì ngài đã từng làm một chiếc túi thơm khác giống như túi thơm của sứ thần Bạch Mạnh Cung Quốc, hơn nữa ở trong bữa tiệc tiễn đưa lơ đãng đụng vào Thái Tử Phi, khiến cho túi thơm trên người Thái Tử Phi rơi xuống trên mặt đất."

"Lâm đại nhân nói lời này...... Là muốn chứng minh cái gì?" giả cười trên mặt Phạm Thừa Ngọc giảm dần, nhìn thẳng vào ánh mắt Lâm Vân theo một tia hiếp bức và uy hiếp.

Lâm Vân không khỏi khẩn trương.

Tuy nói hắn không cho rằng võ công của mình quá yếu, cũng không tin Phạm Thừa Ngọc dám can đảm ở chỗ này thu thập hắn thế nào, có điều trong ấn tượng của hắn, Phạm Thừa Ngọc vẫn luôn là Lại Bộ thị lang ôn tồn lễ độ, là bạch nguyệt quang Đoạn Càn Mục không nhiễm một hạt bụi, ngày thường đối nhân xử thế, Phạm Thừa Ngọc cũng sẽ cho người ta một loại ấn tượng quân tử chu đáo ôn hòa khiêm khiêm.

Nhưng mà giờ này khắc này Phạm Thừa Ngọc, rõ ràng so với bình thường Phạm Thừa Ngọc ở trước mặt mọi người hoàn toàn khác nhau, trong lúc nhất Lâm Vân không biết mặt nào mới là Phạm Thừa Ngọc chân chính.

"Túi thơm Bị Thái Tử điện hạ ném xuống mặt đất ta đã điều tra, những mảnh nhỏ căn bản không phải là quang thạch Huyễn Thải linh, hơn nữa bên trong cũng không phải hương liệu vốn có, mà là độc thảo......"

"Ý của ngài là, có người đánh tráo túi thơm của Thái Tử Phi?" Phẩm hương rượu Trúc Diệp Thanh, Phạm Thừa Ngọc không chút để ý hỏi.

"Không tồi." Lâm Vân cho Phạm Thừa Ngọc một cái khẳng định, tầm mắt sắc bén chưa từng dời khỏi mặt Phạm Thừa Ngọc, "Tại hạ cho rằng...... Có thể có cơ hội đánh tráo túi thơm, cũng chỉ có Phạm đại nhân ngài."

Tay ngọc cầm chén rượu nhỏ run lên một chút, Phạm Thừa Ngọc nâng mắt, nhoẻn miệng cười, "Lâm đại nhân nói đùa, bởi vì ta tiếp xúc với túi thơm Thái Tử Phi đã nói là ta đánh tráo, vậy chả khác gì vu oan giá họa?"

"......"

"Nếu Lâm đại nhân một mực chắc chắn là ta làm, vì sao không trực tiếp bẩm báo với Thái Tử điện hạ?"

Hai vấn đề Phạm Thừa Ngọc nói, Lâm Vân đều không thể đáp lại.

Hắn muốn Phạm Thừa Ngọc xác nhận bởi vì hắn không có một chứng cứ nào xác thực.

"Phạm đại nhân, ngài thích Thái Tử điện hạ đúng không?"

Đột nhiên Lâm Vân thay đổi đề tài, Phạm Thừa Ngọc nao nao, cười cười, "Lâm đại nhân sao lại hỏi chuyện này?"

"Ngài thích Thái Tử điện hạ, cho nên mới cố ý châm ngòi quan hệ giữa điện hạ và Thái Tử Phi?"

"Ha ha!" Phạm Thừa Ngọc nhịn không được bật cười, lắc đầu, "Lâm đại nhân, ngài đây là cắt câu lấy nghĩa? Ta sẽ không mắc mưu."

Đối thoại với Phạm Thừa Ngọc cảm giác như đánh Thái Cực, Lâm Vân nhíu mày.

Tuy nói trong lòng hắn đã nhận định Phạm Thừa Ngọc chính là người phía sau màn độc thủ đánh tráo túi thơm, nhưng hắn không nghĩ ra động cơ của Phạm Thừa Ngọc.

Lúc trước, người xúi giục Đoạn Càn Mục nghênh thú Tô Khanh Hàn, đúng là Phạm Thừa Ngọc.

Nếu như thế, vì sao phải hao hết tâm tư châm ngòi quan hệ giữa Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn?

Phải biết rằng nếu sự tình bại lộ, Phạm Thừa Ngọc chính là tử tội khó thoát.

Tựa như đi vào ngõ cụt, Lâm Vân nghĩ trăm lần cũng không ra.

"Lâm đại nhân là người thông minh, rất rõ ràng điện hạ đối với cảm tình của ta, nếu Lâm đại nhân tùy tiện ở trước mặt điện hạ buộc tội ta, không chỉ có đạt không thành mục đích, ngược lại có khả năng khiến điện hạ phản cảm và nghi kỵ."

Một bên phẩm Trúc Diệp Thanh, Phạm Thừa Ngọc một bên thong thả ung dung nói, nhìn qua khí định thần nhàn.

"Hơn nữa gần đây ta nghe nói, Lâm đại nhân và nhị hoàng tử như hình với bóng, không biết điện hạ có bởi vậy mà hoài nghi Lâm đại nhân là người nhị hoàng tử phái đến bên điện hạ mật thám không?"

"Phạm đại nhân!"

Lâm Vân đứng lên, hai mắt sáng ngời, "Ăn có thể bậy, nhưng nói thì không được bậy."

Nhận thấy Lâm Vân thật sự giận, Phạm Thừa Ngọc vội vàng xin lỗi, gương mặt tươi cười, "Là ta sai rồi, xin Lâm đại nhân đừng trách."

Lúc này, điếm tiểu nhị bưng lên lần lượt từng món ăn Phạm Thừa Ngọc đã gọi.

"Nào, Lâm đại nhân......" Phạm Thừa Ngọc chỉ vào món ăn trân quý mỹ vị trước mặt, "Đây đều là đồ ăn ta cố ý điểm cho Lâm đại nhân...... Món này gọi là " thuận nước đẩy thuyền ", món này là " Nan đắc hồ đồ ", món này là " kẻ thức thời là trang tuấn kiệt "......"

Nghe Phạm Thừa Ngọc điểm danh từng món ăn, Lâm Vân đã hiểu rõ, đây là Phạm Thừa Ngọc ám chỉ hắn không nên lắm miệng.

"Lâm đại nhân, nào, mau nếm thử xem, mỗi món đều có hương vị riêng rất ngon!"

Bên này Phạm Thừa Ngọc liều mạng xum xoe, nhưng mà Lâm Vân lại trước sau như một không hề giao động.

Đối diện với Lâm Vân một lát, Phạm Thừa Ngọc cười khẽ, buông đũa, "Lâm đại nhân, ngài hẳn biết Thái Tử điện hạ đối xử với ta không tệ, ta cũng giống với Lâm đại nhân chỉ muốn tận tâm tận lực phụ tá Thái Tử điện hạ thôi, một ít việc nhỏ đến nỗi không đáng kể, ta sẽ không để ý như vậy."

"......"

"Tô Khanh Hàn bây giờ thân là điện hạ Thái Tử Phi, nhưng dù sao cũng xuất thân từ địch quốc, tương lai không chừng sẽ chọc phiền toái cho điện hạ, đến lúc đó mong rằng Lâm đại nhân có thể ở bên người điện hạ chiếu cố nhiều hơn, rốt cuộc điểm xuất phát chúng ta đều vì tốt cho điện hạ."

Nghe Phạm Thừa Ngọc đường hoàng nói, Lâm Vân hít sâu một hơi, "Nếu phạm đại nhân cho rằng Thái Tử Phi sẽ làm ra chuyện gì phiền toái, vì sao lúc trước lại phải xúi giục điện hạ nghênh thú nam tử Tô Khanh Hàn xuất thân địch quốc làm Thái Tử Phi? Chẳng lẽ Phạm đại nhân không biết, bởi vì chuyện nạp phi, ít nhiều lão thần trong triều sẽ phản đối và buộc tội điện hạ sao?"

"Này......" Phạm Thừa Ngọc lắc đầu, trưng vẻ mặt vô tội, "Ta cũng không biết, lúc trước ta cũng chỉ theo ý điện hạ thôi, do điện hạ muốn giúp ta báo thù giết huynh, hơn nữa làm như vậy đồng thời sẽ làm suy yếu lực lượng quân sự của Cung Quốc sao?"

Phạm Thừa Ngọc hỏi lại khiến Lâm Vân không lời gì để nói.

Lúc trước, đúng là bởi vì nghênh thú Tô Khanh Hàn có thể suy yếu sức chiến đấu Cung Quốc, cho nên cuối cùng Hoàng Thượng mới tán thành hôn sự.

Nhìn chăm chú vào Phạm Thừa Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười, Lâm Vân không khỏi cả người dựng ngược lông tơ.

Cho tới bây giờ hắn nhìn không thấu Phạm Thừa Ngọc, càng không hiểu được trong đầu Phạm Thừa Ngọc cuối cùng muốn làm cái gì.

"Phạm đại nhân, tại hạ cáo từ."

Đứng lên, Lâm Vân ôm quyền hành lễ với Phạm Thừa Ngọc, xoay cũng không quay đầu lại mà đi.

Nhã gian rộng lớn chỉ còn một mình Phạm Thừa Ngọc, Phạm Thừa Ngọc nhìn một bàn đồ ăn lớn, lạnh lùng cười hừ, "Tên Lâm Vân này......"

Kết quả, hắn chỉ uống rượu còn thức ăn Lâm Vân một miếng cũng không chạm, đã đầy đủ cho thấy thái độ của Lâm Vân đối với hắn.

Vốn hắn chủ động mời Lâm Vân tới, muốn thử khẩu phong Lâm Vân một chút, thuận tiện mượn sức Lâm Vân, nhưng mà hiện tại xem ra......

"Nếu dám cản chuyện của ta, cũng chỉ có......"

Răng rắc!

Chén rượu từ trong tay Phạm Thừa Ngọc rơi trên mặt đất, vỡ nát.

......

Không chút gợn sóng im lặng trôi qua một tháng, cách đây một tháng, mỗi ngày Đoạn Càn Mục đều sẽ tự mình đưa thuốc cho Tô Khanh Hàn, hơn nữa tư mình thoa thuốc cho Tô Khanh Hàn, còn dựa theo thái y phân phó chuyên môn sai người làm những món ăn thanh đạm Tô Khanh Hàn có thể ăn, muốn Tô Khanh Hàn mau chóng khỏe lại.

Trời xanh không phụ người có lòng, sau ba tháng vết thương mới lành, chỉ tốn công phu một tháng vết thương đã khá lành.

Nhưng mà Đoạn Càn Mục lại không cảm thấy vui vẻ.

Bởi vì trong vòng một tháng, mặc kệ hắn xum xoe như thế nào với Tô Khanh Hàn, thái độ Tô Khanh Hàn đối đãi với hắn đều lãnh đạm trước sau như một, tuy rằng không giống như lúc vừa vào cung kịch liệt cự tuyệt hắn, nhưng bạo lực lạnh lại càng khiến hắn bứt rứt không chịu được.

"Tô Khanh Hàn, cô nhịn suốt một tháng vì ngươi, ngươi cứ như vậy đối đãi với cô?!" ở trong phòng của mình Đoạn Càn Mục tức giận đến thẳng dậm chân.

Trong vòng một tháng, hắn mỗi lần nhìn thấy Tô Khanh Hàn đều xúc động muốn Tô Khanh Hàn, nhưng mà hắn nhịn xuống.

Đoạn Càn Mục cảm thấy mình đặc biệt vĩ đại.

Đặc biệt là buổi tối, Tô Khanh Hàn chỉ cần ngủ sẽ gặp ác mộng, cho nên hắn sẽ bồi ở bên người Tô Khanh Hàn.

Nhưng mà cùng chung chăn gối với Tô Khanh Hàn hắn sợ hắn nhịn không được, liền đổi thành ghé vào mép giường Tô Khanh Hàn bồi Tô Khanh Hàn.

Chỉ cần có hắn làm bạn, Tô Khanh Hàn sẽ không bị ác mộng bừng tỉnh.

Liên tục một tháng, Đoạn Càn Mục vì có thể để Tô Khanh Hàn an ổn mà ngủ một giấc, hắn thà rằng hy sinh giấc ngủ của mình, đến mỗi đêm ngủ không yên ổn, để rồi ban ngày eo nhức tay mỏi suy nhược.

Cứ săn sóc đáng quý, hắn đương nhiên cho rằng trong lòng Tô Khanh Hàn sẽ cảm kích.

Nhưng kết quả, một tháng gần đây, thái độ Tô Khanh Hàn đối đãi với hắn không hề thay đổi.

"Thật là tức chết cô!" ở trong phòng của mình Đoạn Càn Mục tức giận xoay vòng vòng, "Cô sao không phát hiện ra Tô Khanh Hàn kỳ thật là sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa!"

"Thái Tử điện hạ......"

Đúng lúc này, thái giám tổng quản đứng ở ngoài cửa phòng nhẹ gọi một tiếng, "Điện hạ, ngài phân phó thợ thủ công chế tác đã làm tốt."

Dừng lại bước chân, Đoạn Càn Mục quay đầu, chần chờ một lát mới gọi thái giám tổng quản tiến vào.

Thời gian chính ngọ, Tô Khanh Hàn thay một thân nam trang sạch sẽ đi ra khỏi phòng.

Không ít cung nữ tránh sau tường trộm nhìn về phía Tô Khanh Hàn, cảm thấy Tô Khanh Hàn mặc nam trang ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, chỉ đứng ở nơi đó tựa như một phong cảnh tuyệt mỹ.

Hiện tại, Tô Khanh Hàn thân mình dưỡng đến không sai biệt lắm, tuy rằng khôi phục không được võ công và nội lực, nhưng không đến mức giống phía trước như vậy chỉ có thể nằm trên giường không dậy nổi.

Ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chói mắt, Tô Khanh Hàn hơi nheo mắt.

Sau này hắn sẽ đi về đâu?

Vươn đôi tay, Tô Khanh Hàn thử cầm quyền.

Hắn song quyền, vẫn mềm yếu vô lực như vậy.

Vì Cung Quốc, hắn không thể thoát khỏi vận mệnh hiện tại, nhưng mà, cuối cùng không thể lấy lại võ công, hắn ở Dực Bắc Quốc mỗi bước di chuyển đều khó khăn.

Khẽ nhăn mí mắt, Tô Khanh Hàn thở dài một hơi.

"Tô Khanh Hàn?"

Đột nhiên nghe thấy tiếng Đoạn Càn Mục, cả người Tô Khanh Hàn giật mình.

ThấyTô Khanh Hàn phản ứng như thế, nụ cười trên mặt Đoạn Càn Mục cứng đờ.

"Khụ...... Ngươi, ở chỗ này làm gì?"

"Phơi nắng." Tô Khanh Hàn nhẹ giọng trả lời, một ánh mắt cũng không đặt lên người Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Mục nhịn không được dùng sức phiết miệng, tiếp tục tới gần Tô Khanh Hàn.

Theo Đoạn Càn Mục tới gần, Tô Khanh Hàn theo bản năng trốn tránh sang bên cạnh, muốn kéo dài khoảng cách với Đoạn Càn Mục.

Kết quả giây tiếp theo, cánh tay hắn đã bị Đoạn Càn Mục giữ chặt, muốn tránh cũng trốn không thoát.

Ánh mắt phóng lên trên tay Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn chỉ cảm thấy năm ngón tay Đoạn Càn Mục như làm bằng sắt, cứng rắn dị thường, mạnh mẽ, hắn không thể giãy giụa.

Thấy Tô Khanh Hàn thành thật ngốc đến bên người, Đoạn Càn Mục thở một hơi, canh tay còn lại dấu sau lưng từ từ đưa ra.

"Cái này...... Tặng cho ngươi."

Ánh vào mi mắt chính là hộp gỗ đàn mạ vàng thủ công tinh mỹ.

"Ngươi mau cầm đi!"

Bị Đoạn Càn Mục thúc giục, Tô Khanh Hàn đành phải căng da đầu nhận lấy.

"Mở ra nhìn xem đi!"

Đoạn Càn Mục lại lần nữa thúc giục, hắn cảm thấy Tô Khanh Hàn tựa như đầu gỗ, nếu hắn không nói, Tô Khanh Hàn cũng không làm gì.

Theo mệnh lệnh Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn mở hộp gỗ đàn tinh mỹ mạ vàng ra, hàng mi dài giơ lên.

Bên trong là một cái túi thơm.

Kiểu dáng khác hẳn cái Bạch Mạnh đưa cho hắn, là vàng ròng chế tạo, mặt trên nạm đầy các loại đá quý lớn lớn bé bé, có hồng ngọc, phỉ thúy, trân châu, lam tinh, hổ phách, san hô, ngà voi, khiến người hoa cả mắt.

Tô Khanh Hàn chớp mắt, cảm thấy túi thơm này đúng như phong cách của Đoạn Càn Mục.

"Lúc trước ném hư túi thơm của ngươi, cô làm cái này tính để bồi thường cho ngươi."

Hai tay ôm ngực, Đoạn Càn Mục cố ý bày ra vẻ cà lơ phất phơ không để ý.

Trên thực tế, túi thơm hắn đưa cho Tô Khanh Hàn là hắn cố tình tìm người có tay nghề giỏi chế tạo cho Tô Khanh Hàn, hơn nữa cũng là một đôi, một cái khác hắn trộm mang ở trên người.

Có điều loại sự tình này đánh chết hắn cũng không nói cho Tô Khanh Hàn.

"Đa tạ điện hạ nâng đỡ, nhưng ta không thể giữ lại."

Tô Khanh Hàn đắp hộp lại, tùy tay trả lại Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Mục tươi cười đắc ý nháy mắt biến mất, "Ngươi nói cái gì? Không thể nhận? Vì sao không thể nhận?!"

Nhìn thẳng vào đôi mắt Đoạn Càn Mục hổ phách như đông đêm dài không lường được, môi mỏng Tô Khanh Hàn khẽ mở, trả lời dứt khoát lưu loát, "Bởi vì ta không thích."
Bình Luận (0)
Comment