"Ngươi...... Ngươi không thích?" Đoạn Càn Mục hai mắt trừng lớn như sắp rơi ra, "Sao ngươi không thích? Bạch Mạnh đưa túi thơm cho ngươi ngươi liền nhận, cô đưa cho ngươi thì ngươi nói không thích?!"
Lỗ tai bị Đoạn Càn Mục lớn giọng đến phát đau, Tô Khanh Hàn không khỏi nhíu mày.
Vốn dĩ chuyện này không liên quan đến Bạch Mạnh, hắn không muốn nhận túi thơm Đoạn Càn Mục đưa hắn một phương diện hắn cho rằng hắn không lý do nhận ban thưởng của Đoạn Càn Mục, về phương diện khác cũng đích xác là bởi vì cái túi thơm này tuy rằng hết sức xa hoa nhưng hoàn toàn không có phẩm vị, hắn không muốn mang vật như vậy trên người.
Thấy Tô Khanh Hàn cam chịu, Đoạn Càn Mục càng giận sôi máu.
Vì chế tác túi thơm này, hắn không bỏ tâm tư? Hoàng kim, đá quý, kiểu dáng, thợ thủ công...... Mỗi một cái phân đoạn đều do hắn chọn lựa kỹ càng.
"Tô Khanh Hàn, ngươi rốt cuộc có ý gì?!"
Đoạn Càn Mục nhịn không được tức giận với Tô Khanh Hàn, "Ngươi đây là ngại cô đối với ngươi chưa đủ tốt sao? bởi vì lúc trước cô hiểu lầm ngươi cô cũng đã nhận sai rồi sao ngươi cứ lạnh nhạt với ta chưa đủ sao?"
Che lỗ tai, Tô Khanh Hàn không rõ vì cái gì Đoạn Càn Mục phải dùng từ "Lạnh nhạt".
Hắn chỉ là chiến lợi phẩm xuất thân địch quốc phải nhận hết xem thường, nếu hắn muốn, đường đường là Hoàng Thái Tử căn bản không phải dùng từ lạnh nhạt.
Một trận gió thổi qua, thổi loạn vài sợi tóc mái đen nhánh của Tô Khanh Hàn.
Phát tiết cơn tức giận xong, Đoạn Càn Mục có chút hối hận.
Hắn vốn dĩ đã quyết định phải bồi thường thật tốt cho Tô Khanh Hàn, cho nên mấy ngày này hắn mới tốt với Tô Khanh Hàn như vậy.
Nhưng mà......
Đặt tay sau lưng, Đoạn Càn Mục ngoảnh mặt sang một bên, nhịn không được trợn trắng mắt.
Đều do Tô Khanh Hàn không biết điều, mới làm hại hắn nổi giận như vậy.
Nhìn chăm chú vào Đoạn Càn Mục tản ra vẻ tức giận, Tô Khanh Hàn trầm mặc thật lâu, mới bất đắc dĩ thở dài.
"Ta cũng không có tư cách lạnh nhạt ngươi, hơn nữa, " hiểu lầm nhỏ " trong mắt ngươi thiếu chút nữa huỷ hoại trong sạch của ta, danh dự thậm chí là mạng ta."
"Này......"
Quay đầu đối diện với Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục hít hà một hơi.
Nhìn thẳng đôi mặt đen láy sáng ngời trong vắt như ngọc kia, sáng ngời, kiên nghị.
Đoạn Càn Mục càng bị Tô Khanh Hàn nhìn chằm chằm, càng cảm thấy chột dạ, trái tim nhảy lên không khỏi nhanh hơn.
Theo bản năng đè lại ngực trái, Đoạn Càn Mục hầu kết lăn lộn, nuốt nước miếng.
Loại cảm giác này rốt cuộc là cái gì?
Ánh mắt lập loè, Đoạn Càn Mục cúi đầu nhìn về phía lễ vật trong lòng, cảm giác không rõ sâu trong nội tâm càng thêm mãnh liệt.
"Tô......"
"Đoạn Càn Mục......"
Chưa cho Đoạn Càn Mục cơ hội nói chuyện, Tô Khanh Hàn giành trước mở miệng: "Ngươi là cái hạng người duy ngã độc tôn*, ta không thể phản kháng ngươi, cũng không thể phản kháng vận mệnh chính mình...... Nhưng mà cảm tình của chính ta tự mình làm chủ được, ta ghét ngươi, thống hận ngươi, sau này không thể cho ngươi sắc mặt tốt."
Một hơi nói ra lời này, Tô Khanh Hàn nhìn gương mặt gương mặt Đoạn Càn Mục anh tuấn như trúng độc đen lại, cảm thấy phá lệ hả giận, khóe môi không cấm giơ lên.
"Giữ lại lễ vật ngươi, sau này không cần cố tình chiếu cố ta, nếu nói ngươi bồi thường cho ta rất nhiều, nhưng không đền bù được thương tổn ngươi đối với ta......"
"Cô thương tổn ngươi khi nào?!"
Đoạn Càn Mục giơ tay, hung hăng nắm lấy hai tay Tô Khanh Hàn.
Hộp gỗ đàn mạ vàng đựng túi thơm lạch cạch một tiếng rơi xuống trên mặt đất.
Đoạn Càn Mục lực tay rất lớn, nháy mắt Tô Khanh Hàn đau không nhịn được, cắn chặt răng.
Thấy Tô Khanh Hàn không hé răng, Đoạn Càn Mục càng thêm nổi trận lôi đình.
"Ngươi không nói chuyện? Nói chuyện!"
Đoạn Càn Mục dùng sức lay động thân thể Tô Khanh Hàn bệnh nặng mới khỏi, "Người thương tổn ngươi rõ ràng là Đoạn Càn Phi và Lam Hách, là cô cứu ngươi, là chính tay cô giết chết đầu hung thú kia, nếu không ngươi đã sớm bị ăn! Cô là ân nhân cứu mạng ngươi có nghe hay không?!"
Bị Đoạn Càn Mục lay động đến đầu choáng váng não trướng, Tô Khanh Hàn không thể giãy giụa, mồ hôi lạnh từng giọt theo thái dương chảy xuống mũi.
Một lát qua đi, Đoạn Càn Mục lúc này mới nhận thấy sắc mặt Tô Khanh Hàn trở nên cực kì khó coi.
"Ôi Tô Khanh Hàn, ngươi làm sao vậy? Ngươi có phải chỗ nào không thoải mái hay không?"
Đoạn Càn Mục thả lỏng tay, muốn sờ trán Tô Khanh Hàn, lại bị Tô Khanh Hàn tát tay ra.
"Ta không sao, không cần ngươi quản."
"Ngươi......"
Nhìn Tô Khanh Hàn xoay người lung lay mà trở về trong phòng, Đoạn Càn Mục hận không thể hạ đo ván Tô Khanh Hàn trên mặt đất, hung hăng lăng nhục Tô Khanh Hàn một phen.
Nhưng mà, trong đầu hiện ra sắc mặt Tô Khanh Hàn khó coi mới vừa rồi, cùng với bóng dáng Tô Khanh Hàn đơn bạc mảnh khảnh, hắn không thể nhẫn tâm.
"Thật là......"
Cong lưng nhặt túi thơm rơi xuống trên mặt đất lên, Đoạn Càn Mục gầm lên giận dữ: "Tức chết cô!"
Cánh tay vung lên, hắn thiếu chút nữa ném túi thơm lần nữa.
Nhưng mà năm ngón tay mạnh mẽ hữu lực đến cuối cùng vẫn nắm chặt túi thơm.
Trầm hạ một hơi, Đoạn Càn Mục cúi đầu nhìn túi thơm mình trộm mang ở bên hông, lại nhìn nhìn cái lòng bàn tay, chung quy vẫn không bỏ được.
"Hừ!"
Phất cánh tay, Đoạn Càn Mục giận dữ rời khỏi cửa phòng Tô Khanh Hàn.
Mặt trời chiều ngã về tây, đang trên đường đi tới Túy Vân Hiên, Đoạn Càn Mục trùng hợp gặp được Phạm Thừa Ngọc.
"Điện hạ......"
Quan sát vẻ mặt Đoạn Càn Mục, Phạm Thừa Ngọc liền đoán được tâm tình Đoạn Càn Mục nhất định không tốt.
"Chẳng lẽ...... Điện hạ cãi nhau với Thái Tử Phi?"
"Miễn bàn Tô Khanh Hàn, nhắc đến hắn cô lại tức!"
Đoạn Càn Mục nhịn không được gân cổ gắt lên với Phạm Thừa Ngọc, "Xin lỗi Thừa Ngọc, cô không phải trút giận với Thừa Ngọc."
Nghe Đoạn Càn Mục thành khẩn xin lỗi, Phạm Thừa Ngọc lập tức dán lại gần Đoạn Càn Mục, ôn nhu cầm tay Đoạn Càn Mục, "Điện hạ chính là thiên chi kiêu tử, không cần xin lỗi, tức giận với Thừa Ngọc không sao, cứ trút giận lên người Thừa Ngọc."
"Thừa Ngọc......"
Đoạn Càn Mục không khỏi cảm động đến rơi nước mắt, "Em là tốt nhất, Thừa Ngọc."
Hắn biết, chỉ có Phạm Thừa Ngọc để ý hắn.
"Điện hạ nếu không chê, đến phủ Thừa Ngọc dùng bữa tối đi! Thừa ngọc...... Có thể đến đình phụ uống xoàng mấy chén."
Nhìn gò má trắng nõn Phạm Thừa Ngọc hơi hơi phiếm hồng, tựa như bị nhiễm phấn son, nội tâm Đoạn Càn Mục giận giữ Tô Khanh Hàn dần dần đè ép đi xuống.
"Được, cô đêm nay không say không về với Thừa Ngọc."
Đoạn Càn Mục ôm lấy bả vai Phạm Thừa Ngọc.
Hắn quản Tô Khanh Hàn cái gì......
Trong lòng ngực ôm Phạm Thừa Ngọc, trong lòng Đoạn Càn Mục vẫn nhịn không được nhớ Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn à Tô Khanh Hàn, ngươi không phải không muốn nhìn thấy cô sao? Ngươi không phải chán ghét cô đến cực điểm sao?
Được!
"Cô đêm nay không hồi cung, Thừa Ngọc, ngươi nhất định phải bồi cô thật tốt......"
"Ách......"
Trên mặt Phạm Thừa Ngọc xẹt qua một tia xấu hổ, nụ cười cứng đờ, "Được điện hạ, ta bồi điện hạ."
Đêm khuya tĩnh lặng, ngoài cửa sổ chỉ có lấp lánh vô số ánh sao.
Tô Khanh Hàn ngủ không được, ỷ ở bên cửa sổ, trong mắt so với bầu trời đêm càng hỗn độn ảm đạm.
Hiện tại là giờ Tý, nhưng Đoạn Càn Mục vẫn không có hồi cung.
Tô Khanh Hàn nhịn không được nhớ lại, có phải ban ngày hắn nói Đoạn Càn Mục quá đáng quá.
Có điều, những lời nói đó đều là lời trong lòng hắn.
Từ đầu tới đuôi, hắn bất hạnh đều là từ Đoạn Càn Mục một tay thúc đẩy, nói hắn không oán hắn, không hận hắn, không chán ghét hắn, căn bản thiên phương dạ đàm.
"Ai!"
Tô Khanh Hàn thở dài một hơi, "Hy vọng sau này Đoạn Càn Mục có thể thu liễm, ta cũng có mấy ngày sống yên ổn."
Âm cuối theo gió bay trong trời đêm, dần dần tiêu tán.
Trong phủ Phạm Thừa Ngọc.
Đoạn Càn Mục uống rất nhiều rất nhiều rượu, uống đến say mèm.
"Điện hạ, người thật sự không thể uống nữa." Phạm Thừa Ngọc nhẹ giọng khuyên nhủ.
Ở trong ấn tượng hắn, tửu lượng Đoạn Càn Mục rất tốt, nhưng mà đêm nay tuy rằng uống hơi nhiều chút, nhưng so ngày thường say càng vì lợi hại.
"Tô Khanh Hàn......Tô Khanh Hàn tính thứ gì?! Dám can đảm đối xử với cô như vậy...... Cô rõ ràng...... Cô rõ ràng...... Cách, đãi hắn không tệ......"
"Điện hạ......"
Phạm Thừa Ngọc một bên vỗ nhẹ phía sau lưng Đoạn Càn Mục, một bên nhíu mày, mặt mày không tốt.
Từ khi Đoạn Càn Mục bắt đầu đi vào trong phủ hắn, cả một đêm, Đoạn Càn Mục luôn treo tên Tô Khanh Hàn ở bên miệng, chưa bao giờ ngừng nghỉ oán giận chuyện Tô Khanh Hàn.
Tuy nói thời điểm hắn xúi giục Đoạn Càn Mục nghênh thú Tô Khanh Hàn, muốn Tô Khanh Hàn với Đoạn Càn Mục kèm cặp lẫn nhau, chủ ý dẫn lửa thiêu thân, nhưng mà hiện giờ vừa thấy......
Tròng mắt Đoạn Càn Mục bởi vì say rượu mà ánh Tô Khanh Hàn, trong lòng Phạm Thừa Ngọc hụt hẫng.
Nếu Đoạn Càn Mục thật sự động tâm đối với Tô Khanh Hàn, sự tình đã thoát ly khỏi sự khống chế của hắn.
"Thừa Ngọc em nói......"
Đột nhiên, Đoạn Càn Mục lập tức bổ nhào vào người Phạm Thừa Ngọc, thiếu chút nữa đánh ngã Phạm Thừa Ngọc.
"Em nói...... Tô Khanh Hàn có phải xem lòng hảo tâm của cô trở thành lòng lang dạ thú hay không, cô còn cảm thấy mình hổ thẹn với hắn......"
"Hổ thẹn?" Phạm Thừa Ngọc nhướng mày, "Điện hạ vì sao cho rằng mình hổ thẹn với Thái Tử Phi?"
Đoạn Càn Mục uống thêm một chén rượu, mày kiếm khẩn ninh, vẻ mặt nghiêm túc, "Không phải chuyện trước kia sao, chuyện kia...... Nếu không phải cô hiểu lầm hắn......"
"Điện hạ nói chuyện Thái Tử Phi thông gian với sứ thần Cung Quốc?"
Vừa nghe Phạm Thừa Ngọc nhắc tới hai chữ "Thông gian", Đoạn Càn Mục tức khắc biến đổi, trong đầu hiện ra tình cảnh đêm đó, Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh y phục bất chỉnh ôm nhau, hình ảnh da thịt Tô Khanh Hàn trắng nõn lốm đốm từng vệt đỏ tím đan xen.
Nghe được Đoạn Càn Mục giận dữ líu lưỡi, Phạm Thừa Ngọc không đổi sắc mặt mà hơi hơi mỉm cười, "Chuyện kia...... Thừa Ngọc cho rằng điện hạ không làm sai gì, không cần áy náy."
"...... Cái gì?" Đoạn Càn Mục kinh ngạc nhìn về phía Phạm Thừa Ngọc.
Phạm Thừa Ngọc thần sắc như thường, bình thản ung dung, "Chẳng lẽ Thừa Ngọc nói sai gì sao? túi thơm trên người Thái Tử Phi và vị sứ thần Cung Quốc kia ích xác xác thật là một đôi! Nếu không phải Thái Tử Phi tự mình không kiềm chế, sao có thể bị người tính kế? Hơn nữa điện hạ cưới Thái Tử Phi, vốn dĩ vì trả thù hắn không phải sao? Nếu thật sự trách lầm hắn, cũng không phải điện hạ sai, rốt cuộc loại sự tình thê tử của mình hồng hạnh xuất tường đổi thành bất cứ kẻ nào tuyệt đối không thể chịu đựng được......"
Phạm Thừa Ngọc ra vẻ thay Đoạn Càn Mục bênh vực kẻ yếu, "Mặc dù Thái Tử Phi không thật sự thông gian với vị sứ thần Cung Quốc kia, nhưng mà hai người bọn họ ngầm vẫn có hiềm nghi tư thông âm thầm, điện hạ không thể không phòng!"
"......"
Nghe Phạm Thừa Ngọc nói thấm thía giải thích, mi tâm Đoạn Càn Mục nhăn càng sâu thêm.
"Điện hạ, ngươi có nghĩ tới hay không, có lẽ...... Tô Khanh Hàn muốn lợi dụng sự áy náy của điện hạ?"
"Ý của ngươi là......" tầm mắt Đoạn Càn Mục đối diện với Phạm Thừa Ngọc.
Phạm Thừa Ngọc nghiêm túc, đôi mắt sáng như thanh tuyền, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu nhân gian.
Ngày trước, Đoạn Càn Mục rất thích nhìn vào đôi mắt Phạm Thừa Ngọc, hắn cảm thấy đôi mắt Phạm Thừa Ngọc đặc biệt sạch sẽ, vừa thấy không giống như người sẽ nói dối.
"Thừa Ngọc chỉ muốn nhắc nhở điện hạ, Tô Khanh Hàn tuy rằng là Thái Tử Phi của điện hạ, nhưng dù sao cũng xuất thân từ địch quốc, hắn gả đến Dực Bắc Quốc thật sự đã từng nói riêng với hoàng đế Cung Quốc, có mục đích riêng trước mắt chúng ta không thể hiểu hết......"
Theo lời nói Phạm Thừa Ngọc, nội tâm Đoạn Càn Mục nhịn không được sinh ra vài phần ngờ vực đối với Tô Khanh Hàn.
"Nếu Thái Tử Phi và tên sứ thần Cung Quốc tự đạo tự diễn thì sao? Muốn khiến điện hạ áy náy, cứ như vậy, sau này Thái Tử Phi ở bên người điện hạ địa vị không giống ban đầu dễ dàng hành sự hơn......"
Đoạn Càn Mục như suy tư gì, lúc này, cánh tay hắn đột nhiên bị Phạm Thừa Ngọc dùng đôi tay nắm lấy.
"Điện hạ, Thừa Ngọc biết điện hạ thiện lương nhân từ, nhưng nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình...... Tô Khanh Hàn rốt cuộc đã từng là đại tướng quân Cung Quốc, Thừa Ngọc xin khuyên điện hạ, không cần quá mức tín nhiệm người như vậy, nếu không hối tiếc không kịp!"
"Được, cô đã biết." Đoạn Càn Mục xụ mặt, gật gật đầu với Phạm Thừa Ngọc.
Trải qua phiên đối thoại với Phạm Thừa Ngọc, Đoạn Càn Mục rượu tỉnh vài phần, đầu óc cũng trở nên thanh tỉnh không ít.
"Được, canh giờ không còn sớm, cô phải về cung, Thừa Ngọc cũng sớm nghỉ tạm đi!"
Nhìn Đoạn Càn Mục đứng lên phải đi, Phạm Thừa Ngọc giật giật khóe môi, nhưng có những lời không có thể nói với Đoạn Càn Mục.
Đêm nay Đoạn Càn Mục uống không ít rượu, vạn nhất thú tính quá độ làm ra hành động khác người gì đối với hắn, hắn chỉ sợ không thể chống đỡ.
Có điều Đoạn Càn Mục cứ như vậy hồi cung, khiến hắn không thể xác định những lời hắn vừa rồi nói với Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Mục có thể lọt được chữ nào không.
Đưa Đoạn Càn Mục rời khỏi, Phạm Thừa Ngọc đứng trước cửa phủ, xoa xoa thái dương, mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Cảnh Dương Cung.
Tô Khanh Hàn thẳng đến giờ sửu vẫn không đi vào giấc ngủ.
Hắn ngủ không được.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện ra Đoạn Càn Phi, Hàn Thù, Lam Hách cùng với hung thú suýt nữa lấy mạng hắn.
Mặc dù cưỡng bách chính mình ngủ, nhưng ác mộng sẽ khiến hắn bừng tỉnh.
Nằm ở trên giường, Tô Khanh Hàn nhìn nóc giường đen sì, chuẩn bị trợn tròn mắt nghênh đón hừng đông.
Giờ khắc này hắn mới ý thức được, một tháng hắn trước dưỡng thương có thể ngủ an ổn, còn ít nhiều đều có Đoạn Càn Mục làm bạn.
Dùng sức nhắm mắt lại, Tô Khanh Hàn lắc đầu.
Không được......
Hắn không thể nghĩ tốt Đoạn Càn Mục, bởi vì đây đều là Đoạn Càn Mục thiếu hắn!
"Nhưng mà......"
Tô Khanh Hàn nhịn không được nhẹ lẩm bẩm.
Hắn không hiểu sao lúc Đoạn Càn Mục ghé vào mép giường hắn nói chuyện với hắn là có thể ngủ ngon.
"Chẳng lẽ nói......"
Đoạn Càn Mục có tác dụng thôi miên?
Tô Khanh Hàn đè thấp mi mắt, như suy tư gì.
Hắn cũng chưa nghe nói qua có loại võ công kỳ lạ như thế!
Ầm!
Cửa phòng đột nhiên bị sức trâu đẩy ra, Tô Khanh Hàn hoảng sợ ngồi dựng lên.
Trong bóng đêm, một thân ảnh cao lớn đĩnh bạt đương nhiên mà tới gần hắn, mang cho hắn áp lực đồng thời cũng để hắn ngửi thấy được một mùi rượu nồng nặc.
Trong chớp mắt, Đoạn Càn Mục đến bên mép giường Tô Khanh Hàn.
Đoạn Càn Mục nhìn xuống Tô Khanh Hàn ngồi ở trên giường, mà Tô Khanh Hàn chỉ có thể ngước nhìn Đoạn Càn Mục.
Trong phòng ánh sáng tối tăm, càng thấy không rõ mặt Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn càng cảm thấy bất an, nhịn không được ngừng thở.
Trên người Đoạn Càn Mục mùi rượu cực kì nồng, sặc khiến Tô Khanh Hàn nhịn không được muốn ho khan.
"Ngươi......"
"Tô Khanh Hàn......"
Tô Khanh Hàn vừa mới khẽ mở môi, đã bị Đoạn Càn Mục đánh gãy.
Bóng ma thật lớn nháy mắt bao phủ trên đỉnh đầu Tô Khanh Hàn, cả người Tô Khanh Hàn cứng đờ, nghĩ lầm Đoạn Càn Mục uống đến say mèm đi đứng cũng không xong, đang muốn đẩy Đoạn Càn Mục ra.
Chỉ nghe Đoạn Càn Mục mở miệng, giọng nói dị thường thanh tỉnh.
"Cô muốn ngươi."
- ---
*Thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn là câu kệ nổi tiếng được Phật sơ sanh tuyên bố khi Ngài đản sanh. Vào đời, Ngài bước đi bảy bước, ngoảnh mặt nhìn sáu phương, bước cuối cùng dừng lại, tay chỉ lên trời tay chỉ xuống đất nói rằng "Trên trời, dưới trời chỉ mình Ta là tôn quý nhất".