Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 86

Thân thể lập tức bị Đoạn Càn Mục chặn ngang, đôi tay Tô Khanh Hàn cũng bị Đoạn Càn Mục dùng một tay đè lại, giam cầm lên trên đỉnh đầu.

Trong chớp mắt, Tô Khanh Hàn mất đi khả năng phản kháng Đoạn Càn Mục.

"Ngươi uống say, mau thả ta ra!"

"Ngươi biết cô không say." Giọng nói Đoạn Càn Mục trầm thấp, ánh mắt sáng, mặc dù trong bóng đêm, góc cạnh ngũ quan rõ ràng không chút rối loạn.

Bị Đoạn Càn Mục đè dưới thân, trong lòng Tô Khanh Hàn khẩn trương tuỳ thời có thể thoát khỏi vòng vây.

Trực giác nói cho hắn, Đoạn Càn Mục đêm nay tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.

"Đoạn......"

Mới mở miệng, hắn đã bị Đoạn Càn Mục hung hăng hôn xuống.

Hai con mắt trừng lớn, Tô Khanh Hàn cực kì hoảng sợ.

Hắn muốn quay đầu, nhưng mà cằm lại bị Đoạn Càn Mục giữ chặt, đầu lưỡi cứ như vậy tiến quân thần tốc vươn vào trong miệng của hắn, Tô Khanh Hàn nhịn không được phát ra những tiếng rên rỉ thống khổ.

Có loại ảo giác dường như Đoạn Càn Mục muốn ăn hắn, Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục hôn đến mức hô hấp khó khăn, đầu váng mắt hoa.

Không được......

Một bên hung hăng dây dưa đầu lưỡi của hắn, bàn tay Đoạn Càn Mục che kín ngạnh kén một bên không an phận mà sờ soạng trên người hắn.

Ngay sau đó, hôn dừng ở hạt mưa trước ngực hắn.

"Không......"

Tô Khanh Hàn muốn giãy giụa nhưng chỉ có thể yếu ớt khẽ giọng kháng nghị.

Nhìn hai mắt Tô Khanh Hàn nhắm chặt, hàng mi dài kịch liệt run rẩy, dáng vẻ không tình nguyện, ham muốn chinh phục sâu trong nội tâm Đoạn Càn Mục tựa như một ngọn lửa bập bùng.

Tô Khanh Hàn càng không muốn, hắn càng muốn ăn Tô Khanh Hàn sạch sẽ.

Độ ấm trong phòng không ngừng tăng lên, từng giọt mồ hôi trên trán Tô Khanh Hàn và trên cổ thấm ra, Đoạn Càn Mục càng thêm miệng khô lưỡi khô, cả người giống như bị nướng qua lửa, khô nóng không thôi.

Nhưng mà, rốt cuộc hắn không làm chuyện xằng bậy.

Phảng phất biến Tô Khanh Hàn trở thành điểm tâm mỹ vị ngon miệng tinh tế nhấm nháp, Đoạn Càn Mục hôn thân Tô Khanh Hàn đủ mới dừng tay.

"Đây là do mấy ngày ngươi lạnh nhạt nên cô trừng phạt."

Trên cao nhìn xuống Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục đúng lý hợp tình nói như vậy.

Cơ ngực đơn bạc bại lộ ở trong không khí, trên dưới phập phồng không chừng, Tô Khanh Hàn cảm giác mình tựa như đã trải qua một hồi chiến dịch mỏi mệt, trái tim cũng yên ổn hơn.

Hắn không hiểu, rốt cuộc Đoạn Càn Mục muốn như thế nào.

Tuy rằng ánh sáng trong phòng tối tăm, nhưng nương ánh trăng sáng tỏ, Đoạn Càn Mục vẫn nhìn thấy gò má Tô Khanh Hàn trắng nõn như ngọc đỏ ửng, đỏ như hoa hải đường, làm lòng người say ngất.

Hắn cảm thấy trái tim mình nhảy dựng.

Giây tiếp theo, Tô Khanh Hàn liền nhìn thấy Đoạn Càn Mục dường như bị kinh hãi từ trên giường nhảy dựng lên.

"Không được không được không được......"

Đưa lưng về phía Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục liều mạng lắc đầu.

Hắn muốn bình tĩnh, Tô Khanh Hàn bệnh nặng mới khỏi, trước mắt cũng không phải thời điểm hắn thú tính quá độ.

Cố hết sức mà từ trên giường ngồi dậy, Tô Khanh Hàn nhìn chăm chú vào bóng dáng Đoạn Càn Mục, không hiểu ra sao.

Rõ ràng bị người chiếm tiện nghi là hắn, sao Đoạn Càn Mục phản ứng lớn như vậy?

Nhận thấy Đoạn Càn Mục không có ý định tiến thêm bước nữa, Tô Khanh Hàn chỉnh lại y phục nghiêm chỉnh, thở phào một hơi.

Lúc này, Đoạn Càn Mục quay đầu, vừa vặn đón nhận ánh mắt Tô Khanh Hàn.

Hai tròng mắt Tô Khanh Hàn đen bóng như đá quý, vừa không quá mức mị hoặc, lại không quá phận khắc nghiệt, đẹp đến gãi đúng chỗ ngứa.

Đoạn Càn Mục cứ như vậy nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn, nhịn không được nhìn đến ngây người.

Thấy Đoạn Càn Mục quay lại dần dần sát lại gần mình, gương mặt góc cạnh rõ ràng ở phóng đại trước mắt, Tô Khanh Hàn theo bản năng quay đầu, có chút hoảng loạn mà tránh đi Đoạn Càn Mục nhìn chăm chú.

Đoạn Càn Mục lúc này mới phục hồi tinh thần, gãi gãi cái ót, liên tiếp hít sâu ba cái.

Rõ ràng không dán ở trên ngực Đoạn Càn Mục, nhưng Tô Khanh Hàn lại không thể hiểu được mà cảm giác mình nghe nghe được tiếng tim đập Đoạn Càn Mục nhanh hơn.

Đêm nay Đoạn Càn Mục...... Thật sự rất kỳ quái?

Tô Khanh Hàn như suy tư gì.

Đêm nay chính hắn cũng trở nên hơi kỳ quái.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, không khí quấn quanh giữa hai người đã xấu hổ lại ấm áp, phảng phất như bỏ thêm đường mật ong, vừa dính vừa ngọt.

Sau một lúc lâu, Đoạn Càn Mục mới nằm xuống bên cạnh Tô Khanh Hàn.

"Đêm nay cô sẽ ngủ ở chỗ này."

Này cũng không phải là thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh, Tô Khanh Hàn tự nhiên không có tư cách cự tuyệt.

"...... được."

Tuy rằng không hy vọng Đoạn Càn Mục ngủ ở bên người, nhưng mà Tô Khanh Hàn không có quyền lựa chọn, chỉ có thể yên lặng chấp nhận.

Cởi áo tháo thắt lưng nằm xuống bên người Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục hơi khép mi mắt, trong đầu không tự giác mà hồi tưởng đoạn hồi thoại lúc trước Phạm Thừa Ngọc nói với hắn:

"Điện hạ, người có nghĩ tới hay không, có lẽ...... Tô Khanh Hàn muốn lợi dụng sự áy náy của điện hạ?"

"...... Tô Khanh Hàn tuy rằng là Thái Tử Phi của điện hạ, nhưng dù sao cũng xuất thân từ địch quốc, hắn gả đến Dực Bắc Quốc thật sự đã từng nói riêng với hoàng đế Cung Quốc, có mục đích riêng trước mắt chúng ta không thể hiểu hết......"

"Nếu Thái Tử Phi và tên sứ thần Cung Quốc tự đạo tự diễn thì sao? Muốn khiến điện hạ áy náy, cứ như vậy, sau này Thái Tử Phi ở bên người điện hạ địa vị không giống ban đầu dễ dàng hành sự hơn......"

Hai lông mày không khỏi nhíu chặt vào nhau, Đoạn Càn Mục trong lòng nói thầm.

Vì sao Thừa Ngọc nói như vậy về Tô Khanh Hàn?

Đoạn Càn Mục nghĩ trăm lần cũng không ra.

Mới đầu hắn cho rằng lời nói Phạm Thừa Ngọc cũng có vài phần đạo lý, nhưng mà nghĩ lại không chịu nổi cân nhắc.

Nếu Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh thật sự phối hợp diễn kịch, hiệu quả so với giết địch một nghìn, tự hạ tám trăm còn khoa trương, bởi vì nếu không phải Lâm Vân và Đoạn Càn Thuần, hiểu lầm giữa hắn và Tô Khanh Hàn căn bản không thể cởi bỏ; và lý, nếu không có Đoạn Càn Lân ra tay tương trợ, Bạch Mạnh cũng không thể chạy trời cho khỏi nắng.

Đến lúc đó, Bạch Mạnh chịu án tử hình, Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Phi đưa cho Lam Hách, chết trong miệng hung thú—— chuyện này, chẳng lẽ đều ở trong tính toán của Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh?

Nếu để hắn áy náy, Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh sẽ cam tâm tình nguyện mạo hiểm lớn như thế?

Đoạn Càn Mục cho rằng không có khả năng.

Mà Phạm Thừa Ngọc thân là Lại Bộ thị lang đương triều, Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất Dực Bắc Quốc, thiên tư thông tuệ, học phú ngũ xa, không thể ngay cả đạo lý này cũng không biết.

Càng nghĩ càng đau đầu, Đoạn Càn Mục vẫn không nghĩ ra lí do Phạm Thừa Ngọc phải nói những lời kia với hắn.

Hàng mi dài điểm xuyết mi mắt dương lên, hắn quay đầu liếc nhẹ nằm Tô Khanh Hàn bên cạnh hắn.

Sườn mặt Tô Khanh Hàn trong bóng đêm không rõ lắm, Đoạn Càn Mục cũng không biết được Tô Khanh Hàn có ngủ không, theo bản năng vươn tay, thời điểm đầu ngón tay chạm vào gương mặt Tô Khanh Hàn, cả người Tô Khanh Hàn mình.

Tô Khanh Hàn không mở mắt, ngược lại nhắm càng chặt mắt.

Đoạn Càn Mục thấy được Tô Khanh Hàn đang khẩn trương, toàn thân dựng ngược lông tơ, cả người tản ra sự bài xích mãnh liệt đối với hắn.

Đoạn Càn Mục không tiếng động thở dài.

Hắn chính là mỹ nam tử đệ nhất Dực Bắc Quốc, võ công cao cường, quyền cao chức trọng.

Đối với hắn như vậy, Tô Khanh Hàn có cái gì không hài lòng?

Đoạn Càn Mục không rõ.

"Tô Khanh Hàn......"

Biết Tô Khanh Hàn căn bản không ngủ, Đoạn Càn Mục khẽ mở môi.

Trong bóng đêm truyền đến tiếng nói giàu từ tính Đoạn Càn Mục, âm lượng không lớn, nhưng ở trong phòng an tĩnh lại cực kì rõ ràng.

"Ngươi có phải...... Thật sự rất ghét cô hay không?"

Thời điểm hỏi ra những lời này, Đoạn Càn Mục không thể hiểu được mà cảm thấy không tự tin.

Lúc trước Tô Khanh Hàn rõ ràng đã nói rõ——

"Ngươi chính là hạng người ích kỷ duy ngã độc tôn, ta không thể phản kháng ngươi, cũng không thể phản kháng vận mệnh chính mình...... Nhưng mà cảm tình của chính ta tự mình làm chủ được, ta ghét ngươi, thống hận ngươi, sau này không thể cho ngươi sắc mặt tốt."

Khi Tô Khanh Hàn đánh giá hắn, Đoạn Càn Mục càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, thế nhưng còn một tia ủy khuất.

"Thôi, cứ xem như cô không hỏi."

Tô Khanh Hàn chuẩn bị trả lời Đoạn Càn Mục, đột nhiên lại nghe Đoạn Càn Mục nói như vậy.

Đoạn Càn Mục trở mình, đưa lưng về phía hắn, như đang bực bội.

Tô Khanh Hàn quay đầu nhìn chằm chằm ót Đoạn Càn Mục một lát, thở dài một hơi.

Quan hệ giữa hắn và Đoạn Càn Mục thật sự quá mức vặn vẹo, rõ ràng chiến trường mới là nơi thuộc về hai người bọn họ.

Nếu Đoạn Càn Mục không yêu cầu hắn tới hòa thân, nếu võ công hắn không bị phong ấn không bị tước chức vị, hai người bọn họ có thể giống như quá khứ vậy ở trên chiến trường giao phong, thế lực ngang nhau.

Mặc kệ cuối cùng ai thắng ai bại, sống hay chết, bọn họ đều có thể coi đối phương là địch nhân, đối thủ đáng giá để kính nể.

Nhưng mà hiện tại......

Tô Khanh Hàn nheo đôi mắt lại, cảm giác thái dương đau như muốn nổ tung.

Hắn xoa thái dương, nội tâm ngũ vị tạp trần.

Hiện tại, hắn thành Thái Tử Phi của Đoạn Càn Mục.

Nổi danh cả kinh thành là người của Đoạn Càn Mục, càng trên quan hệ xác thịt.

Nhưng mà, hắn không thể đi vào tâm Đoạn Càn Mục, mà Đoạn Càn Mục, cũng không thể đi vào tâm hắn.

Tô Khanh Hàn nhắm mắt lại, lắc đầu.

Hai người bọn họ cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn có một ngày...... ngọc nát đá tan?

Không thể tưởng tượng kết giữa hắn và Đoạn Càn Mục sẽ tốt đẹp, tâm tình Tô Khanh Hàn càng thêm trầm trọng.

Lúc này, từ bên cạnh truyền đến tiếng hít thở cân xứng của Đoạn Càn Mục, hắn ý thức được Đoạn Càn Mục ngủ rồi.

"Thật là tên khốn trong tim không phổi."

Trở mình, Tô Khanh Hàn cũng đưa lưng về phía Đoạn Càn Mục.

Tiếng hít thở dần dần lớn hơn, Đoạn Càn Mục ngáy khò khè, Tô Khanh Hàn vốn tưởng rằng đêm nay hắn khẳng định ngủ không được, nhưng mà nghe thấy tiếng ngáy của Đoạn Càn Mục, hắn vậy mà không thể tưởng tượng đi vào giấc ngủ.

Nguyệt lạc Nhật thăng, ngày đêm luân phiên.

Một ngày mới đã đến.

Lam Hách thân khoác chiến giáp Lam bạc, hùng hổ mà đi tới Dung Nhân cung của Đoạn Càn Phi.

Hắn tuy rằng đã nhận lời mời Đoạn Càn Phi đến ngắm hoa, nhưng trong lòng hắn biết rõ Đoạn Càn Phi muốn mượn cơ hội này mượn sức hắn, rốt cuộc thân là võ tướng hắn không có hứng thú đối với chuyện ngắm hoa.

trong cung Dung Nhân mở ra muôn hồng nghìn tía mẫu đơn, hoa đoàn cẩm thốc, tranh kỳ khoe sắc.

Nhưng mà một đường đi tới, Lam Hách lại trước sau xụ mặt, thoạt nhìn hung thần ác sát, phảng phất như Đoạn Càn Phi và Hàn Thù thiếu hắn mấy trăm vạn lượng bạc.

Đoạn Càn Phi và Hàn Thù đi ở bên cạnh cố tươi cười, nội tâm thấp thỏm bất an.

Bọn họ biết Lam Hách vì chuyện gì mà tức giận.

Vốn hắn và Hàn Thù là vì lấy lòng mượn sức Lam Hách mới đưa Tô Khanh Hàn qua làm lễ vật, nhưng ai có thể ngờ, Đoạn Càn Mục đột nhiên đổi ý, chạy vào tầng hầm tướng quân phủ Lam Hách nhất kiếm giết chết hung thú sủng vật yêu nhất Lam Hách nuôi nhiều năm.

Ở hoàng thành dưới chân thiên tử nuôi hung thú chính là tử tội, Lam Hách tự nhiên không dám lộ ra, Đoạn Càn Mục cũng chắc chắn Lam Hách không có cách nào tố giác, bởi vậy mới tùy ý làm bậy.

Kết quả, mỹ nhân Lam Hách không được hưởng, lại bị giết hung thú, có thể nói là vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Bút trướng này, Lam Hách không thể tìm Đoạn Càn Mục tính, cơn tức giận trong lòng không có chỗ phát tiết, tự nhiên sẽ giận chó đánh mèo đến trên người hai người bọn họ.

Bởi vì nếu không phải bọn họ đưa Tô Khanh Hàn cho Lam Hách, mầm tai hoạ này cũng sẽ không từ trên trời giáng xuống, đáp xuống ở trên đầu Lam Hách.

Nhưng giận chó đánh mèo chung quy là giận chó đánh mèo, oan có đầu nợ có chủ, Đoạn Càn Phi và Hàn Thù theo dọc theo đường đi vẫn luôn cân nhắc, muốn khơi mào bất mãn Lam Hách đối với Đoạn Càn Mục như thế nào, cái gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, cứ như vậy Lam Hách sẽ đứng ở trận doanh đối lập với Hoàng Thái Tử, để bọn họ sở dụng.

"Thật là, mấy thứ hoa hòe đẹp chỗ nào không biết?!"

Lam Hách một chân giẫm nát hai đóa hoa mẫu đơn mới nở.

"Lam tướng quân bớt giận." Hàn Thù lập tức cung kính mà chắp tay với Lam Hách, "Lam tướng quân đây là vẫn canh cánh trong lòng hành động khi trước của Thái Tử điện hạ?"

"Vô nghĩa!" Lam Hách hai tay ôm ngực, hung hăng mắt trợn trắng, "Thái Tử cũng thật quá đáng, có biết hung thú kia theo bổn quân nhiều năm hay không...... vì Tô Khanh Hàn? Tô Khanh Hàn...... Chính là người Cung Quốc, là kẻ thù của chúng ta!"

"Lam tướng quân nói cực kỳ đúng." Đoạn Càn Phi cũng phụ họa theo Lam Hách, "Chuyện này xét đến cùng đều do đại ca."

"Nếu sớm biết rằng sẽ biến thành như vậy, bổn quân còn không bằng sớm liền......" Nói tới đây, Lam Hách nặng nề mà thở dài.

Hắn còn không bằng sớm mà chiếm Tô Khanh Hàn cho riêng mình! Ít nhất còn có thể nếm thử hương vị của Thái Tử Phi.

Lắc đầu, Lam Hách hối hận không thôi.

Thấy Lam Hách lộ ra vẻ tiếc nuối, Đoạn Càn Phi và Hàn Thù liếc nhau, hai người ngầm hiểu.

"Nhìn dáng vẻ...... Lam tướng quân đối với Tô Khanh Hàn nhớ mãi không quên!"

Nghe Hàn Thù ám chỉ sâu xa, Lam Hách nhướng mày, liếc Hàn Thù cười cười, "Thượng Thư đại nhân mới am hiểu sâu việc này, bổn quân nơi nào so được."

"Lam tướng quân quá khen."

"Vốn dĩ bổn quân không muốn chạm vào đồ vật dơ bẩn, có điều thân phận Tô Khanh Hàn có chút đặc thù, hắn chính là kẻ thù lớn nhất của bổn quân, hiện tại hắn lưu lạc đến Dực Bắc Quốc chúng ta, ta cũng không thể " bạc đãi " hắn?" Lam Hách nhếch môi, cười dữ tợn đến nỗi mặt vặn vẹo khiến người khác nhìn vào ớn sống lưng.

"Lão thần hiểu ý Lam tướng quân." Hàn Thù vuốt chòm râu hoa râm, "Hơn nữa Lam tướng quân bởi vì Tô Khanh Hàn bị tổn thất lớn như vậy, nói như thế nào chuyện này cũng không thể tính như vậy."

"Không sai!" Đoạn Càn Phi nắm tay, chém đinh chặt sắt, "Việc này cứ giao cho bổn vương, bổn vương nhất định sẽ giúp Lam tướng quân báo mối thù xương máu."

"Ồ?" Lam Hách sờ quai nón, "Không biết Cảnh vương điện hạ tính toán như thế nào?"

"Chuyện này sao......" Đoạn Càn Phi nhướng mắt, lộ ra một tia cười xấu xa, "Bổn vương biết có người có thể giúp chúng ta một tay."
Bình Luận (0)
Comment