Ngày gần đây, nước Cẩm Lan phụ thuộc Dực Bắc Quốc tiến cống một ít lụa tuyết trân quý cho hoàng thất Dực Bắc Quốc.
Cẩm Lan tuy rằng là tiểu quốc, nhưng công nghệ dệt vải cực kì phát đạt, có được lượng lớn người giỏi tay nghề, đặc biệt bọn họ dùng phương thức dệt độc nhất vô nhị dệt ra chín màu lụa tuyết càng là xa gần nổi tiếng.
Chín màu lụa tuyết, xem tên đoán nghĩa là một loại xa hoa tơ lụa, sắc như tuyết trắng, nhưng dưới ánh mặt trời lại có thể chiết xạ ra chín loại bất đồng sáng rọi, bởi vậy được gọi là lụa tuyết chín màu.
Bởi vì dệt nhiễm phương thức không dễ, chín màu lụa tuyết sản lượng cực thấp, giá trị liên thành, lần này Cẩm Lan tiến cống cho Dực Bắc Quốc cũng chỉ có mười cuộn.
Hoàng đế Dực Bắc Quốc giữ lại năm cuộn, còn thừa năm cuộn đều ban thưởng cho Đoạn Càn Mục.
Nói cách khác, toàn bộ trong hoàng thất Dực Bắc Quốc, cũng chỉ có hoàng đế và Hoàng Thái Tử mới có được loại lụa tuyết chín màu trân quý vô cùng này.
Tuy nói ngoại trừ Đoạn Càn Mục, tam hoàng tử Đoạn Càn Phi và bát hoàng tử Đoạn Càn Lân đều được hoàng đế thích, nhưng luận thế lực, luận địa vị, hai người này đều thua xa Đoạn Càn Mục.
Huống chi, tháng này chính là sinh nhật Đoạn Càn Mục, lụa tuyết chín màu này cũng coi như hoàng đế quà sinh nhật đưa cho Đoạn Càn Mục.
Chính ngọ, ngói lưu ly Cảnh Dương Cung bị ánh nắng chiếu ánh vàng rực rỡ.
"Thừa Ngọc, sao em lại tới đây?"
Nghe thái giám tổng quản thông báo Phạm Thừa Ngọc tới, Đoạn Càn Mục lập tức chủ động đi đến bên ngoài nghênh đón.
Phạm Thừa Ngọc hôm nay mặc một thân y phục màu tím nhạt tường vân thêu thùa, eo đeo mỹ ngọc, rất có quân tử chi phong, còn mang theo một tia cảm giác thần bí.
"Thừa Ngọc tham kiến điện hạ."
Phạm Thừa Ngọc thỉnh an với Đoạn Càn Mục, lập tức bị Đoạn Càn Mục nâng dậy.
"Nơi này không có người ngoài, không cần đa lễ."
"Tạ điện hạ." Phạm Thừa Ngọc đứng thẳng người, dư quang lơ đãng liếc qua Tô Khanh Hàn từ trong phòng đi ra.
Tô Khanh Hàn mặc áo dài xanh thẫm sắc thạch, rõ ràng y phục mộc mạc không đáng nhắc tới, nhưng mà mặc trên người Tô Khanh Hàn lại có ý nhị khác, lịch sự tao nhã điềm đạm, tuyệt trần xuất thế, khiến người trước mắt sáng ngời.
Tô Khanh Hàn ngẩng đầu, ánh mắt không hẹn mà gặp Phạm Thừa Ngọc.
Nháy mắt, Phạm Thừa Ngọc câu khóe môi, nhưng Tô Khanh Hàn lại cảm thấy Phạm Thừa Ngọc cười nhạt không có ý tốt, tràn ngập địch ý.
"Tô Khanh Hàn......"
Đoạn Càn Mục cũng thấy Tô Khanh Hàn, đang muốn xoay người gọi Tô Khanh Hàn lại.
Phạm Thừa Ngọc thủ đoạn lôi kéo, hắn từ ngoài thềm đi đến bên cạnh Tô Khanh Hàn.
Khóe miệng Phạm Thừa Ngọc tuy rằng vẫn tươi cười, nhưng cười lại có chút sượng.
"Ngươi thân là Thái Tử Phi của cô, cùng nhau bồi Thừa Ngọc trò chuyện với cô đi!"
Đi đến trước mặt Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục nghiêm trang mà nói.
Tô Khanh Hàn giật mình, không hiểu chuyện gì.
Từ lần đầu hắn gặp mặt Phạm Thừa Ngọc hắn đã biết —— Đoạn Càn Mục thích Phạm Thừa Ngọc.
Phạm Thừa Ngọc...... có lẽ cũng thích Đoạn Càn Mục.
Nếu như thế, Đoạn Càn Mục hẳn sẽ tạo cơ hội để hai người Phạm Thừa Ngọc một chỗ, gọi hắn đến làm cái gì?
Huống chi, hắn chính là hung thủ giết chết huynh trưởng Phạm Thừa Ngọc - Phạm Thanh Thư trên chiến trường.
Thù này, không ngừng bị Phạm Thừa Ngọc nhớ kỹ, Đoạn Càn Mục cũng nhớ kỹ, nếu không hắn sẽ không bị bắt đến Dực Bắc Quốc hòa thân.
Mằy nhíu lại càng sâu, Tô Khanh Hàn không hiểu được trong đầu Đoạn Càn Mục rốt cuộc muốn làm cái gì.
Chẳng lẽ nói...... Đoạn Càn Mục lại âm mưu kế hoạch gì sao? tra tấn hắn thương tổn hắn?
Tô Khanh Hàn hơi hơi cúi đầu, không tiếng động thở dài.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng quan hệ giữa hắn và Đoạn Càn Mục chi thoáng trở nên hòa hợp một ít!
Nhìn dáng vẻ chỉ là hắn ảo giác thôi.
Không nhận thấy được nội tâm Tô Khanh Hàn lo âu, Đoạn Càn Mục nằm tay Phạm Thừa Ngọc, một tay khác nắm tay Tô Khanh Hàn, cứ như vậy dẫn theo hai người đi vào sảnh ngoài.
Hắn sở dĩ gọi Tô Khanh Hàn tới tiếp khách, bởi vì hắn muốn hòa hoãn mâu thuẫn giữa Phạm Thừa Ngọc và Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn là kẻ thù giết huynh của Phạm Thừa Ngọc.
Lúc trước đúng là bởi vì muốn giúp Phạm Thừa Ngọc báo thù, cho nên hắn mới trăm phương nghìn kế bắt ép Tô Khanh Hàn tới Dực Bắc Quốc.
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, trên chiến trường phía đao kiếm không có mắt, Phạm Thanh Thư chết không thể đổ hết lên trên đầu Tô Khanh Hàn, dù sao cũng là kỹ năng Phạm Thanh Thư không bằng người, nếu không người chết chính là Tô Khanh Hàn.
Nghĩ đến đây, Đoạn Càn Mục theo bản năng sờ vết sẹo bên mắt trái.
Vết sẹo này đã trở nên phai nhạt, vẫn như cũ khiến hắn canh cánh trong lòng.
Bởi vì vết sẹo này chính là sỉ nhục hắn, thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, lúc ấy, kỹ năng hắn cũng không bằng người, cho nên mới bị Tô Khanh Hàn chém bị thương.
Tuy nói trong lòng hắn biết rõ Phạm Thừa Ngọc không thể như vậy dễ dàng tha thứ cho Tô Khanh Hàn, có điều hắn cũng không hy vọng Phạm Thừa Ngọc bởi vì chuyện huynh trưởng mà luôn nhằm vào Tô Khanh Hàn.
Tỷ như lúc trước Phạm Thừa Ngọc nói những lời đó với hắn, hiển nhiên chính là mang theo thành kiến nghiêm trọng với Tô Khanh Hàn.
Phạm Thừa Ngọc là ân nhân cứu mạng của hắn, đối với hắn mà nói cực kì quan trọng.
Nhưng Tô Khanh Hàn là Thái Tử Phi của hắn.
Đoạn Càn Mục cũng không hiểu tại sao, nhưng mà không quá hy vọng Tô Khanh Hàn bị Phạm Thừa Ngọc hiểu lầm.
Sảnh ngoài, Đoạn Càn Mục ngồi ở chính vị, thoạt nhìn cao cao tại thượng.
Tô Khanh Hàn và Phạm Thừa Ngọc ngồi bên người hắn một trái một phải.
Ba người cũng không mở miệng trong lúc nói chuyện, không khí trở nên xấu hổ.
Sau một lúc lâu, Phạm Thừa Ngọc nhoẻn miệng cười, tươi cười ôn tồn lễ độ.
"Điện hạ, người đoán Thừa Ngọc hôm nay tới, là vì chuyện gì?"
Đoạn Càn Mục nghiêng đầu, thoáng tự hỏi trong chốc lát, cười trả lời: "Nhất định là bởi vì Thừa Ngọc nhớ cô, đúng hay không?"
"Điện hạ thật là......" Phạm Thừa Ngọc lập tức rũ mi xuống, lộ ra một vẻ tư thái thẹn thùng.
Nhìn Đoạn Càn Mục và Phạm Thừa Ngọc như ở nơi không người tán tỉnh nhau, Tô Khanh Hàn có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Nếu coi hắn như không khí, cần gì phải gọi hắn tới?
Tô Khanh Hàn nghĩ trăm lần cũng không ra.
Mà đúng lúc này, Đoạn Càn Mục đang trộm nghiêng mắt ngắm Tô Khanh Hàn, muốn nhìn một chút Tô Khanh Hàn đối với câu nói kia hắn vừa mới nói có phản ứng gì đặc biệt hay không.
Nhưng mà, Tô Khanh Hàn lại chỉ lạnh mặt, nhìn qua như chán muốn chết.
Đoạn Càn Mục không nhịn được nhíu mày, ngực tức khắc có loại cảm giác như bị thứ gì lấp kín.
Vì sao Tô Khanh Hàn không có một chút phản ứng gì với lời nói của cô?
Đoạn Càn Mục gãi gãi ót, cưỡng bách mình khống chế cảm xúc bực bội.
"Điện hạ......"
Ngửa đầu nhìn Đoạn Càn Mục, Phạm Thừa Ngọc buồn bực nhìn Đoạn Càn Mục suy nghĩ chuyện gì mà chuyên chú như vậy.
"Điện hạ?"
"Ơi!"
Đoạn Càn Mục hậu tri hậu giác mà phục hồi tinh thần, nhìn về phía Phạm Thừa Ngọc, "Em vừa mới nói cái gì?"
Biểu tình trên mặt Phạm Thừa Ngọc có chút cứng đờ, có điều vẫn tươi cười như cũ, " Thừa Ngọc nói...... tháng này chính là điện hạ sinh nhật."
"Ừm, đúng vậy!" Đoạn Càn Mục chẳng hề để ý mà nhún nhún vai.
Mỗi năm sinh nhật hắn đều phải mở yến hội, nhận một đống hắn lễ vật vừa không thích cũng không có gì dùng, lâu dần hắn đối với sinh nhật trở nên không hề chờ mong.
"Cái này...... Là một chút tâm ý của Thừa Ngọc, nếu điện hạ không chê thì nhận cho Thừa Ngọc vui!"
Gò má trắng nõn nhiễm đỏ ửng nhàn nhạt, Phạm Thừa Ngọc một bên nói một bên bước ra, tới gần Đoạn Càn Mục, đưa một hộp gỗ khắc họa tinh tế tới trước mặt Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục tự nhiên nhận chiếc hộp lấy, mở ra vừa thấy, không nhịn được ngạc nhiên.
"Đây là......"
"Là quạt phỉ thúy do chính tay Thừa Ngọc điêu khắc mạ vàng." Phạm Thừa Ngọc tươi cười dần dần trở nên tự hào, "Nguyên liệu phỉ thúy cũng do Thừa Ngọc tự mình chọn lựa, cũng không biết điện hạ có thích hay không."
Lấy quạt phỉ thúy mạ vàng ra ngoài, Đoạn Càn Mục đảo qua đảo lại nhìn kĩ.
Cây quạt này dùng chất liệu tốt, chạm trổ cực kỳ tinh xảo, mặt trên mạ vàng vẽ rồng điểm mắt, sẽ không làm người cảm thấy quá mức hoa lệ, giọng khách át giọng chủ.
"Cây quạt đẹp quá." Đoạn Càn Mục khen không dứt miệng, "Thừa Ngọc, em thật có tâm! Cô không ngờ em còn biết điêu khắc."
"Thừa Ngọc cố tình bái sư học thưa điện hạ." Hơi cúi đầu, Phạm Thừa Ngọc một bên nói một bên cố ý xoa đôi tay, muốn để Đoạn Càn Mục chú ý tới ngón tay bị thương của hắn.
Nhưng mà tiếc nuối chính là, nhận được lễ vật Phạm Thừa Ngọc, Đoạn Càn Mục mới ý thức được sinh nhật mình, Tô Khanh Hàn thân là Thái Tử Phi cũng nên tặng lễ vật cho hắn, vì thế quay đầu nhìn về phía Tô Khanh Hàn, không chú ý tới động tác nhỏ của Phạm Thừa Ngọc.
Tô Khanh Hàn lúc này đang yên lặng mà uống trà, biểu hiện ra ngoài chính là đối với sinh nhật Đoạn Càn Mục và chuyện Phạm Thừa Ngọc đưa lễ vật không hề hứng thú.
Đoạn Càn Mục không khỏi dùng sức nhấp môi.
"À đúng rồi."
Thấy lực chú ý Đoạn Càn Mục đặt ở trên người Tô Khanh Hàn, Phạm Thừa Ngọc lập tức mở miệng hỏi: "Không biết Thái Tử Phi tặng lễ vật gì cho điện hạ, có thể cho Thừa Ngọc kiến thức một chút không?"
Buông bát trà, Tô Khanh Hàn nhướng mắt, ánh mắt phóng lên trên người Phạm Thừa Ngọc.
Rõ ràng, Phạm Thừa Ngọc cố ý hỏi như vậy, cũng chắc chắn hắn không thể chuẩn bị lễ vật gì.
Nghe Phạm Thừa Ngọc vừa hỏi như vậy, Đoạn Càn Mục tức khắc như bị kích thích cũng vểnh tai lên nghe, hai con mắt cũng tỏa sáng theo.
Chẳng lẽ nói...... Tô Khanh Hàn có chuẩn bị lễ vật cho cô sao?
Tuy nói hắn cảm thấy xác suất Tô Khanh Hàn sẽ chuẩn bị hạ lễ sinh nhật cho hắn cực kỳ bé nhỏ, nhưng sinh nhật hắn vốn dĩ không phải chuyện gì bí mật, mấy ngày này, trong cung từ trên xuống dưới đều khua chiêng gõ mõ làm chuẩn bị yến tiệc tổ chức sinh nhật hắn.
Nói không chừng......
Hầu kết hơi lăn, Đoạn Càn Mục nuốt nước miếng, biết rõ hy vọng càng lớn thất vọng lại càng lớn, vẫn nhịn không được chờ mong lên.
"Tô Khanh Hàn, ngươi......"
"Nếu ta nói ta không muốn tặng gì cho ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Trái tim như bị mũi tên bắn trúng, sắc mặt Đoạn Càn Mục đột biến.
Vốn tưởng rằng Đoạn Càn Mục nghe xong hắn nói sẽ thẹn quá thành giận, nổi trận lôi đình, nhưng mà Tô Khanh Hàn thấy biểu tình trên mặt Đoạn Càn Mục không phải phẫn nộ, mà cực kì bi thương.
Hắn nói, như mũi tên đâm vào người Đoạn Càn Mục.
Ngực trái không thể hiểu được sản sinh một tia đau đớn, Tô Khanh Hàn hít sâu một hơi, đứng lên đi qua, vươn tay nhìn Đoạn Càn Mục, "Có thể mượn bảo kiếm điện hạ yêu nhất dùng một chút không?"
"Hả?" Đoạn Càn Mục oai oai đầu, vẻ mặt khó hiểu, "Ngươi mượn kiếm cô muốn làm cái gì?"
Kiếm hắn yêu nhất, tự nhiên khi trước ở trên chiến trường đã bị Tô Khanh Hàn bẻ gãy, thanh kiếm này sau khi được đúc lại đã bị hắn dùng để giết chết hung thú cứu Tô Khanh Hàn một mạng.
Thấy Tô Khanh Hàn mặc không lên tiếng, Đoạn Càn Mục tuy rằng có chút do dự, nhưng vẫn sai người đem kia lấy bảo kiếm hắn âu yếm lại đây.
"Cho ngươi." Đoạn Càn Mục giao kiếm cho Tô Khanh Hàn, "Ngươi đừng tưởng rằng kiếm tới tay ngươi rồi ngươi lại đưa lại cho cô xem như quà sinh nhật, cô không dễ lừa gạt như vậy đâu."
Nhìn Đoạn Càn Mục dẩu miệng, gương mặt phình phình, tựa như đứa trẻ mới lớn chịu ủy khuất, làm cho Tô Khanh Hàn cảm thấy ngoài ý muốn, suýt nữa cười ra tiếng.