Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 89

"Ư!"

Tô Khanh Hàn chấn động.

Văn võ bá quan đang ngồi cũng ngây ra như phỗng.

Dòng rượu Nóng bỏng theo nụ hôn của Đoạn Càn Mục chảy vào trong miệng, Tô Khanh Hàn hầu kết lăn lộn, bị ép nuốt xuống ngụm rượu kia, yết hầu và ngực như bị bị bỏng rát.

Đút rượu vào trong miệng Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục liền buông Tô Khanh Hàn ra, mỉm cười ánh mắt toát ra một tia không tha.

"Thế nào, hiện tại sao không hoảng sợ đi?"

Môi bị Đoạn Càn Mục chà đỏ, Tô Khanh Hàn mở miệng, đầu ngón tay muốn sờ miệng mình, nhưng tay chỉ lơ lững giữa không trung.

Trên môi còn lưu lại nhiệt độ và hương vị của Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn cảm thấy ngực nhảy thình thịch.

Hắn vốn nên tức giận Đoạn Càn Mục cố tình làm bậy, nhưng nhìn Đoạn Càn Mục một tay chống cằm mặt mày hớn hở, lời mắng chửi trong lòng lại không thể nào thốt ra được.

"Thật tốt!"

Ngồi ở phía dưới, Đoạn Càn Thuần ngẩng đầu nhìn Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn cao cao tại thượng, không nhịn được thốt lên một câu hâm mộ cảm khái.

Nếu mà nói, hắn cũng muốn ở trước mắt bao người trắng trợn táo bạo mà hôn Lâm Vân, biểu thị công khai với mọi người Lâm Vân là vật sở hữu của hắn.

"Quả nhiên phải cưới hỏi đàng hoàng."

"Nhị ca, ca lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì đó?"

Ngồi ở bên cạnh Đoạn Càn Thuần, Đoạn Càn Lân nước mắt to tò mò hỏi.

"Đệ còn nhỏ, căn bản sẽ không hiểu." Đoạn Càn Thuần không để bụng mà xua xua tay với Đoạn Càn Lân.

Trên đời này thứ hắn không thích nhất chính nhà bị người khác xem là trẻ con, Đoạn Càn Lân phồng má sữa, trừng hai mắt, "Ai nói ta không hiểu? Ta...... sang năm đã thành niên rồi, giống như nhị ca, đại ca các ngươi, là người trưởng thành!"

Nhìn Đoạn Càn Lân nghiêm túc như lập lời thề, Đoạn Càn Thuần che khóe môi buồn cười, "Đệ nha...... được được, coi như đệ hiểu đi!"

Đoạn Càn Lân ong đầu, vẫn không hiểu gì, "Cho nên nhị ca đang lầu bầu cái gì đó?"

"Cũng không có gì, chỉ là ta nghĩ trong tương lai nương tử của ta sẽ là cái dạng gì."

"Nương tử?" Đoạn Càn Lân chấn động, "Là chỉ...... Vương phi sao?"

"Đúng vậy!" Đoạn Càn Thuần gật đầu, rất có hứng thú mà quay đầu nhìn qua.

Người ngồi đối diện, Lâm Vân và Phạm Thừa Ngọc.

Tuy rằng Đoạn Càn Mục biết Đoạn Càn Thuần từ trước đến nay thích ở bên cạnh Lâm Vân, nhưng lần này hắn mời Đoạn Càn Lân, so với Lâm Vân, Đoạn Càn Thuần và Đoạn Càn Lân đều là hoàng tử, càng thích hợp ngồi cùng nhau.

Hơn nữa, xem ra Đoạn Càn Mục, hắn cũng không thể nhiều lần an bài Đoạn Càn Thuần ngồi ở bên người Lâm Vân, như có như không tách Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân.

Tuy nói không có thể ngồi với Lâm Vân vai sát vai, có điều Lâm Vân có thể ngồi ở đối diện, Đoạn Càn Thuần thoải mái hào phóng nhìn chằm chằm Lâm Vân.

"Nhị ca, huynh đang nhìn cái gì? Cười đến ngốc."

"Ơ?"

Lực chú ý bị Đoạn Càn Lân hấp dẫn, Đoạn Càn Thuần quay đầu quét qua Đoạn Càn Lân một cái, khuôn mặt cười thành một đóa hoa, "Ta đang nhìn nương tử tương lai của ta!"

"Hả?"

Lời này của Đoạn Càn Thuần vào tai Đoạn Càn Lân càng thêm hồ đồ.

Nếu hắn nói không lầm, Đoạn Càn Thuần mới vừa nhìn chằm chằm vào đối diện, nhưng mà ngồi đối diện chính là hai đại nam nhân.

Một Lâm Vân, một Phạm Thừa Ngọc, hai người không giống dáng vẻ có thể làm nương tử của Đoạn Càn Thuần.

"Nương tử......"

Đoạn Càn Lân ong ong đầu, cũng nhịn không được mặc sức tưởng tượng dáng vẻ nương tử tương lai.

Nghĩ nghĩ, trong đầu hắn không thể hiểu được mà hiện ra thân ảnh Bạch Mạnh——

Bạch Mạnh mặc hỉ bào đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng, gương mặt đỏ bừng, thẹn thùng không chỗ dung thân.

Xì!

Đoạn Càn Lân không nhịn xuống, che miệng cười ra tiếng.

Sao người đó có thể là Bạch Mạnh? Hắn lớn lên chắc nịch như vậy, không giống người trở thành nương tử!

Trong lòng rõ ràng nghĩ như vậy, nhưng Đoạn Càn Lân lại không cách nào ngăn cản mình tiếp tục mặc sức tưởng tượng tiếp.

Từ khi bắt đầu yến hội đến bây giờ, Lâm Vân trước sau không nhìn Đoạn Càn Thuần một cái.

Bởi vì hắn nhận thấy ánh mắt Đoạn Càn Thuần đang nhìn chằm chằm hắn, tầm mắt lộ liễu khiến hắn không biết làm sao.

"Lâm đại nhân, ngài xem nhị hoàng tử vẫn luôn nhìn ngài!"

Đột nhiên nghe thấy Phạm Thừa Ngọc nói như vậy, Lâm Vân nhíu chặt mày, không nói một lời.

Vốn tưởng rằng Phạm Thừa Ngọc không được hắn đáp lại sẽ không tiếp tục cái đề tài này, kết quả Phạm Thừa Ngọc một bên uống rượu một bên hạ giọng luôn ở bên tai hắn lầu bầu về chuyện Đoạn Càn Thuần, tựa hồ đã nhận ra quan hệ giữa hắn với Đoạn Càn Thuần không bình thường.

Lâm Vân ngửa cổ uống rượu một hơi cạn sạch, có chút ngồi không yên.

Cùng lúc đó, văn võ bá quan bắt đầu lục tục chủ động đi lên, đi đến trước mặt Đoạn Càn Mục kính rượu Đoạn Càn Mục.

Hôm nay là sinh nhật Đoạn Càn Mục, khách đến tiệc sinh nhật hành lễ kính rượu với vai chính.

Không muốn nghe Phạm Thừa Ngọc châm chọc mỉa mai, Lâm Vân cầm chén rượu đứng lên, đi đến bên cạnh Đoạn Càn Mục.

Thời điểm hắn mới đi đến trước mặt Đoạn Càn Mục, Lam Hách đột nhiên lảo đảo xông tới, đụng phải bả vai Lâm Vân, Lâm Vân thiếu chút nữa bị xô ngã.

Đoạn Càn Thuần lập tức đứng lên.

Thấy Đoạn Càn Thuần khẩn trương như thế, mặt Phạm Thừa Ngọc mỉm cười nhướng mày.

"Ôi xin lỗi xin lỗi, Lâm đại nhân, là Bổn quân lỗ mãng."

Lam Hách tùy tiện mà xua tay xin lỗi với Lâm Vân.

"Không, do ti chức đi quá giới hạn, mời Lam tướng quân."

Lâm Vân tất cung tất kính mà làm động tác"mời", để Lam Hách kính rượu với Đoạn Càn Mục trước.

Nhưng mà Lam Hách cũng không lấy chén rượu trong tay, "Không không không, Bổn quân hơi uống nhiều quá, vẫn mời Lâm đại nhân trước, Bổn quân lấy chén rượu trở về nha!"

Lâm Vân đành phải chắp tay với Lam Hách, ngay sau đó đi đến trước mặt Đoạn Càn Mục, mà Lam Hách cũng ngay lúc này xoay người.

Giây tiếp theo, Tô Khanh Hàn bỗng chốc nghe thấy tiếng vang, đồng thời cảm giác được có thứ gì lăn xuống bên chân mình.

Cúi đầu vừa thấy, đó là một hộp gỗ nhỏ.

Từ phương hướng đến phán đoán, Tô Khanh Hàn cho rằng này hộp gỗ nhỏ hẳn là rơi xuống từ trên người Lâm Vân.

"Ti chức kính chúc Thái Tử điện hạ hồng phúc tề thiên, như ý cát tường." Lâm Vân lúc này đang kính rượu chúc thọ Đoạn Càn Mục.

Tô Khanh Hàn nhặt hộp gỗ lên, "Lâm đại nhân......"

Lâm Vân xoay người muốn đi, bị Tô Khanh Hàn gọi lại.

"Cái này, là vật của Lâm đại nhân làm rơi?" Tô Khanh Hàn đưa hộp gỗ qua.

"Hả?" Lâm Vân chớp mắt, không hiểu gì, thuận thế nhận lấy hộp gỗ, "Cái này là......"

Nhìn vẻ mặt Lâm Vân nghi hoặc, Tô Khanh Hàn tò mò hỏi: "Cái này không phải đồ vật của Lâm đại nhân sao? Rơi ở bên chân ta......"

" Lâm Vân lớn mật!"

Đột nhiên, Hàn Thù đập bàn đứng lên, giận dữ chỉ thẳng mặt Lâm Vân, cảm xúc kích động, "Ngươi dám...... Ngươi dám ở bữa tiệc sinh nhật Thái Tử điện hạ thi hành thuật vu cổ!"

"Cái gì?!"

Vừa nghe lời này của Hàn Thù, Đoạn Càn Mục chấn động.

Xiết chặt hộp gỗ trong tay, sắc mặt Lâm Vân bỗng chốc đại biến.

"Là nguyền rủa......" Lúc này, Đoạn Càn Phi cũng đứng lên lớn tiếng ồn ào, "Vật trong tay Lâm Vân...... Là quan cổ nguyền rủa!"

"Quan cổ?!"

"Sao có thể như vậy......"

Một đại thần khác nghe Đoạn Càn Phi một mực chắc chắn như thế, sôi nổi quay đầu nhìn chằm chằm hộp gỗ trong tay Lâm Vân.

Hộp gỗ này lớn bằng bàn tay, có hình chữ nhật được sơn một lớp nâu nhạt, thoạt nhìn thật sự có vài phần giống quan tài.

"Thật là quan cổ nguyền rủa!"

"Này...... Này Lâm đại nhân vậy mà......"

"Đại nghịch bất đạo! Quả thực là đại nghịch bất đạo!"

Các đại thần biểu hiện càng ngày càng kích động, không hẹn mà cùng bắt đầu chỉ trích Lâm Vân.

Tô Khanh Hàn trợn mắt há miệng, hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống).

Gì mà thuật vu cổ? gì mà quan cổ nguyền rủa?

Hắn nghe không hiểu chuyện gì?

"Không có khả năng!"

Lúc này, Đoạn Càn Thuần giận dữ đứng lên, đi thẳng đến bên cạnh Lâm Vân.

"Toàn bộ các ngươi câm miệng cho ta! Lâm Vân hắn tuyệt đối không có khả năng sử dụng thuật vu cổ!"

"Nhị hoàng tử sao có thể chắc chắn Lâm đại nhân vô tội?"

Lam Hách chạy xông tới, dùng thân thể cao lớn cường tráng ngăn cản Đoạn Càn Thuần.

"Nhị hoàng tử, Thái Tử điện hạ còn ở đây! Tựa hồ không tới phiên nhị hoàng tử người xen mồm."

"Ngươi!"

Đoạn Càn Thuần khóe mắt tẫn nứt, hung tợn mà trừng Lam Hách.

Nhưng mà Lam Hách gương mặt hung ác lúc này lại lộ ra vẻ tươi cười, khiến người không rét mà run.

"Không tồi, Thái Tử điện hạ ở đây, bất luận kẻ nào cũng không được làm càn." Hàn Thù nói, làm bộ làm tịch mà chắp tay với Đoạn Càn Mục.

Giờ này khắc này, ánh mắt mọi người ở đây đều đặt trên người một người Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Mục trầm mặt, mày kiếm nhíu chặt, mục như chim ưng, cả người tản ra khí thế không giận tự uy.

Trầm mặc thật lâu sau, hắn nhìn chằm chằm Lâm Vân, khẽ mở môi, "Lâm Vân, mở hộp này ra."

Tiếng nói nặng trĩu tựa như đè núi Thái Sơn, Lâm Vân nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ mà mở hộp gỗ trong tay ra.

Khi nhìn thấy vật bên trong hộp gỗ, Đoạn Càn Mục đột nhiên giương tay, bang một tiếng đánh hộp gỗ nghiêng trên mặt đất.

Một con vải dệt nho nhỏ cứ như vậy rơi xuống trên mặt đất, trên miếng vải liêu, dùng chỉ vải đỏ thêu ba cái chữ to rành mạch:

ĐOẠN CÀN MỤC.

Mọi người ở đây nháy mắt thay đổi sắc mặt, ngoại trừ Tô Khanh Hàn.

"Quả nhiên là quan cổ nguyền rủa." Hàn Thù dùng ống tay áo to rộng che khuất cằm, một bộ ghét bỏ lại sợ hãi.

Những người khác cũng biểu hiện e sợ tránh còn không kịp.

"Hộp gỗ này...... này không phải đồ vật của ti chức......" Lâm Vân hoảng loạn mở miệng, nhưng mà không chờ giải thích xong đã bị Đoạn Càn Phi và Lam Hách liên hợp đánh gãy.

"Lâm đại nhân, sự việc đã bại lộ ngươi mới phủ nhận, thấy đại ca ta dễ lừa quá à? Hay là nói như ngươi con mắt của mọi người ở đây đều bị mù dùng để trang trí thôi?"

"Đúng vậy Lâm đại nhân...... bổn quân nghe thấy rõ ràng, là Thái Tử Phi nhặt hộp gỗ của ngươi rơi xuống trả cho ngươi, ngươi còn dám chống chế không thành?"

Nghe Lam Hách nhắc tới như vậy, Lâm Vân lập tức nhìn về phía Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn bị Lâm Vân nhìn thì không hiểu cái gì.

Hắn chẳng qua nhặt đồ vật Lâm Vân làm rơi trả cho Lâm Vân thôi, vì sao Lâm Vân lại dùng ánh mắt nghi kỵ và cừu thị nhìn hắn?

Không ngừng là Lâm Vân, Đoạn Càn Thuần cũng thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn, trong ánh mắt trừng lớn tràn ngập khó có thể tin cùng với mãnh liệt phẫn nộ.

Cung điện to như vậy lâm vào một mảnh quỷ quyệt yên lặng, một giọt mồ hôi lạnh theo thái dương Lâm Vân chảy xuống.

Lúc này, Phạm Thừa Ngọc chậm rì rì mà đứng lên, đi qua đi nhặt vải dệt rơi xuống trên mặt đất, cung kính mà dùng hai tay dâng lên.

"Ở ngày sinh nhật điện hạ dùng quan cổ nguyền rủa điện hạ, chính là tội ác tày trời, tội ác tày trời...... Có điều, quan cổ nguyền rủa chính là tử tội tru di cửu tộc, đại sự xin điện hạ nắm rõ, chớ có oan uổng Lâm đại nhân."

Từ trong tay Phạm Thừa Ngọc nhận lấy miếng vải liêu kia, Đoạn Càn Mục vừa nhìn vải dệt dùng dây tơ hồng thêu tên của mình liền nhịn không được nổi trận lôi đình.

"Phạm đại nhân lời này sai rồi." Lam Hách hai tay ôm ngực, nâng cằm lên, vênh mặt hất hàm, "Là chính miệng Thái Tử Phi nói này hộp gỗ này là của Lâm đại nhân, mà hộp gỗ này chính là quan cổ nguyền rủa, vải dệt bên trong chính là bằng chứng."

"Nhưng mà Lâm đại nhân lại thề thốt phủ nhận." Phạm Thừa Ngọc làm bộ ở thế biện giải cho Lâm Vân.

"Vậy ý của ngài...... Không phải Lâm đại nhân nói dối, chính là Thái Tử Phi nói dối?" Lam Hách cố ý lớn tiếng ồn ào, ba chữ "Thái Tử Phi" bỏ thêm trọng âm.

Tức khắc, lực chú ý văn võ bá quan lập tức tập trung tới trên người Tô Khanh Hàn.

Giữa mày Tô Khanh Hàn nhíu lại, biểu tình nghiêm túc, tuy rằng trong lòng đối với sự kiện này vẫn còn nghi vấn, nhưng giờ này khắc này hắn đã ý thức được ——

Đây là một vòng tròn.

Dùng ngón trỏ và ngón cái nhéo miếng vải liêu, Đoạn Càn Mục nhìn chằm chằm vào vải dệt một lúc lâu, giữa mày nhăn càng ngày càng thâm.

Sau một lúc lâu, hắn thong thả mà kéo vải ra từ trên người hình nhân, cuối cùng đi tới trước người Tô Khanh Hàn.

Ánh mắt từ vải dệt trong tay dời đi, chuyển qua trên người Tô Khanh Hàn.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Tô Khanh Hàn nhảy dựng, có loại cảm giác bị tầm mắt Đoạn Càn Mục sắc bén đâm thủng.

"Vải dệt này...... Là lụa tuyết chín màu Cẩm Lan tiến cống."

Hàng mi dài Tô Khanh Hàn đột nhiên ngẩng lên.

Cùng lúc đó, Phạm Thừa Ngọc đè thấp cằm, không cảm xúc mà cong khóe môi.
Bình Luận (0)
Comment