Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 90

"Thái Tử điện hạ người nói gì?" Hàn Thù làm bộ không nghe rõ Đoạn Càn Mục nói, lớn tiếng hỏi.

Đoạn Càn Mục mày kiếm trói chặt, quay đầu nhìn Hàn Thù, ánh mắt sắc bén.

Hàn Thù tức khắc rụt cổ, không dám nhìn thẳng tròng mắt nóng rực Đoạn Càn Mục.

"Cô nói...... miếng vải liêu này là lụa tuyết chín màu, là cống phẩm khó gặp, mặc dù ở trong hoàng thất cũng chỉ có cô và phụ hoàng mới có, cô chưa bao giờ ban thưởng lụa tuyết chín màu này cho Lâm Vân, cho nên......"

"Có lẽ nào hắn trộm vải của đại ca?" Đoạn Càn Phi vội vã mà đánh gãy lời Đoạn Càn Mục.

"Cũng có khả năng Lâm đại nhân bị oan." Lúc này, Phạm Thừa Ngọc lại đứng ra thay Lâm Vân nói chuyện, "Điện hạ có thể suy nghĩ lại một chút, ngoại trừ Hoàng Thượng và điện hạ, có người nào được phép có lụa tuyết chín màu nữa không, lại có thể giá họa cho Lâm đại nhân?"

"Đương nhiên là có!"

Không chờ Đoạn Càn Mục mở miệng, Lam Hách đột nhiên đi về phía trước chỉ vào mặt một người, vươn ngón tay chỉ thẳng mặt Tô Khanh Hàn, "Trên người Thái Tử Phi không phải là lụa tuyết chín màu sao?"

"Này......" Phạm Thừa Ngọc ngẩng đầu, từ trên xuống dưới đánh giá Tô Khanh Hàn, lại vờ lơ đãng mà nhìn về phía Đoạn Càn Mục, "Vi thần mơ hồ nhớ rõ, điện hạ hình như từng ban thưởng lụa tuyết chín màu cho Thái Tử Phi, có điều......"

Xấu hổ cười cười, Phạm Thừa Ngọc muốn nói lại thôi, lắc đầu, "Có điều chuyện này không thể, điện hạ đối xử với Thái Tử Phi không tệ, Thái Tử Phi sao có thể ác độc như thế, dám dùng quan cổ nguyền rủa điện hạ!"

"Trên đời này không gì là không thể." Lam Hách véo eo, tính sẵn trong lòng, phảng phất đã kết luận Tô Khanh Hàn chính là người phía sau màn độc thủ, "Hộp gỗ này do Thái Tử Phi nhặt lên giao cho Lâm đại nhân, bên trong cũng chỉ có lụa tuyết chín màu Thái Tử Phi mới có...... Chân tướng không phải rõ ràng sao! Thái Tử điện hạ, mạt tướng khẩn cầu Thái Tử điện hạ đánh tên yêu nghiệt này vào tử lao chịu hình!"

"Lam tướng quân xúc động." Hàn Thù vuốt chòm râu hoa râm, lời nói thấm thía: "Dùng quan cổ nguyền rủa Thái Tử đương triều là tội lớn! Thái Tử Phi biết rõ lụa tuyết chín màu mặc ở trên người mình, vậy mà là người ngu xuẩn? Y lão thần thấy, Lâm đại nhân càng khả nghi, đặc biệt gần đây thần nghe đồn Lâm đại nhân và nhị hoàng tử có giao tình, có lẽ Lâm đại nhân muốn dùng quan cổ nguyền rủa Thái Tử điện hạ, để nhị hoàng tử thay thế......"

"Hàn Thù!"

Đoạn Càn Thuần thật sự không thể nhịn được nữa, gầm lên giận dữ.

"Ngươi đừng ở đó ngậm máu phun người! Lâm Vân đối với đại ca trung thành và tận tâm, há để cho gian thần như ngươi châm ngòi ly gián!"

Bị Đoạn Càn Thuần chỉ vào cái mũi mắng, Hàn Thù lại không giận phản cười, nhất phái thản nhiên, "Nhị hoàng tử, người vội vã thay Lâm đại nhân nói chuyện như thế, chẳng lẽ bị lão thần chọc trúng chỗ đau, chột dạ?"

"Ngươi!" Đoạn Càn Thuần nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục phản bác Hàn Thù cũng không được, im lặng lại càng sai.

Trên cao nhìn xuống nhìn xuống Đoạn Càn Thuần, Đoạn Càn Mục nhìn Đoạn Càn Thuần thật sự sốt ruột thay Lâm Vân.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn lại đặt lên người Lâm Vân.

Lâm Vân sắc mặt trắng bệch, trán chảy một tầng mồ hôi.

Hắn nhìn không ra Lâm Vân trước mắt không phản ứng kịp cảm thấy kinh hoảng, hay bởi vì quan cổ nguyền rủa thật là việc Lâm Vân làm.

Lâm Vân chính là phụ tá đắc lực hắn, là nhất tin cậy người hắn.

Nếu Lâm Vân đều phản bội hắn......

Đoạn Càn Mục hít hà một hơi, không dám tiếp tục nghĩ tiếp.

Hắn phải tin tưởng Lâm Vân.

Hắn tin cách Lâm Vân làm người.

Nhưng mà......

Nếu thật là vì Đoạn Càn Thuần thì sao?

Nội tâm Đoạn Càn Mục như rơi xuống hầm băng, hụt hẫng.

"Dù sao bọn họ cũng đủ khả nghi, không phải Lâm đại nhân làm, chính là Thái Tử Phi làm."

"Nhất định không phải Lâm Vân!" Đoạn Càn Thuần gân cổ lên ồn ào, đánh gãy lời nói Lam Hách, "Muốn nói ai mới thật sự ghi hận trong lòng với đại ca, khẳng định là Thái Tử Phi!"

Ánh mắt phóng thẳng lên người Đoạn Càn Thuần, Tô Khanh Hàn một đôi Hắc Đồng gợn sóng bất kinh.

Khi trước, Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân từng giúp hắn, nhưng trước mắt, vì bảo vệ Lâm Vân, Đoạn Càn Thuần không tiếc đẩy sai lầm đến trên người hắn.

"Thái Tử Phi xuất thân Cung Quốc, Dực Bắc Quốc, và đại ca có xích mích, Thái Tử Phi mới càng có động cơ nguyền rủa đại ca!"

Đoạn Càn Thuần nói xong, mặc dù là Tô Khanh Hàn cũng không nghe ra trong lời nói không có gì bất ổn.

Kết quả, kết cục vẫn chỉ đến thế?

Tô Khanh Hàn nhịn không được than nhẹ một hơi.

Thân ở địch quốc, tứ cố vô thân, bất luận kẻ nào đều có thể dễ dàng khấu tội ở trên đầu của hắn.

Bởi vì chỉ có hắn, mới chân chân chính chính —— người ngoài.

Chư vị đại thần ở đây nghe Hàn Thù, Đoạn Càn Phi, Lam Hách, Đoạn Càn Thuần khắc khẩu, sôi nổi châu đầu ghé tai khe khẽ nghị luận.

Loại tình huống trước mắt này, mặc dù Đoạn Càn Mục muốn âm thầm xử lý, nhưng xem ra không thể.

"Thái Tử điện hạ, quan cổ nguyền rủa tuyệt nhiên không phải trò đùa, lão thần khẩn cầu điện hạ bắt giữ những kẻ tình nghi, giao cho Hình Bộ thẩm vấn."

"Thần tán thành."

"Lão thần cũng cho rằng nên giao cho Hình Bộ xử lý."

"Vì bảo vệ giang sơn Dực Bắc Quốc, thần khẩn cầu Thái Tử điện hạ tra rõ việc này."

Các đại thần sôi nổi quỳ gối trước người Đoạn Càn Mục xin chỉ, tình ý chân thành.

Trong lòng Đoạn Càn Mục biết rõ những người này cũng muốn tốt chohắn, rốt cuộc quan cổ ở Dực Bắc Quốc là một loại cổ truyền nguyền rủa ác độc từ xưa đến nay.

Đừng nói nguyền rủa Hoàng Thái Tử đương triều, dùng quan cổ nguyền rủa bá tánh bình dân, cũng phải lãnh 200 trượng trọng hình.

Nhưng mà......

Đoạn Càn Mục mâu thuẫn nhìn Lâm Vân, lại nhìn Đoạn Càn Thuần, tầm mắt cuối cùng rơi xuống trên người Tô Khanh Hàn.

Ánh mắt giao nhau với Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn không nói một lời.

Hắn đoán được Đoạn Càn Mục kế tiếp sẽ làm như thế nào.

Đoạn Càn Mục sẽ phái người giam giữ hắn, sau đó nghiêm hình tra tấn, cuối cùng đánh cho nhận tội —— phần lớn họa vu cổ đều là kết quả này.

Hơi khép mi mắt, Tô Khanh Hàn khẽ lắc đầu.

Tựa như người Dực Bắc Quốc không tin được hắn vậy, hắn cũng đồng dạng không tin được Hình Bộ Dực Bắc Quốc.

Rơi vào trong tay Hình Bộ, hắn chỉ sợ không có cơ hội nhìn thấy mặt trời?

"Người đâu!"

Đột nhiên, Đoạn Càn Mục nghiêm nghị phá vỡ suy nghĩ hỗn loạn của Tô Khanh Hàn.

"Áp giải Lâm Vân vào đại lao Hình Bộ hậu thẩm."

"Đại ca!"

Đoạn Càn Thuần hét lớn, "Ngươi không thể đối xử như vậy với Lâm Vân! Hắn vì ngươi mà......"

"Nhị đệ!" Cao cao tại thượng nhìn xuống Đoạn Càn Thuần lòng nóng như lửa đốt, Đoạn Càn Mục biểu tình nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm khắc, "Chuyện này đệ tốt nhất không nên nhúng tay vào...... Đừng bức cô."

Ba chữ cuối cùng, là Đoạn Càn Mục cảnh cáo hắn, trong lòng Đoạn Càn Thuần biết rõ.

Đoạn Càn Thuần dùng sức cắn môi, tức giận và không cam lòng ở trong lồng ngực hình thành hai xoáy nước va chạm kịch liệt.

Hắn biết, Đoạn Càn Mục đây là muốn tốt cho hắn và Lâm Vân.

Quan cổ từ trước đến nay là tối kỵ trong cung, việc này truyền tới bọn họ phụ hoàng lỗ tai cũng là chuyện sớm hay muộn.

Cái này mấu chốt, hắn càng là giúp Lâm Vân nói chuyện, Lâm Vân hiềm nghi liền càng nặng, làm không hảo còn sẽ liên lụy đến hắn.

Nhưng mà......

Đoạn Càn Thuần xiết chặt tay, móng tay ghim sâu vào thịt máu chảy lẫn lộn.

Hắn tức giận vì hắn bất lực, thời điểm Lâm Vân cần hắn nhất, hắn không thể giúp gì cho người mình thương.

Thẳng đến khi bị bọn thị vệ áp đi, Lâm Vân không nói một lời.

Từ một khắc quan cổ xuất hiện trong tay hắn, hắn đã hết đường chối cãi.

Trước mắt hắn nói càng nhiều, càng cho nhóm đối thủ Đoạn Càn Mục thừa nước đục thả câu.

Lâm Vân sẽ không phạm sai lầm như vậy.

Giây phút chạm mặt với Đoạn Càn Thuần, hắn không tiếng động lắc lắc đầu về phía Đoạn Càn Thuần.

Hắn hy vọng Đoạn Càn Thuần có thể bình tĩnh lại, chớ nên hành sự xúc động, rốt cuộc, chỉ có thể để Đoạn Càn Thuần phủi sạch can hệ với chuyện này, mới có cơ hội giúp hắn rửa sạch oan khuất.

Nhưng mà thứ hắn nhìn được, lại là tròng mắt tràn ngập tia máu của Đoạn Càn Thuần.

Nhị hoàng tử......

Thời điểm Lâm Vân bị bọn thị vệ áp giải khỏi Cảnh Dương Cung, trong đầu chỉ lưu lại hình ảnh Đoạn Càn Thuần vừa phẫn hận vừa nôn nóng.

Lần này bỏ tù, hắn đã chấp nhận có thể rửa sạch oan sâu hoặc hơi thở thoi thóp dưới nghiêm hình tra tấn, người hắn lo lắng duy nhất, có lẽ cũng chỉ có một mình Đoạn Càn Thuần?

Ý thức được còn một người quan tâm mình như thế, trái tim Lâm Vân loạn nhịp, trên mặt không thể tưởng tượng mà cười thẹn thùng.

Cảnh Dương Cung, mọi người ở đây đều nhón chân mong chờ thời điểm Tô Khanh Hàn bị đánh vào tử lao, Đoạn Càn Mục lại nói rằng lời Tô Khanh Hàn không tin được.

"Còn về phía Thái Tử Phi...... Tạm thời giam lỏng ở trong cung, không được bước ra phòng nửa bước, chờ Hình Bộ thẩm vấn."

"Thái Tử điện hạ?!"

"Đại ca!"

Hàn Thù, Đoạn Càn Phi, Lam Hách ba người trăm miệng một lời.

Phạm Thừa Ngọc nghe Đoạn Càn Mục hạ mệnh lệnh như vậy cũng ăn cả kinh không nhỏ, nhưng mà phần giật mình hắn không biểu hiện ở trên mặt.

"Đại ca......" Đoạn Càn Thuần hiển nhiên cũng bất mãn với cách hành sự phân biệt này của Đoạn Càn Mục.

Lâm Vân và Tô Khanh Hàn đều liên quan đến quan cổ nguyền rủa, nhưng mà Lâm Vân bị bắt vào nhà tù, mà Tô Khanh Hàn chỉ bị giam lỏng, hiển nhiên không công bằng.

Nhưng mà, Đoạn Càn Thuần mở miệng, cuối cùng không thốt được một lời, phất trường tụ giận dữ rời đi.

"Các ngươi cũng lui ra hết đi!"

Đoạn Càn Mục xua tay, ra lệnh một tiếng.

Nhóm thần tử đến đây vốn để chúc mừng, đạt được mục đích rồi cũng nhao nhao rời đi, trong cung điện to như vậy nhanh chóng chỉ dư lại hai người Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn, lập tức trở nên quạnh quẽ rất nhiều.

Không khí như bị cô đặc, quấn quanh thân Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn.

Không có người ngoài, Đoạn Càn Mục nặng nề mà than ra một hơi, trực tiếp ngồi bệch xuống đất, hoàn toàn không thấy uy nghiêm và ngạo khí ngày thường.

Nhìn Đoạn Càn Mục như vậy, Tô Khanh Hàn có chút ngoài ý muốn, chớp mắt.

Ánh vào mi mắt là hình ảnh Đoạn Càn Mục, cô đơn hiu quạnh.

Tô Khanh Hàn mấp máy môi, không nói gì cả, chỉ ngồi bên cạnh Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Mục quay đầu nhìn về phía Tô Khanh Hàn, nhấp môi, mới mở miệng: "Ngươi...... Có phải có rất nhiều lời muốn hỏi cô hay không?"

Tô Khanh Hàn cũng nhìn về phía Đoạn Càn Mục, gật đầu, "Ừ, tỷ như...... sao ngươi không nhân cơ hội ném ta vào đại lao?"

"Nhân cơ hội?" Đoạn Càn Mục nghe Tô Khanh Hàn dùng chữ như vậy, tức khắc trợn trắng mắt, "Ở trong mắt ngươi, cô là một tên điên tội ác tày trời không từ thủ đoạn phải không? Còn " nhân cơ hội "...... sao cô phải nhân cơ hội hãm hại Thái Tử Phi của mình?"

Đương nhiên bởi vì chúng ta có thù oán —— những lời này, Tô Khanh Hàn không nói.

Từ ngay từ đầu, mục đích chính của Đoạn Càn Mục muốn thay Phạm Thừa Ngọc, báo thù giết huynh, cho nên mới làm mọi cách khó dễ hắn, nhục nhã hắn, để hắn sống không bằng chết.

Một tay chống cằm, Tô Khanh Hàn nhìn chằm chằm Đoạn Càn Mục tức giận, trong lòng phạm nói thầm.

Tâm tư Đoạn Càn Mục người này...... Thật đúng khó có thể nắm bắt!

Nghĩ như vậy, đột nhiên, Đoạn Càn Mục ngồi ở bên người hắn cả người nằm xuống, đầu gối lên đùi hắn.
Bình Luận (0)
Comment