Thấy sắc mặt Lâm Vân lúc đỏ lúc trắng, Đoạn Càn Thuần nhịn không được cười ha ha ha, "Nói giỡn thôi, xem em bị dọa sợ kìa......"
Nghe Đoạn Càn Thuần nói như vậy, Lâm Vân lúc này mới thở phào một hơi.
"Trong nhà lao vừa dơ vừa nát, ta không đành lòng!"
Cụng trán với Lâm Vân, Đoạn Càn Thuần nhìn chằm chằm Lâm Vân ánh mắt lấp lánh sáng lên, "Có điều Lâm Vân, đừng cho là ta sẽ buông tha em, chờ đến khi em vô tội được phóng thích, ta muốn nhốt em ở trong cung làm bảy ngày bảy đêm......"
Biết Đoạn Càn Thuần đang khoác lác, Lâm Vân chỉ nhẹ cười khẽ.
Bảy ngày bảy đêm? Sẽ chết người......
"Vẫn đợi ti chức được vô tội phóng thích rồi nói sau!"
Qua đêm nay, có lẽ mới là khảo nghiệm chân chính.
Lâm Vân rất rõ ràng Hàn Thù từng có ân với thượng thư Hình Bộ, mặc dù thượng thư Hình Bộ không phải vây cánh của Đoạn Càn Phi, nhưng cũng không phải người của Đoạn Càn Mục.
Ngày mai nghiêm hình tra tấn chỉ sợ không thể thiếu, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chẳng qua hắn lo lắng Đoạn Càn Thuần sẽ không trơ mắt nhìn hắn bị đánh.
"Nhị hoàng tử......"
Giơ mi mắt, Lâm Vân nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Đoạn Càn Thuần, "Người có thể đáp ứng ti chức, mặc kệ phát sinh chuyện gì, không thể hành sự xúc động."
"Không thể."
Đoạn Càn Thuần từ chối dứt khoát lưu loát.
Lâm Vân mấp máy môi, không có lời nào để nói.
"Ta biết em suy nghĩ cái gì." Đoạn Càn Thuần trở mình, ôm Lâm Vân vào trong ngực, mắt nhìn nóc nhà tù, "Em sợ ngày mai thời điểm em chịu cực hình ta sẽ ngăn cản, đến lúc đó Đoạn Càn Phi bọn họ có thể nhân cơ hội gán cho ta tội danh gây trở ngại thẩm vấn, đúng không?"
"...... Dạ." Lâm Vân gật đầu.
Đoạn Càn Thuần ôm Lâm Vân càng chặt, "Cho nên em quan tâm ta sao! Thế nào, có phải cảm thấy ta có nhiều ưu điểm hơn đại ca phải không?"
"Dạ?"
Lâm Vân chớp chớp mắt, buồn bực mà nhìn về phía Đoạn Càn Thuần.
Hắn không hiểu sao Đoạn Càn Thuần phải nhắc tới Đoạn Càn Mục, hỏi lời này hắn cảm thấy tính tình hai huynh đệ này ngày thường hình như rất giống nhau.
"Nhị hoàng tử và Thái Tử điện hạ vốn dĩ không giống nhau, mỗi người đều có ưu điểm riêng."
Cảm giác lời Lâm Vân nói giống như việc công xử theo phép công, Đoạn Càn Thuần bất đắc dĩ mà thở dài.
Nhìn dáng vẻ này hắn muốn lấy được tâm Lâm Vân có lẽ gánh thì nặng mà đường thì xa!
Bóng đêm, sương mù dần bay đi, phảng phất vạn vật được gột rửa.
Trời tờ mờ sáng, Phạm Thừa Ngọc đẩy cửa sổ ra, chờ đợi những tia nắng ban mai buông xuống.
Trên người hắn chỉ khoác một kiện trung y đơn bạc, y phục không chỉnh tề, lộ ra mảng ngực trắng nõn, trên da thịt thấp thoáng vài vệt xanh vệt đỏ.
hít sâu một hơi, Phạm Thừa Ngọc hít một hơi không khí ban mai, cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Quay đầu nhìn về phía giường, trên giường có một người đang ngủ say.
"Đến canh giờ rồi, không đi chỉ sợ sẽ bị người khác phát hiện......"
Lầm bầm lầu bầu, tay chân Phạm Thừa Ngọc nhẹ nhàng tới gần mép giường, vươn tay chạm vào người trên giường, nhưng mà đầu ngón tay dừng lại giữ không trung, không nhẫn tâm đánh thức người đang ngủ say.
Đúng lúc này, hàng mi khẽ đọng đậy, lộ đôi mắt màu lam sắc bén, im lặng nhìn chằm chằm Phạm Thừa Ngọc.
Phạm Thừa Ngọc không khỏi giật mình, chợt rộ ra vài phần sủng nịch tươi cười, "Ta đánh thức người sao, tứ hoàng tử?"
Đoạn Càn Hạ cũng không trả lời Phạm Thừa Ngọc, chỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm Phạm Thừa Ngọc, ánh mắt rõ ràng có phần hung dữ, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác lưu luyến không rời.
Đột nhiên, một cánh tay rắn chắc ôm chặt Phạm Thừa Ngọc vào lòng.
Phạm Thừa Ngọc suýt nữa bị ngã, hai chân lảo đảo một chút mới đứng vững gót chân.
Tựa như một đứa trẻ con, hắn vươn tay sờ sờ đầu Đoạn Càn Hạ, ngón tay dài trắng nõn mảnh khảnh vuốt mái tóc đen nhánh Đoạn Càn Hạ thong thả trượt xuống.
"Tứ hoàng tử, thời gian không còn sớm, người thật sự phải trở về."
Tuy rằng giọng nói Phạm Thừa Ngọc ôn nhu, nhưng lời này nghe vào lỗ tai Đoạn Càn Hạ không hề nghi ngờ đang đuổi hắn đi, tức khắc Đoạn Càn Hạ cảm thấy bị lăn qua lăn lại như trống bỏi.
Trước kia Đoạn Càn Hạ mỗi lần lén lút chạy đến chỗ hắn, đều ngoan ngoãn trước khi trời sáng sẽ hồi cung, để tránh chọc người tức giận.
Nhưng mà mấy lần gần đây, Đoạn Càn Hạ ngủ thẳng đễn khi trời ấng còn ở chỗ hắn ăn vạ chậm chạp không đi, hắn không nhịn được có chút lo lắng.
"Tứ hoàng tử, lại có kẻ bắt nạt người sao?"
Đoạn Càn Hạ lắc đầu.
"Thật sự?" Phạm Thừa Ngọc nghiêm túc hỏi: "Thật sự không phải sợ ta lo lắng cho nên gạt ta?"
Đoạn Càn Hạ tiếp tục lắc đầu.
Biết Đoạn Càn Hạ không bị ai bắt nạt, Phạm Thừa Ngọc nhẹ nhàng thở ra.
"Người mau hồi cung đi thôi, nếu bị người khác nhìn thấy người xuất cung lẻn vào phủ ta đã thì vạn sự không thành."
Phạm Thừa Ngọc vừa dứt lời Đoạn Càn Hạ đã nhíu mày, đôi mắt màu lam rất khác với những người ở Dực Bắc Quốc trở nên lạnh như băng hàn quang.
"A!"
Đột nhiên, Đoạn Càn Hạ hung hăng cắn Phạm Thừa Ngọc một ngụm, cắn trước ngực Phạm Thừa Ngọc.
Đến khi da thịt non mịn Phạm Thừa Ngọc chảy máu, Đoạn Càn Hạ mới nhả ra, không nói một lời mặc y phục chỉnh tề rời khỏi phòng Phạm Thừa Ngọc.
Quay đầu nhìn chăm chú bóng dáng mảnh khảnh của Đoạn Càn Hạ, Phạm Thừa Ngọc than nhẹ một hơi, trên mặt có vài phần cô đơn.
Ngày mới bắt đầu.
Lâm Vân không ngờ ở trong nhà tù hắn cũng có thể ngủ an ổn như thế, một giấc ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Khi hắn thức dậy, Đoạn Càn Thuần đã đứng ở trước cửa nhà tù, như đang trông cửa cho hắn, dáng vẻ sẵn sàng tư thế nghiêng đón quân địch.
Lúc này, Hình Bộ thượng thư mang theo thủ hạ khí thế rào rạt mà tới.
Lâm Vân tới gần Đoạn Càn Thuần, kéo kéo ống tay áo Đoạn Càn Thuần, muốn Đoạn Càn Thuần tránh ra để người Hình Bộ đi vào, nhưng mà Đoạn Càn Thuần vẫn không nhúc nhích đứng ở cửa.
"Có ta ở đây, các ngươi đừng mơ tưởng động đến một sợi lông tơ của Lâm Vân."
Thấy Hình Bộ thượng thư quả nhiên mang theo hình cụ, Đoạn Càn Thuần sắc mặt không tốt, vẻ mặt nghiêm khắc.
Hình Bộ thượng thư tên là Lý Hàn, ngày thường xưa nay không lui tới với Đoạn Càn Thuần, tự nhiên cũng không có gì giao tình.
"Nhị hoàng tử, hạ quan phụng mệnh phá án, cầu xin nhị hoàng tử không ngăn trở." Lý Hàn hành lễ với Đoạn Càn Thuần.
"Ngươi phá án thì phá án, mang hình cụ tới làm cái gì?" Đoạn Càn Thuần giận dữ chỉ hai tên thủ hạ phía sau Lý Hàn, hai tên thủ hạ một tay nắm roi da, một tay khác cầm bàn ủi thiêu hồng.
"Hạ quan......" Lý Hàn ấp a ấp úng, xoa mồ hôi trên trán.
Hình cụ hắn mang theo dĩ nhiên do Hàn Thù gợi ý cho hắn, hắn cũng chỉ muốn hù dọa Lâm Vân, kết quả tốt nhất là Lâm Vân chủ động khai cung, như vậy cũng đỡ phải hắn phiền toái.
"Lý đại nhân." Lâm Vân cung kính chắp tay với Lý Hàn, "Quan cổ nguyền rủa không phải do ta làm, ta bị oan."
"Hừ!" Lý rét lạnh hừ một tiếng, "Kẻ nào bị tống vào đại quan cũng đều nói mình bị oan...... Lâm đại nhân, hạ quan cho rằng ngài là người thông minh, cho ngài cơ hội tự bạch...... Chỉ cần ngài nói ra người phía sau màn sai sử ngài là ai, bản quan tự nhiên sẽ không làm khó dễ ngài."
Vừa nghe Lý Hàn nói, Lâm Vân đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hàn Thù muốn thông qua Lý Hàn truyền đạt ý tứ, chỉ sợ buộc hắn chỉ ra và xác nhận Tô Khanh Hàn là người phía sau màn độc thủ, cứ như vậy hắn sẽ miễn cho da thịt chịu khổ và tai ương lao ngục, còn có thể đẩy toàn bộ tội trạng lên người Tô Khanh Hàn.
"Không có người sai sử ta, ta nói ta bị oan." Lâm Vân nói chắc chắn.
"Ngài!" cơ mặt Lý Hàn hơi giật, giương tay lên, "Người đâu, đại hình hầu hạ!"
Thủ hạ Lý Hàn đi thẳng đến người Lâm Vân.
"Các ngươi muốn dùng hình phải bước qua xác của ta!"
Đoạn Càn Thuần giang rộng hai tay, cả người chắn trước người Lâm Vân.
"Nhị hoàng tử......"
Lâm Vân muốn đẩy Đoạn Càn Thuần ra, đáng tiếc không đẩy nổi.
"Việc này và nhị hoàng tử không liên quan đến nhau, nhị hoàng tử vào đây bồi ti chức một đêm, ti chức đã vô cùng cảm kích."
"Nói mà không biết suy nghĩ gì hết."
Quay đầu nhìn về phía Lâm Vân, Đoạn Càn Thuần cười tươi sáng, cúi người tiến đến bên tai Lâm Vân, nhỏ giọng nói nhỏ với Lâm Vân: "Lâm Vân, nếu em muốn cảm kích ta, phải ngoan ngoãn nghe ta nói, đừng quên em thuộc về ta, tuy tâm em không thuộc về ta, thân thể của em...... Cũng là vật của ta, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương vật của ta!"
Dứt lời, Đoạn Càn Thuần quay lại nhìn về phía Lý Hàn, hất cằm, "Lý đại nhân, hôm nay ngươi muốn dụng hình với Lâm Vân, phải vượt qua xác Đoạn Càn Thuần ta trước!"
"Này......" Lý Hàn bị lời Đoạn Càn Thuần hùng hổ hoảng sợ.
Hắn không tham gia đảng tranh, nhưng cũng không muốn không duyên cớ đắc tội hoàng tử, đặc biệt là Đoạn Càn Thuần đệ đệ thân cận nhất của Đoạn Càn Mục.
Nhưng mà Hàn Thù có ân với hắn, hắn không phải loại đồ đệ có ân không báo.
Hơn nữa hắn cũng đồng ý Hàn Thù nhất định phải thẩm vấn Lâm Vân "thật tốt", để Lâm Vân khai cung mới thôi.
"Các ngươi...... Mau kéo nhị hoàng tử ra cho bản quan!"
Nhóm thủ hạ Lý Hàn tuân lệnh, xông tới Đoạn Càn Thuần.
Đoạn Càn Thuần muốn động thủ với những người này, lại bị Lâm Vân nắm chặt lấy cánh tay.
"Nhị hoàng tử trăm triệu không thể!"
Những người này đều là Hình Bộ quan lại, Hình Bộ thẩm án, mặc dù là hoàng tử cũng không có quyền can thiệp, nếu Lý Hàn đến chỗ Hoàng Thượng cáo trạng, Đoạn Càn Thuần hết đường chối cãi, đến lúc đó Đoạn Càn Phi và Hàn Thù lấy việc này làm to chuyện thêm mắm thêm muối, cuối cùng Đoạn Càn Thuần tự rước họa vào thân.
Nhóm quan coi ngục một bên kéo Đoạn Càn Thuần ra, một bên muốn bắt giữ Lâm Vân.
"Các ngươi không được chạm vào em ấy!"
Đoạn Càn Thuần nắm chặt dây thừng bị quan coi ngục ném xuống dưới đất.
"Nhị hoàng tử......"
Nhìn Đoạn Càn Thuần liều mạng bảo vệ mình, tim đập nhanh hơn, nội tâm như có đợt thủy triều cuồn cuộn gợn sóng mãnh liệt.
Hắn trước nay không ngờ tới, Đoạn Càn Thuần sẽ vì hắn làm đến bước này.
Phảng phất vì bảo vệ hắn, Đoạn Càn Thuần có thể đối đầu với khắp thiên hạ.
Lí Hàn ra lệnh ngăn cản Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân, giờ này khắc này lại ngơ ngác đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn nhóm quan coi ngục bị Đoạn Càn Thuần một người tiếp một người ngã xuống đất.
Toàn bộ thủ hạ hắn dẫn đến đây đều bị quật ngã tứ tung dưới mặt đấy, Lý Hàn tức giận đến mức râu run run.
"Nhị hoàng tử người...... người đây là coi rẻ triều đình, mục vô vương pháp!"
Giận dữ chỉ vào Đoạn Càn Thuần, Lý Hàn nổi trận lôi đình, "Hạ quan...... Hạ quan nhất định phải tự mình diện thánh, xin Hoàng Thượng cho hạ quan một công đạo!"
Ý thức được chuyện này nếu làm lớn chuyện, Lâm Vân phải Đoạn Càn Thuần tìm cách cầu tình, nhưng mà, nhìn Đoạn Càn Thuần chắp tay sau lưng, ngọc thụ lâm phong, anh tư táp sảng, Lâm Vân vậy mà nhìn ngây người, sâu trong nội tâm cũng nổi lên một ý nghĩ mãnh liệt vui sướng.
Rõ ràng Đoạn Càn Thuần xốc nổi không quan tâm chuyện gì, nhưng mà hắn lại cảm thấy Đoạn Càn Thuần như vậy cực kì soái khí.
Khóe môi cong lên, Lâm Vân buồn cười.
Hung hăng phát tiết một hồi, Đoạn Càn Thuần hậu tri hậu giác phát hiện Lâm Vân đang nhìn chăm chú hắn, còn tưởng rằng Lâm Vân tức giận, kết quả hắn quay đầu, lại nhìn thấy Lâm Vân đang mỉm cười.
"Lâm Vân......"
Phục hồi tinh thần lại, Lâm Vân và Đoạn Càn Thuần bốn mắt nhìn nhau, gương mặt phiếm hồng, cúi đầu, "Nhị hoàng tử......"
Cứ cảm thấy không khí trong phòng giam quái quái, hơn nữa Đoạn Càn Thuần chỉ nghe Lâm Vân còn lại giống như chẳng nghe lời ai nói, Lý Hàn tức đến thổi râu trừng mắt, phất tay áo ra khỏi nhà tù, chuẩn bị đến chỗ Hoàng Thượng cáo trạng.
"Thánh chỉ đến ——!"
Đột nhiên, tiếng hô quen thuộc khiến Lâm Vân và Đoạn Càn Thuần đồng loạt quay đầu.
Lý Hàn tự nhiên cũng nghe thấy, duỗi dài cổ nhìn phía âm thanh truyền đến.
Chỉ thấy đoàn người mênh mông cuồn cuộn mà đi tới, người cầm đầu tay cầm thánh chỉ, bước từng bước dõng dạc, thịnh khí lăng nhân.