Người này đúng là Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục vẫn bộ dáng cũ, đầu đội kim quan, thân khoác hoa phục, vừa xuất hiện, như ánh nắng lóa mắt, nháy mắt chiếu sáng nhà giam âm trầm đen tối.
Đi theo phía sau hắn là Đoạn Càn Lân.
Đây là lần đầu tiên Đoạn Càn Lân đến thăm đại lao Hình Bộ, tuy nói nhà giam không phải nơi tốt đẹp gì, nhưng đối với Đoạn Càn Lân mà nói, hết thảy nơi này xa lạ và mới mẻ, cho nên hắn quay đầu nhìn trái ngó phải, đôi mắt to tròn tràn ngập ngạc nhiên.
"Vi thần tham kiến Thái Tử điện hạ, Duệ Vương điện hạ."
Thấy Đoạn Càn Mục và Đoạn Càn Lân đại giá quang lâm, Lý Hàn lập tức nơm nớp lo sợ quỳ xuống thỉnh an hai người.
Đoạn Càn Mục cầm thánh chỉ trong tay giơ lên cao mở ra, câu chữ lời nói rõ ràng: "Lý Hàn tiếp chỉ...... Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, án quan cổ nguyền rủa chuyển giao toàn quyền cho Hoàng Thái Tử và thất hoàng tử thẩm tra xử lí, Hình Bộ phối hợp, hết thảy nghe theo Hoàng Thái Tử an bài, khâm thử."
"Vi thần...... Lãnh chỉ." Lý Hàn vươn đôi tay run rẩy tiếp nhận thánh chỉ, cảm giác đôi tay bản thân nặng tựa ngàn cân.
Lâm Vân và Đoạn Càn Thuần ở trong nhà lao dỏng tai nghe thánh chỉ không nhịn được hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ không hiểu án tử sao có thể dễ dàng chuyển giao cho Đoạn Càn Mục thẩm tra xử lí như thế?
"Mở cửa ngục, thả người."
Đoạn Càn Mục tùy ý vung tay với Lý Hàn, ra lệnh một tiếng, Lý Hàn phải tòng mệnh.
Đoạn Càn Mục và Đoạn Càn Lân một trước một sau đi vào.
Nhìn thấy Đoạn Càn Thuần, Đoạn Càn Mục ngẩn ra một chút, hoang mang không thôi mà chớp chớp mắt, còn tưởng rằng bản thân hoa mắt.
"Nhị đệ, đệ ở chỗ này làm gì?"
"Ta......" Đoạn Càn Thuần hơi hé miệng, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích từ đâu.
Lúc này, Lâm Vân đột nhiên quỳ xuống, quỳ gối trước mặt Đoạn Càn Mục, "Ti chức xin lỗi điện hạ, để điện hạ phải lo lắng."
Lực chú ý tập trong lên người Lâm Vân, Đoạn Càn Mục nhìn người bạn thân tin cậy nhất mặc một thân tù phục, quỳ chật vật bất kham, trong lòng hụt hẫng.
"Mau đứng lên đi!" Đoạn Càn Mục tự mình đỡ Lâm Vân dậy, còn giúp Lâm Vân gom những sợi tóc hỗn loạn, "Do cô để ngươi chịu ủy khuất."
Nhìn Lâm Vân và Đoạn Càn Mục đối diện với nhau, giữa hai người tựa hồ hình thành một tấm khiên vô hình không ai chạm vào được, Đoạn Càn Thuần mếu máo, đột nhiên không hy vọng Lâm Vân được thả ra.
Tuy nói hắn không muốn Lâm Vân chịu khổ, nhưng Lâm Vân là tội nhân, mặc dù được thả ra nhưng không thể tùy ý ra vào như trước, chỉ có thể ngốc ở trong cung Đoạn Càn Mục, cứ như vậy, hắn không có cơ hội đơn độc ở chung với Lâm Vân.
Ai, còn không bằng nhốt trong nhà lao! Chỉ có hai người bọn họ...... Thật tốt!
Gãi gãi ót, Đoạn Càn Thuần không nhịn được thở ngắn than dài trong lòng.
Lúc chạng vạng, mặt trời chiều ngã về tây.
Tô Khanh Hàn một mình một người đứng ở trong viện Cảnh Dương Cung nhón chân mong chờ.
Trời dần dần tối, cuối cùng hắn cũng chờ được Đoạn Càn Mục trở về với Lâm Vân.
Khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười nhàn nhạt, Tô Khanh Hàn tiến lên một bước, vừa định mở miệng nói chuyện, chỉ thấy Lâm Vân quỳ gối trên mặt đất.
"Ti chức đa tạ Thái Tử Phi cứu mạng!"
Tô Khanh Hàn sửng sốt, cười khổ nâng Lâm Vân dậy, "Lâm đại nhân nói quá lời, ta cũng không làm cái gì!"
Lâm Vân lại lắc đầu, ánh mắt nhìn chăm chú Tô Khanh Hàn tràn ngập cảm kích.
dọc theo đường đi từ đại lao Hình Bộ trở về Cảnh Dương Cung, Đoạn Càn Mục kể hết mọi chuyện cho hắn.
Là Tô Khanh Hàn nói chủ ý cho Đoạn Càn Mục—— chờ đến lúc lâm triều hôm nay, trước để Đoạn Càn Lân bồi Hoàng Thượng nói chuyện phiếm, chọc Hoàng Thượng vui vẻ, ngay sau đó Đoạn Càn Mục tiến cung diện thánh, xin chỉ muốn đích thân thẩm tra xử lí vụ án, bởi vì người bị quan cổ nguyền rủa đúng là Đoạn Càn Mục, bởi vậy Đoạn Càn Mục tự mình thẩm vấn ngược lại công bằng nhất, rốt cuộc người bị nguyền rủa nhất định sẽ không bao che đầu sỏ gây tội nguyền rủa mình.
Hơn nữa, Đoạn Càn Lân rất được Hoàng Thượng sủng ái lại không tranh đảng một bên giúp Đoạn Càn Mục nói chuyện, Hoàng Thượng cuối cùng nhất định sẽ đồng ý để án giao cho Đoạn Càn Mục thẩm tra xử lí, cứ như vậy, Lâm Vân không bị hành hình, cũng dễ dàng điều tra manh mối.
Cứ như vậy, mọi chuyện phát triển thuận lợi, Đoạn Càn Mục dựa theo kiến nghị Tô Khanh Hàn thành công lấy quyền thẩm tra xử lí án, đồng thời cũng cứu được Lâm Vân.
"Có điều Lâm Vân, ngươi hiện tại là phạm nhân, chỉ có thể bị giam cầm trong cung."
"Ti chức đã hiểu." Lâm Vân cung kính thi lễ với Đoạn Càn Mục.
"À...... Phái nhị đệ tới nhìn ngươi đã khỏe."
Đoạn Càn Mục thuận miệng một câu khiến Lâm Vân sửng sốt.
"Điện hạ, sao muốn cho nhị hoàng tử......"
"Do nhị đệ đích thân yêu cầu với cô, nói nếu ngươi về thì phái người báo cho đệ ấy, dù sao hắn rất rảnh." Đoạn Càn Mục một bên trả lời Lâm Vân một bên buông tay.
Giật giật khóe miệng, Lâm Vân hít hà một hơi, nhưng mà trong lồng ngực lại không thể hiểu được mà ấm lên, tim đập cũng dần dần nhanh hơn.
"Đại ca, đệ thì sao?"
Lúc này, Đoạn Càn Lân giơ tay lên, nhìn qua nóng lòng muốn thử.
"Ngươi đương nhiên là giúp đỡ cô thẩm án, cũng để ngươi rèn luyện, tương lai còn dài phải một mình đảm đương một phía."
"Được thôiii!" Đoạn Càn Lân hưng phấn mà nhảy dựng.
Nhưng mà, lời Đoạn Càn Mục nói là nói như vậy, nhưng thực tế làm sao thì không biết.
Một tháng sau thẩm án, người chân chính giúp đỡ Đoạn Càn Mục bận trước bận sau kỳ thật là Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn phát hiện mộng gỗ hộp quan tài và kết cấu lỗ mộng cực kì đặc thù, hắn đã từng nhìn thấy trong cuốn《Sơn Hải Kinh》ghi lại, mà vừa vặn trong tàng thư Đoạn Càn Mục lại có một quyển.
Vì thế hai người mày mò suốt đêm, tra ra loại kết cấu đặc thù mộng và lỗ mộng chỉ có tộc nhân khế yến mới hiểu.
Mười năm trước, tộc khế yến có một bộ phận người di cư về Dực Bắc Quốc, Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục tìm đọc các loại tư liệu cuối cùng cũng tìm được manh mối —— thê tử quản gia đương nhiệm của Lam Hách phủ lôi đình tướng quân, chính là người tộc nhân khế yến.
Nửa tháng sau, Đoạn Càn Mục tìm cách cạy miệng tên quản gia kia, tên quản gia kia khai cung chính Lam Hách sai sử hắn chế tạo hộp gỗ, kết cấu đặc thù mộng và lỗ mộng hắn đúng là từ thê tử mình học được.
Cùng lúc đó, Đoạn Càn Lân trong một lần nói chuyện phiếm với Hoàng Thượng biết được, hóa ra Đoạn Càn Phi đã từng xin Hoàng Thượng ban cho một thước lụa tuyết chín màu.
Cứ như vậy, không đến hai tháng thẩm tra xử lí, án quan cổ nguyền rủa dần dần ré mây nhìn thấy mặt trời, tra ra manh mối.
Đoạn Càn Mục đưa ra kết luận ——án này do Đoạn Càn Phi liên hợp với Lam Hách giá họa cho Tô Khanh Hàn và Lâm Vân.
Nhưng mà, bởi vì thiếu chứng cứ xác thực, Hoàng Thượng chỉ Phi phạt phụng cấm túc với Đoạn Càn, đồng thời huỷ bỏ chức vị lôi đình tướng quân của Lam Hách, biếm hắn thành thủ vệ trông cửa một nơi đến chim không thèm ỉa.
Tuy nói xử phạt so với trong tưởng tượng Đoạn Càn Mục nhẹ rất nhiều, có điều ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, Đoạn Càn Phi, Lam Hách không thể gây sóng gió.
Là đêm, Túy Vân Hiên thắp đèn lộng lẫy, tiếng người ồn ào.
Hai huynh đệ Đoạn Càn Mục và Đoạn Càn Thuần đã lâu không kết bạn đến Túy Vân Hiên uống rượu nghe khúc, đêm nay vừa vặn nghe nói lão bản Túy Vân Hiên mua sắm từ Tây Vực một xe rượu ngon, vì thế Đoạn Càn Mục mời Đoạn Càn Thuần cùng nhau tới nhấm nháp.
"Thế nào nhị đệ, hương vị mỹ tửu bồ đào này cũng không tệ lắm đúng chứ?"
Ngón tay khớp xương rõ ràng nắm chén rượu hoàng kim chế tạo tinh xảo, Đoạn Càn Mục một bên lay động chén rượu một bên hỏi Đoạn Càn Thuần.
"Ừm, xác thật uống rất ngon, nhưỡng rượu không giống với Dực Bắc Quốc chúng ta." Đoạn Càn Thuần liếm khóe miệng, uống chưa đã thèm, "Chờ lát nữa ta muốn mang vài vò rượu đến cho Lâm Vân."
Lại nghe Đoạn Càn Thuần nhắc tới Lâm Vân, Đoạn Càn Mục nhướng mày, "Nhị đệ, ngươi có biết đêm nay ngươi nhắc tới Lâm Vân lần thứ mấy rồi hay không?"
Đoạn Càn Thuần giật mình, gương mặt hơi đỏ lên, ánh mắt lập loè, "Ta...... Ta đề cập rất nhiều lần sao?"
Đoạn Càn Mục phiết miệng nhún vai, lười phản ứng với Đoạn Càn Thuần.
Đêm nay, Đoạn Càn Thuần há mồm ngậm miệng đều là Lâm Vân, không biết còn tưởng rằng Lâm Vân là tức phụ của Đoạn Càn Thuần đó!
Ngửa cổ uống một chén rượu, Đoạn Càn Mục rũ nhẹ mi mắt nhìn chằm chằm trong chén rượu, nhẹ giọng nỉ non: "Ừ...... khi nào về cung cô cũng mang về ít cho Tô Khanh Hàn nếm thử."
"Ai u!"
Vừa nghe Đoạn Càn Mục nói như vậy, Đoạn Càn Thuần lập tức có hứng thú, một tay chống cằm, rất có hứng thú hỏi: "Đại ca, ta phát hiện gần đây thái độ của ngươi với Thái Tử Phi so với ngày xưa khác nhau rất nhiều!"
"Có, có sao?" Đoạn Càn Mục hoảng đến thiếu chút nữa cắn lưỡi, "Ngươi đừng nói bậy, thái độ cô đối đãi với Tô Khanh Hàn vẫn luôn như vậy."
"Như vậy...... thật không?" gương mặt tươi cười Đoạn Càn Thuần lộ ra vài phần giảo hoạt.
"Khụ!" Đoạn Càn Mục thanh thanh nói, cố ý xụ mặt, "Tô Khanh Hàn có ra sao cũng là người Cung Quốc, nếu hắn thành thành thật thật làm Thái Tử Phi của cô, lấy phu vi thiên, cô tự nhiên sẽ không quá mức khó xử hắn, nhưng nếu hắn có chi tâm phản loạn, cô cũng tuyệt không nuông chiều."
"Ồ vậy sao!" Đoạn Càn Thuần buông tay, " hiện tại Thái Tử Phi không có võ công, muốn phản loạn cũng không được đúng không?"
"...... Ừm." Đoạn Càn Mục gật đầu, trong lòng thế nhưng sinh ra một tia tiếc nuối.
"Nhưng mà đại ca, nếu ta nhớ không lầm, lúc ban đầu ngươi nói muốn cưới Tô Khanh Hàn, không phải báo thù cho Phạm Thừa Ngọc sao!"
"Này......"
Đối với sự nghi hoặc của Đoạn Càn Thuần, Đoạn Càn Mục không thể phản bác, càng không thể giải thích.
Lúc trước hắn tâm tâm niệm niệm muốn giúp Phạm Thừa Ngọc báo thù, nếu không cũng sẽ không lực bài chúng nghị nghênh thú một nam nhân.
Nhưng mà hiện tại......
Đoạn Càn Mục dùng sức nhấp môi, tâm phiền ý loạn.
Không biết tại sao, hiện tại hắn cũng không như lúc ban đầu muốn hung hăng tra tấn trả thù Tô Khanh Hàn.
Cuối cùng tại sao? bởi vì chuyện túi thơm lúc trước hắn khiến Tô Khanh Hàn chịu ủy khuất, cho nên hắn cảm thấy hổ thẹn với Tô Khanh Hàn sao?
Nghiêng đầu, Đoạn Càn Mục nghĩ trăm lần cũng không ra.
"Ta nói đại ca...... Ngươi không phải yêu Tô Khanh Hàn chứ?"
Loảng choảng!
Chén rượu trong tay Đoạn Càn Mục theo tiếng dừng trên mặt bàn.
Chưa bao giờ gặp qua bộ dáng Đoạn Càn Mục kinh hoảng thất thố như thế, Đoạn Càn Thuần không hiểu gì, chớp chớp mắt, "Chẳng lẽ nói...... bị ta nói trúng rồi?"
"Mới không phải!"
Đoạn Càn Mục vội vã phản bác, vẻ mặt nghiêm khắc, "Cô sao có thể yêu Tô Khanh Hàn? Quả thực người si nói mộng!"
"Giề?" Đoạn Càn Thuần hồ nghi lắc đầu, "Phải không? Nhưng ta lại cảm thấy......"
"Nhị đệ!" Đoạn Càn Mục mạnh mẽ mà đánh gãy lời Đoạn Càn Thuần nói, "Để cho nói ngươi nghe, cô chẳng qua bởi vì lúc trước thẹn với Tô Khanh Hàn, cho nên hiện tại bồi thường hắn một chút thôi...... cái loại tính tình không tốt lại thích cậy mạnh giống hắn không nghe lời miệng cũng không ngọt, cô sao có thể sẽ yêu hắn!"
"...... Ồ!" Đoạn Càn Thuần khô cằn gật gật đầu, "Đúng vậy, dù sao nếu nói đại ca yêu Tô Khanh Hàn cũng vô dụng, bởi vì Tô Khanh Hàn tuyệt đối không bao giờ yêu ngươi."
"Ngươi nói cái gì?!" Đoạn Càn Mục đập bàn đứng lên, đôi tay chụp bàn.
Đoạn Càn Thuần bị Đoạn Càn Mục dọa khiếp sợ, "Ta...... Có nói sai cái gì sao? Tô Khanh Hàn là một tên đầu đinh không bao giờ khuất phục còn gì!"
Nghe Đoạn Càn Thuần nói thật, Đoạn Càn Mục tức giận đến mức trán nổi gân xanh.
"Như vậy thì không hay." Tròng mắt đen nháy đảo qua đảo lại, Đoạn Càn Thuần đột nhiên có chủ ý, "Đại ca, không bằng chúng ta đánh cược, thế nào?"