Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 96

"Đánh cược?" Đoạn Càn Mục đè thấp mi mắt nhìn chằm chằm Đoạn Càn Thuần, "Đánh cược cái gì?"

"Đánh cược xem thử Tô Khanh Hàn có bị mị lực của đại ca mê hoặc yêu đại ca trước?" Đoạn Càn Thuần nheo đôi mắt cười xấu xa.

"Hả?!" Đoạn Càn Mục chấn động.

"Thế nào, không dám đánh cược sao?" Đôi tay chống cằm, Đoạn Càn Thuần hứng thú bừng bừng mà nhìn chằm chằm Đoạn Càn Mục, "Quả nhiên đại ca ngươi vẫn không tự tin có thể khiến Tô Khanh Hàn yêu ngươi đúng không?"

"Ai nói!" Đoạn Càn Mục vỗ ngực chắc chắn, lời thề son sắt mà lớn tiếng nói: "Mị lực cô há Tô Khanh Hàn có thể ngăn cản? Đánh cược thì đánh cược, cô không sợ."

"Vậy thì được." Đoạn Càn Thuần đánh tiếng vang chỉ, "Kỳ hạn...... Ba tháng đi! Nếu nội trong vòng ba tháng đại ca có thể khiến cho Tô Khanh Hàn yêu ngươi trước, ta sẽ tặng chim hoàng oanh phỉ thúy ngươi thích nhất cho ngươi, thế nào?"

"Không thành vấn đề." Khoanh tay trước ngực, Đoạn Càn Mục thầm suy ngẫm.

"Có điều nếu đại ca thua......"

"Cô mới không thua đâu!"

Liền biết Đoạn Càn Mục tin tưởng mười phần, Đoạn Càn Thuần không nhịn được mà bật cười, "Chỉ nói cho có, vạn nhất sau ba tháng đại ca không thể khiến Tô Khanh Hàn yêu ngươi, vậy...... Đại ca phải tặng Lâm Vân cho ta, thế nào?"

Lại lần nữa từ trong miệng Đoạn Càn Thuần nghe thấy tên Lâm Vân, Đoạn Càn Mục nhịn không được trợn trắng mắt, "Thằng nhóc thối, cô xem ngươi căn bản đến Tuý Ông không phải uống rượu, đánh cược là giả, nhân cơ hội quản cô muốn Lâm Vân mới là thật!"

"Sao có thể như vậy!" Đoạn Càn Thuần ra vẻ vô tội mà lắc đầu, "Chỉ cần đại ca khiến Tô Khanh Hàn yêu ca, đánh cược không phải ta thua sao! Cứ như vậy đại ca ngươi cũng sẽ giữ được Lâm Vân!"

"Nói không tồi." Đoạn Càn Mục nhìn Đoạn Càn Thuần, đôi mắt chim ưng toát ra ánh mắt kiên định, "Cô tuyệt đối sẽ không thua, không phải khiến Tô Khanh Hàn yêu cô sao, có gì khó?"

"Đại ca quả nhiên tự tin có thừa!" Đoạn Càn Thuần nhịn không được cười khổ.

Hắn xem ra, đây đâu chỉ là một việc khó, quả thực chính là một chuyện không thể xảy ra.

Nhưng mà Đoạn Càn Mục lại không cho rằng như vậy.

Chén rượu nho Tây Vực, Đoạn Càn Mục giơ cao chén rượu về phía Đoạn Càn Thuần, "Không trong vòng ba tháng, cô sẽ khiến Tô Khanh Hàn ngoan ngoãn yêu cô, sau đó cô lại nhẫn tâm vứt bỏ hắn, đến lúc đó hắn nhất định sẽ khóc lóc cầu cô đừng rời khỏi hắn, từ nay về sau hắn không thể tách khỏi cô, a ha ha ha ha ha!"

Thấy Đoạn Càn Mục cười như điên, Đoạn Càn Thuần đỡ trán, trong lòng phạm nói thầm: Đại ca uống nhiều rượu quá ngu rồi? Phàm là một cái đậu phộng......

Đêm khuya tĩnh lặng.

Nhóm hạ nhân chăm sóc dìu Đoạn Càn Mục thất tha thất thểu đi đến cửa phòng quen thuộc.

Hắn đêm nay uống hơi nhiều, một mặt khác bởi vì rượu nho Tây Vực rất nặng, hơn hết đêm nay hắn vui quá nên phóng túc.

"Đánh cược......"

Vuốt cằm, Đoạn Càn Mục lẩm bẩm tự nói.

"Đánh cược này......"

Vốn hắn còn cân nhắc sau này phải đối xử với Tô Khanh Hàn như thế nào mới tốt.

Gần đây hắn chuyển biến thái độ với Tô Khanh Hàn, đích xác so với lúc trước chuyện túi thơm hắn trách oan cho Tô Khanh Hàn. Lần đó hắn không đúng, Tô Khanh Hàn vì thế mà bị tổn thương, trong lòng hắn áy náy không thôi.

Có điều, chuyện này không đại biểu hắn sẽ quên mục đích hắn cưới Tô Khanh Hàn đến đây.

"Nếu cô thật sự khiến Tô Khanh Hàn yêu cô, sau đó lại vứt bỏ hắn, hắn có thể ôm cô khóc lóc hay không?"

Trong đầu hiện ra hình ảnh Tô Khanh Hàn chảy nước mắt đau khổ cầu xin không vứt bỏ hắn, sâu trong nội tâm Đoạn Càn Mục có cảm giác đắc ý cảm thán.

Từ khi hắn quen biết Tô Khanh Hàn đến bây giờ, chưa bao giờ thấy Tô Khanh Hàn chủ động yếu thế khóc rống trước mặt hắn!

Lần đánh cược này thật ra là một cơ hội tốt.

"Cứ như vậy, Tô Khanh Hàn hoàn toàn khống chế bị cô lòng bàn tay."

Năm ngón tay thả lỏng, Đoạn Càn Mục nắm chặt tay, nụ cười trên môi càng thêm trương dương, tà tứ.

Trong phòng, Tô Khanh Hàn không ngủ, mà ngồi dựa bên cửa sổ thắp đèn dầu đọc sách.

Lúc trước cùng nhau tìm《 sơn hải kinh 》 với Đoạn Càn Mục, hắn mới biết tàng thư Đoạn Càn Mục rất phong phú, không ít điển tịch trân quý khi ở Cung Quốc hắn từng nghe qua, nhưng chưa từng có cơ hội bái đọc.

Lần này hắn giúp Đoạn Càn Mục thẩm án cũng coi như lập công, bởi vậy Đoạn Càn Mục cho phép hắn lật xem nhiều loại tàng thư trân quý.

Ngồi bên cửa sổ đọc sách cả một đêm, Tô Khanh Hàn duỗi người, lơ đãng quay đầu, lúc này mới chú ý đến bóng người đang lảo đảo bước vào cửa.

Từ khi hắn bị ép uống thuốc phong ấn kinh mạch, giác quan hắn trở nên trì độn, có người khác đến gần hắn không thể nhạy bén phát hiện như ngày xưa.

Có điều thời gian này có thể người xuất hiện trước cửa phòng hắn, ngoại trừ Đoạn Càn Mục không có người khác.

Hít sâu một hơi, Tô Khanh Hàn nhịn không được có chút khẩn trương.

Bởi vì hắn không hiểu Đoạn Càn Mục đã trễ thế này xuất hiện ở trước cửa phòng hắn muốn làm gì.

"Không thể......"

Tô Khanh Hàn nhíu chặt mày.

Hai tháng thẩm án kia, Đoạn Càn Mục tuy rằng thường xuyên ở chung với hắn, nhưng hai người chỉ đơn thuần bàn chuyện đại sự, thức khuya dậy sớm, thậm chí trực tiếp thức trắng đêm đón ngày mới.

Đoạn thời gian kia có thể nói là đoạn thời gian nhẹ nhàng nhất kể từ khi Tô Khanh Hàn gả đến Dực Bắc Quốc.

Bởi vì toàn bộ tâm tư Đoạn Càn Mục đều đặt trên việc tra ra người phía sau màn độc thủ, không làm chuyện vô liêm sỉ gì đối với hắn.

Nhưng mà bây giờ không giống lúc trước.

Lâm Vân oan sâu được rửa, hiềm nghi hắn cũng được rửa sạch, án kiện trần ai lạc định, hắn cũng biết đêm nay Đoạn Càn Mục và Đoạn Càn Thuần ra ngoài uống rượu, nói vậy hẳn uống không ít.

Dưới tình huống như vậy, Đoạn Càn Mục xuất hiện trước cửa phòng hắn, có ý gì rõ như ban ngày.

Tô Khanh Hàn nặng nề mà thở dài.

Tuy rằng hắn không cho rằng bản thân có thể trở thành bằng hữu với Đoạn Càn Mục, nhưng ít ra, làm bằng hữu với Đoạn Càn Mục tốt hơn làm phi tử với Đoạn Càn Mục.

Rụt bả vai, Tô Khanh Hàn tâm loạn như ma.

Lúc này, tiếng mở cửa kẽo kẹt, rốt cuộc cửa phòng cũng bị đẩy ra.

Tô Khanh Hàn theo tiếng ngẩng đầu, hơi tò mò Đoạn Càn Mục lí do hắn đứng lâu trước cửa phòng như vậy.

Thẳng đến khi Đoạn Càn Mục thất tha thất thểu đi đến trước mặt hắn, Tô Khanh Hàn mới chậm rì rì đứng lên.

"Ngươi quả nhiên không biết chủ động nghênh đón cô......"

Đoạn Càn Mục mở miệng, Tô Khanh Hàn đã ngửi thấy mùi rượu nồng đậm.

"Nếu uống nhiều quá, thì sớm nghỉ ngơi một chút!" Nói, Tô Khanh Hàn né ra bên cạnh, mở đường cho hắn.

Nhưng mà Đoạn Càn Mục không đi đến bên giường, mà đứng trước hắn giang rộng hai tay, nhếch miệng cười, "Tới đây, giúp cô cởi áo."

Tô Khanh Hàn cau mày nhấp môi, tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn vươn tay giúp Đoạn Càn Mục cởi y phục.

Cởi đến khi chỉ còn một lớp trung y mỏng tang, Tô Khanh Hàn dừng lại, chỉ vào giường.

"Vậy là xong?" Đoạn Càn Mục hơi chóng mặt, ra vẻ không hài lòng, tiếp tục giang tay nhìn Tô Khanh Hàn, "Chưa cởi hết mà!"

"Cởi hết dễ bị cảm lạnh." Cau mày đáp lễ một câu, Tô Khanh Hàn nói xong liền nghe thấy Đoạn Càn Mục bật cười.

"Như thế nào? Không phải ngươi thẹn thùng chứ?" Đoạn Càn Mục tới gần Tô Khanh Hàn, ép cho Tô Khanh Hàn từng bước lùi về phía sau, đến khi chân chạm đến chân giường không thể lùi được nữa.

"Tô Khanh Hàn, ngươi nói thật cho cô......"

Nắm lây cằm Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục thoang thoảng mùi rượu đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, cười có chút say mê, "Ngươi có phải thích cô hay không?"

"...... Cái gì?" Tô Khanh Hàn chấn động.

"Ừ, tuyệt đối không sai, ngươi thích cô." Đoạn Càn Mục tự quyết định mà cười rộ lên, "Anh tuấn tiêu sái như cô, xuất thân hoàng tộc phong lưu phóng khoáng lại có quyền thế, sao ngươi có thể không thích chứ?"

"......"

"Huống chi......" Đoạn Càn Mục đột nhiên dí sát mặt, va chạm chóp mũi với Tô Khanh Hàn, "Huống chi cô là người đầu tiên của ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy cô đặc biệt sao?"

Trái tim nhảy dựng, như hung hăng bị nện một quyền, Tô Khanh Hàn giận dữ đẩy Đoạn Càn Mục ra, hai tay nắm chặt, khớp xương trở nên trắng.

Cô là người đầu tiên của ngươi ——

Những lời này tựa như bị giáng một đòn, là sự sỉ nhục nặng nề nhất, Tô Khanh Hàn vừa thẹn vừa bực, ngực phập phồng.

Nhưng mà Đoạn Càn Mục uống đến say mèm căn bản không chú ý tới sắc mặt Tô Khanh Hàn thay đổi, ôm lấy Tô Khanh Hàn ấn xuống trên giường.

"Nhiều ngày như vậy cô chưa chạm vào ngươi, ngươi chắc chắn rất tịch mịch? Nào, để cô yêu thương ngươi thật tốt."

Y phục bị Đoạn Càn Mục thô bạo xé rách, Tô Khanh Hàn chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, không cần nghĩ ngợi tùy tay vung quyền, nắm đấm vừa vặn đánh vào mắt trái Đoạn Càn Mục.

Bụp!

Đoạn Càn Mục bị một quyền đánh đến hơi tỉnh rượu, Tô Khanh Hàn cũng lắp bắp kinh hãi.

"Ha ha, ngươi thế mà dám đánh cô...... tốt, rất tốt!"

Sâu trong nội tâm ham muốn chinh phục lập tức bị kích phát, Đoạn Càn Mục hai ba chiêu đã nắm chặt hai tay Tô Khanh Hàn, thô bạo mà phát tiết.

......

Một đêm qua đi, chờ đến khi Đoạn Càn Mục tỉnh lại, ký ức nhỏ nhặt.

Thẳng đến khi nhìn thấy Tô Khanh Hàn ngủ bên người hắn trên người dấu vết xanh xanh đỏ đỏ hắn mới dần dần nhớ ra tối hôm qua bản thân đã làm ra chuyện bất nhân tính gì.

Không xong!

Đoạn Càn Mục dùng sức ôm lấy đầu, trợn mắt há hốc mồm.

Không thể xảy ra chuyện này!

Hắn nghĩ kỹ rồi muốn khiến Tô Khanh Hàn yêu hắn trước, kết quả lại......

Sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, Đoạn Càn Mục cào cào gương mặt, mặt mày xấu hổ.

"...... Tô Khanh Hàn?"

Nhìn trên trán Tô Khanh Hàn chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, như đang ác mộng, Đoạn Càn Mục vươn tay, đầu ngón tay chưa chạm vào Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn đã tỉnh.

"A!"

Bốn mắt nhìn nhau, Đoạn Càn Mục rõ ràng thấy được trong mắt Tô Khanh Hàn là sự hoảng sợ và chán ghét.

Vội rụt tay lại gãi đầu, trong lòng Đoạn Càn Mục hụt hẫng.

Sau khi Tô Khanh Hàn gả đến đây giữa hai người bọn họ cũng coi như đã trải qua không ít chuyện, sao cảm giác Tô Khanh Hàn đối với hắn vẫn dừng lại sự hoảng sợ và chán ghét?

Cô như vậy không làm khiến ngươi thích sao?

Đoạn Càn Mục đột nhiên ấm ức.

"Tối hôm qua...... Cô uống say, cho nên có lẽ...... ờm...... Có thể hơi thô bạo một chút với ngươi......"

Nghe Đoạn Càn Mục ấp a ấp úng nói, Tô Khanh Hàn không biết bây giờ hắn nên tức giận hay không.

Mấu chốt là, hắn tức giận có ích gì?

Hơi khép mi mắt, Tô Khanh Hàn nặng nề mà thở dài một tiếng, xoay người đưa lưng về phía Đoạn Càn Mục.

Tối hôm qua Đoạn Càn Mục quả thực giống như điên rồi, hắn không bị lăn lộn chết đã xem như vạn hạnh.

Nhưng mà Đoạn Càn Mục chỉ xem là, chẳng qua là "Hơi thô bạo một chút", Tô Khanh Hàn càng nghĩ càng cảm thấy ngực buồn đau không thôi.

Mệt hắn còn ôm ảo tưởng có thể trở thành bằng hữu với Đoạn Càn Mục, kết quả đối với Đoạn Càn Mục mà nói, từ đầu tới đuôi hắn chẳng qua là một món đồ chơi không hơn không kém.

Nghĩ đến thân phận "món đồ chơi", Tô Khanh Hàn thế nhưng lại có ảo giác trái tim như bị châm vào.

...... Vì sao?

Tô Khanh Hàn chau mày, lông mi dài run rẩy.

Vì sao Đoạn Càn Mục xem hắn là một món đồ chơi hắn lại cảm thấy đau lòng?

Đây không phải chuyện đương nhiên sao, trong lòng hắn nên sớm biết rõ ràng mới đúng.

Hắn là một món đồ chơi, là nô lệ, công cụ bị Đoạn Càn Mục đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Hắn không nên có bất luận loại chờ mong hay ảo tưởng gì với Đoạn Càn Mục, bởi vậy căn bản không nên cảm thấy đau lòng.

Nhưng mà, Tô Khanh Hàn càng nghĩ như vậy, nội tâm càng thêm đau đớn mãnh liệt, cũng càng ngày càng bất an.

Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Ánh mặt trời vẩy đầy ánh vàng rực rỡ bên cửa sổ, nhưng không khí trong phòng lại áp lực khiến người không thở nổi.

Nhìn chằm chằm sau gáy Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục biết bản thân đã làm Tô Khanh Hàn thất vọng rồi.

Như vậy Tô Khanh Hàn có thể yêu hắn sao?

Chờ ba tháng kỳ hạn, hắn tổn thất Lâm Vân là nhỏ, ném mặt mũi là lớn, đến lúc đó không biết sẽ bị Đoạn Càn Thuần cười nhạo thành cái dạng gì!

Đoạn Càn Mục dùng sức lắc đầu.

Không được! tuyệt đối không được!

Hắn Đoạn Càn Mục đánh cược chưa từng thua bất cứ ai.

Ánh mắt trở nên kiên nghị tự tin hơn, Đoạn Càn Mục nhìn chằm chằm phía sau lưng Tô Khanh Hàn, ghé vào bên tai Tô Khanh Hàn nhẹ giọng nỉ non: "Tô Khanh Hàn, hôm nay...... Chúng ta đi hẹn hò đi!"
Bình Luận (0)
Comment