Chương 11
Long An thuật lại một năm một mười chuyện mình thấy hôm nay, dĩ nhiên, còn có cả lời buộc tội của nàng ta.
“Nói như vậy, hắn chỉ đang nói chuyện với người ta, lại còn ở ngay trước cửa tiệm hoa.”
Giữa chốn đông người, cũng đâu có làm chuyện gì mờ ám.
Tiêu Hằng day day trán, nữ tử quả thật dễ dàng xem trọng chuyện tình cảm.
Ngay cả Long An công chúa, người có thể mặc sức chọn lựa nam nhân trong thiên hạ, cũng khó tránh khỏi suy nghĩ cố chấp.
“Long An, lần trước chỉ vì một cung nữ nói chuyện với Trọng Lang, muội đã đánh người ta một trận rồi ném ra ngoài.”
“Lần trước nữa, muội vì muốn nói thêm với hắn vài câu mà giữ người lại không cho đi.”
“Còn nữa...”
Hoàng huynh lần lượt liệt kê ra những việc nàng ta đã làm, tựa như đang đếm tội trạng, Long An càng nghe trong lòng càng không vui.
“Được rồi, được rồi, huynh không giúp thì thôi.” Nàng ta cũng có thể tự mình trút giận.
Nàng ta là công chúa, nữ nhân nào dám dòm ngó đồ của nàng ta, chi bằng cứ đến nếm thử một chút thủ đoạn của nàng ta.
Nhìn muội muội hằm hằm tức giận rời đi, Tiêu Hằng cũng mặc kệ, có lẽ nàng ta phải trải qua thêm vài lần nữa mới hiểu được rằng, nam nhân, muội càng nắm chặt, hắn càng không thuộc về muội.
Trở lại cung thất của mình, Long An công chúa cho gọi cung nhân đến rồi căn dặn: “Ngày mai ngươi đến tiệm hoa, mang nữ nhân kia đến đây cho ta.”
Ngày mai Trọng Lang phải đến nha thự, chắc chắn sẽ không đến tiệm hoa nữa. Không phải nữ nhân kia rất biết trồng hoa sao, nàng ta sẽ cho nàng trồng thỏa thích, nếu làm chết hoa của nàng ta, xem nàng ta xử lý thế nào.
Hôm sau, Oanh Ca cùng Liên Nguyệt đến tiệm hoa mở cửa, hôm nay đã hẹn trước sẽ giao hoa đến phủ Lưu phu nhân. Nàng ấy đi một mình là được, Liên Nguyệt ở lại đây trông coi.
Sau khi khiêng hoa lên xe đẩy, hai người mệt đến toát mồ hôi đầm đìa, xem ra sau này phải tuyển thêm một người nữa rồi, tốt nhất là một nam nhân trẻ tuổi khỏe mạnh.
Không phải Oanh Ca chưa từng nghĩ tới, nhưng muốn tìm một người phẩm hạnh đoan chính, đáng tin cậy thì không dễ dàng chút nào.
Nàng và Liên Nguyệt đều là nữ tử, chỉ sợ tuyển người về lại dẫn sói vào nhà, vậy thì không hay.
Gần đến trưa, nha hoàn của phủ Lưu phu nhân đến hỏi: “Sao Oanh Ca cô nương không đến phủ giao hoa vậy?”
Liên Nguyệt vừa nghe, cảm thấy có gì đó không đúng. “Cô nương nhà ta đã đi từ sớm rồi mà.”
Nha hoàn cũng nghi hoặc: “Nhưng phu nhân nhà ta đã đợi cả buổi sáng cũn không thấy người đâu.”
Trong lòng Liên Nguyệt thầm nghĩ, hỏng rồi, đừng nói là đã xảy ra chuyện gì nhé. Nàng ấy bắt đầu hoảng hốt, vội vàng chạy ra ngoài, định bụng sẽ đi dọc theo con đường để tìm thử.
Nha hoàn kia vội gọi nàng ấy lại: “Cửa còn chưa đóng kìa.”
Liên Nguyệt lại cuống cuồng quay về đóng cửa, sau đó mới đi dọc theo con đường tìm kiếm.
Dọc theo con đường giao hoa quen thuộc, Liên Nguyệt kiểm tra xung quanh cũng không phát hiện điều gì bất thường.
Nàng ấy lại đi tiếp về phía trước, rẽ qua một con phố, ở góc phố liền phát hiện ra chiếc xe đẩy kia. Hoa trên xe vẫn còn, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Oanh Ca đâu.
Liên Nguyệt lo lắng vạn phần, người có thể đi đâu được chứ?
Không còn cách nào khác, nàng ấy đành phải đi tìm Đại thiếu gia để bàn bạc.
Lần này nàng ấy đi thẳng đến nha thự, người gác cổng vẫn không cho nàng ấy vào, nhưng có thể đi báo giúp.
Dưới ánh mặt trời, Liên Nguyệt đứng đợi, chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến thế.
Sau khi nhận được tin, Trọng Lang lập tức đi ra ngoài gặp Liên Nguyệt, sau đó nghe nàng ấy kể lại đầu đuôi sự việc, hắn đã đoán được Oanh Ca có thể ở đâu.
Long An công chúa là người nóng tính, nếu nàng ta đã muốn làm gì thì phải làm cho bằng được ngay lập tức.
Hôm qua nàng ta tức giận, muốn bắt người đi nhưng không thành, hôm nay chắc chắn sẽ lại đến.
Nghĩ vậy, hắn bèn bảo Liên Nguyệt về tiệm hoa đợi xem Oanh Ca có quay về không.
Xem ra, hắn cần phải vào cung một chuyến nữa rồi.
Hắn một đường cưỡi ngựa phi nhanh đến cổng cung, đang định nhờ thị vệ truyền báo để cầu kiến Thái tử, thì thấy một người đang đi tới từ con đường trong cung đạo, chính là Oanh Ca.
Khi nàng dần dần đến gần, lúc này hắn mới thấy, trên tay nàng còn ôm hai chậu hoa.
Oanh Ca vừa nhìn thấy hắn, vẻ mặt đã không thể kìm nén được nữa, hai chân cũng mềm nhũn ra.
Trông nàng vừa tủi thân lại vừa đáng thương.
“Công chúa nói, muốn ta nghĩ cách để hai chậu hoa này nở trong vòng năm ngày.”
Chậu hoa trong lòng nàng mới chỉ nhú nụ, trong điều kiện bình thường cần đến hai tuần mới nở.
Công chúa ra đề bài khó như vậy, chắc chắn là muốn trị tội nàng, nàng đúng là muốn khóc mà không có nước mắt.
Chưa kịp lấy lại tinh thần từ sau chuyện này, nàng đã phát hiện Trọng Lang chỉ cưỡi một con ngựa. Vừa rồi chỉ lo lắng cho an nguy của nàng, hắn căn bản không nghĩ được nhiều như vậy.
“Muội lên ngựa đi, ta dắt.” Hắn nói.
A? Sao có thể không biết xấu hổ như vậy.
“Hay là huynh trưởng cứ cưỡi ngựa đi đi, ta tự đi bộ về cũng được. Nhưng phải phiền huynh mang hoa về giúp, ta sợ nó phơi nắng quá lâu sẽ không tốt.”
Nàng hai tay đưa chậu hoa về phía hắn.
Ánh nắng giữa trưa quả thực vô cùng gay gắt, mặt nàng đã ửng lên một lớp hồng phớt, còn lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ li ti.
Có lẽ từ cung thất của công chúa đi ra đến đây, nàng cũng đã đổ không ít mồ hôi.
“Nếu đã vậy, chúng ta cùng cưỡi.”
Hả? Nghe vậy, nàng ngẩn ra.
Lần trước khi hai người cùng cưỡi chung một con ngựa là vào ban đêm, không ai nhìn thấy. Bây giờ là ban ngày ban mặt, trên đường chắc chắn có người qua lại.
“Nếu còn chần chờ nữa, hai chậu hoa này có lẽ không cần đến ba ngày đã tàn rồi.”
Hắn lấy hoa ra dọa nàng, quả nhiên thấy nàng căng thẳng hẳn lên, do dự trong chốc lát rồi để hắn đỡ lên ngồi trên lưng ngựa.
Phần lưng của Oanh Ca áp sát vào lồng ngực hắn, khi ngựa di chuyển, thân thể hai người khó tránh khỏi cọ xát vào nhau.
Nàng ôm chặt chậu hoa trong lòng, tự an ủi mình rằng tất cả là vì hoa, vì mạng sống.
Trong lúc điều khiển dây cương, Trọng Lang gần như ôm trọn cả người nàng vào lòng.
Dưới ánh nắng, hương thơm nữ tử càng thêm lan tỏa, vẫn luôn vấn vít không rời bên chóp mũi hắn.
Liên Nguyệt đang canh giữ trong tiệm hoa sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên, đành phải đứng ở cửa thỉnh thoảng ngóng ra xa.
Không biết đã nhìn bao nhiêu lần, cuối cùng nàng ấy cũng thấy cô nương nhà mình đang ngồi trên lưng một con ngựa cao lớn.
Nhìn kỹ lại, người ngồi phía sau chính là Đại thiếu gia.
Cảnh tượng này không khỏi khiến nàng ấy suy nghĩ xa xôi.
Ngay từ đầu bọn họ đã lén gặp nhau vào ban đêm, sau đó thiếu gia giúp cô nương khôi phục tự do, bây giờ lại ở trong căn nhà đó, hai người bọn họ như hình với bóng, chỉ còn thiếu một tờ hôn ước nữa thôi.
Biết đâu sau này phải đổi cách xưng hô thành Thiếu phu nhân rồi.
Lần này, là Đại thiếu phu nhân Trọng gia danh xứng với thực.
Khi ngựa dừng lại trước cửa tiệm hoa, Trọng Lang đỡ Oanh Ca xuống, hắn dắt ngựa đến một chỗ rộng rãi bên cạnh để buộc lại.
Không vì gì khác, ngựa cũng sẽ ăn hoa cỏ.
Đến lúc đó, e rằng những đóa hoa kia sẽ gặp nạn.
Phía sau nhà có một gian bếp nhỏ, buổi trưa hai người bọn họ sẽ nấu chút cơm canh ở đó để ăn.
Lúc này Liên Nguyệt đi thu xếp chuyện ăn uống, Oanh Ca rầu rĩ ngồi nhìn hai chậu hoa trên bàn.
Năm ngày, không đúng, phải tính cả hôm nay nữa, bẻ ngón tay ra tính thì chỉ còn bốn ngày rưỡi, phải làm cho nụ hoa cần hai tuần mới nở bung ra, cho dù nàng có năng lực giao tiếp với cây cỏ, cũng không thể điều khiển chúng nở hoa được.
Trọng Lang cũng đang suy nghĩ làm thế nào để nụ hoa nở sớm, thật ra cũng có cách thúc ép cho chín.
Trong cung, trong vương phủ và những nơi có điều kiện khác sẽ xây dựng nhà kính chuyên dụng để nuôi dưỡng hoa cỏ, chứ người thường ai lại tốn công tốn của như vậy chỉ để trồng hoa.
“Phải nghĩ cách tạo ra một môi trường có nhiệt độ phòng cao, để chúng nở sớm hơn.”
Hắn nghĩ, dù sao cũng phải thử một lần, không có điều kiện làm cái lớn thì làm một cái nhỏ vậy.
Nhiệt độ cao?
Oanh Ca ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời bên ngoài, dạo này thời tiết ngày càng ấm lên, nhưng vẫn cần phải có nhiệt độ cao hơn thế này nữa.
Vừa phải có nhiệt độ, lại phải đảm bảo độ ẩm, còn không thể để chúng bị bệnh.
Liên Nguyệt nấu cơm xong, bưng ra mời bọn họ ăn.
Sau khi ngồi xuống, Oanh Ca thấy Liên Nguyệt vẫn đứng một bên, bèn lấy làm lạ, “Ngươi cũng ngồi xuống ăn cùng đi chứ.”
Trước đây chỉ có hai người các nàng, không phân biệt chủ tớ, có thể ngồi ăn cùng nhau. Bây giờ có Đại thiếu gia ở đây, Liên Nguyệt không tiện ngồi cùng bàn nữa.
“Hai người ăn trước đi, ta ra sau bếp xem sao.” Nói xong, Liên Nguyệt liền xoay người đi về phía nhà bếp.
Đối diện với ánh mắt của Trọng Lang, Oanh Ca mới hiểu ra sự ái ngại của Liên Nguyệt.
Hắn là Đại thiếu gia Trọng gia, là chủ nhân của Liên Nguyệt.
Sau khi ăn cơm xong, Oanh Ca lật những cuốn sách cũ ra xem, hy vọng có thể tìm được cách giải quyết từ trên đó.
Nàng lật được hai cuốn thì phát hiện Trọng Lang đã quay lại.
“Huynh trưởng, huynh không đến nha thự sao?”
“Ta đã xin nghỉ rồi, buổi chiều ở lại đây cùng muội nghĩ cách.” Nói xong, hắn liền ngồi xuống cùng nàng tìm kiếm trong sách.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì khác, dường như đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, hết sức bình thường.
Nàng nhìn gò má nghiêm túc của hắn, trong lòng cảm động vô cùng.
Sự làm khó của công chúa có là gì, đã là vấn đề thì chắc chắn sẽ có cách giải quyết.
Năm ngày thoáng chốc trôi qua.
Vào ngày thứ năm, Oanh Ca cẩn thận bưng hai chậu hoa kia ra từ bên trong chiếc lều nhỏ dựng sát mặt đất.
Thật sự đã nở hoa rồi, mặc dù đóa hoa không được đầy đặn lắm, nhưng cũng đã đạt được yêu cầu mà công chúa đặt ra.
“Huynh trưởng xem này.” Nàng bưng chậu hoa trong tay, giơ lên cho hắn xem.
Trong năm ngày này, ngoài việc đến nha thự ra, Trọng Lang đều cùng nàng ở trong tiệm hoa.
Bọn họ đã cùng nhau nghĩ ra cách dựng lều vải để tăng nhiệt độ, thúc cho nụ hoa chín sớm, bây giờ cuối cùng đã chứng kiến được thành quả.
Hắn vào cung giao hoa cùng nàng, Long An công chúa nghe cung nhân nói Trọng Lang cũng đến cùng, trong lòng không khỏi bốc hỏa.
“Vậy thì cho bọn họ cùng vào đi.”
Nàng ta ngược lại muốn xem xem, hai người bọn họ rốt cuộc có nảy sinh tình cảm hay không.
Khi hai người được triệu vào, Long An công chúa nhìn thấy những nụ hoa đã nở, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Không ngờ nha đầu bán hoa nhỏ nhoi kia lại thật sự làm được.
Ngón tay nàng ta siết chặt vào tay vịn bằng gỗ, cố nén cơn tức giận trong lòng.
“Người đâu, ném hai chậu hoa này ra ngoài. Trồng thành cái dạng này mà cũng dám đưa đến trước mặt bản công chúa.”
“Đừng.” Oanh Ca vội vàng ngăn lại, liền bị công chúa trừng mắt giận dữ.
Nàng cúi đầu quỳ xuống, “Công chúa, vì sao lại muốn ném chúng đi?”
Đó là những bông hoa mà bọn họ đã đã đổ biết bao tâm huyết, nhưng chỉ một câu nói của công chúa đã chà đạp hết mọi nỗ lực của hai người.
“Còn dám chất vấn bản cung?” Long An công chúa nói xong, lại quay sang Trọng Lang. “Trọng đại nhân, đây là kết quả mà ngài dạy dỗ sao?”
“Hoa đã nở, xem như không phụ sự phó thác của công chúa. Nếu công chúa không cần, xin hãy tặng lại cho chúng ta.”
Hắn nói chúng ta? Đúng là một tiếng chúng ta thật hay.
Hai người này rõ ràng có tình ý với nhau.
Thứ mà Long An nàng ta không cần, thà hủy đi chứ cũng không nhường cho kẻ khác.
“Ném hoa ra ngoài.” Cung nữ tuân lệnh, ôm hai chậu hoa đi ra ngoài.
Oanh Ca không dám động, Trọng Lang cũng không nhúc nhích, rõ ràng công chúa không phải nổi giận vì hai chậu hoa này, nếu ngăn cản, e rằng lại sinh thêm chuyện.
Người đã đến đây rồi, không có lý nào lại để bọn họ rời đi vô cớ.
Long An bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt hai người.
“Trọng đại nhân, vị này là thế nào của ngài vậy?”
Trọng Lang hơi chần chừ, đáp lại: “Là biểu muội của thần.”
“Biểu muội? Ta thấy là tình muội muội thì có.”
Long An vừa dứt lời, sắc mặt của hai người đối diện đều thay đổi.