Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất

Chương 12

Chương 12

Trong lòng Oanh Ca phần lớn là tức giận, theo nàng thấy, công chúa không chỉ bá đạo mà còn vu khống người khác.
“Công chúa từ trước đến nay đều chỉ dùng thành kiến trong lòng để phán xét người khác thôi sao?”

Trên mặt Trọng Lang không có gì thay đổi, chỉ là mi mắt khẽ rũ xuống, ngược lại giống như đang ngầm thừa nhận?

Long An công chúa liếc nhìn hắn một cái, lại hỏi Oanh Ca: “Lẽ nào ta vu oan cho các ngươi?”

“Huynh trưởng đã giúp đỡ ta rất nhiều, ân tình này cả đời ta cũng không báo đáp hết, sao có thể có suy nghĩ nào khác được.”

Long An đi đi lại lại, không ngừng quan sát biểu cảm của hai người, dường như đang phán đoán thật giả.

Một lúc lâu sau, nàng ta lại hướng ánh mắt về phía Trọng Lang, “Trọng đại nhân cũng nghĩ như vậy?”

“Đa tạ công chúa quan tâm, biểu muội gặp khó khăn, thân là huynh trưởng chăm sóc thêm một chút cũng là điều nên làm.”
Lời này vừa như đang trả lời công chúa, vừa như đang hùa theo lời nói của Oanh Ca.

Trên con đường trong cung, hai người một trước một sau bước đi, vẻ mặt của Trọng Lang trông có vẻ hơi không vui. Vì phía trước có cung nhân dẫn đường, cho dù trong lòng Oanh Ca có thắc mắc cũng không tiện tùy ý lên tiếng.

Vừa ra khỏi cổng cung, Oanh Ca vội vàng đuổi theo hắn, “Huynh trưởng không vui sao?”
Nàng hồi tưởng lại mọi chuyện trước đó, bắt đầu từ khi gặp công chúa.

“Là ta không nên ăn nói l* m*ng, đắc tội với công chúa, khiến huynh phải chịu phạt cùng ta.” Nàng cúi đầu, vẻ mặt đầy tự trách.

“Vậy muội định bồi thường cho ta thế nào?” Hắn nhìn chằm chằm vào nàng.

“Hả?” Nàng sững sờ, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách.

Thấy nàng không nói gì, hắn bèn ép hỏi: “Chẳng lẽ chỉ là lời nói qua loa, chứ không phải thật lòng?”

Oanh Ca vội vàng phủ nhận, “Không phải, không phải, sao ta có thể qua loa với huynh trưởng được chứ.”
Nhưng nàng thật sự không nghĩ ra được cách nào hay, hắn dường như chẳng thiếu thứ gì, mà nàng cũng chẳng có gì đáng giá để tặng.

“Tất cả đều nghe theo huynh trưởng, huynh nói sao thì ta làm vậy.” Đúng rồi, cứ nói như vậy là được.
Nàng còn tự mãn nghĩ mình thật thông minh, nào biết đã tự đào cho mình một cái hố lớn.

Hắn nhìn về phía nàng, ánh mắt sâu thẳm khó lường.

Chuyến đi này cũng có thể coi là hữu kinh vô hiểm, Oanh Ca trở về tiệm hoa, thì thấy Liên Nguyệt đang lo lắng không yên.
“Hù chết ta rồi cô nương, ta thật sự sợ người xảy ra chuyện gì.”

“Không phải ta vẫn ổn đây sao, công chúa thấy hoa nở rồi nên cũng không truy cứu nữa.” Chỉ tiếc cho hai chậu hoa kia, không biết đã bị ném đi đâu rồi.

Đêm đó, sao giăng đầy trời, trăng lưỡi liềm treo cao.

Thân thể của hoàng đế ngày một suy yếu, cho dù trên mặt ông vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, gắng sức che giấu trước mặt mọi người.
Nhưng ông không lừa được chính mình, chỉ có bản thân ông mới biết được cảm giác bất lực khi sinh mệnh dần lụi tàn.

Quyền lực là liều thuốc bổ tốt nhất trên thế gian này, nhưng thân xác ông đã gần đất xa trời, sự suy thoái của cơ thể khiến tâm trí ông cũng trở nên yếu đuối.

Cung nhân thân cận hầu hạ thấy thánh thượng một mình im lặng ngồi đó, không dám lên tiếng làm phiền, chỉ lặng lẽ đứng hầu một bên, chờ đợi được truyền gọi.

“Người đâu.” Thánh thượng lên tiếng, cung nhân lập tức khom người tiến lên.

“Bệ hạ có gì căn dặn?”

“Đêm nay đến lượt ai thị tẩm?”

“Bẩm bệ hạ, là Hạ nương nương ở Xuân Hòa cung.”

Thánh thượng phất tay một cái, cung nhân liền hiểu ý, lập tức ra lệnh cho người chuẩn bị kiệu, thánh giá đến Xuân Hòa cung.

Tại Xuân Hòa cung, khi biết thánh thượng sắp đến, người nào người nấy đều vui mừng đến mức phải kiểm tra lại lớp trang điểm của mình nhiều lần, cố gắng để lại ấn tượng đẹp nhất trong lòng thánh thượng.

Thánh giá giá lâm, Hạ nương nương đích thân ra nghênh đón tại cửa tẩm điện.
Sau khi đế phi trò chuyện một hồi, bèn lên giường nghỉ ngơi.

Nửa đêm giờ Tý, chỉ nghe một tiếng hét thất thanh xé toạc màn đêm tĩnh mịch của Xuân Hòa cung.

Thánh thượng băng hà rồi.
Nhất thời, cả nước chìm trong đau thương.

Theo lệ, quốc tang kéo dài ba mươi sáu ngày, cấm tất cả ca nhạc yến tiệc, không được cưới gả.

Thái tử Tiêu Hằng vừa biết được tin tức, lập tức đau thương khôn xiết, nước mắt đầm đìa. Di thể của hoàng đế đã được đưa đến tẩm điện của người, Tiêu Hằng vội vã chạy tới, người người trông thấy đều cảm khái tấm lòng chí hiếu của thái tử.

Có đại thần thẳng thắn đề cử tân đế tức vị. Thái tử thoái thác hai lần, vì cơ đồ xã tắc, cuối cùng mới đồng ý đăng cơ. Kể từ đây, bá quan bắt đầu triều bái tân quân.

“Có lẽ Xuân Hòa cung rất được phụ hoàng yêu mến, vậy thì cho nàng ta tuẫn táng theo đi.” Tân đế nhẹ nhàng buông một câu, tính mạng của Hạ nương nương đã đi đến hồi kết.

Tân đế tức vị, vạn người triều bái. Vì đang trong quốc tang, tất cả lễ nghi đều được giản lược.

Tân đế ủy thác cho quan viên Lễ bộ tế tự thiên, địa, Tông miếu, để cáo tế với trời đất tổ tông, đồng thời tuyên bố cải nguyên, đại xá thiên hạ.
Vì đang trong quốc tang, Hoàng đế phê duyệt tấu chương, hạ lệnh bổ nhiệm không được dùng bút son đỏ, chỉ có thể dùng màu lam để phê.

Lá thư bổ nhiệm mà Trọng Lang nhận được, được đóng ấn xanh, trên đó viết, gia phong Kinh Triệu Doãn.
Lệnh bổ nhiệm này giống như mọc cánh bay khắp kinh thành, chưa đầy hai ngày, bái thiếp bay tới Trọng phủ nhiều như tuyết rơi.

Có một vài tấm được gửi vào nội viện, trình lên cho Trịnh thị.

Bà mở ra xem, đa số là những lời mời tao nhã như du hồ, ngắm hoa, vì vẫn đang trong quốc tang, nên cũng không có lời mời yến tiệc nào.

Trọng Lang tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí Kinh Triệu Doãn, Trịnh thị vẫn lo lắng lời nói việc làm của mình sẽ rước họa vào thân cho con trai.

Trọng Lang vào cung bái tạ tân đế.

Tiêu Hằng chính thức tiếp quản chính vụ, bận rộn tối tăm mặt mũi, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Cảm giác đại quyền trong tay này khiến tâm trí hắn ta khuấy động, không hề thấy mệt mỏi chút nào.

“Tới đây, ban ghế.”

Cung nhân nghe vậy, lập tức nhanh nhẹn bê một chiếc ghế đẩu nhỏ đến, đặt sau lưng Trọng Lang.

“Đã qua nha thự chưa? Cảm thấy thế nào?” Tiêu Hằng ngả lưng ra sau ghế, tư thế ung dung.

“Thần đã đến rồi ạ.”

Dưới trướng Kinh Triệu Doãn có hai vị Thiếu doãn, cùng với các tham quân, những người này vốn là quan viên từ thời tiên đế còn tại thế.
Nay triều đại mới khí tượng mới, người bên dưới khó tránh khỏi phải nịnh bợ cấp trên vừa nhậm chức. Người tinh mắt đều nhìn ra được, vị này rõ ràng có quan hệ không tầm thường với tân đế.

“Người dưới có kẻ làm việc không hiệu quả, lười biếng gian trá, ngươi cứ tự mình xử lý, không cần bẩm báo cho ta biết.”
Tiêu Hằng khoát tay một cái, dường như muốn hắn toàn quyền quyết định.

“Thần nào dám, việc này triều đình đã có phép tắc, thần sao có thể tự mình quyết đoán.”
Mặc dù lúc này hắn được thiên tử yêu mến, nhưng cũng không thể đắc ý quên mình, bất chấp pháp chế.

Khoảng một khắc sau, Trọng Lang lui khỏi thư phòng, đi về phía cổng cung. Đi chưa được bao xa, tại một ngã rẽ, hắn tình cờ gặp Long An công chúa.

“Thật trùng hợp, ta còn chưa kịp chúc mừng Trọng đại nhân thăng chức.”
Hoàng huynh ruột thịt đã trở thành thánh thượng, địa vị của công chúa cũng lên một bậc. Nàng ta không còn là nữ nhi của hoàng đế, mà là muội muội của hoàng đế.

“Thần đa tạ công chúa.”
Nói xong, hắn liền viện cớ nha thự bận việc không tiện ở lâu, cáo tội với công chúa rồi rời đi.

Long An công chúa nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, không khỏi nhớ lại lần mình đến trước mặt hoàng huynh xin ban hôn.
Hoàng huynh đã là thiên tử, chuyện này đối với hắn ta mà nói quả thực dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng hoàng huynh đã từ chối, nói rằng ngoài Trọng Lang ra, nàng ta xem trọng ai cũng được. Nhưng ngoài Trọng Lang ra, nàng ta chẳng xem trọng ai cả.

Giờ đây hắn càng một bước lên mây, chẳng phải ngày càng cách xa nàng ta hơn sao.
Long An tức tối vò chiếc khăn trong tay, quay gót về cung.

Khi Trọng Lang đến trạch viện, sắc trời đã tối.
Oanh Ca và Liên Nguyệt đang chuẩn bị bữa tối, hoàn toàn không ngờ rằng hắn sẽ đến vào lúc này.

“Chúc mừng huynh trưởng thăng chức.”
Nàng đã nghe tin từ sớm, nhưng một là tiệm hoa có việc, hai là…
“Nay thân phận ta khó xử, nghĩ rằng không tiện đến cửa chúc mừng.”

Trọng Lang không hề để tâm, “Không sao, ta có thể đến thăm muội.”

“Không biết huynh trưởng đã dùng bữa chưa? Nếu không ngại, chúng ta cùng dùng nhé.”
Oanh Ca đưa tay ra hiệu về phía bàn ăn, trên đó bày hai món mặn một món canh, gần đây thời tiết nóng nực, đều là những món giải nhiệt dễ tiêu.

Chỉ là không ngờ hắn sẽ đến vào lúc này, phần cơm canh có hơi ít.
Nàng vội vàng gọi Liên Nguyệt: “Ngươi mau bảo bà tử làm bếp làm thêm vài món nữa.”

“Huynh trưởng mau ngồi đi.”
Trọng Lang nghe lời ngồi xuống, hai người ngồi đối diện nhau, nhất thời lại không biết nói gì.

“Muội…”
“Ta…”

Không ngờ hai người lại đồng thời mở miệng, Trọng Lang nói: “Khoảng thời gian này bận nhiều việc, chưa có thời gian đến thăm muội.”

“Ta vẫn ổn, gần đây đang trong quốc tang, phần lớn thời gian đều ở nhà.”
Tiệm hoa mở một ngày nghỉ ba ngày, nàng dứt khoát đóng cửa, đợi qua tang kỳ rồi mới mở lại.

“Đợi qua khoảng thời gian này, ta…” Trọng Lang chưa nói hết câu đã bị nàng ngắt lời.

“Huynh trưởng, qua khoảng thời gian này, ta muốn dọn ra ngoài, tìm một nơi ở khác gần chợ hoa.”
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, nàng vô thức mất đi khí thế, đầu cũng cúi gằm xuống.

Nàng giống như một kẻ vong ân bội nghĩa, bây giờ đã có thể sống tự lập, bèn nghĩ đến việc thoát ly khỏi hắn.

Oanh Ca lặng lẽ ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn một cái, thực ra ý nghĩ này đã quanh quẩn trong lòng nàng từ lâu, chỉ là khổ nỗi không mở lời được.
Bây giờ hắn đã trở thành Kinh Triệu Doãn, bên cạnh không biết có bao nhiêu người đang nhòm ngó.

Nàng là đệ muội cũ, lại ở mãi trong trạch viện của huynh trưởng, ngày dài tháng rộng, chỉ sợ sẽ bị người ta phát hiện rồi dùng làm cái cớ để công kích hắn.

Đến lúc đó, cho dù bọn họ có trăm cái miệng cũng không giải thích rõ được.
Hắn đã giúp nàng rất nhiều, nếu vì nàng mà khiến hắn mất chức, lương tâm cả đời này của nàng e rằng cũng không yên.

Thế nên, cho dù hắn sẽ nghĩ nàng là kẻ lòng lang dạ sói, nàng cũng phải dọn đi.

Không khí nhất thời lạnh xuống, hắn không đáp lời, nàng cũng không tiện mở miệng thêm.
Hai người cứ giằng co như vậy, cho đến khi Trọng Lang lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Muội sợ sẽ rước họa cho ta, nên mới muốn dọn đi?” Hắn nói một câu đã trúng phóc, ngay giữa tim đen của nàng.

Nàng vẫn luôn biết hắn thông minh, tâm tư của nàng bị hắn nói toạc ra chỉ bằng một câu, ngược lại càng củng cố thêm quyết tâm của nàng.
Nàng nhất định phải dọn đi.

Nàng ngại ngùng cười một tiếng, “Xem ra không có gì giấu được huynh trưởng.”

Hắn nhìn gương mặt nàng, đang định nói gì đó thì Liên Nguyệt bưng thức ăn đến.
Cuộc trò chuyện tạm thời bị gián đoạn.

“Huynh trưởng, huynh nếm thử món này đi, thanh mát sảng khoái, ăn vào giải ngấy vô cùng.” Nàng hào hứng giới thiệu cho hắn.

Trọng Lang đưa đũa gắp một miếng cho vào miệng, sau khi nhai thử thì phát hiện quả đúng là như vậy, hơn nữa ăn vào còn rất giòn.

Bọn họ vừa trò chuyện vui vẻ vừa dùng bữa, không khí vô cùng hòa hợp. Mãi cho đến khi bữa ăn kết thúc, Trọng Lang mới đứng dậy cáo từ.

Hắn lại nói: “Dọn đi đâu nhớ nói cho ta biết.”
Nếu nàng đã muốn dọn đi, vậy thì cứ thuận theo ý nàng. Dù sao chỉ cần hắn muốn, lúc nào cũng có thể tìm được nàng.

Nhưng dù nghĩ vậy, trong lòng hắn vẫn đột nhiên dâng lên một nỗi sầu muộn.
Trong đêm trăng khuyết này, trái tim hắn dường như không có chỗ dừng chân.

Hắn cứ đi như thể không có mục đích, Thanh Tùng đi theo sau lưng hắn, cũng im lặng như hắn.
Hắn ta có thể cảm nhận được tâm trạng của thiếu gia dường như không tốt, hắn ta đoán được có lẽ là vì chuyện gì, là vì Oanh Ca cô nương chăng.

Chủ tớ hai người cứ thế đi một mạch về Trọng phủ, Trọng Lang đi đến thư phòng đọc sách để tĩnh tâm, mãi đến giờ Hợi mới về phòng ngủ.

Ngày hôm sau, tại phủ Kinh Triệu Doãn.
Trọng Lang đến nhậm chức, một trong hai vị Thiếu doãn là Tôn Mậu vội vàng bước tới, khi đến trước mặt hắn mới hành lễ.
“Hạ quan ra mắt đại nhân.”

Tôn Mậu có gương mặt tròn, thân hình cũng có phần mập mạp, mỗi khi nói chuyện chưa mở miệng đã cười, thoạt nhìn trông rất hòa nhã.

Trọng Lang hơi gật đầu, “Tôn Thiếu doãn.”

Bình Luận (0)
Comment