Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất

Chương 13

Chương 13

Tôn Mậu đi theo Trọng Lang về phía công đường, vừa đi vừa nói: “Thánh thượng đại xá thiên hạ, những kẻ trộm cắp vặt vãnh, đánh nhau gây rối đều đã được thả ra. Các án cũ đều cho vào lưu trữ hết sao ạ?”

“Những án đã kết thúc có thể lưu trữ, những án chưa kết thúc hãy để riêng ra.”

“Nhưng các vụ án tồn đọng quá nhiều, lại có thêm án mới, chỉ sợ thuộc hạ bên dưới làm không xuể đâu, thưa đại nhân.”

Tôn Mậu nói không sai, Kinh Triệu Doãn quản hạt hai mươi hai huyện, có rất nhiều vụ việc phủ nha địa phương không có thẩm quyền xử lý, đều sẽ chuyển giao lên trên.

Trọng Lang hơi trầm ngâm, nói: “Vậy những vụ án có manh mối rõ ràng, một số vụ án lớn và quan trọng xử lý trước, những vụ còn lại thì phân loại ra để tiện tra cứu bất cứ lúc nào.”

Thực ra việc sắp xếp và lưu trữ hồ sơ vụ án từ trước đến nay đều có quy tắc, chỉ là mỗi cấp trên đều sẽ có một bộ quy tắc của riêng mình, Tôn Mậu đến đây chính là để dò xét thói quen của vị Kinh Triệu Doãn này.

Nói đi cũng phải nói lại, Kinh Triệu Doãn chủ yếu phụ trách quản lý trị an ở kinh thành, nhưng kinh thành lại là nơi dưới gót thiên tử, vương thân quý tộc, quan lớn trọng thần nhiều không kể xiết, chỉ cần xử lý không khéo một chút là sẽ đắc tội với rất nhiều người.

Vị Kinh Triệu Doãn tiền nhiệm là một người khéo léo biết gió chiều nào theo chiều ấy, nhưng chuyện có thể ém được thì luôn ém, trừ khi là chuyện lớn không ém được mới phải báo lên Đại Lý Tự.

Liên tiếp ba ngày, Trọng Lang đều ở lại phủ Kinh Triệu Doãn. Hắn không ngừng xem xét các hồ sơ vụ án, cố hết sức mình để giải quyết các vụ án quan trọng còn tồn đọng.

Người bên dưới ít nhiều cũng đã hiểu được tính cách của vị cấp trên này, chỉ là quan mới nhậm chức thường ra oai, ngọn lửa này sẽ cháy đến lúc nào còn chưa biết được.

Xẩm tối, bên ngoài là những đám mây rực lửa trải dài.

Thanh Tùng đi đến trước mặt Trọng Lang, “Thiếu gia, Oanh Ca cô nương gửi tin đến, nói rằng nàng ấy đã dọn đi rồi, hiện đang ở ngõ Đồng La.”

Nghe được tin này, hắn mới ngẩng đầu lên từ trong chồng hồ sơ vụ án. Mấy ngày nay quả thực bận rộn nhiều việc, cũng có một phần là muốn mượn sự bận rộn để che đậy tâm tư.

Lần này, nàng thực sự đã dọn khỏi trạch viện đó rồi.

“Được, ta biết rồi. Ngươi về báo với nhà, tối nay ta ở lại phủ nha.”

Hả? Lại không về sao?
Thanh Tùng nhìn thiếu gia lại cúi xuống xem hồ sơ, mấy ngày nay phu nhân không thấy thiếu gia về, lúc nào cũng hỏi hắn ta vài câu về chuyện ăn ở đi lại của thiếu gia, lần này trở về e răng lại không tránh khỏi một trận tra hỏi.

Bên này Oanh Ca cuối cùng cũng thu dọn xong xuôi, từ lúc thuê tiểu viện cho đến nay cũng đã bận rộn mấy ngày trời.

Bây giờ nàng chỉ có thể thuê, chưa mua nổi một căn viện tử ở nơi tấc đất tấc vàng này, huống hồ nàng còn muốn chuộc lại ngọc bội, chỉ có thể cố gắng giảm bớt chi tiêu.
Liên Nguyệt đi cùng nàng, hai người ăn tối qua loa rồi ai về phòng nấy đi ngủ.

Thời gian quốc tang thoáng chốc đã trôi qua, tiệm hoa cũng mở cửa trở lại. Nàng đi giao hoa trồng hoa cho các phủ, nhìn số bạc ngày càng tăng lên, mặc dù mệt mỏi nhưng nàng lại rất vui.

Hôm ấy Vệ Hầu phủ muốn tổ chức một buổi thưởng hoa trong phủ, Hầu phu nhân sai người đến báo, muốn nàng chuẩn bị những loại hoa đẹp nhất và mới lạ nhất để gửi tới.
Đúng lúc gần đây nàng mới thu mua được mấy gốc hoa lạ, nghĩ rằng dùng trong buổi thưởng hoa cũng sẽ không kém cạnh.

Hầu phủ không chỉ yêu cầu một mình tiệm nàng giao hoa, đến nơi mới phát hiện, các tiệm hoa khác cũng mang giống mới đến.

Hầu phu nhân hôm nay muốn mở tiệc trong phủ để tiếp đãi Trang Thân vương phi, phu quân của bà ấy là Trang Thân vương - Hoàng thúc của Thánh thượng.

Trang Thân vương phi xuất thân từ gia đình thanh lưu, tổ tiên từng làm quan đến Nội các, tân đế tức vị lại ban thưởng lớn cho vị hoàng thúc này, bây giờ có thể nói là địa vị siêu phàm.

Mặc dù không có thực quyền, nhưng chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn nào, thánh thượng vẫn bằng lòng thể hiện lòng nhân hiếu của mình.

Trang Thân vương phi đã gần bốn mươi tuôi, có ba con trai hai con gái, con cháu có thể nói là đông đúc.

Bản triều thực hiện chế độ giáng tước, trưởng tử là thế tử kế thừa tước Thân vương, trưởng tử của Thế tử sẽ được phong làm Quận vương.

Lúc này Hầu phu nhân đang cùng Trang Thân vương phi ngồi trong nội thất uống trà trò chuyện, mọi việc khác đều do quản gia dẫn người đi lo liệu.

Ngồi được một lúc, Hầu phu nhân thấy Trang Thân vương phi có chút không kiên nhẫn, bèn đề nghị ra sân đi dạo cho khuây khỏa.

Hai người ra khỏi nội thất, thị nữ thân cận lùi lại hai bước đi theo sau các bà.

Các loại hoa quý mới lạ được bày khắp sân vườn, quả thực là muôn hoa khoe sắc khiến người ta mê mẩn, một khung cảnh phù hoa bức người.

Trang Thân vương phi gật đầu khen ngợi: “Hoa ở chỗ của phu nhân quả nhiên mới lạ.”

“Có được câu này của vương phi là đáng giá rồi, ta đây cũng phí hết tâm tư tìm kiếm, chỉ để đổi lấy một nụ cười của người thôi.”

Đi theo bên cạnh bọn họ còn có các vị quan phu nhân thường ngày qua lại với Hầu phu nhân.

Lúc này những người đó cũng hùa theo: “Vương phi giá lâm, Hầu phu nhân quả thực là vô cùng dụng tâm.”

Oanh Ca đến phòng thu chi thanh toán tiền, đang định rời đi từ cửa sau, không ngờ lại đúng lúc gặp mọi người đang thưởng hoa, nhất thời không biết nên tránh đi đâu.

Thị nữ phía sau Hầu phu nhân phát hiện ra nàng, đi tới định đuổi nàng đi.

Trang Thân vương phi vô tình liếc mắt nhìn qua một cái, bắt gặp ngũ quan của nữ tử kia, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cũng không để trong lòng.

Đợi đến khi bà ấy trở về từ Hầu phủ, ngồi trên xe ngựa trở về nhà, trong đầu lại thoáng qua dung mạo của nữ tử kia.

Bà ấy kinh ngạc sững sờ, dần dần hồi phục lại tinh thần, nhớ đến một nữ nhân đã bị mình lãng quên từ nhiều năm trước.

Nữ nhân đó vốn xuất thân từ một gia đình ở huyện ngoại ô kinh thành, năm đó vương gia còn chưa phải là thân vương đã đưa người trở về phủ, lúc đó đối phương đã mang bụng lớn.

Vốn dĩ bà ấy cũng không xem nữ nhân đó ra gì.
Con gái của một gia đình nhỏ, cho dù mang thai, thân phận cùng lắm cũng chỉ là một thị thiếp.

Theo phẩm cấp, vương gia có thể có rất nhiều nữ nhân, một thị thiếp nhỏ nhoi không thể lọt vào mắt bà ấy. Huống hồ lúc đó bà ấy cũng đã có một trai một gái.

Các nữ nhân trong vương phủ lúc đầu cũng không coi bà ra gì, nhưng dần dần, bọn họ nhận ra sự khác biệt.

Vương gia quen đến nghỉ lại trong phòng nữ nhân đó, ngay cả khi bà mang thai không thể hành sự, nhưng ngày thường cũng luôn quan tâm đối phương đôi chút, thậm chí ra ngoài cũng nhớ mang về cho bà đồ ăn, những vật nhỏ để chơi.

Lúc đó các bà mới phát hiện ra, sự quan tâm của vương gia cũng có thể tinh tế và dài lâu đến thế.

Sau đó nữ nhân đó sinh được một cô con gái, trong lòng các bà đều thở phào nhẹ nhõm, cũng may là con gái.

Nhưng sự quan tâm của vương gia không hề suy giảm, ngược lại vì có thêm đứa trẻ nên càng không hề che giấu.

Trang vương phi lúc bấy giờ còn trẻ tuổi, lòng cao khí ngạo, bà ấy không thích nữ nhân đó, nhưng lại tự cho mình có thân phận nên không thèm ra tay đối phó.

Tuy nhiên vẫn không thể ngăn được có kẻ khác nguyện làm con dao trong tay bà ấy, nhân lúc vương gia không có trong phủ, đã công khai ngấm ngầm ra tay với nữ nhân kia.

Ban đầu bọn họ còn lo lắng nếu bị vương gia phát hiện sẽ bị trách phạt, nên rất cẩn thận. Về sau phát hiện ra nữ nhân đó ngốc đến mức không hề nhận ra, hoặc không biết mách lẻo, bọn họ liền trở nên không còn kiêng dè gì nữa.

Ngày dài tháng rộng, con của nữ nhân đó cũng đã gần hai tuổi, vương gia muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho đứa trẻ.

Nhân dịp sinh nhật con, nữ nhân đó đề nghị muốn về thăm nhà. Nhưng không ngờ, vương gia cũng muốn đi cùng.

Đó là vương gia đó, sao có thể hạ mình đến nhà một thị thiếp xuất thân từ gia đình nhỏ bé.

Cũng may nữ nhân đó biết điều, đã ngăn cản vương gia lại, sau này nghĩ lại, có lẽ vì mục đích của riêng mình nên bà mới không cho vương gia đi theo.

Bữa tiệc sinh nhật hai tuổi đó đã không được tổ chức, bởi vì nữ nhân kia đã mất tích, mang theo cả con của mình.

Một thị thiếp lại dám mang theo huyết mạch hoàng gia bỏ trốn!

Bà ấy tưởng rằng vương gia sẽ nổi trận lôi đình, sẽ giết sạch cả nhà đối phương.

Nhưng vương gia không làm vậy, người ông ấy phái đi điều tra phát hiện bà căn bản không về nhà, mà đã đi đâu không rõ.

Vương gia âm thầm sai người tìm kiếm, bà ấy lạnh lùng đứng nhìn ông ấy tìm suốt hai năm, trong lòng ngày càng nguội lạnh.

Trang vương phi nghĩ, có lẽ nữ nhân kia đã chết rồi cũng nên.

Sau đó bà ấy lại có thai, cũng dần dần quên đi những chuyện này.

Không ngờ, hôm nay ở Vệ Hầu phủ, lại có thể gặp được một nữ tử có dung mạo giống nữ nhân kia đến vậy.

Trang vương phi vẫn muốn làm cho rõ, bèn phân phó thị nữ của mình: "Thu Ngô, ngày mai cho người đến Vệ Hầu phủ xin danh sách những người tặng hoa, cứ nói ta muốn mua hoa."

Hầu phu nhân thấy thị nữ của vương phi đến xin danh sách, không nghĩ nhiều, bèn cho quản gia sao chép một bản.

Trang vương phi nhìn danh sách kia, trên đó liệt kê chi tiết tên tiệm hoa, chủ tiệm và các loài hoa đã mua, bà ấy lướt qua những cái tên từ trên xuống dưới một vòng.
Cuối cùng xác định được ba người, giao cho người hầu đi điều tra.

Dạo gần đây, Oanh Ca luôn cảm thấy có người đang rình mò sau lưng mình, bất kể là ở tiệm hoa, hay lúc trở về tiểu viện của nàng, sau lưng dường như luôn có một đôi mắt.
Chẳng lẽ bị theo dõi sao?

Nhưng nàng nghĩ mãi không ra, nàng chỉ là một cô nhi không tên không tuổi, ngày ngày bận rộn trong tiệm hoa, ai lại lãng phí thời gian vào một người như nàng chứ?

Trên đường cùng Liên Nguyệt đến tiệm cầm đồ, cảm giác bị theo dõi lúc có lúc không, nàng giả vờ vô tình nhìn quanh bốn phía, đều không phát hiện ra điều gì.

Nàng bước vào tiệm cầm đồ, cảm giác bị theo dõi kia lại biến mất.

Chưởng quầy tiệm cầm đồ lúc này đang thu dọn đồ cầm cố của vị khách trước đó, vừa ngước mắt lên đã thấy có người đến. Ông ta lập tức nhận ra, đây chẳng phải là cô nương đã cầm cố miếng ngọc bội đó sao.

“Cô nương hôm nay đến có việc gì?”

“Ta đến để chuộc lại miếng ngọc bội kia.” Oanh Ca đặt tiền lên quầy.

Ánh mắt của chưởng quầy tiệm cầm đồ đầu tiên lướt qua bọc vải, sau đó nói tiếp: “Cô nương, xin ngài vui lòng chờ một chút.”

Chưởng quầy đi ra phía sau, không lâu sau đã quay trở lại, ông ta vòng qua quầy hàng đi đến trước mặt nàng.
“Cô nương, chủ nhân nhà ta có lời mời.”

Oanh Ca không hiểu ý ông ta, ánh mắt cảnh giác nhìn ông ta, “Ta đến để chuộc lại ngọc bội, tại sao phải gặp chủ nhân của ngài?”

Chưởng quầy cũng không tức giận, chỉ mỉm cười, “Ngọc bội của cô nương quá hiếm thấy, chủ nhân nhà ta muốn gặp ngài một lần.”

Liên Nguyệt và nàng đưa mắt nhìn nhau, hai người cầm lấy tiền trên quầy, đi theo chưởng quầy vào phía sau.
Băng qua cửa, phía sau là một khoảng sân vườn, vòng qua hồ nước ở giữa, sẽ đến thiên sảnh.

Một nam tử mặc áo gấm đang ngồi ở ghế chính đối diện cửa, một tay hắn ta cầm quạt, chăm chú nhìn nàng.
“Cô nương, mời ngồi.”

Oanh Ca từ chối: “Chẳng hay vị công tử này, có thể cho ta chuộc lại ngọc bội được không?”

“Ngọc bội này là của ngươi sao?”

“Đương nhiên rồi.” Giọng nói nàng vô thức cao hơn một chút, cũng có phần gấp gáp, “Đó là vật mẫu thân để lại cho ta, lẽ nào công tử thấy nó phi phàm nên muốn chiếm làm của riêng?”

Chưởng quầy tiệm cầm đồ không thể nhìn được nữa, lên tiếng quát mắng nàng: “Ngươi có biết người ngồi trước mặt là ai không? Sao có thể thèm muốn một miếng ngọc bội nhỏ bé của ngươi chứ.”

Oanh Ca phản bác: “Ta không quen biết hắn ta, làm sao biết hắn ta có làm vậy không?”

Nam tử đối diện lại hỏi: “Ngọc bội này từ nhỏ ngươi đeo trên người sao?”

Người này, sao lại nhiều chuyện thế.
Oanh Ca có chút bất mãn, nhưng để lấy lại được ngọc bội, nàng vẫn trả lời: “Đây là của mẫu thân ta, lúc nào bà ấy cũng mang theo bên mình.”

“Vậy mẫu thân ngươi đâu?”

“Vị công tử này, chuyện đó có liên quan đến việc ta chuộc lại ngọc bội sao?”

Nam tử kia ngạc nhiên vì nàng không thành thật trả lời, lại ném ra một câu hỏi khác: “Tên của mẫu thân ngươi có phải là Chu Sương Hoa không?”

Oanh Ca sững sờ, sao hắn ta lại biết tên của mẫu thân nàng?

Bình Luận (0)
Comment