Chương 14
Một lần nữa nghe được tên của mẫu thân từ trong miệng người khác, chuyện cũ như một cơn gió, bất chợt ùa về.
Trong mắt Oanh Ca, mẫu thân là nữ nhân xinh đẹp nhất mười dặm tám làng.
Bà ấy có tài thêu thùa, cha là một người thợ mộc, hai người dựa vào tay nghề kiếm tiền, cuộc sống của cả nhà cũng coi như ổn thỏa.
Lúc còn nhỏ, nàng vẫn luôn nghĩ cha chính là cha ruột của mình.
Cho đến ngày hôm đó khi đang chơi đùa cùng đám bạn trên đường, có một đứa trẻ lớn hơn bắt nạt nàng, nói nàng là đứa trẻ không có cha.
Nhưng nàng rõ ràng có cha mà, cha còn mua cho nàng búp bê và tò he.
Nàng bèn cãi lại người ta: “Ngươi nói bậy, ta có cha.”
Đứa trẻ đó lè lưỡi trêu nàng, nói: “Ngươi là do mẫu thân ngươi tự sinh ra, chẳng ai thấy cha ngươi đâu cả.”
Nàng không tin, chạy về nhà định kéo mẫu thân ra cãi lại bọn chúng.
Nhưng sau khi nghe lời nàng nói, mẫu thân chỉ im lặng xoa đầu nàng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cha đối xử tốt với con, con cứ coi ông ấy như cha ruột.”
Nàng không hiểu, nhưng ngày tháng vẫn cứ thế trôi đi.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, sức khỏe của mẫu thân vốn đã không tốt, trời vừa trở lạnh lại càng không chịu nổi.
Uống thuốc cần tiền, cha bèn đi khắp nơi nhận công việc thợ mộc để kiếm tiền, một hôm trên đường về nhà đi qua một con dốc, không may bị trượt chân ngã xuống.
Hàng xóm khiêng ông ấy trở về, ông ấy đã hôn mê bất tỉnh, không bao lâu sau thì qua đời.
Các huynh đệ của cha bắt nạt nhà bọn họ không còn ai, đuổi hai mẫu tử nàng ra ngoài.
“Hai người vốn không phải người nhà ta, huynh ấy bị các ngươi hại chết, cái nhà này các ngươi không có tư cách ở.”
Ba năm sau, sức khỏe của mẫu thân hoàn toàn không chống cự được nữa.
Bà để lại miếng ngọc bội này và nàng, trút hơi thở cuối cùng.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Oanh Ca đã ngấn lệ, cho nên nàng nhất định phải chuộc lại kỷ vật duy nhất mà mẫu thân để lại cho nàng.
Nam tử kia đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, trong tay hắn cầm miếng ngọc bội đó.
Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy miếng ngọc bội này, hắn ta đã cho người điều tra rõ ràng rành mạch thân thế của nàng, hôm nay chỉ đơn thuần là muốn gặp mặt một lần mà thôi.
Hắn ta đưa ngọc bội đến trước mắt nàng: “Ngọc bội này không phải của mẫu thân ngươi, mà là của ngươi. Giữ cẩn thận đi.”
Sau khi ra khỏi tiệm cầm đồ, Oanh Ca vẫn còn hơi choáng váng, nàng đã lấy lại được ngọc bội, số tiền vốn dùng để chuộc lại vẫn còn nguyên.
Và cuối cùng người kia đã nói gì, miếng ngọc bội này là của nàng sao?
Về đến tiểu viện, nàng lấy miếng ngọc bội ra soi dưới nắng, ngắm đi ngắm lại.
Chất ngọc ôn nhuận, màu xanh thẫm, dưới ánh nắng không có chút tạp chất nào.
Dù sao đi nữa, miếng ngọc này cuối cùng vẫn quay về tay nàng.
Sau khi kết thúc công việc, Trọng Lang trở về Trọng phủ một chuyến, ngâm mình trong thùng tắm, sự mệt mỏi trong người cũng vơi đi không ít.
Cuối cùng cũng mong được con trai về nhà, Trịnh thị lập tức sai nhà bếp làm một bàn đầy thức ăn, định bụng bồi bổ cho hắn thật tốt. Mấy ngày nay bận rộn ở phủ nha, người cũng gầy đi một vòng.
Trong bữa ăn, Trịnh thị không ngừng giục hắn ăn nhiều thêm một chút, giống như chỉ cần một bữa cơm là có thể bù đắp lại hoàn toàn.
Sau khi ăn xong, Thanh Tùng nhìn bóng lưng có phần hiu quạnh của thiếu gia, bèn đề nghị: “Từ lúc Oanh Ca cô nương dọn đi, chúng ta vẫn chưa đến thăm.”
Trọng Lang vẫn đứng yên không nhúc nhích, như thể không nghe thấy.
Thanh Tùng ho nhẹ một tiếng, định nói thêm vài câu thì nghe thấy hắn mở miệng: “Vậy thì đi thăm một chút.”
Hai người Oanh Ca ăn cơm xong đang hóng mát trong sân, tiết trời ngày càng nóng nực.
Bỗng nhiên nghe có người gõ cửa.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, Liên Nguyệt lên tiếng hỏi: “Ai vậy?”
“Là ta, Thanh Tùng.”
Vừa nghe nói là Thanh Tùng, Liên Nguyệt vội vàng ra mở cửa.
Mở cửa ra xem, đại thiếu gia cũng đến.
Liên Nguyệt mời bọn họ vào, sau đó đóng cửa lại.
Oanh Ca thấy Trọng Lang, vui mừng nói: “Mấy hôm không gặp huynh trưởng, dạo này huynh trưởng vẫn khỏe chứ?”
“Ta rất khỏe.” Giọng điệu hắn nhàn nhạt.
Thanh Tùng đứng bên cạnh vạch trần hắn, “Khoảng thời gian này thiếu gia vô cùng bận rộn, suốt ngày ở trong phủ nha không có thời gian về nhà. Hôm nay khó khăn lắm mới rảnh rỗi ghé qua.”
Trọng Lang liếc hắn ta một cái, ánh mắt ra hiệu đừng nhiều lời. Thanh Tùng rụt cổ lui sang một bên, dù sao thì những gì hắn ta muốn nói cũng nói xong rồi.
“A, huynh trưởng mau ngồi đi.”
Nàng mời người ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh bàn, trong lòng nghĩ xem ra thăng quan cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
“Dạo này việc buôn bán của muội thế nào?”
“Rất tốt ạ, hôm trước đưa mấy chậu hoa đến Hầu phủ, Hầu phu nhân còn cho thêm tiền nữa.”
Vẻ mặt nàng vui sướng, giọng nói trong trẻo, khiến khóe miệng hắn cũng vô thức cong lên. Khi đến tiểu viện này, hắn mới như tìm được chốn nghỉ ngơi.
“Phải rồi huynh trưởng.” Oanh Ca nhớ lại chuyện xảy ra ở tiệm cầm đồ ban ngày, “Hôm nay ta gặp một người, hình như hắn ta quen biết mẫu thân ta.”
“Mẫu thân của muội? Bà ấy là người kinh thành sao?”
Oanh Ca lắc đầu một cái, “Mẫu thân chưa từng nói với ta.”
Hơn nữa nam tử đó còn rất trẻ, thoạt nhìn chỉ lớn hơn nàng vài tuổi, hắn ta sao có thể quen biết mẫu thân của nàng chứ?
Trọng Lang quan sát biểu cảm tinh tế của nàng, “Vậy muội nghĩ sao? Có muốn tìm người thân của mẫu thân không?”
Nàng suy nghĩ một lúc, đầu óc rối bời.
“Ta không biết, trước đây ta chưa từng nghĩ đến những chuyện này, có lẽ mẫu thân cũng không muốn ta quay về đâu.”
Nếu không, tại sao mẫu thân lại không nói một lời nào?
Gió đêm thổi hiu hiu, dần dần mang theo hơi lạnh, mấy người ở trong tiểu viện nhỏ bé này, cùng nhau trải qua khoảnh khắc bình dị hiếm có.
Trong Trang Thân vương phủ, Trang Thân vương đang ở trong thư phòng, thứ tử của ông ấy là Tiêu Thúc Bình xin vào gặp.
“Vào đi.”
Được phụ thân đồng ý, Tiêu Thúc Bình đẩy cửa bước vào.
Nếu Oanh Ca có ở đây, nàng sẽ nhận ra, nam tử này chính là người đã hẹn gặp nàng ở tiệm cầm đồ.
“Có chuyện gì?” Trang Thân vương đang luyện chữ, con trai vào cũng chỉ hơi nhướng mắt lên.
“Con quả thực có một chuyện, muốn mời phụ vương phẩm bình một bức tranh.”
Trang Thân vương đặt bút lông lên giá bút, đưa tay nhận lấy bức tranh từ con trai.
Đó là một tấm lụa mỏng, ông ấy vừa nhận lấy đã sững sờ, sau đó lại đưa mắt chăm chú khắc họa từng đường nét ngũ quan của người trong tranh.
“Người này là ai?” Giọng điệu ông ấy có phần khẩn thiết.
Tiêu Thúc Bình nhìn thấy dáng vẻ này phụ vương, chắp tay hành lễ, “Chúc mừng phụ vương, tâm nguyện bấy lâu nay đã thành.”
Người trong tranh, trẻ tuổi non nớt, có vài phần giống Chu Sương Hoa, nhưng không phải bà. Vậy thì chỉ có một khả năng — Người trong tranh là con gái của bọn họ.
“Nó ở đâu, mau đưa ta đi gặp nó.”
Trang Thân vương siết chặt bức tranh kia trong tay, chỉ hận không thể lập tức bay đến trước mặt con gái.
Sáng sớm hôm sau, Oanh Ca và Liên Nguyệt cùng nhau bước ra khỏi tiểu viện, không ngờ lại chạm mặt mấy người.
Đi đầu là một thị nữ, nàng ta hất cằm, buông lời như ra lệnh: “Chủ nhân nhà ta muốn gặp ngươi, đi theo chúng ta một chuyến.”
Trang Thân vương và Tiêu Thúc Bình đến muộn một bước, chỉ thấy tiểu viện trống không.
Tiêu Thúc Bình định gọi người theo dõi mà hắn ta cài bên cạnh Oanh Ca ra, nhưng người cũng đã biến mất.
Hắn ta yêu cầu người theo dõi phải bám sát không rời, bây giờ xem ra chắc chắn có người đã đưa nàng đi, người hắn ta sắp xếp cũng đã đi theo rồi.
Hai cha con mất phương hướng, nhất thời không tìm được manh mối, chỉ đành chờ người theo dõi quay về bẩm báo.
Hai người Oanh Ca và Liên Nguyệt bị đưa lên xe ngựa, trong và ngoài xe đều có người canh gác, nhìn tình hình này muốn trốn thoát cũng rất khó.
Xe ngựa đưa các nàng đến một ngọn núi, nơi đây râm mát yên tĩnh, quả là một nơi tránh nóng lý tưởng.
Sau khi xuống xe, các nàng bị người ta trông chừng suốt dọc đường đến một lương đình.
Xung quanh lương đình được che bằng màn lụa mỏng, mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ tình hình bên trong.
“Quỳ xuống.” Thị nữ quát một tiếng, các nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta đè xuống quỳ trên mặt đất.
Một lúc lâu sau vẫn không có ai lên tiếng, Oanh Ca đang định ngẩng đầu, lập tức bị quát ngăn lại.
Cảm thấy có người đang đánh giá mình, tấm màn lụa được thị nữ vén lên để vương phi xem xét, “Ngẩng đầu lên.”
Oanh Ca làm theo lời ngẩng đầu lên, trước mắt là một vị quý phu nhân đang ngồi, phong thái cả người dường như còn hơn Hầu phu nhân một bậc.
“Ngươi chính là con gái của Chu Sương Hoa?”
Sao khoảng thời gian gần đây gặp người nào cũng quen biết mẫu thân nàng thế này?
Oanh Ca nhìn bà ấy không nói gì, thị nữ tiến lên lục soát người nàng, sau một loạt thao tác đã tháo chiếc túi thơm đeo trên người nàng xuống, trình cho vương phi xem.
Trang vương phi lấy miếng ngọc bội ra, màu xanh thẫm, chạm khắc hình văn diêu ngư.
Thân nó như cá chép, có cánh, giống cá mà biết bay, ấy chính là phi ngư.
Đây là miếng ngọc bội mà Trang Thân vương đặt làm riêng cho mỗi đứa con trong nhà, cho đến khi thấy miếng ngọc này, Trang vương phi mới thực sự xác nhận được thân phận của nàng.
Vương gia tìm khắp nơi không thấy, hôm nay lại tự dâng đến cửa.
“Mẫu thân ngươi ở đâu?”
Mười mấy, gần hai mươi năm, không biết nữ nhân đó bây giờ trông như thế nào.
“Mẫu thân ta đã mất rồi, không biết phu nhân làm sao quen biết mẫu thân ta?”
“Hỗn xược, đây là Trang vương phi, không được gọi là phu nhân.” Thị nữ bảo vệ chủ tử, vẫn luôn tìm cách bắt lỗi nàng.
Oanh Ca có chút tức giận trừng mắt nhìn nàng ta một cái, thị nữ không ngờ đến cảnh này, sửng sốt một chút.
Nhiều năm không gặp, lại chết rồi sao?
Trang vương phi đã không còn là người tâm tính như thời trẻ nữa, làm thê làm mẫu, nay lại làm tổ mẫu.
Trưởng tử của bà ấy đã thành thế tử, sau này chắc chắn sẽ kế thừa tước vị Thân vương, hai người con trai còn lại cũng đều là quận vương.
Nữ nhân kia ngoài con gái ra thì chẳng có gì, cái gì cũng không bằng bà ấy, ngay cả mạng cũng không dài bằng bà ấy.
“Ngươi có biết ta là ai không?”
“Trang vương phi.” Điều này là do thị nữ của bà ấy vừa nói xong.
“Theo lễ nghi, ngươi còn phải gọi ta một tiếng mẫu thân.”
Lời này vừa nói ra, Oanh Ca và Liên Nguyệt đều đưa mắt nhìn nhau, gì cơ? Trang vương phi là mẫu thân của nàng?
Nhưng rõ ràng nàng chỉ có một mẫu thân thôi mà.
“Ý của người là, cha ta là Trang Thân vương?”
Thị nữ bên cạnh không nhịn được lại nhìn nàng một lần nữa, nàng nói chuyện với vương phi không dùng kính ngữ.
Oanh Ca quá kinh ngạc, nàng không ngờ cha ruột của mình lại ở kinh thành, còn là Thân vương. Mẫu thân bao nhiêu năm qua không hề nhắc đến, xem ra trong đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
Nếu không tại sao bà lại từ bỏ cuộc sống sung túc ở vương phủ, đi lấy một người thợ mộc ở một thị trấn nhỏ chứ?
“Nếu ngươi đã biết thân phận của mình rồi, lát nữa theo ta về phủ đi.”
Đột nhiên nghe được tin tức như vậy, Oanh Ca chưa kịp suy nghĩ gì khác, Trang vương phi muốn đưa nàng về vương phủ, nàng không muốn đi.
“Oanh Ca xin tạ ơn vương phi, nhưng ta không muốn đi.”
Trang vương phi không ngờ đề nghị của mình lại bị từ chối, bà ấy nhìn chằm chằm vào Oanh Ca.
Quả nhiên là con gái của Chu Sương Hoa, tính tình giống hệt bà.
Năm đó Chu Sương Hoa không chịu ở vương phủ, mang theo con bỏ trốn, hôm nay con gái của bà cũng không muốn nhận tổ quy tông. Hừ... Thật là khiến bà ấy mở mang tầm mắt.
“Tùy ngươi. Nếu đã không theo ta trở về vương phủ, vậy thì tự về nhà đi.”
Chuyện của bà ấy đã xong, Oanh Ca đã không làm theo ý bà ấy, bà ấy cũng không muốn làm người tốt đưa bọn họ về.
Thị nữ đưa bọn họ đến lối xuống núi, sau đó quay người trở về.
Hai người các nàng đi bộ xuống núi mệt muốn đứt hơi, đường về thành còn xa như vậy, thật sự không đi nổi nữa, hai người bèn ngồi bệt xuống đất nghỉ một lát rồi lại đi tiếp.
Mặt trời dần lên cao, dưới chân núi cũng không còn mát mẻ như trên núi nữa.
Ngay khi các nàng đang lo lắng thì một cỗ xe ngựa từ phía xa chạy tới.